Hãy nói em yêu anh? (Full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hẳn..thui e gái của a là nhất mà..a xl…bọn a có đi đâu đâu..về đến đay bọn a mệt quá nên nàm luon xuống chỗ lái tại e ko để ý đấy chứ a và linh vẫn ở trên canô mà?
- Bé làm nũng…2 người
rồi1 mạch đi vào trong …2 người này cũng ôm bụng cười đi theo cô bé ngốc nghếch đó
Vế đến nhà rồi….
- Hney mệt quá nhỉ….nó nói vs bé….
- Ukm' bé thưa 1 tiếng rồi phi thẳng lên chiếc giường thân yêu đó…
- Nó ngạc nhiên: ơ ko tắm rửa ak'…tiểu thư chuột?
- Tiểu thư chuột ư…bé vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy lấy quần áo đi vào nhà tắm..nó đang ngồi ở chiếc máy tính NHÌN THEO BÉ MÀ BUỒN CƯỜI QUÁ…
Đang chơi điển tử hay thì chuông điện thoại của nó reo lên….
- Aloooooooo…
- Ukm'…chào e anh tuấn đây…hôm nay đi bar cùng a đi..a muốn nc vs e…
Nó ấp úng 1 tí rồi cũng gật đầu đồng ý…nó cúp máy xuống và tiếp tục chơi game..dù hney nay đi chơi cả ngày mệt rồi mai còn phải đi học nữa nhưng nó vẫn gật đầu đồng ý đi bar cùng tuấn vì a e nó luôn tâm sự nc vs nhau về cuộc sống của mình mà…a e như thế mới là a e..ko phải lúc nào cũng đánh nhau trí tróe..**** nhau suốt ngày như chó vs mèo ý ạ dù a e ko ở gần nhau nhưng vì tính ham game nên lúc nào cũng online và nc tâm sự cùng zai nó đý…nên a e nó mới hiểu nhau mới yêu nhua thắm thiết như vậy mà….
*=*=*=*=*
TẠI KING AND QUEEN BAR:
- 2 A
nó ngồi xuống chiếc đối diện vs tuấn…nhìn vẻ mặt của tuấn có vẻ ko được vui cho lắm Tuấn nhìn nó cười nhưng có vẻ chỉ là gượng gạo chứ ko phải nụ cười thiên thần hằng ngày:
- e uống gì….
- Nó vẫn vui vẻ: cho e ly whisky đi ạ…
Rồi nta lấy ra cho 2 a e nó cả chai luôn theo yêu cầu của tuấn nó nhấc ly rượu lên nhúp 1 ngụm nó có vẻ ko vui như lúc mới vào bar nữa..hình như nó đã hiểu ra điều gì hoặc cũng có thể nó đã thấy 1 cái gì đó vô hình bao bọc lấy người anh zai thân yêu của nó….
- Nó nhìn thẳng vào mắt zai nó hỏi: a có chuyện gì hãy nói cho e nghe nào????
Tuấn vẫn cái thái độ đó đôi khi thì con người ta vẫn tự cho rằng mình có thể chống đỡ được mọi việc nhưng họ cũng biết rằng chỉ là bề ngoài thì ai cũng có thể thể hiện được nhưng sâu trong trái tim họ thì họ đang rất đau…rất cô đơn rất cần 1 người quan tâm họ chia sẻ vs họ và người đó đỗi vs tuấn chính là nó…chính là đứa e gái có vẻ như xa cách bao năm trời nhưng lại vô cùng thân thiết trong trái tim tuấn..
- Nó nghiêm nghị nói tiếp : e biết a không thể chống đỡ được một mình nữa đâu hãy nói cho e biết e sẽ cùng a vượt qua…zai ơi…nó nhìn thẳng vào mắt zai nó
Lúc này tuấn như được đánh thức….điều đặc biệt là hney tuấn ko đi cùng 2 tên bạn tri âm tri kỉ kia….hney 2 người họ đều có chuyện đi hết cả rồi mà có họ ở đây cũng chỉ biết an ủi vài câu rồi lại rúc đầu cùng nhau uống rượu nên cũng chẳng ai hiểu được tâm trạng của tuấn cả..trừ nó…
- Lúc này tuấn mới lên tiếng…chị My bị tai nạn….rồi anh lại tiếp tục uống rượu….
