Chương 23: Giáng sinh tuyệt vời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Giáng sinh tuyệt vời

Mùa đông, tuyết rơi dày đặc, phủ kín khắp các con đường. Những đứa trẻ rủ nhau đến bãi đất trống, nơi tuyết dày nhất, chúng xây người tuyết, chơi ném tuyết,...

Park Chanyeol hí hửng kéo Kim Myungsoo sang phòng em gái gọi cô dậy tận hưởng không khí buổi sáng Noel:

- Yeonie yêu quý, sáng rồi sáng rồi! Dậy đi em gái ơi!

Park Jiyeon ghét nhất là bị đánh thức. Bất kể là trường hợp nào, cô cũng đều sẽ cáu gắt với kẻ nào dám phá giấc ngủ của mình. Với Park Chanyeol cũng không có ngoại lệ:

- Anh hai! Anh điên rồi hả? Để em ngủ chút đi!

- Tám giờ rồi, em định nướng cho đến bao giờ? Con gái ngủ nhiều sau này không lấy được chồng đâu, mau dậy đi. Không anh ăn hết phần bánh của em đó nha!

Cô vô lực thở dài, lười nhác ngồi dậy, vươn vai một cái, liếc Chanyeol:

- Không lấy được chồng cũng không sao, cùng lắm thì anh nuôi em suốt đời. – Cô vừa gấp chăn vừa trả treo – Còn nữa, anh mà dám ăn bánh của em, em sẽ ăn luôn anh đấy!

Ngủ là sở trường của Park Jiyeon, ăn cũng là sở trường. Khổ nỗi anh hai cô luôn lấy điểm yếu đó để "de dọa" cô. Nếu muốn ngủ thì không được ăn bánh, nếu muốn ăn bánh thì phải thức dậy.

Park Jiyeon, mày dễ bị dụ quá! T^T

(...)

Hôm nay là Giáng sinh, còn nhằm ngày Chủ nhật nên tất cả thành viên trong nhà đều rảnh rỗi. Cùng nhau ăn sáng xong, mỗi người bắt đầu tận hưởng khoảng thời gian riêng tư của bản thân. Dì HyeJung và Park Chanyeol đi spa, Kim Myungsoo hẹn nhóm bạn đi đâu đó, chỉ có mình Park Jiyeon là bơ vơ một mình.

Kim Myungsoo là trạch nam, còn Park Jiyeon là trạch nữ. Nhưng ít nhất tỷ lệ Myungsoo bước chân ra đường còn nhiều hơn Jiyeon. Park Jiyeon vốn ít bạn bè, lại phi thường yêu thích ở nhà, nếu có ra ngoài cũng chỉ đi một mình, hoặc cùng với Park Chanyeol, thi thoảng là cùng với Kim Myungsoo.

Cô đứng trước phòng Kim Myungsoo, nhìn anh đang chỉnh chu quần áo của mình, không nhịn được thốt lên:

- Anh đi đâu vậy?

Kim Myungsoo nhìn cô qua gương lớn trong phòng, cài nốt cúc áo cuối cùng, trả lời:

- Đi nhậu, đi chung không?

- Anh biết rõ tôi không biết uống mà?

Anh quay lại, rồi bước tới gần cô, ngước xuống nâng cằm cô lên:

- Không uống cũng không sao. Đi cùng đi.

Cô nghĩ ngợi một hồi rồi gật đầu, bảo anh xuống nhà lấy xe chờ một chút để cô sửa soạn. Cô thật ra thèm đi chơi chết được, chỉ là bày đặt nhõng nhẽo để người ta năn nỉ mà thôi.

Mười phút sau, Park Jiyeon xuống dưới nhà. Cô mặc áo crop-top trắng hở vai, váy đen bó sát, khoác bên ngoài chiếc áo khoác dài đến đầu gối, giày cao gót, tóc xõa, trang điểm nhẹ nhàng. Kim Myungsoo quan sát cô một lượt. Một cô gái bề ngoài trong sáng lại ăn mặc gợi cảm thế này. Chậc, biết phải làm sao?

