chap 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khoảng năm sáu giờ chiều, nắng chiều màu da cam chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ pha lê. Dưới ánh đèn thủy tinh, hai người ngồi ở hai đầu bàn dài, đang dùng bữa.

“Anh có dự tính gì không?” Lee Taehyun hỏi.

Jennie ngước mắt nhìn hắn: “Russia thấy thế nào?”

Lee Taehyun ngẫm nghĩ, gật đầu: “Tôi thích. Thiên đường của thuốc phiện và súng ống đạn dược. Cùng đi thôi.”

Hai người nhìn nhau cười, cùng nâng ly rượu lên lắc lư:

“To Russia.”

“To Russia.” (Mừng Russia.)

Lúc này, món cá hồi hun khói đã ăn xong, người hầu mang món chính lên. Lee Taehyun tự xếp khăn ăn cho mình, ngẩng đầu cười nhìn Jennie một cái.

Trước mặt Jennie, là một phần beefsteak nửa chín nửa sống, chất thịt non mềm, dường như còn có tia máu.

Trong mắt cô nhanh chóng xẹt qua tia cười trào phúng, thong thả ung dung trải khăn ăn cho mình, cầm dao nĩa lên, động tác nhã nhặn bắt đầu cắt thịt. Lúc xiên miếng đầu tiên, cô liếc mắt nhìn Lee Taehyun một cái, thần sắc không chút gợn sóng nuốt xuống.

Ý cười trong mắt Lee Taehyun càng sâu sắc.

Thoáng chốc, nguyên phần beefsteak đã ăn xong, salad và điểm tâm cũng được bưng lên.

Lee Taehyun đứng dậy, chỉnh sửa áo vest của mình, vòng qua bàn dài, đi đến bên cạnh Jennie: “Tôi không ăn những thứ này, xin phép cho tôi đi trước để chuẩn bị vài thứ, tối nay tôi muốn dẫn anh đi tham quan trang viên. Một lát nữa sẽ cho người dẫn anh đến phòng mình.”

Jennie đang bỏ một miếng bánh bông lan vào miệng, nghe thấy thế cũng không ngẩng đầu đáp: “Ok.”

Lee Taehyun quay người định đi, đột nhiên khóe mắt chợt lóe lên, liền cảm thấy một sức mạnh đánh về phía mình. Lòng hắn vừa kinh ngạc, giơ tay định đỡ, nhưng đã muộn! Trên cổ truyền đến một cảm giác lành lạnh của kim loại. Jennie đã đứng dậy, một cánh tay nắm chặt cổ áo hắn, cánh tay còn lại đang áp chặt cái nĩa lên cổ họng hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Jennie không có chút ý cười nào, chỉ có sự khinh miệt tàn ác.

Một lát sau.

Đừng chơi cái trò khảo nghiệm ấu trĩ này nữa.” Cô đột nhiên thả hắn ra, đặt nĩa xuống, ngồi lại chỗ cũ: “Lòng nhẫn nại của tôi có hạn.” Cổ Lee Taehyun bị nắm có hơi đau lâm râm, nhưng hắn cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn bật cười: “Ok, Ok. Tôi thừa nhận không phải đang khảo nghiệm anh, chỉ là muốn xem bộ dạng ăn thịt sống của anh thôi.”

Jennie không thèm để ý đến hắn.

Hắn phẩy phẩy tay, trong khoảnh khắc hai người tranh chấp vừa rồi, có rất nhiều điểm đỏ từ ngoài cửa sổ chiếu lên người Jennie, lúc này đồng loạt biến mất. Đó chính là của các tay súng bắn tỉa từ các phương chỉa về.

Ban đêm, trong phòng chỉ huy hành động.

Đã gần đến nửa đêm, nhưng không có ai dám lơi lỏng. Tất cảcác chuyên gia IT vẫn đang căng thẳng ngồi yên như cũ, các thanh tra FBI cùng một vị đại diện quân đội đang quan sát bản đồ, cẩn thận bố trí quân sự và kế hoạchcông kích.