Nói đến đây nó cũng hiểu được phần nòa..chị my là ny của tuấn 2 gia đình t hì ủng hộ hết ý nhưng chị my phải sang anh du học dù không muốn nhưng vì tương lai thì chị vẫn phải đi….lúc đó nó đang ở bên đó được tuấn nói đến lúc đó tuấn cũng đã rất cô đơn nhưng nhờ nó an ủi..nó động viên và nó hứa sẽ chăm sóc chị ý thì tuấn đã vui vẻ hơn nhiều..đôi khi con người ta ăn chơi vui cẻ…tán gái tơi bời cũng cũng không phải là ko có lí do, lí do của tuấn là để cs của tuấn ko chán nản chỉ là tìm thú vui thôi nhưng trong trái tim anh vẫn là hình ảnh của 1 cô bé nhí nhảnh đáng yêu…nhưng ko kém phàn xinh đẹp hấp dẫn chính chị ấy là người mang đến tia nắng đầu tiên sưởi ấm trái tim tuấn từ khi mẹ chúng nó ra đi….. nó tỏ ý khó hiểu….:
- chị ý đang bên anh mà????
- Tuấn lắc lắc đầu: ko..cô ấy đã nói vs anh rằng cô ấy sẽ về vào tuần này..trong khi ra sân bay cô ấy đã bị 1 chiếc xe đụng phải….cô ấy đã bỏ anh đi thật rồi e à tuấn uống tiếp..uống tiếp và nhưng gì anh ấy nói ra như hàng ngàn mũi tên đang đâm vào trái tim ẩm ướt kia..nhưng trái tim ấm áp đó đã ra đi mãi mãi theo 1 ai đó..và bây h nó ko còn cảm nhận được hơi ấm từ trái tim của zai mình…chính thiên thần mang đến hơi ấm cho trái tim anh cũng chính thiên thần đó đã mang trái tim đó đi thật xa………….
Nó không thể để cho tuấn uống tiếp nữa…nó đã từng biết nếu người ta đau vì 1 cái gì đó thì hãy lấy 1 cái gì đó còn đau hơn thế để ngự trị nó lại và tất nhiên nó biết cái nào là đau nhất đối vs tuấn…..
- A đi vs e đến 1 nơi này….nó nói và đứng dậy..
- Tuấn vẫn uống và nói: a ko muốn đi đâu hết…a muốn uống
dường như tuấn cũng đã hơi phê phê roài….nhưng ko để tuấn lè nhè nữa….nó túm lấy cổ áo tuấn….nhưng tuấn vẫn ko phản ứng gì bây h trông tuấn thật là thảm hại..nó dùng hết sức lực vốn có đỡ tuấn đứng dậy và đưa tuấn ra xe…nó đưa tuấn đến 1 nơi mà nơi đây có rất nhiều hoa…nói thẳng ra thì đây là 1 cánh đồng hoa dù là buổi tối nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được mùi thơm của các bông hoa….màu sắc của các lòại hoa bởi bóng điện nơi đây hình như ko có ai đến cả….ko phải ko có mà là cấm ko được đến ….
