Hãy nói em yêu anh? (Full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tuấn vừa nói cho mình nè…chuẩn nhỉ hay là họp mặt xong qua nhà mình luôn cũng được mà…nha!!nó nhìn bé vs vẻ mặt nũng nịu
- Ukm'…thế cũng được..bé trả lời thẳng thừngvì bé cũng thích sang coi nhà cuả nó mà…
TỐI:
Hney trông bé rất xinh..tóc thả đeo 1 chiếc vương miện trắng có đính kim cương sáng loáng.bé mặc 1 chiếc váy bupbe trắng ngắn cực baby kut3…khuôn mặt trang điểm nhè nhẹ trắng hồng rạng rỡ…
Tuần thì trông gần giống hoàng tử bạch mã…1 chiếc sơ mi trắng dài tay…áo di lê nữa nè dày nice trắng và tất nhiên cả quần trắng luôn..riêng tóc thì độc một màu váng óng mượt…
Tú thì sao nhỉ con zai ông chùm cho vay nặng lãi hả thì phải gấu 1 tí chứ…hihi: aó ba lỗ đen bên ngoài khoác chiếc áo da khoét nách đen xì bóng nhoáng tóc màu hung tím vuốt keo chổng ngược
Còn hắn thì sao vẫn phong cách lãng tử…áo thun dài tay khoét cổ sâu khoe bộ ngực quyến rũ của mình…quần tụt đen bạc cào rách…tóc hung đỏ đủ để giết chết nhiều cô gái…keke
Và tất nhiên buổi họp mặt ko thể ít người vậy được còn rất nhiều cô gái chàng trai cũng xinh đẹp ko kém nhưng cũng chỉ đứng <TOP> sau mà thui.buổi tiếc được diễn ra rồi mà sao nó vẫn chưa đến nhỉ? Bỗng nta phải xôn xao khi nhìn thấy 1 chiếc mui trần đen bóng loáng đỗ trước biệt thự của tuần.bước xuống xe là 1 cô gái cô mặc chiếc áo thun ngắn tay màu trắng bên ngoài khoác 1 chiếc áo da dài tay nhưng được sắn lên đến khỉu tay…mặc 1 chiếc bò đùi đen bạc cào mài…đi dép cao cổ đeo vòng thánh giá tai đính đá hình đầu lâu đeo găng tay da cắt ngón…tóc thả đen xì (nhuộn lại ó ko bt là màu vàng cơ)…đeo mắt kính đen nữa tuấn mỉm cười và đẩy nhẹ tú(style giống nhau)…tú nhẹ nhàng bước đến mời cô gái vào trong nhưng cô gái ko chút phản ứng gì vs tú cô nở 1 nụ cười nửa miệng như kiểu khinh bỉ rồi tự bước vào…tú bực mình đến xì khói đầu ra thầm nghĩ cái con bé này ko biết là con cái nhà ai mà dám thản nhiên thờ ơ trước vẻ đẹp chết người của mình cơ chứ?
- chào quỳnh…(lạnh lùng quá)cô gái tiến gần đến chỗ bé đang đứng…
bé ngỡ ngàng ấp úng nhìn có vẻ quen quen mà là ai nhỉ? Bé ngập ngừng rồi như kiểu nhận ra bé nói lớn hơn đủ để tất cả mọi người nghe thấy
- linh! Là linh phải koh?
Cô gái thaó kính ra vâng đó chính là nó…
- Nó cười rồi nói: dù thế nào thì quỳnh vẫn nhận ra mình nhỉ?
- Ukm' tất nhiên…bé thỏa mãn..thế sao hney lih đến muộn vậy?
- Nó ấp úng:ak' thì là mình bận chút chuyện…vậy là buổi tiệc lại được diễn ra trước nhiều kiểu nhìn…buổi tiệc này là buổi tiệc để mọi người làm wen vs nhau nên cứ đến và đi tùy ý …bên 1 góc nọ…có 1 chút bàn tán xôn xao?