Kim Jisoo dù sao cũng bị thương nặng, bị bác sĩ mãnh liệt yêu cầu cô quay về phòng nghỉ ngơi. Chaeyoung thì không chịu, nàng làm sao có thể yên tâm được? Nàng chỉ dựa vào trong ghế đánh một giấc, đến khi bỗng nhiên tỉnh lại, nàng nhìn chằm chằm màn hình, trong đó vẫn là trần nhà âm u và căn phòng xa lạ như cũ.

Đây là phòng của Jennie trong trang viên, cô rõ ràng còn chưa ngủ, ngẫu nhiên sẽ trở mình uống nước, hô hấp trầm ổn đều đều.

Sau khi dùng cơm tối với Lee Taehyun xong, hai người lại đi một vòng quanh trang viên, thưởng thức một vài chiến lợi phẩm khó coi của Lee Taehyun, còn có mười mấy nạn nhân bị hắn giam ở dưới tầng hầm. Yang Il Dương cũng nằm trong số đó, chỉ là gương mặt gầy gò lộ vẻ hoảng sợ. Nhìn thấy Jennie, anh ta có vẻ vô cùng bất ngờ khẩn trương rất rõ ràng, nhưng cũng không dám hỏi gì.

Lúc đó Lee Taehyun nói: “Ngày mai cùng chơi.”

Jennie cười nhạt đáp: “Được.”

Hai người đến giờ quả thực đã có thể dùng từ ‘trò chuyện hợp rơ’ để hình dung, bất kể chuyện gì, chẳng cần nói nhiều đã có thể ăn ý mười phần. Đến cửa phòng của Jennie, Lee Taehyun còn đích thân đưa cô đi tham quan, nhìn thấy biểu tình cười cười vừa lòng của cô, hắn mới cười tủm tỉm nói một tiếng chúc ngủ ngon rồi rời đi.

Chỉ có điều Jennie cũng thật điềm tĩnh, đã ở trong hoàn cảnh như thế này, còn thong thả đi tắm rửa, sau đó duỗi thẳng người nằm trên giường.

Cô có thể nghe thấy những lời bên phía trung tâm chỉ huy nói với cô nhờ máy nghe lén. Nhưng cô lại không thể nói chuyện, bởi vì trong phòng này nhất định có máy nghe lén và camera.

Chaeyoung lại nhìn chằm chằm màn hình một lúc. Tuy là không trông thấy cô, nhưng có thể thấy được tầm nhìn của cô, điều này khiến cho cảm xúc trong lòng nàng từ đầu đến cuối đều dính chặt theo từng cử chỉ hành động của cô.

Lúc này, bên cạnh lại có một viên thanh tra đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng, là người da trắng trung niên phụ trách chỉ huy toàn bộ hành động này.

Chaeyoung mỉm cười với anh ta, sắc mặt anh ta vô cùng chânthành nghiêm túc: “Tiểu thư Rose, tôi muốn bày tỏ lòng kính trọng đối với sự thông minh và dũng cảm của cô. Cơ thể cô vẫn khỏe chứ?” ( me: một số lỗi bàn phím mình ko thể ghi đúng tên Rose đc xin lỗi)

Đêm khuya mọi người đều tĩnh lặng, lời của anh ta khiến cho không ít người đều ngẩng đầu lên nhìn qua. Chaeyoung khẽ cười: “Tôi vẫn ổn, cám ơn. Thật ra tôi cũng muốn cám ơn các anh, tôi đã biết tất cả kế hoạch, các anh đầu tư vô cùng lớn, cũng vô cùng mạo hiểm.”

Đâu chỉ mạo hiểm? Dư luận, FBI, quân đội, chuyên gia tâm lý tội phạm... gần như toàn bộ đều phối hợp với Jennie để thiết kế nên cục diện này. Tại sao trước đây Chaeyoung cũng nảy sinh một chút hoài nghi đối với việc Jennie có hai nhân cách, chính là bởi vì thế cục này quá lớn, lớn đến mức khiến người ta không thể nào không hoài nghi tính chân thực của nó.