- tuấn đến nơi sững người lại hỏi: tại sao e lại đưa a đến đây
- nó lôi xồng xộc tuấn đi đến giữa cánh đồng hoa..vừa đi vừa nói: để a nhận ra giá trị của cuộc sống này
đến nơi nó để tuấn ngồi đó nó cũng nừôi đó…..im lặng giây phút im lặng khiến mọi vật lại trở nên yên bình như vậy hiện ra trước mắt 2 con người này là một quá khứ tươi đẹp mà cũng không kém đau buồn
*=*=*
10s về trước lúc đó nó 6t cón tuấn 7t…2 anh em nó đang tung tăng nô đùa chơi vs nhau cũng chính ở tại cánh đồng hoa này..rất vui vẻ…một người phụ nữ bước ra bà mặc một chiếc váy trắng dài hơn đầu gối tóc thả tự nhiên khuôn mặt phúc hậu..làn da trắng hồng,,,,nhẹ nhàng tiến đến bên 2 đứa trẻ nở 1 nụ cười…..2 đứa trẻ chạy lại phía người phụ nữ đó:
- mami…
vâng đó chính là mami của nó và tuấn….người phụ nữ đó nở 1 nụ cười hiền hậu…và cả 3 người cùng ngồi xuống cạnh nhưng loài hoa tràn ngập màu sắc kia..người phụ nữ đó cất tiếng.:
- các con ạ..là con người thì chúng ta cần phải sống hướng về tương lại đừng bao h gục ngã bởi nhưng chuyện quá đơn giản đừng đánh mất chính mình vì một cái gì đó tầm thường,….có lẽ bây h các con vẫn chưa hiểu..nhưng sau này lớn rồi các con sẽ hiểu lời mẹ nói thôi.các con hãy sống thật hạnh phúc và vui vẻ nhé đừng bao h tự hủy hoại bản thân mình điều đó sẽ khiến cho mẹ rất đau lòng và cuộc sống của các con sẽ ko còn ý nghĩa nữa….mẹ tin sau này các con sẽ hiểu
người phụ nữ đó lại nhìn 2 đứa con ngây ngô của mình cười hiền…lúc đó chúng nó còn quá nhỏ để có thể hiều được hết nhưng gì mẹ nói..sau đó mẹ chúng mắc bệnh nặng papa đã tìm đủ mọi cách chữa trị tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc nhưng căn bệnh quái ác đó đã cướp đi người mẹ yêu dấu của chúng nó…mãi mãi…lúc đó chính chúng nó cũng đã rất tuyệt vọng nhưng cũng đã tự đứng lên tiếp tục cs vì người mẹ thân yêu đó..và bây h nó cũng muốn nhờ mẹ tác động đến zai nó ko để zai gục gã trước cú sốc này,,nó biết a nó yêu rất nhiều, chị My là người con gái mà tuấn yêu nhất sau mami cuả nó….

***
- Anh còn nhớ những gì mẹ nói ko?
Câu nói của nó chấm dứt chút suy nghĩ của tuấn và đưa tất cả về hiện tại..hình như có nước đọng trên mắt tuấn thì phải và ở mắt nó cũng có cái gì đó long lanh..giọng của nó như ấp úng ngẹn ngào:
- Tuấn đưa tay lau đi hàng nước mắt: sao a có thể quên được…..
Nó mỉm cười dù nụ cười ko phải là hạnh phúc nhưng là để cứu vãn tình hình:
- thế thì tốt,….hãy nhớ đến lời mẹ nói và đừng bao h quên, e tin là a sẽ vượt qua được tất cả mà..nó đứng dậy vỗ vỗ vào vai tuấn
- tuấn ngước mắt lên nhìn nó, tuấn cũng đứng dậy cười ko bt: cảm ơn e…
và 2 a e nó lại cùng nhau đi dạo hết cánh đồng đó..nó cũng biết rằng có thể nó đã giúp tuấn vơi đi phần nào đau đớn nhưng cũng chính là nhờ mami nó mà thui…tuy nỗi bùn đó có thể vơi đi nhưng lại nhắc đến người mẹ yêu quý của 2 đứa làm 2 đứa ko khỏi phải rơi lệ vì mami….vậy là chuyện a zai cũng đã được nó giảm nhẹ đi..lòng nó cũng đã thanh thản hơn rất nhiều dù nó và anh ko được ở bên nhau nhiều nhưng chính dòng máu huyết thống đã đưa họ đến vs nhau gần hơn hiểu nhau hơn và yêu thương nhau nhiều hơn….
*=*=*=*=*
- Nó bước về nhà vs 1 khuôn mặt mệt mỏi….bé chạy lại hỏi nó: đi đâu mà về muộn thế?
- Nó thở phù 1 cái rồi nói: ak'…đi giải quyết 1 số chuyện thui mà..ko có gì đâu Đi ngủ đi
vậy là nó đặt lưng xuống giường đánh 1 giấc ngon lành..nhưng than ôi hôm nay là ngày gì vậy? hình như hôm này hok phải là ngày may mắn thì phải….nó đang ngủ ngon thì chuông điện thoại reo vang…..:
- Trời ơi tên điền nào lại gọi mình lúc này hả..khổ cái thân mình chưa?nó nhấc máy….và hét ầm lên
[AAAAAAAAAALLLLOOOOOOOOOOÔ!!!!LÀM CÁI TRÒ GÌ THẾ?]
