Chương 21: Không hẹn mà gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Không hẹn mà gặp

Buổi sáng, vẫn như thường lệ, Kim Myungsoo cùng Park Chanyeol ra công viên gần nhà tập thể dục. Và buổi sáng hôm ấy, Kim Myungsoo đã gặp một người...

Kim Myungsoo và Park Chanyeol vừa chạy bộ vừa nói chuyện. Từ ngày hai anh em ở chung một phòng, hai người đã thân thiết hơn rất nhiều, có chuyện vui buồn gì cũng kể nhau nghe.

- Myungsoo hyung đi xem phim với Jiyeonie vui chứ?

- Ờ, vui.

- Jiyeon bảo em ấy vui lắm. Con bé còn khen anh thật chu đáo, và muốn cảm ơn anh vì đã dẫn đi ăn.

Kim Myungsoo bật cười:

- Nó cảm ơn đồ ăn thì có.

- Con bé không thể sống thiếu đồ ăn đâu anh ạ. Ngoại trừ các món Jiyeon bị dị ứng ra, em ấy không kén bất cứ thứ gì cả.

Đang nói chuyện rất vui vẻ, Park Chanyeol vô tình đâm sầm vào ai đó. Nói chính xác là Chanyeol bị ai đó bất ngờ xuất hiện cản đường, làm Kim Myungsoo đi bên cạnh cũng ngã theo quán tính.

Cả ba người đều ngã, người bị Park Chanyeol đè phía trên kêu la ỏm tỏi:

- Ai da, cái anh này, mau tránh ra!

Park Chanyeol vội vàng đứng lên, chỉnh lại quần áo ngay ngắn, đưa tay kéo nam thanh niên đó dậy:

- Xin lỗi, cậu không sao chứ? Mà sao lại đứng giữa đường thế này? À cậu không bị thương chỗ nào đó chứ?

Cậu thanh niên phàn nàn:

- Ai đứng giữa đường? Mấy người đi không có mắt hay sao mà không nhìn thấy tôi?

Kim Myungsoo khó chịu với thái độ xấc xược của cậu ta. Nhìn sơ qua chắc cũng còn là sinh viên Đại học, vậy mà ăn nói thật khó nghe. Anh bất mãn lên tiếng:

- Này nhóc, lịch sự chút đi! Cậu ăn nói với người khác thô lỗ thế à?

Cậu thanh niên càng thêm bực bội, nhìn sang Kim Myungsoo định cãi nhưng nhận ra người quen, cậu ta lặng đi một lát, sau đó mới nói:

- Hôm qua chúng ta đã gặp nhau ở rạp phim, có nhớ tôi chứ? Anh là bạn trai của Park Jiyeon phải không?

Kim Myungsoo nhận ra gương mặt của cậu ấy, là Oh Sehun, bạn trai cũ của Jiyeon. Hôm qua lúc đi ăn, Jiyeon có kể qua với anh về Sehun nên anh có biết đôi chút.

- Ừ, nhớ ra cậu rồi. Cậu là Oh Sehun.

- Phải, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Xin hỏi, anh tên là?

- Kim Myungsoo.

(...)

Ngày hôm nay Kim Myungsoo không phải đi làm, Oh Sehun muốn nói chuyện với anh, thế là hai người họ đến một quán café gần đó.

- Kim Myungsoo, anh bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi bốn.

- Anh với Jiyeon là quan hệ trai gái?

Kim Myungsoo sắc mặt hơi biến đổi một chút nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Mười phút trước ở công viên, Oh Sehun có nói họ đã gặp nhau ở rạp phim hôm qua, và còn nói anh là bạn trai của Park Jiyeon?!

Bạn trai?! Quan hệ trai gái?! Cái quái gì thế này?

Kim Myungsoo tuy không hiểu chuyện bạn trai Sehun vừa nói là sao, nhưng anh đoán chắc Jiyeon đã nói gì đó với hắn về anh. Anh làm ra vẻ tự nhiên trả lời:

- Ừ, quan hệ trai gái. Có vấn đề gì à?