Nhưng viên thanh tra này nghe thấy lời nàng, lại bật cười. Anh ta vô cùng nghiêm túc nói: “Simon đã từng cống hiến rất lớn cho quốc gia, hiện giờ lại phải đối phó với tội phạm hung ác nhất thế kỷ. Chúng tôi tôn kính cô ấy, hơn nữa cũng không có lý do cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của cô ấy.”

Sắc đêm ngày càng tăm tối.

Chaeyoung không ngờ rằng lại có người đến tìm nàng.

Là Ahn Wol.

Người thiên tài trẻ tuổi này đại khái do lao lực nhiều ngày, gương mặt thanh tú xem ra rất mệt mỏi, trong đôi mắt còn có tia máu, nhưng biểu tình vẫn thản nhiên như cũ. Anh đi đến bên cạnh nàng không một tiếng động, đặt một vật giống như bộ đàm xuống trước mặt nàng.

“Chị ấy có thể nghe thấy cô nói, ấn vào nút đỏ này.” Quẳng lại một câu, anh liền quay người, trở về ghế ngồi của mình.

Chaeyoung có chút ngây người nhìn bóng dáng của anh, lại nhìn thiết bị nói chuyện trước mặt, sau đó cầm lên.

“Alo, Jennie.” Giọng của nàng đè xuống thật thấp.

Lời vừa nói xong, nhóm chuyên viên IT khác đang ngồi trước thiết bị giám sát đều lộ ra nụ cười khẽ, có người còn nhìn về phía nàng.

Chaeyoung căn bản không chú ý đến những người khác, chỉ nhìn chằm chằm màn hình. Quả nhiên, một giây sau đã thấy Jennie giơ tay, sờ sờ sống mũi cao ngất của mình.

Đó là tỏ vẻ đã nghe thấy.

Chaeyoung mềm lòng, vừa có chút vui mừng vừa có chút đau lòng, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm giác nóng ruột nóng gan không thể nói thành lời. Nàng thoáng yên lặng, chỉ thấp giọng nói hai từ đơn giản nhất: “Cố lên.”

Người bên cạnh không hề lên tiếng, Jennie ở trong màn hình cũng yên tĩnh không nhúc nhích.

Mười lăm phút sau, ống kính chợt nghiêng đi, cô đứng bật dậy.

Chaeyoung khẽ giật mình, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm màn ảnh, không biết cô muốn làm gì. Lại thấy ánh đèn sáng lên, cô mở đèn, sau đó bước từng bước tới hướng nhà vệ sinh.

Ánh đèn sáng dìu dịu, tấm gương hình bầu dục treo trên bồn rửa tay sáng choang. Lòng Chaeyoung khẽ run lên, nàng nhìn thấy Jennie tiến lạigần tấm gương kia.

Cô chỉ đứng yên, trong gương hiện lên khuôn mặt tuấn tú điềm tĩnh của cô, đôi mắt đen dài đang nhìn chằm chằm...

Nhìn chằm chằm nàng.

Cô... muốn để nàng nhìn thấy cô.

Chaeyoung khẽ cắn môi, nhìn bóng dáng cao ngất tuấn dật của cô, còn cô lại cúi đầu thong thả rửa mặt, rồi dùng khăn tay lau sạch, cuối cùng hai tay chống lên thành bồn rửa, nhìn chằm chằm vào tấm gương, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Lại một buổi bình minh.

Chaeyoung cuối cùng cũng cạn kiệt sức chống chọi, sau khi ‘chào hỏi’ Jennie xong, thần kinh đang buộc chặt dường như đã thả lỏng không ít. Nàng bị viên thanh tra tống trở về phòng bệnh để ngủ nhưng cũng không quên dặn dò y tá sáng hôm sau phải đánh thức mình. Đến lúc trời sáng, Jisoo lại bảo y tá không cần, cứ để nàng ngủ một giấc thật ngon.

Bởi vì nếu như Kim Jennie ở đây, sợ rằng sẽ không muốn để nàng nhìn thấy anh đi mạo hiểm! Nàng chỉ cần ngủ ngon một giấc, lúc tỉnh lại, cô đã trở về.