Đầu giây bên kia 1 giọng vẻ đầy ngao ngán…
- [làm gì mà kêu to thế>? Ko để cho e gái a ngủ à?]
nói thế thui chứ…nó biết thừa là có sấm thì bé cũng ko dậy đâu nhưng đang ngủ là thế nhưng lại dậy rất sớm đó và nó cũng biết tên chết tiệt kia là ai mà:
- [có chuyện gì a nói đi…đang ngủ ngon…]nó giọng đầy vẻ tức giận
- [e ra ngắm sao thử xem hôm nay có sao băng đấy]
- [sao băng thì sao nào…e ko có hứng ngắm sao ok..bây h để cho e ngủ tiếp ha]
- [chưa được thế e ko biết à? May mắn lắm mới có thể nhìn thấy sao băng đó…nta bảo thấy sao băng mà ước điều gì đó thì sẽ thành hiện thực….]
- [thật ko?]
nó bật dậy vì sự hứng thú đó thò đầu ra ngoài cửa sổ..thì………..
Hắn tự nhiên cúp máy cái rụp chắc là để cho nó tự ngắm sao chăng?ko phải trước mặt nó ko phải là sao chăng gì hết là 1 thằng con trai khốn kiếp đã lừa nó ra ngoài cửa sổ để rồi nhìn thấy 1 ngôi sao băng to lù lù dưới sân…mà ko phát sáng…
- Hắn nói to: chào e…..từ dưới sân vọng lên
Biết không nó tức phát điên lên được nhưng cũng chưa biết phải làm gì cả….thất hắn vẫy vẫy tay xuống thì nó lại bắt đầu cười:
- thích vẫy à?
nó nhìn hắn cười 1 cách đắm đuối rồi chạy vào trong nhà…hắn đang ung dung ngồi trên chiếc xe ôtô của hắn tay đút túi quần huýt sáo..hắn ngồi trên mui xe đó..bốp..1 cái gì đó vàng vàng trắng trắng nhầy nhầy nhớt nhớt..may mà ko trúng vào người hắn mà là trúng vào xe hắn..hắn ngạc nhiên nhìn về hướng cái thứ đó bay ra…thấy 1 khuôn mặt mà hắn yêu đang cười nham nhở…tay cầm cái gì đó tròn tròn màu trắng…và trong nháy mắt khi dứt nụ cười đó thì cái thứa đó đang bay chính sác là vào mặt hắn may mắn cho hắn kịp định thần trước nụ cười đó và bằng khả năng của mình hắn đã kịp trành,,,cái đó rơi chính sác vào cửa kính xe..và lại là cái gì đó vàng vàng trắn trắng và nhầy nhớt…nhìn lại phía nó vẻ khó hiểu…….nó thì cười thật đắc trí …..thật đáng gét….hắn nói to:
- EM XUỐNG ĐÂY NGAY….
Nó cười hehe..rồi nhảy tung tăng xuống sân….
- E định làm gì vậy? e nhìn cái xe của anh đi..hắn có vẻ tức giận
- Nó thản nhiên cười :thế a thì thế nào? Ăn miếng thì trả miếng thui
nó lại cười trêu tức hắn….hắn tức chết đi được mà có làm được gì đâu?:
- a có lừa e đâu.
rồi hắn chỉ lên trời..nó thấy có cái gì đó màu trắng xanh vụt qua…..nó liền nhắm mắt lại tay cháp lại miệng lẩm bẩm cái gì đó..khi nó mở mắt ra thì nhìn thấy cái bản mặt đáng gét của hắn đang cười đắc trí….nó bực mình:
- a cười cái gì vậy? ko ước à?
- Hắn vẫn thản nhiên: ước cái gì?
- Thì sao băng vừa bay qua mà…nó ngây ngô:
- Hắn xoa đầu nó: sao băng đâu? Là pháo a cho người đốt đó
rồi nó nhìn qua hướng tay hăn chỉ…và thấy pạp pạp pháo hoa là pháo hoa…1 vùng trơi bừng sáng….vs rất nhiều nhưng đốm sáng lan lan tỏa 1 vung trời..dù không phải sao băng nhưng là pháo thì nó còn thích hơn nữa kia..hehehe..nó nhảy lên vì sung sướng….