Mặc dù anh không hài lòng lắm với cách ăn mặc của cô, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cấm.

(...)

Cô cùng anh đi đến chỗ hát karaoke, không phải quán nhậu. Nơi này vô cùng sang trọng, nhìn qua cửa kính trong suốt có thể thấy được nội thất bên trong có vẻ xa xỉ, là chỗ dành cho những người giàu có.

Vừa đặt chân vào phòng, đám bạn của Myungsoo đã nhìn cô không rời khiến cô thực bối rối, chân chôn chặt tại cửa. Kim Myungsoo gửi xe rồi đi lên, thấy cô cứ đứng yên một chỗ liền nhẹ đẩy cô vào trong.

Chàng trai đào hoa Nam Woohyun lịch thiệp đứng dậy đưa tay ra, Park Jiyeon lần nữa bối rối cầu cứu Myungsoo. Kim Myungsoo đùa vui đưa tay mình ra đặt lên tay Woohyun:

- Dẹp ngay cái trò tán tỉnh cũ rích này đi anh bạn ơi!

Nam Woohyun nhăn mặt hất tay Myungsoo ra, lần này tự hắn cầm lên tay cô đặt lên tay mình, phong lưu nói:

- Em yêu, chào mừng tới với thế giới của bọn anh. Hôm nay không hát không về nha ~

Park Jiyeon sửng sốt. Em yêu? Cái gì mà em với chả yêu?

Vẫn như cũ, Kim Myungsoo ngồi chính giữa, Park Jiyeon ngồi bên cạnh.

Cuộc vui của nhóm Myungsoo luôn mở đầu bằng nguyên tắc "vào ba ra bảy". Trong bảy người, Myungsoo có tửu lượng rượu tốt nhất. Lần này Park Jiyeon cũng phải uống, không thể để Myungsoo uống thay mãi được.

Thủ tục xong, giờ là thời gian quẩy hết mình cùng karaoke, nói cách khác là Park Jiyeon sắp được trải nghiệm thế giới mà Woohyun nói.

Nam Woohyun mở đầu bằng "Gee" của SNSD, minh họa bởi Kim Sunggyu và Lee Sungyeol. Nối tiếp là những màn biểu diễn có một không hai. Thì ra thế giới mà Woohyun nói là như vầy. Ồn ào, điếc tai quá đi mất!

Đã có vô số bài hát được mọi người thay phiên nhau, không khí trong phòng karaoke náo nhiệt và nóng hơn bao giờ hết, thế nhưng Myungsoo và Jiyeon vẫn chưa hát bài nào. Lee Sungjong vừa xong bài hát của mình, thở hổn hển đi tới trước mặt Myungsoo, chìa micro ra:

- Sao cứ ngồi một chỗ vậy? Hát đi chứ?!

Kim Myungsoo cầm micro đưa tiếp cho Jiyeon, cô lại kịch liệt từ chối:

- Em không biết hát, anh hát đi.

- Em hát trước đi.

- Không, anh trước đi.

Kim Sunggyu đứng nhìn nãy giờ, cảm thấy hai người họ quá dài dòng nên tự chốt ý kiến:

- Hai người mất thời gian quá đó. Chọn đại một bài rồi song ca đi!

Bị ép buộc, hai người miễn cưỡng đứng dậy hát đại một bài. Nhưng đám sáu người kia đâu có dễ gì bỏ qua cơ hội bắt nạt Kim Myungsoo. Hát xong bài thứ nhất, bọn họ thì thầm to nhỏ với Park Jiyeon, bảo cô dụ dỗ Myungsoo hát thêm hai bài nữa sẽ buông tha. Park Jiyeon ngây thơ tin là thật. Thế rồi anh hát gần mười bài vẫn chưa có dấu hiệu được dừng lại, đã vậy cô còn bị ép hát chung. Trời ơi Park Jiyeon, mày (lại) bị dụ rồi! ㅠ_ㅠ

Tiệc nào rồi cũng sẽ tàn. Jiyeon và Myungsoo tạm biệt rồi cùng nhau đi ăn trưa.