Trong phòng chỉ huy.

Thanh tra phụ trách chỉ huy hành động, sĩ quan và nhóm Ahn Wol bắt đầu canh giờ đồng hồ.

“Năm giờ hai mươi phút.” Thanh tra trầm giọng nói: “Simon,sau mười lăm phút nữa, chúng tôi sẽ triển khai tấn công toàn diện, trực thăng cứuviện sẽ trực tiếp tới vị trí của cô, đón cô rời khỏi đó.”

Đầu bên kia màn hình, Jennie đã rời giường, đứng trong sương mù buổi sáng mùa đông, từ ban công quan sát một vùng xanh ngát trong trang viên. Cô không lên tiếng, chỉ dùng ngón tay thon dài gõ gõ vào tay vịn đá cẩm thạch. Quả thực là một kế hoạch có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, Jennie chỉ cần kéo dài thời gian đến lúc trời tờ mờ sáng, còn lại chính là chiến đấu.

Jennie đứng một lát, cúi đầu nhìn đồng hồ: Năm giờ hai mươi sáu phút. Cô quay người đi vào trong phòng, vừa bưng ly nước lên uống một ngụm, thì có tiếng gõ cửa truyền tới.

“Cộc cộc, cộc cộc.” Thanh thúy nhưng rất có tiết tấu.

Mắt Jennie khẽ nhíu lại, mọi người giám sát bên ngoài cũng khẽ run lên trong lòng.

“Có cần phát động công kích sớm hơn không?” Một người thấp giọng hỏi tổng chỉ huy.

Sĩ quan chỉ huy không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Jennie chỉ yên lặng trong mấy giây, liền đi qua mở cửa. Quả nhiên là Lee Taehyun, hắn mặc một bộ đồ thể dục vàng nhạt, dựa vào bên cửa, cười nhạt nhìn cô: “Chim dậy sớm thì sẽ có trùng ăn, tôi dự định đi hoạt động một chút, anh nhất định cũng có hứng thú đó.”

Jennie thoáng cười.

Tầng mái của trang viên, đài quan sát.

Lên đến chỗ này, tầm nhìn càng rộng mở hơn, nguyên một vùng xanh ngát, dốc núi còn có rừng rậm phía sau trang viên đều nhìn không sót cái nào. Mà dọc theo đài quan sát, còn lắp đặt hai tay súng bắn tỉa.

Năm vệ sĩ của Lee Taehyun, đứng ở một góc cách bọn họ hơn mười mét. Lee Taehyun cầm lấy một khẩu súng bắn tỉa trong đó, ngắm dưới đất một chút rồi quay đầu nhìn Jennie: “L115A3, thứ tôi yêu thích nhất.”

Ý cười trên môi Jennie càng thêm sâu, cầm lấy một khẩu khác, mắt ghé sát vào, nhàn nhạt đáp: “Tôi cũng vậy.” Đồng thời khóe mắt nhìn về phía đồng hồ đeo tay: Năm giờ ba mươi hai phút, vẫn còn hai phút nữa.

Phía bên ngoài, sĩ quan chỉ huy trầm mặc một lúc, sau đó quay đầu nhìn Ahn Wol: “Hệ thống an toàn của hắn có phải đã thâm nhập toàn diệnrồi không?”

Đôi mắt sau mắt kiếng của Ahn Wol lộ ra ý cười cực nhạt:“Đương nhiên.”

Ok.” Sĩ quan chỉ huy trầm giọng hạ lệnh: “Kế hoạch không thay đổi, hai phút sau bắt đầu tấn công. Máy bay chiến đấu thợ săn số một chi viện cho Simon đầu tiên.”

...

Lời nói ngắn gọn mạnh mẽ đó, rơi vào tai Jennie rất rõ ràng. Nhưng biểu tình của cô không chút biến hóa, chỉ là chăm chăm ngắm vào từng ngọn cỏ trong ống kính, đột nhiên nhớ tới Chaeyoung.

