Chương 43: Cuộc sống viên mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Cuộc sống viên mãn (End)

Sau bao nhiêu sóng gió, cô và anh cũng đến được với nhau. Dì HyeJung đi hủy giấy quan hệ gia đình với cô, để cô có thể chính thức trở thành vợ hợp pháp của con trai dì.

Đêm tân hôn muộn màng khi trở về Hàn Quốc của hai vợ chồng đã đem đến kết quả, Park Jiyeon có thai ba tháng.

Kim Myungsoo cũng đã sử dụng hết ba điều ước của mình. Sở dĩ hai người có con sớm như vậy cũng đều do anh mà ra, đồ tham lam không biết xấu hổ, nài nỉ cô...khuyến mãi thêm một điều ước nữa.

Kim Myungsoo không uống rượu thường xuyên nữa, cũng đã bắt đầu đi làm lại như thường. Nhờ ân huệ của Park Jiyeon mà các nhân viên ở công ty đã đỡ áp lực hơn mỗi khi đi làm, bởi vì Giám đốc Kim thay đổi, vui vẻ hơn, cởi mở hơn.

Cuộc sống cuối cùng đã màu hồng trở lại.

À, vẫn còn một chuyện, chuyện của chị Qri và Hoya gặp lại nhau...

Sinh nhật của Jiyeon, cô mời đám bạn của chồng mình, tất nhiên không thể thiếu Kim Taehyung và Qri.

- Tụi anh đến rồi đây! - Vẫn là người đàn ông vui vẻ nhất hội, Jang Dongwoo lên tiếng.

- Ha, mọi người đi cùng nhau sao? Nhanh, vào nhà thôi! - Park Jiyeon vác cái bụng bầu hân hoan chào hỏi.

Mặc dù đang mang thai, mặc quần áo rộng thùng thình, tóc cột thấp sau gáy, cô vẫn xinh đẹp rạng ngời.

- A chị Qri, anh Taehyung! - Jiyeon lạch bạch chạy ra cửa khi nhìn thấy Qri.

- Này, cẩn thận chứ! - Qri có chút hốt hoảng, bỏ hành lý xuống đất, đỡ lấy cô - Cái con bé này, sao cứ như con nít vậy chứ?

Tất cả mọi người đều vui mừng hội tụ, có lẽ vì đã khá lâu rồi họ chưa có dịp gặp gỡ như thế này. Chỉ duy nhất một người đứng đơ ra một chỗ, ánh mắt đượm chút buồn lẫn lo lắng, khó khăn hít thở một hơi.

Lee Qri cùng Jiyeon đi vào trong nhà, chợt bắt gặp ánh mắt của người đàn ông ấy, chính là Hoya.

Qri cũng bất ngờ, ngẩn ra một giây, sau đó   rất nhanh chóng bình tĩnh kéo theo Jiyeon đi vào bếp, như không có chuyện gì xảy ra.

(...)

Sinh nhật tuổi 30 của Jiyeon kết thúc. Trong suốt buổi tiệc, ai ai cũng đều rất vui vẻ. Hoya không muốn phá hỏng bầu không khí, cố gắng kiểm soát biểu cảm, thi thoảng vẫn ngó sang Qri.

Buổi chiều, Hoya kéo Qri ra ngoài.

Hai người ngồi trong xe của Hoya, anh nhìn cô, còn cô nhìn ra cửa sổ.

Dĩ nhiên là muốn nói, nhưng không biết ai nên nói trước, nói cái gì hay bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng Qri lên tiếng:

- Anh có chuyện gì?

Hoya đáp:

- Em vẫn khỏe chứ?

- Vô thẳng vấn đề đi! Anh vốn không phải người thích rườm rà mà.

- Ừ, cũng phải. - anh cúi mặt - Qri, xin lỗi em.

Lee Qri không nghĩ anh sẽ nói xin lỗi. Bởi vì cô biết, người đàn ông háo thắng, thích khiêu chiến và có cái tôi lớn như anh sẽ chẳng bao giờ khuất phục trước ai.