(...)

Đến chiều, hai người đi xem phim.

Park Jiyeon mấy ngày vừa qua nằng nặc muốn đi xem phim nhưng cả Park Chanyeol lẫn Kim Myungsoo đều bận rộn nên không ai chịu đi cùng cô.

Tại rạp phim, Park Jiyeon hứng khởi ôm phần combo bắp bự chảng đứng nhún nhảy trước mặt Kim Myungsoo.

Anh nhìn bộ dạng của cô, có chút xấu hổ, lập tức vịn hai vai cô lại, nhăn nhó mặt mày:

- Không cần phấn khích quá như vậy! Người ta đang nhìn kìa!

Cô cười nghịch ngợm, hớn hở kéo anh vào trong. Trên màn hình lớn chiếu phim kinh dị, trong khi cô vừa xem vừa che mặt, anh ngồi bên cạnh lại cảm thấy phim quá mức tầm thường, nên cắm mặt vào điện thoại chơi game.

(...)

Thấm thoát trôi qua mấy giờ đồng hồ nữa, hiện tại đã là buổi tối.

Sau khi ăn tối xong, hai người chậm rãi dạo bước trên những quảng đường, đi bộ vừa có thể ngắm cảnh, vừa giúp tiêu hóa thức ăn.

Ban đêm, đường phố càng thêm rực rỡ và nhộn nhịp, được tô điểm bởi những ánh đèn đủ màu sắc. Nhà nào cũng trang trí cây thông Noel với những quả châu, dây ruy băng, đèn led, trông thật bắt mắt. Các trung tâm thương mại, khu mua sắm, khu vui chơi, tất thảy trong nháy mắt đều sáng lên lộng lẫy, huy hoàng. Thời tiết dần lạnh hơn, tuyết rơi trắng xóa...

Park Jiyeon ăn mặc phong phanh, áo khoác của cô không đủ giữ ấm. Bàn tay cô dần trắng bệch vì lạnh, cả người như sắp đóng băng. Kim Myungsoo thấy vậy liền cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô, tháo xuống khăn choàng cổ choàng cho cô:

- Đỡ lạnh hơn chưa?

Cô gật đầu.

Anh dùng hai tay tạo thành mái nhà che trên đầu cô để tuyết không rơi vào mặt cô, cằn nhằn:

- Biết rõ trời lạnh mà còn ăn mặc thế này. Thời trang bất chấp thời tiết của em thật khiến tôi phát cáu đấy Jiyeon!

- Anh không lạnh sao?

- Lạnh chứ! Nhưng tôi thấy có người đã được nhường cho áo khoác và khăn choàng cổ vẫn còn run cầm cập kìa!

Cô chỉ biết cúi đầu cười trừ.

Không biết do mình đã xem, đã đọc quá nhiều ngôn tình hay sao, mà dạo này cô rất dễ xao xuyến. Chỉ cần Myungsoo đối xử ân cần là cô lập tức bị dao động, tim đập như trống đánh.

Cô còn đang nghĩ vẩn vơ thì bỗng dưng cảm nhận bàn tay mình như được truyền hơi ấm. Cô kinh ngạc ngước lên, thấy Kim Myungsoo chậm rãi đan mười ngón tay anh vào hai bàn tay cô. Một lúc sau thì anh cho tay cô vào túi áo khoác, sau đó ma sát hai tay cho nóng lên rồi áp lên mặt cô, cứ vậy lặp đi lặp lại động tác hơn chục lần.