Sắp rồi, cô gái của tôi.

Tôi sắp trở về bên cạnh em rồi.

Chọn cái anh thích đi.” Giọng cười khe khẽ của Lee Taehyun vang lên bên tai. Ánh mắt Jennie di chuyển khỏi ống kính ngắm, đã thấy trên mặt đất có mười mấy tù nhân quần áo tả tơi, từ trên cao nhìn xuống, giống như những con kiến đen đang di chuyển.

Rõ ràng là những ‘bia ngắm sống’ bị Lee Taehyun đuổi ra từ tầng hầm. Đây là trò chơi săn bắt, lấy những người sống làm mục tiêu. Hơn nữa xem thái độ của hắn chắc chắn đã chơi trò này từ lâu.

Jennie nhìn chằm chằm những ‘con mồi’ đó, khóe môi cong lên: “Ồ... độ khó quá thấp đấy.”

Ý cười trên mặt Lee Taehyun càng thêm xán lạn.

Lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng súng ở dưới lầu, giữa tiếng cười của mấy người đàn ông, đột nhiên mười mấy ‘con mồi’ đều kinh hoảng chạy như điên.

“Như thế này... có phải thú vị hơn một chút?” Lee Taehyun nhìn Jennie.

Jennie liếc hắn một cái: “Thử xem mới biết được. Nếu như anh không ngại, tôi nổ phát đầu tiên.”

“Đương nhiên không ngại.”

Jennie khẽ khom lưng, hai tay nắm chặt báng súng, mắt lại di chuyển đến trước ống ngắm, đồng thời quét mắt qua đồng hồ trên tay.

Còn mười giây nữa.

Nếu như hệ thống an toàn đã bị Ahn Wol thâm nhập, bọn họ chắc đã đến vị trí rất gần.

Trong lòng cô đếm ngược: “Mười, chín, tám,... ba, hai, một!”

Tiếng động cơ.

Tiếng động cơ như sấm từng cơn mang theo tiếng gió gào thét, đột nhiên truyền đến từ một nơi nào đó dưới đài quan sát. Chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Jennie xoay chiều súng bắn tỉa, ngắm chuẩn vào tim của Lee Taehyun.

Nhưng mà phản ứng của Lee Taehyun cũng cực nhanh, vừa nghe thấy tiếng động cơ liền cảm thấy bất ổn, lập tức rút súng ra.

Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, ở cự ly gần, hai người đối diện, hai khẩu súng.

Đầu súng của Jennie nhắm vào lồng ngực của Lee Taehyun, còn súng lục của Lee Taehyun lại nhắm vào trán của cô. Nhóm cận vệ xung quanh mặt không chút biểu tình, phản ứng lại rất nhanh, toàn bộ đều rút súng nhắm chuẩn vào người Jennie, thấp giọng hét: “Bỏ súng xuống!”

Nhất thời giằng co. Mà bốn phía trong trang viên, đã truyền đến tiếng súng dày đặc lộn xộn.

Dưới ánh mặt trời trong suốt buổi sáng sớm, Jennie chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lee Taehyun, biểu tình trầm tĩnh như nước. Lee Taehyun lại sống chết nhìn chằm chằm cô, trong khoảnh khắc này, trong mắt hắn lướt qua rất nhiều cảm xúc, cuối cùng khóe miệng hiện lên ý cười trào phúng.

“Oh shit!” Hắn thấp giọng mắng.

Chính trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, bên tai Jennie vang lên một tiếng lạnh lùng: “Simon ngồi xuống!”

Lời vừa dứt, thân thể Jennie đồng thời thấp xuống. Mà Lee Taehyun đã bóp lấy cò súng, một phát súng bắn lên cây súng bắn tỉa, viên đạn cực kỳ hung hiểm xẹt ngang qua cổ Jennie, phát ra âm thanh xé gió bén nhọn. Đồng thời, vô số súng máy hỏa lực mạnh mẽ quét qua, vô số âm thanh ‘tạch tạch tạch’ dày đặt rơi trên đài quan sát.

Khói lửa mù mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net