- trời con đấy mà cũng thuộc giới thượng lưu sao? Ô nhục cả giới cuả chúng ta cái loại nhà quê…nhục quá đi mất…
- lại còn đến muộn để gây sự chú ý nữa chứ…cái loại đấy thì ai thèm để ý tới…ẹc ẹc
- mà nhìn hney trông có vẻ xinh phết đấy mày…
con # way lại đập cho con vừa phát biểu 1 phát…bốp..:
- xinh đẹp cái nỗi gì? Mày đang xỉ nhục bọn tao đấy..con kia im luôn
hắn ngồi gần đó nghe mấy ả này nói ghê quá cũng đóng góp nói lên tiếng lòng mình nhưng cũng chả buồn nhìn vào bọn gà xấu xí đó làm gì tay vẫn cầm ly rượu nhìn vào đó và nói…
- mấy cô muốn nói gì thì đến gặp hẳn cô ta mà nói đừng có ở đây nói xấu sau lừng người # …nói chỉ để mấy người nghe ak'? lỗ tai tui ko đủ sức chịu đâu…nói xong hắn lại nhúp 1 hớp rượu…trước câu nói đó cả bọn im bặt hẳn…
kết thúc buổi gặp mặt cả lũ tập trung lại 1 chỗ nó rủ anh tuấn và bé sang nhà nó chơi…
- quỳnh ơi sang nhà tớ đi…cả zai nữa…
bé koh nói chỉ cười vs nó rồi quay sang phía hắn nhìn hắn như đang nài nỉ van xin…đáp lại ánh mắt nai tơ đó hắn nhìn bé 1 cách lạnh lùng có vẻ như koh đồng ý…thấy bé nhìn nó cũng nhìn theo ánh mắt của bé nó ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn…
- anh …anh là…..nó chỉ tay vào mặt hắn và ấp úng…
-- bé quay sang hỏi nó cũng ngạc nhiên ko kém: linh quen zai tớ ak'?
-- lại 1 câu hỏi khó hiểu nữa: thế này là thế nào đây là zai quỳnh a’?
-- bé thưa: đương nhiên rui'….thế sao lại quen được?
-- nó nhìn hắn nhìn quỳnh cười một cái rồi kể trong khi có người hơi ngại 1 chút: zai quỳnh là người tặng tui quả khế đó….nó thản nhiên nói chẳng biết ngại ngùng gì cả?
-- cả lũ còn lại há hốc mồm: tặng khế ak'?
-- tuấn cười ha hả: thì ra là quả khế đó…e gái tui ơi: quả khế đó là do tên này(tuấn chỉ vào hắn thì bị hắn hất tay ra) đi học muộn trèo rào vào nên vơ được quả khế thế là tặng cho e đấy hả? hahaha
-- oh'!!!thì ra là thế tưởng con người có lòng cơ…ko ngờ…chẹp,…chẹp…nó thất vọng nhìn sang hắn…
-hắn ngượng quá nên cũng chẳng nói gì chỉ đáp lại nó bằng ánh mắt trìu mến
-- tiếp đó tuấn chen ngang cuộc đo tài mắt miệng đó bằng 1 câu nói: thoy thế này nhé tất cả cùng đi đi….sang cho biết nhà rồi làm quen vs nhau…
-- bé hớn hở:quyết định vậy đi…year…
-nó và bé đi chung xe còn 3 người kia mỗi người đi 1 xe…đến nơi mọi người cũng khá ngạc nhiên vì trông ngôi nhà có vẻ rất xinh rất baby mà chẳng giống nó 1 chút nào cả nhưng khi vào đến bên trong thì mọi người mới hiểu đó chỉ là 1 sự che đậy nhẹ nhàng mà thui,,,,keke…tất cả mọi người đều rất ấn tượng vs chiếc tường màu đen có treo bức tranh đó…nhưng riêng bé thì lại rất sợ…
-- mọi người ngồi đi…bây h chúng ta uống gì nào?nó nhìn mọi người rối thưa như chủ nhà
-- Bé liên tiếng : cho tớ kái gì đó ngọt ngọt đi…
-Còn những người còn lại thì uống rượu mọi người cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy nó tiến về phía tủ sách và nhấn một nút thì sau đó lại là tủ rượu : rất nhiều rượu loại ngon và mạnh: whisky, vodka,rhum,cognac,kirsch….
-- Bé đi tham quan 1 vòng thì quay lại hỏi nó: Nè ! chẳng thấy phòng ngủ của linh ở đâu? Thế bt linh ngủ ngoài phòng khách ak'??