- Aaaaaaaa đẹp quá…..hihi…rồi nó lại quay sang nhìn hắn vẻ hạnh phúc….
2 đứa chúng nó hình như cảm thấy có cái gì đó rất vui rất hạnh phúc rất ấp áp trong trái tim của cả 2..heheh..khi màn pháo vừ kết thúc….nó quay sang :
- cảm ơn anh ha….
- Hắn cười tươi nhìn nó: ko có gì đâu…e vui thì a cũng vui mà..anh nhớ e quá không ngủ được mới tìm em đó..
Nó có vẻ ngượng ngùng cúi mặt xuống chân đá đá…rồi lại ngước lên nhìn hắn…hình như nó đang có chuyện gì đó..nó chợt nhận ra mình có nên ntn ko? Rồi nó lấy lại tinh thần nói vs vẻ nghiên chỉnh:
- ukm'..được roài đó…bây h a về được chưa?
Hắn cũng nhiêm mặt lại nhìn nó..chán nhăn lại:
- e đuổi a về đấy à?..
- Nó vênh mặt lên: ukm' đó..nó sua sua tay…
- Hắn ỉu sìu.ngao ngán: huhu…buồn quá…
Nó nghĩ ko nên ntn nữa..ko thể tạo hy vọng cho 1 ai hết:
- em nói thật nè…a đừng như thế nữa…đừng làm em khó sử nữa có được không
nó soáy sâu vào trong mắt hắn,,hắn bất chợt thấy tim nhói đau…khó thở:
- sao e nỡ nói vs a thế? A chỉ muốn làm e vui thôi mà….(thật quá đáng đúng ko các bạn chỉ để làm người mình yêu vui nhưng sao người ấy nói thế mà mình thấy buồn thế? Thấy khó chịu thế>? Thấy tủi thân thế?)hình như hắn đang giận bản thân hắn hay giận nó vậy?hắn ko nói gì thêm….và cả nó nữa..trong giây phút im lặng hình như nó nhận ra nó đã nói quá nặng lời….nó cảm thấy ân hận vs câu nói đó..nhưng bây h nó phải làm gì? Nó chẳng biết làm gì cả…trời ơi nhưng sao nó thấy nó đang tiến về phía hắn…tay nó khoác qua tay hắn miệng nói mà hình như nó không kiểm soát được chỉ là từ con tim nó đang mách bảo nó thôi..nó cũng không biết tại sao nó lại làm như thế nữa..và nó cũng ko thể ngăn lại hành động đó:
- e xl..e kô cố ý đâu…a đừng giận e mà..được ko? Nó thấy tay nó đang lung lay tay hắn…chợt nó thấy người nó nóng gian lên..thấy ấm áp kiểu gì đó….thấy 1 cái gì đó nóng gian lên ở lưng nó…lan khắp cơ thể nó…hình như hắn đang ôm nó là ôm rất chặt…lúc đó nó chẳng biết làm gì nữa..người cứng đờ ra….hắn bắt đầu cúi sát mặt hắn xuống gần mặt nó..và từ từ đặt lên môi nó 1 nụ hôn…khi vừa chạm vào môi nó…nó chợt tỉnh lại.. nó thấy khó chịu kiểu gì đó..nó giãy dụa để thoát khỏi..miệng cứ nói:
- ko…ko…a bỏ e ra
nhưng càng dãy dụa hắn càng ôm nó chặt hơn..:
- a thấy lạnh lắm..cho a ôm tí đi mà(thực ra nó đang thấy rất nóng)
nhưng cuối cùng nó cũng đẩy được hắn ra..nó bắt đầu thấy bực mình vì hành động của hắn..nhưng hắn thì lại cười mãn nguyện vì đã được ôm nó đã đặt lên môi nó 1 nụ hôn…dù chỉ là 1s 2s gì đó nhưng cũng đủ làm hắn hạnh phúc….nó tức bỏ lên nhà..hắn nhìn theo nó cười thật mãn nguyện..hắn thật..là nó cảm thấy bực bội vì đã mất đi 1 cái gì đó…nó sờ môi mình rồi lau đi thật nhanh…nó trở về phong nhìn bé vẫn thấy bé ngủ may là bé không tháy ko thì nó tức chết mất…..rồi nó lại chui lên giường ngủ tiếp mặc dù ko ngủ được cứ nằm quằn quại trên giường và suy nghĩ vẩn vơ…
*=*=*==
Sáng hôm sau đến trường…vừa đến trước cổng trường nó đã thấy hắn đứng thù lù trước cổng trường roài..tự nhiên nó thấy khó chịu quá….nó rủ bé ra quán nước 1 rí nữa mới vào trường nhưng bé nói:
- Thui vào lớp đi….mình có chuyện cần làm mà….hay sợ chạm chán vs zai tui hả? bé nhìn ra phía zai mình..đang đứng đợi ai đó…và khiêu khích nó:
- nó vênh mặt: ai sợ chứ? Rồi đi hùng hục vào cổng trường…thấy nó hắn cười rạng rỡ…
- chào em…tối qua ngủ ngon không?