Oh Sehun không có ý gì, nhưng dạo gần đây hắn mắc cái bệnh nhiều chuyện. Cứ hễ tò mò chuyện gì là phải tìm hiểu cho rõ ràng, nếu không sẽ vô cùng bức bối.

Hắn nhìn Kim Myungsoo một lượt, không tệ, hoàn toàn xứng với Jiyeon.

- Dĩ nhiên là không có vấn đề gì. Jiyeon có bạn trai cũng tốt thôi.

- Nói chuyện của cậu và Park Jiyeon trước đây đi.

- Chuyện đã qua rồi, cũng không vui vẻ gì, nhắc lại làm gì...

- Vì sao hai người chia tay?

- Tôi đã không tốt với cô ấy.

Kim Myungsoo không biết nhiều nhưng cũng biết một chút về chuyện của bọn họ, và hoàn toàn hiểu được. Anh là con người tinh tế và sâu sắc, đầy tình cảm nhưng chưa bao giờ thể hiện những mặt tốt đó ra bên ngoài mà luôn âm thầm, lặng lẽ quan tâm đến mọi người.

Còn nhớ đó là vào tháng ba, khi anh du học trở về, ngày mà Park Jiyeon đi đón anh, anh nghe được cuộc điện thoại cô nói chuyện với Oh Sehun. Anh biết được cô đang hẹn hò đã hơn ba tháng. Kể từ đó anh bỗng để tâm đến cô nhiều hơn. Bao nhiêu lần cô buồn cô khóc anh đều nhìn thấy hết, nhưng lại không cách nào chạy đến dỗ dành cô, bởi vì anh không có tư cách. Sau đó, anh rất giận bản thân, trách mình hèn nhát, vô dụng khi chỉ có thể đứng nhìn mà không làm gì cả.

Sau chia tay, Park Jiyeon đột nhiên thay đổi hẳn, thay đổi nhiều nhất là vẻ bề ngoài. Cô đi nối lại mái tóc dài xinh đẹp vốn có của mình và nhuộm màu hạt dẻ, học trang điểm, học làm đẹp... Quan trọng hơn hết, cô học được cách để mạnh mẽ hơn, cô chịu cười nói nhiều hơn, đã không còn sợ cô đơn hay sợ cái thế giới xô bồ bên ngoài nữa. Nhìn thấy sự thay đổi tích cực ấy của cô, Kim Myungsoo cảm thấy rất tự hào.

- Kim Myungsoo, hãy chăm sóc thật tốt cho Jiyeon. Đừng để cô ấy phải đau buồn. Tôi nghĩ anh có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy.

- Tất nhiên rồi. Jiyeon là bạn gái của tôi, suốt đời này tôi nguyện ở bên cạnh bảo vệ cô ấy, nhất định không khiến cô ấy phải buồn khổ nữa.

- Thế thì thật tốt. – Oh Sehun hoàn toàn tin tưởng anh, thật lòng mong ước Jiyeon sẽ được hạnh phúc – À, cuối tuần này tôi phải bay về Mỹ, nhờ anh chuyển giúp tôi cái này đến Jiyeon, nói tôi xin lỗi cô ấy. Tôi không dám gặp Jiyeon, mà tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ chẳng muốn gặp tôi.

Sehun đặt một hộp quà màu hồng xinh xắn được gói kỹ lưỡng lên bàn, đẩy qua cho Myungsoo. Kim Myungsoo cầm lấy, nói:

- Được, tôi sẽ đưa cho Jiyeon.

- Lần này tôi về Mỹ là để kết hôn. Trong hộp quà có thiệp cưới và vé máy bay, hy vọng anh và Jiyeon có thể sắp xếp thời gian để đến chung vui trong đám cưới của tôi.

- Chúng tôi sẽ cố gắng thu xếp.

Hai người đàn ông tạm biệt nhau. Kim Myungsoo mang theo hộp quà trở về nhà. Anh sang phòng tìm Jiyeon, nhìn thấy cô đang rất chăm chú dán mắt vào iPad, anh đến gần xem, hóa ra cô đang xem phim hoạt hình. Ôi cái đứa trẻ này, thân xác thì lớn nhưng biết chừng nào suy nghĩ mới lớn được đây?