-- Tuấn thưa liền: cái này thì anh biết nhưng ko phải ai cũng biết đâu…tuấn chưa nói hết câu thì mồm đã ngậm nguyên quả táo của nó ban cho rồi!
-- Ai cần a xí vô? Nó quay sang bé: nếu quỳnh tney ở lại ngủ vs tui thì tui nói cho biết…
-- Bé ngập ngừng: cái đó thì…bé quay sang nhìn hắn nhưng hắn vẫn như thế chẳng nói gì chỉ uống rược thui
-Vậy là cả bọn cùng nhau uống tiếp(tất nhiên là trừ bé)uống đến say lun và chẳng ai về nữa cả…3 tên kia ngủ gục ngoài phòng khách còn nó thì chỉ cho bé cách mở phòng ngủ đưa cho bé chiếc thẻ và 2 đứa nó vào phòng ngủ ngon ơ!

Chap 5: cuộc sống nơi thiên đàng không phải là hạnh phúc
<TỰ DO LÀ HẠNH PHÚC>
SÁNG HÔM SAU:
- Linh ơi…linh…dậy …dậy mau: bé gọi
Vì twa say quá nên h nó ngủ như chết.gọi mãi chẳng được mí a thì bảo đi trước oy'! bé liền lấy 1 tí nước bũng lên mặt nó nó vẫn ngủ ngon ơ!hết cách bé ko búng nước nữa bé lấy hẳn 3 cái cốc rót đầy nước đổ nguyên 3 ly vào mặt nó nó giật mình vùng dậy…
- Làm cái trò gì vậy?: nó bực bội hét lên…nhìn thấy bé đứng tức mún xì khói ra 2 tay đang chống cạnh hông đang đứnh trước mặt nó…
- Ôi..bạn quỳnh yêu quý! Xl nak tui ko cố ý mà…nó ôm chầm lấy bé nũng nịu
- Bé bùn cười quá cười típ mắt>: thoy bỏ tui ra có mau dậy đi học ko thì bảo nè?
- Nó cười huề: ukm'! chờ mình tí ha!
Rùi nó đi vô nhà vs tắm rửa sạch sẽ.cả 2 cùng trang điểm rùi cùng đến trường
và cũng từ hôm đó mà cả nhóm đã quen và chơi vs nhau..thường xuyên rủ nhau đi chơi đi ăn kem, đi bar nữa chứ…
Và thế là cs vẫn cứ trôi đi như thế…nhưng rồi…hney cũng như mọi ngày bé cùng hắn trở về nhà sau 1 ngày học tập
TẠI BIỆT THỰ NHÀ HẮN
- Cậu chủ cô chủ đã về ak'? bác hai (người làm)
- Vâng chào bác ạ! Bé lễ phép và lên phòng luôn…
- Ba tui về chưa? Hắn lạnh lùng hỏi?
- Bác hai ấp úng…dạ dạ…ông ..ông đang trên phòng ạ
- Hắn tiếp lời: cùng 1 cô gái đúng ko?
Bác hai ko nói gì cúi mặt xuống…
Hắn lao 1 mạch lên phòng ba hắn.mở cửa vô.thấy ba hắn đang ôm chọn 1 cô bé tầm tuổi hắn bên cạnh…thấy hắn vào cô bé đó đứng lên lúng túng vì cũng ngại chứ bộ?
- Cô ra ngoài…hắn lạnh lùng nói…
Rồi cô bé chạy nhanh ra khỏi phòng..chỉ để còn lại trong đó 2 người đàn ông mặt lạnh tanh..ba hắn cầm lấy chiếc áo mặc zô
- Hắn thưa: ông làm cái trò gì vậy? ông làm cái gì trong ngôi nhà mà mẹ tôi đã từng sống? ông ko cảm thấy có lỗi ak'?
- Ông ta cười nhỏen: sao con phải nóng thế? Mẹ con đã chết oy' mà?phải để ba thoải mái chút chứ?
- hắn nổi khùng:ông nói gì? Ông là con người không có nhân tính vì ông hay đi ngoại tình nên má tui mới chết vậy mà ông coi như ko mà được ak'?