Nó biết thừa hắn đang khích mình nhưng nó vênh mặt bước tự tin vào trường không để ý đến hắn….hắn cũng ngạc nhiên không kém….há hốc mồm nhìn nó bước đi….thật ngạc nhiên…
- lị còn…….giả bộ nữa hả….hok…có mà xí hổ thì có…hehe..hắn cười đắc trí
nó quay lại nhìn thấy bộ mặt đắc trí của hắn thì không thể nào chịu nỗi nhưng chẳng nhẽ làm được gì? Rõ ràng là nó đang ngại mà…nó phi hùng hục vào lớp….ngồi vào chỗ và định ngủ vì tối qua mơ mộng không ngủ được nên bây h phải ngủ bù mà…bé tí ta tí tơn chạy vào hỏi nó:
- nè…linh vs anh kiệt có chuyện gì vậy…
- nó có vẻ tức giận: làm gì có chuyện gì?
Rồi nó ngủ tiếp..bé không muốn quấy giầy nó nữa…thôi thì để yên cho nó không là cũng biết hậu quả rồi đó..vì nó cũng đã cảnh cáo trước rồi mà…nó cứ thế ngủ triền miên hết tiết 1 đến tiết 4 thì nó không chịu nổi nữa bợi sự biểu tình của cái bụng kia..hết tiết 4 nó phi 1 mạch xuống canteen đánh chén no nê.bé thấy thế thì bớt lo hơn vì nó ngủ nhiều quá nhưng khi thấy nó ăn như trâu như bò vậy thì hết lo rồi…khi đã đánh chén no nê…nó cầm 1 lon 7 up tiến về phía bé…cười mãn nguyện vì cái bụng đã được ấm…. tự nhiên nó không nhìn thấy bé đâu…chỉ nghe thấy tiếng bé hét lên:
- aaaaaaaa..
rồi mở mắt ra nó thấy trước mặt nó có rất nhiều chân..hình như nó đang nằm….ngước mắt lên…nó thấy rất nhiều bản mặt đáng ghét đang cười sung sướng….nó uất ức..bật dậy…hét lớn:
- MẤY CÔ LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?
cả bọn lùi lại…hình như có vẻ sợ nhưng họ vẫn cười….nó lùi lại..1 chân chống 1 chân quẹt quẹt dưới đất đảo mắt tìm bé..thì thấy bé vẫn đang đứng chỗ cũ có vẻ như đang lo lắng cho nó..à thì ra nó bị ngáng chân nên múi ngã….thế thì chuẩn bị lo cho bản thân đi:
- MẤY CÔ MUỒN GÌ…THÍCH CHƠI KHÔNG…
1 con bước lên nhưng có vẻ rụt rè…nhưng vẫn đanh đá.:
- tụi tao chỉ muốn cho mày biết thế nào là phải cung kính….rồi cả bọn bước đi….
Nó tức quá nếu bọn nó đứng ở đây thì khỏi phải nói rồi..chẳng qua cũng chỉ là bọn nhát không dám chiến tay đôi vs nó nên dùng cách gây án ròi bỏ chạy ý mà…nó hét to:
- NHỤC!!!!
Hắn và 2 tên kia ko biết từ đâu chạy đến….hỏi han nó có vẻ lo lắng lắm ý:
- e có sao không?
tuấn thì phủi phủi quần aó cho nó…: nó vẫn còn tức..thui thui:
- để em yên đi…e không sao bọn đấy là cái thá gì chứ…không dám đánh vs em chỉ bày trò thui
- hắn cười: đã giỏi thì không phải ngại gì cả
nó lườm hắn 1 cái cháy cả mi mắt:
- TẠI A ĐÓ..nó hét vào mặt hắn rồi lôi bé về lớp….