Kim Myungsoo cốc nhẹ vào đầu cô, ghé sát tai gọi lớn:

- Park Jiyeon!

- Sao thế? Làm giật cả mình! – Park Jiyeon tháo tai nghe ra, oán giận cằn nhằn.

- Oh Sehun gửi cho em cái này. – Myungsoo đặt hộp quà lên bàn cô.

- Nếu là đồ của tên khốn đó thì nên vứt đi, tôi không muốn nhận đâu! Mà anh vừa gặp anh ta sao?

Anh gật đầu, tự nhiên ngồi xuống bên giường cô, kể cô nghe toàn bộ đầu đuôi câu chuyện mình gặp Sehun thế nào, nói những chuyện gì, bao gồm cả đám cưới sắp tới của cậu ta.

- Đám cưới á? – Nói tới đám cưới của Sehun, Jiyeon đột nhiên la lên, biểu lộ sự kinh ngạc trước giờ chưa từng thấy.

Myungsoo bị câu hỏi cảm thán bằng giọng cao vút chín tầng mây của cô chọc đến nhột lỗ tai, lấy tay ngoáy ngoáy, kỳ quặc hỏi cô:

- Kết hôn thôi, có gì phải ngạc nhiên đến thế? Đàn ông trưởng thành lấy vợ là điều bình thường mà!

- Tên chết tiệt đó ai mà dám lấy? Trời đất quỷ thần, tội cho cô gái đó! – Park Jiyeon thở dài, tặc lưỡi bình luận.

Kim Myungsoo cảm thấy lời của cô thật nực cười, chẳng hợp lý gì cả. Anh muốn giúp cô thông suốt:

- Em thật vớ vẩn! Em không thể lấy Oh Sehun nhưng bạn gái cậu ta thì có thể! Đừng có làm như mình hiểu rõ người ta lắm vậy!

- Ôi, tôi vẫn nổi da gà đây này. Kim Myungsoo, có phải hay không trên đời này vẫn còn nhiều cô gái lương thiện, trong sáng bị Oh Sehun lừa gạt?

- Tiểu quỷ, đừng bàn chuyện của người khác nữa. Mở quà ra đi, Sehun bảo trong đó có thiệp cưới đấy.

Park Jiyeon nghe lời mở quà ra. Bên trong là thiệp cưới, hai vé máy bay hạng VIP, một chiếc vòng tay bạch kim kèm theo một lá thư.

"Xin chào, Park Jiyeon!

Sau tất cả, anh thật lòng gửi lời xin lỗi chân thành đến em. Anh biết anh từng rất không tốt, nói thẳng ra là rất tệ, đã làm em tổn thương nhiều. Nhưng anh thay đổi rồi Jiyeon à. Anh đã gặp một người con gái có thể khiến anh yêu thương, nâng niu cả đời. Bọn anh quen nhau chỉ hai tháng đã quyết định về chung một nhà. Anh mong là em sẽ tha thứ cho anh và đến dự đám cưới của anh.

Ngày 01 tháng 10 năm 2016.

Oh Sehun.".

Cô đọc xong lá thư, không còn thấy ghét Oh Sehun nữa mà còn mừng cho hắn. Cô mở tiếp thiệp cưới ra. Chiếc thiệp cưới màu đỏ được thiết kế sang trọng, rất chuẩn với phong cách của Sehun. Bên trong thiệp là tên của cô dâu, chú rể. Chú rể Oh Sehun và cô dâu Bae Joohyun.

Park Jiyeon rất đỗi ngạc nhiên.

Tiền bối Bae Joohyun là hoa khôi của trường, bằng tuổi Oh Sehun, học cùng chuyên ngành với Park Jiyeon nhưng trên một lớp. Park Jiyeon cô từng tiếp xúc với Joohyun, cô ấy rất dễ thương, nhiệt tình và chăm chỉ.

Cô không thể hiểu được, làm thế nào một Bae Joohyun dịu dàng, thục nữ như thế lại có thể trở thành một nửa cuộc đời của Oh Sehun đào hoa phong lưu?

Oh Sehun, hy vọng anh biết trân trọng cô gái của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net