-nói đến đây ba hắn mặt đỏ lên bừng bừng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy..tiến nhanh về phía hắn và túm cổ áo hắn: mày ko có quyền giáo huần tao…tao làm gì là việc của tao..rồi ông ta bỏ ra ngoài
hắn ngồi rụp xuống nước mắt hắn đã rơi lã chã….và cũng sau cánh cửa đó cũng có nước mắt rơi cũng có ánh mắt đỏ hoe… cũng có cảm giác như người con trai trong căn phòng đó…đó là bé…bé bỏ ra khỏi nhà vs bộ váy ngủ mỏng teo…bé đi lang thang trên đường nhắm vơi đi nỗi buồn…bây h bé chẳng biết đi đâu nữa… bé ko muốn quay về cái nhà đó nữa,……nhưng đi đâu bây h và bé nghĩ ngay đến nó…bé đi đến nhà riêng của nó nhưng nó ko có nhà….hney nó về thăm papa của nó..bé đành ngồi núp ở cửa nức nở khóc rồi thiếp đi lúc nào ko hay biết…lúc sau nó về thấy bé liền lay bé dậy…
- quỳnh sao bạn lại ở đây?sao ko gọi cho tui về?nó vồ vập hỏi han…
- bé nức nở: tui …tui…vừa nói mà người bé cứ run lên bần bật…
- nó thấy thế liền đưa bé vào nhà: thui ta vào nhà rùi nc típ ha!!!
- Đặt bé xuống ghế ngồi nó chạy đi lấy cho bé 1 ly cacao nóng: Uống đi cho đỡ lạnh nè
- Ukm'/…cảm ơn linh..
- Nào h nói cho linh bít sao lại 1 mình ngồi ở ngoài đó thế>?
nước mắt bé lại rơi bé kể cho nó nghe rằng nó ko muồn về nhà ko muốn về cái ngôi nhà mà cả ngày nó nghe 2 người thân nhất của nó lúc nào cũng cãi nhau…nó bỏ ra ngoài mà chẳng biết đi đâu nên tới đây..và trên người cũng chẳng mang theo gì cả>…
Nó ôm chầm lấy bé nó thương cho hoàn cảnh của bé nó tưởng bé phải được sống trong nhung gấm lụa là sẽ rất hạnh phúc chứ nào ngờ hoàn cảnh của bé lại bùn đến vậy
- Nếu quỳnh ko muốn về thì ở lại đây cũng được…mà nếu được thì chuyển luôn qua nhà linh ở nè…linh lúc nào cũng chào đón quỳnh hết ó…nó vỗ về bé..

Bé nhìn nó lại rưng2 2 đứa nó ôm nhau như vậy cho đến sáng luôn…
Sáng hôm sau nó cùng bé lại cùng nhau đến lớp như bt
- Linh ơi mình ko có đồ để đi học làm sao đây? Bé nhìn lại cái váy ngủ rộng thùng thình cảu mình mà than thở
- Nó nói…lúc ở vs papa tui còn có váy nhưng bây h thì hwa vừa trả hết oy'…nó tay chống cằm mắt đảo quanh người bé rùi vỗ tay cái bốp./..
- Có cách rÙi…hehe
Nó chạy vù vào trong phòng…1 lúc sau lôi ra vài thứ(băng đô trắng ,đai lưng trắng, dép cao…)nó lấy chiếc đai lưng thắt qua vòng eo của bé thế là váy ko rộng nữa mà đã có eo rồi cơ đấy…tóc bé thả xoăn đeo băng đo trắng có đính hình con bướm….và đeo thêm cả chiếc cao gót là ok rồi…
- bé nhìn mình trong gương và thốt lên: linh giỏi quá ta…
- Nó tự hào: ai chứ linh này là chuyện bt…keke…nó cười một cách mãn nguyện….
vì bé mặc váy nên nó ko thể cùng bé đi băng moto được…nên phải đi xe ôtô thoy ak'…nhưng dù đi bằng gì thì ai ngồi lên xe của nó cũng phải khiếp sợ đi nhanh kinh khủng khủng kinh khủng lun ớ…hehe
Ở TRƯỜNG:
Hắn đang lo sốt vó lên vì tối qua bé ko có ở nhà hắn đã phải cho người đi tìm bé lùng sục khắp cái thành phố này mà kũng ko thấy bé đâu(lùng sục khắp thành phố mà có đến nhà nó tìm đâu?)