2 tên kia thì đứng đó cười rõ sướng..khi nhìn thấy nó hét vào mặt hắn mà hắn thì không có phản ứng gì chỉ biết đứng đó bỡ ngỡ mà thui tuấn khoác qua vai hắn:
- thôi về lớp đi….ông chưa là gì đâu…
- hắn như chợt tỉnh ra..: ai bảo ông thế..sắp đổ rồi….và hắn cười thầm cứ thế bước đi trước để lại 2 bản mặt đần ra vì không hiểu….
Hết h…nó vs bé đang đi ra khỏi lớp
- bé hỏi nó: Này tối nay sang nhà tớ chơi đi…tớ lâu không về thăm nhà rồi..nha…
Nó thì không muốn sang vì không muốn nhìn thấy hắn nên không đồng ý:
- ko mình ko sang đâu sang gặp ba cậu tớ không thích…
- Bé nũng nịu nó: thôi mà sang đi hay là ngại gặp hắn hả?.
vì lời khích tuyệt vời của bé mà nó đã đồng ý vì sợ bé biết điều gì đó:
- đi thì đi..sợ gì chứ…nó quay mặt đi đâu biết là nó đang vướng phải 1 âm mưu..hehe

Chap 8

: hạnh phúc
*=*=*=*=
TỐI TẠI NHÀ BÉ:
Hôm nay có vẻ như nó ăn mặc đẹp hơn một chút….hình như là mặc váy thì phải..hihi..đã bảo style gì cũng oki me..vì dánh chuẩn mặc gì cũng đẹp..hhe…mặc váy trắng ngắn..chân đi dép cao..cổ đeo dây chuyện hình thập giá tay đeo bản to đen….mắt kẻ đen…tóc vàng…khuyên tai hình đỏ và đen….đàu lâu…còn bé thì cũng giống nó…bộ váy trắng tinh….tai đeo khuyên hình bướm đính đá..cổ đeo vòng kim cương óng ánh….chân đi dép cao trắng…đúng là 2 người bạn thân 2 người này lại chơi vs nhau thân thế chứ? Thế mới hay…hehe….vừa đến trước cửa nó có vẻ hơi run
- bé trêu nó: sao vậy?sao lại run ken thế kia???
- .nó lấy lại bình tĩnh tự tin quay sang phía bé: run đâu mà run
nhưng thật sự là đang run mà
- bé như chợt nhớ ra điều gì đó: ak'..tớ để quên món quà của ba tớ ngoài xe rồi linh vào trước đi nha….tí tớ vào
nó ấp a ấp úng nhưng rồi vẫn phải bước vào….
Nó bước gần đến cánh cửa cao bằng gỗ đó…nó gõ cửa..nhưng chao ôi cánh cửa to thế kia thì làm sao mà ai nghe thấy chứ?nó bắt buộc phải đẩy cửa vào thui…nó tưởng tượng ra đủ thứ rằng là 1 người đàn ông mặc bộ vét đang ngồi ở bộ xa lông chờ 2 đứa nó ắnh mắt soi mói sâu xa….nhưng khi vừa đẩy cửa bước vào thì 1 khung cảnh ấm áp hiện ra trước mắt nó khiến nó vô cùng ngạc nhiên….1 ngôi nhà rất đẹp ko có vẻ u ám như lời bé nói….trong nhà ko có ai cả..điều này khiến nó đỡ run hơn..mà nó cũng không biết tại sao nó lại run nưa à…hả???xung quanh nhà có cắm rất nhiều hoa mà đặc biệt là hoa ly..rất nhiều nó tự hỏi sao nhà bé lại cắm nhiều hoa ly đến vậy? loài hoa mà nó thích nhất..nó bước vào chính giữa ngôi nhà..xoay người sang 1 bên thì thấy trước mặt nó là …chao ôi..là 1 chiếc bánh gatô to đùng…trên chiếc màn hình to đùng đấy lại là hình ảnh của rất nhiều hoa ly..và dòng chư cuối cùng là HAPPY BIRTHDAY DIỆU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net