Cô rất bất ngờ.

- Anh nói đi. Vì sao sau này anh không tìm em, không liên lạc với em?

Hoya thở dài:

- Ông nội anh bắt anh phải làm đám cưới với một cô gái mà anh không hề quen biết. Mẹ nói ông sắp qua đời, đây là di nguyện cuối cùng của ông, anh nên đồng ý để anh yên tâm mà ra đi. Là cháu trai đức tôn của ông, anh không thể cãi lại lời ông, nhưng anh thật sự không muốn phải kết hôn...

- ...

- Sau một ngày đấu tranh quyết liệt với mẹ, anh đã từ chối di nguyện của ông. Dĩ nhiên, ông rất thất vọng nhưng ông không giận anh. Còn người con gái hứa đem gả cho anh, anh vẫn chưa gặp lần nào. Qri, anh biết anh không tốt, đã bỏ rơi em, anh có lỗi, anh xin lỗi. Em có tha thứ cho anh không?

Lee Qri đã suýt khóc vì mấy câu nói của anh. Cô không phải dạng người nhạy cảm như vậy, từ nhỏ bản tính đã rất tự lập và có lập trường, là dạng con gái mạnh mẽ, không hay khóc.

Hôm nay, người đàn ông này lần nữa làm cô rung động, trái tim không kiểm soát nhịp đập nhảy tưng tưng trong lồng ngực.

Cô nhìn anh đầy thông cảm xen lẫn trách hờn:

- Đã quyết định từ bỏ em rồi, anh còn nói xin lỗi làm gì? Không phải em từng nói, nếu anh thích em thì nhất định phải ở bên em, còn không thì cứ đi biệt tích, đừng bao giờ để em nhìn thấy anh!

Anh và cô cùng khóc, rồi ôm nhau, cảm giác vừa vui vừa hạnh phúc, lại vừa buồn, vừa tiếc nuối.

Qri và Hoya sau đó cũng nối lại tình xưa. Sau nửa năm bắt đầu lại thì họ đi đến hôn nhân. Một cái kết viên mãn.

(...)

Kim Taehyung cũng đã bắt đầu hẹn hò.

Bạn gái của anh là một người siêu bận rộn, bởi vì cô ấy là một ca sĩ, lịch trình dày đặc. Tuy bận bịu tối tăm mặt mày nhưng thật tốt là cả hai vẫn có thời gian hẹn hò.

(...)

Park Jiyeon đã sinh. Là một bé gái, giống hệt Myungsoo.

Vẫn nhớ mãi vừa lúc đứa bé lọt lòng, bác sĩ đặt em bé lên ngực cô, cô đã chề môi:

- Hừ, sao con tôi lại chẳng giống tôi vậy?

Các bác sĩ bối rối:

- Sản phụ, đứa bé rất xinh đẹp mà? Cô nhìn xem, mí mắt rất sâu, mũi cao, da cũng trắng trẻo nữa. Không giống cô, có lẽ là giống cha nó?

Jiyeon đanh đá trên bàn sinh:

- Đúng, đúng vậy! Nó cực kỳ giống cha nó! - cô lèm bèm nhỏ tiếng - Nhưng mà, giống cha nó thì thật không tốt chút nào. Cái tên thối tha chết tiệt!

Sở dĩ Jiyeon "giận cá chém thớt" là vì lúc cô chuyển dạ sắp sinh, toàn thân đau như cắt, mặt mày không còn chút máu, mà Kim Myungsoo thì gọi điện không bắt máy, chỉ trả lời cô bằng mẫu tin nhắn soạn sẵn: "Tôi đang bận họp. Hãy để lại lời nhắn".

Di động của cô vỡ tan tành dưới sàn đất. Cô khóc thét vì vừa đau vừa giận.

Cuối cùng, người chở cô đến bệnh viện chính là vợ chồng chị Qri.

Park Jiyeon thật đáng thương mà.

.***.

-HẾT-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net