- thấy nó và bé bước vào trường hắn ta hớt hải chạy lại: e có sao koh? Tối wa e đi đâu?lo lắng một cách vô ích khi nó thì quá là an toàn
- Bé nhút nhát…: zai…zai…e …xl…e ko sao cả tối qua e ở nhà linh e quên mất ko nhớ nói cho zai…e xl nak zai…nó nũng nịu
- Hắn từ trạng thái lo lắng mặt dần vui hơn và rút trong túi ra chiếc motorola atrix 4G đưa cho bé: này! Từ sau đi đâu cũng phải mang theo cái này đấy…muộn rùi anh vào học đây…rồi hắn quay đi
bé nhận lại cái điện thoại của mình mà mặt nghệt ra….
nó đập bộp cái vào đầu bé ko thương tiếc……..bé la oai oái:
- a! linh làm cái trò gì vậy?
- Nó nói còn to hơn bé để giúp bé tỉnh hơn: thế đã tỉnh chưa? Có định vào lớp học koh vậy?
ờ ờ…! Nhanh đi…
trong h văn cả 2 đứa đều ghét môn này nên ngồi nc:
- này sao lúc nãy lại thờ người ra vậy? zai của quỳnh chứ của ai đâu mà làm như lâu ngày ko gặp nhớ đến phát zồ vậy?nó hỏi bé
- bé nói lại: dở hơi ak'? ko tui thấy lạ là vì nếu bt thì zai tui đã mắng or đánh cho tui 1 trân oy'…sao lần này lại ko chút phản ứng gì lại còn nhẹ nhàng như thế nữa chứ?
- Aha…chắc là tại vì bé đến nhà tui đóa chứ nhà người khác là toi bé rùi…nó tự sướng mà hình như cũng đúng…
- Bé chơi lại vs cái thái độ đó: linh thèm dưa bở ak'? làm mặt nó đang vui thì ỉu sìu xuống,,,hehe…đến h ra chơi..nó và bé lại cùng nhau xuống canteen thì thấy mí zai
- Zai ui!!!e có chuyện muốn nói với zai…bé tí ta tí tởn vs hắn
Còn hắn thì hình như chẳng để ý đến bé toàn nhìn đi đâu đâu ý…ko phải nhìn đi đâu đâu mà là nhìn nó đóa… vì quá ngạc nhiên thui ak'..thấy nó đang ngồm ngoàm gặm cái bánh mì 1 cách ngon lành như bị bỏ đói 3 năm vậy…lại còn tu nước ừng ực như voi uống nước nữa chứ…mất điểm quá ak'…xí hổ quá vô duyên đúng ko?...bé thấy zai mình ko để ý đến mình liền tiện tay cầm luôn cái bánh mì to nhất cạnh bé tương nguyên vô đầu zai mình…keke (-.-):
- a có nghe e nói gì ko đấy?
- Bây h hắn mới nhớ;à còn có người đang nc vs mình nữa hắn quay lại giả vờ bực bội :e làm cái trò gì thế>?(mất hình ảnh của a rùi e gái ơi)…thôi e có chuyện gì thì nói đi hắn phải hạ giọng khi thấy mặt bé xìu xuống
- Bé hạ giọng: zai ơi! Từ bây h zai cho e chuyển sang nhà linh nhà…cho tiên việc học hành ok zai nhé: bé hỏi rồi giải thích lại chuyển qua năn nỉ?
- Hắn nhìn bé bằng 1 ánh mắt sắc và kiên định: ko được
- Tại sao? Bé nhìn hắn khó hiểu…và như muốn sắp khóc đến nơi rồi thấy tình hình căng thẳng nó làm luôn cho nóng
- Nó quay sang bàn của hắn đang ngồi đập rầm cái xuống bàn khiến hắn và mọi ngời giật bắn cả mình…: nó quát hẳn lên: đi hay ko là chuyện của quỳnh hỏi a để cho có lệ thui! e và quỳnh là bạn thân a khỏi phải lo có chuyện gì e chịu trách nhiệm cho…quyết định vậy đi…
rồi nó kéo bé đi trước sự ngỡ ngàng của hắn mà chẳng để cho hắn nói lới nào…
- tuấn đứng bên cạnh hắn vỗ nhẹ vào vai hắn..: đừng lo…e gái tui ko vừa đâu nó có thể bảo vệ cho quỳnh mà… tin nó đi…cũng như tin tui vậy….tuấn trấn an tâm thần hắn trong khi hắn sắp phát điên cả lên vì thái độ hỗn láo của nó
- Bé lúng túng: linh ơi tớ sợ zai tớ lắm…từ trước tới h việc gì của tớ zai cũng lo cho hết ak'…..