Từ chiều cao của anh ngước xuống có thể thấy rõ mặt của Park Jiyeon. Mặt cô khá nhỏ, trắng trẻo, mắt thì to, lại đáng yêu như cún con.

- Anh đang nhìn gì vậy? Mặt tôi dính gì sao? – Cô bỗng lên tiếng làm anh giật mình.

- Không có gì. Cũng trễ rồi, về thôi.

Trong xe, Kim Myungsoo vặn máy sưởi, mở radio nghe tình hình giao thông. Không khí đột nhiên yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng của phát thanh viên là thường trực vang lên.

Di động của Myungsoo reo lên, cô vô tình liếc qua, thấy được màn hình sáng lên cái tên 'Jung Soojung'.

Kim Myungsoo nhận điện thoại qua tai nghe, giọng hân hoan:

- Ờ Soojungie.

- "..."

- Về rồi? Sao không nói mình ra đón?

- "..."

- Jongin đã khỏe chưa? Chừng nào chúng ta có thể gặp nhau đây?

- "..."

- Được. Ừ, tạm biệt.

Anh kết thúc cuộc gọi, có vẻ nói chuyện rất vui. Anh nhìn Jiyeon qua kính chiếu hậu bên ngoài xe, một bên lái xe, một bên hướng cô nói:

- Jung Soojung là bạn học cấp ba của tôi. Cô ấy xinh lắm, vừa từ Mỹ trở về.

Cô rất ngạc nhiên khi anh kể về Jung Soojung với cô.

- Bạn của anh thì kệ anh, sao phải giải thích với tôi? Chị ấy xinh thì sao, anh muốn đem tôi ra so sánh à?

Anh điềm tĩnh trả lời:

- Tôi không có ý đó. Tôi chỉ không muốn em hiểu lầm. Với lại, Soojung lấy chồng rồi.

Cô bĩu môi, mạnh mẽ phản ứng một hơi:

- Cái anh này kỳ lạ. Tôi không phải bạn gái anh, anh nghĩ tôi hiểu lầm cái gì? Cho dù chị ấy chưa kết hôn, có đem gả cho anh, tôi cũng không quan tâm!

Nói rồi cô dựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại, không muốn bàn thêm về chuyện vớ vẩn này nữa.

Về nhà, Jiyeon và Myungsoo nhanh chóng thay quần áo ấm, hai người sắp chết cóng đến nơi rồi.

Park Jiyeon tắm xong, nhìn thấy khăn choàng cổ của anh, cô chợt nhớ ra quà Giáng sinh chuẩn bị cho anh, đó là một đôi giày thể thao. Cô cầm hộp quà đặt trước cửa phòng anh, gõ cửa rồi chạy về phòng.

Kim Myungsoo vừa mở cửa liền nhìn thấy hộp quà dưới đất kèm theo mảnh giấy note: "Cám ơn anh vì ngày hôm nay. Ngủ ngon nhé! ~".

Bên trong hộp quà còn có một tấm thiệp handmade xinh xắn:

"Hô hô hô, Merry Christmas! Nhân dịp Giáng sinh, ta tặng cậu một đôi giày mới, hy vọng cậu sẽ mang nó và đi đến thật nhiều nơi.

Hai mươi bốn rồi, hẹn hò đi là vừa, còn phải lấy vợ nữa, Kim Myungsoo nhé!

Giáng sinh an lành ^^~

From: Bà già Noel Park Jiyeon".

Anh đọc xong, miệng tự động cong lên một đường. Hẹn hò cái gì chứ? Ai cần cô nhắc!

Đã qua bao nhiêu mùa Giáng sinh kể từ khi cô chuyển đến, lần đầu tiên anh nhận được quà của cô. Anh cảm thấy vô cùng cảm động và ấm áp.

Giáng sinh tuyệt vời, nhờ có Park Jiyeon, lại càng tuyệt hơn nữa.

Cảm ơn em nhiều lắm, Park Jiyeon!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net