- Nó vô tư: quỳnh khỏi phải lo đi..có chuyện gì tui gánh vác cho…
- Thấy nó nói chắc như đinh đóng ván mục nên bé thấy phần nào yên tâm:ukm'…vui quá mình được tự do roài
Để mừng cho sự kiện này 2 đứa nó rủ nhau đi ăn piza…sướng ghê…
Từ khi bé chuyển về nhà nó ở thì lâu lâu hắn cũng ghé nhà nó thăm nom e hăn:
- Nó phàn nàn: a chỉ dùm e gái a cách nhìn đồng hồ đi..hôm nào cũng dậy sớm hết ak'///làm e ko ngủ được bao nhiêu hết o’
- bé chen ngang: loại ngủ chăm oy' còn khoe zai tui ko pik’ xí hổ nữa chứ…bé trêu nó…
- Hắn cười ha hả: e mời nó sang mà bây h phàn nàn gì chứ? Cho sướng đời ….
- Nó trêu lại; thì bây h e trả lại cho a đó
- Bé lại chen zô: trả gì chứ đuổi tui cũng hok thèm đi đâu.kaka..sung sướng…
- Hắn : bây h e cí trả a cũng hok nhận lại đâu 2 a e nó cùng cười
- Oh'..ngon ha…2 a e mi định hùa trêu tui đó hả?//
vậy là căn nhà nó đã vui lại càng vui hơn…h thì hắn có thể nhờ vả nó trông nom e nó vì ở đây vui vẻ hơn nhiều so vs biệt thự nhà hắn âm u khó diễn tả..cô đơn ko vui vẻ tràn đầy ntn?

Chap 6: tỏ tình bị thiệt thân
Hnay như mọi ngày nó cùng bé đến trường đang đi thì
You’ra have a message: 0984******
- [chúc e ngày tốt lành]
- [cảm ơn!]
- [sao e lạnh nhạt vs a thế>?thế này thì làm sao a có cơ hội đây>]
- [cơ hội gì chứ?a nói gì tôi chả hiều gì cả..nt vs a lâu rồi mà tui cũng có biết a là ai đâu? A định dỡn vs tui đấy ak'?nếu a mà ko nói thì đừng bao h nt cho tui nữa…pipi]
- [sao e nóng tính thế nhỉ? Ngoài đời e có thế đâu? Sao nt lại như thế? Thôi nói thật vậy không đến khi em biết e hận a cả đời mất. a kiệt đây]
- [cái gì? A kiệt ak'?a kiệt khóa trên phải koh? Thế mà từ trước cứ nt trêu e hoài ak'…a lấy số của e từ ông a zai yêu quý của e đúng koh?]
- [ukm'…e đừng trách nó là a xin trước mà?mà a ko có trêu e a nt là có mục đích mà?]
- [lúc đóa a làm gì đã biết e a đừng đùa nữa..thế mục đích của a là gì vậy?]
- [ak'..tại hôm đó nó khoe là có e gái du học về trường mình học nên a xin số thui…bây h a hỏi thật e trả lời nha…e có ny chưa?]
Nó ngạc nhiên trước câu hỏi đó nhưng vẫn thản nhiên nt lại
- [a làm gì mà nghiêm trọng vậy…ny ak'? e có rồi a thì sao?]
- [oh'…vậy ak'..vui quá nhỉ? A cũng có rồi…nhưng như thế a càng thích…]
- [a nt khó hiểu quá ak'????????]
- [bây h ko hiểu ko có nghĩa là mãi mãi..sau này e sẽ hiều thui…thui nha!!!]
Sau khi nt nó thấy hơi là lạ vì sao nó cũng ko hiểu nữa cũng như ko hiểu gì hết..từ lần nt đấy hắn hay nt hỏi thăm e gái để lấy cơ rồi trêu đùa…thổ lộ tình cảm vs nó….nhưng nó thì nó nghĩ rằng nt chỉ là để thoải mái thui nên nó vẫn nt lại cũng trêu đùa vs hắn 1 cách hết sức tự nhiên nhất…nhưng khi gặp nhau thì 2 người này có vẻ lạnh nhạt hơn khi nt và ko bàn bạc đến vần đề này..đến 1 lần. hắn nt cho nó:
- [linh này! A nói thật nha…từ lâu a đã thích e rồi…e cho a 1 cơ hội nha…làm ny a có được koh?]
- [a đùa e ak'? a e mình đều có ny rồi mà…nhưng cơ hội là do mình tự tạo ra e ko có quyền gì để ngăn cản a cả..hãy làm những gì con tim a mách bảo…]
- [ukm'…có ny rồi thì kệ chứ!!!nhưng a vẫn rất thích e…hihi]
- [híc…a đùa vừa thui o’’’.ko là đừng trách e …hehe]
- [ukm'…thui nha..a ko ổn rui']
Thế là thế nào nhỉ? Sao lại ko ổn là sao? Nó nghiêng đầu hỏi vớ vẫn dường như cũng có chút quan tâm
đến trường nó chuẩn bị trở về nhà thì thấy 1 đám người đông đang vây lấy cái gì đó…bé rủ nó qua đấy
- nhưng nó nói: ko muốn dính vào mấy vụ thị phi
nên 2 đứa nó trở về nhà…đang trên đường trở về nhà thì chuông điện thoại của bé reo lên
- là của a tuấn gọi nè ko biết có chuyện gì nhỉ?bé quay sang nhìn nó ,nó cũng ko biết nên bảo bé nghe máy
- [alô………..a tuấn ak'….có chuyện gì vậy?????
Đầu giây bên kia là giọng của tuấn nhưng ko ấm áp như mọi ngày nữa mà hình như là đang rất lo lắng:
- quỳnh ak'…e bình tĩnh nha nghe a nói nè…kiệt nó vừa bị thương vào bệnh viện rồi e vào nhanh nha
bé cúp máy cái rụp rồi bắt đầu chảy mồ hôi…nó thấy thế liền hỏi han bé: sao thế có chuyện gì ak'?
- bé nói vs giọng run run: a kiệt vào nhà thương oy'….
- Nó há hốc mồm: hả? cái gì?
Rồi nó 1 tay ôm lấy bé cho bé đỡ sợ tay kia mau láy chiếc xe đến bệnh viện và an ủi bé…ko sao đâu mà..thực ra nó cũng rất lo lắng
- nó nói: vừa nãy thấy a ấy nt cho mình là có gì đó ko ổn rồi thôi…mình cũng ko hỏi lại nữa….ko ngờ lại
2 đứa nó chạy như bay vào trong bệnh viện…hắn đang nằm trong phòng cấp cứu.
- bé vồ vập hỏi tuấn: a kiệt sao rồi a….
- Tuấn nói: chắc là ko sao đâu…nó đang trong phòng cấp cứu sẽ ổn thui
bé nghe đến đây thì khịu luôn vào lòng tuấn..tuấn ôm láy bé…và đỡ bé ngồi xuống…mọi người đều lo lắng cho hắn và cả bé nữa
- nó hốt hoảng hỏi: quỳnh có làm sao koh?
vì quỳnh hay bị đột khịu lắm bé ko có khả năng chịu đựng một cái gì về tâm lí cả…là tiêu thư yêú ớt mà?
- nó ngước mắt lên hỏi 2 tên kia(tú và tuấn): a kiệt bị sao mà lại bị thương vậy?
- tú giải thích: Là do hôm nay có bọn ngoài trường vào do 1 thằng trong trường dẫn đến kiệt kéo người ra bảo vệ thì bị bọn nó dập cho….a và tuấn thì ko có ở đó…mấy thằng kia thì koh đủ để bọn nó chấm muối..vì bọn nó đông gấp 5, 6 lần bọn kiệt…bọn kia gục hết còn mình kiệt….nhưng e cũng biết là kiệt giỏi võ nhưng cũng koh thể đấu lại hơn 50 người nữa trong khi cậu ấy đã thấm mệt đúng koh? Kiệt lại ko mang theo gì chỉ tay không còn bọn chúng thì tuýp, gậy,mã tấu…đủ cả…thế là cậu ý bị phang vào đầu mất nhiều máu quá…may bọn anh đến kịp nên mới đưa cậu ý vào viện
- vừa lúc đó bác sĩ bước ra khỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net