HDDCB C82C90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhờ ta tới chỗ các ngươi náo loạn một hồi, cho ta 2000 đồng. Ta mất việc, không có tiền để sống, 2000 đồng đối với ta cũng không ít, hơn nữa ta đã sớm biết các ngươi là hắc bang. Tuy rằng chính phủ nói rõ các ngươi bị oan, nhưng không lừa được ta. Cho nên ta mới đáp ứng.

Đường Phong nói:

- Ngươi làm thế nào mà biết bọn họ là Long Chiến Thiên Nhai?

- Bọn họ lúc trước mời ta gia nhập bang của họ, ta không đồng ý.

Vương Bằng rít một hơi thuốc nói.

Gật đầu, Đường Phong lại hỏi:

- Ngươi trước đây ở trong binh chủng nào?

- Trinh sát, phụ trách thu thập tình báo.

Nhắc đến việc này, trong mắt Vương Bằng hiện lên một tia đau thương, tựa hồ vì phải xuất ngũ sớm mà cảm thấy thương tâm.

Nhãn tình Đường Phong sáng lên, trong lòng mừng thầm. Quả thực là con mẹ nó buồn ngủ thì trên trời rớt xuống một cái gối êm. Hiện tại Hoa Hưng Xã cần nhất chính là một nhân tài phụ trách tình báo. Năng lực của Vương Bằng đương nhiên Đường Phong sẽ không hoài nghi, chỉ cần nhìn việc hắn phạm trọng tội mà vẫn được quân đội bảo vệ là có thể nhìn ra điểm này.

- Ngươi nghĩ sau này sẽ làm gì? Vẫn mang theo lý tưởng con dân Hoa Hạ mà kiếm ăn sao?

Đường Phong hỏi.

Vương Bằng mờ mịt lắc đầu đáp:

- Không biết, ta không biết ta có thể làm được cái gì. Khi còn ở bộ đội ta cảm thấy mình rất có khả năng, nhưng thât không ngờ khi xuất ngũ rồi mới phát hiện hóa ra mình chẳng làm được cái gì cả. Sở trường đặc biệt của ta ở đây căn bản không dùng được. Ta cũng nghĩ sẽ đi làm bao tiêu cho kẻ có tiền. Nhưng đây không phải là muốn là được. Xem ra, đi một bước khó một bước.

- Ngươi còn muốn vì nhân dân mà phục vụ sao?

Đường Phong hỏi dò.

- Muốn! Ta là cô nhi, từ nhỏ được quốc gia nuôi lớn, chỉ cần quốc gia dùng ta, ta sẵn sàng kính dâng tất cả! Nhưng tài cán của ta bây giờ có thể làm được gì cho quốc gia chứ? Ta bây giờ đến miếng cơm manh áo cũng không giải quyết được.

Vương Bằng trả lời rất kiên quyết, nhưng câu sau lại cười cười tự giễu.

- Gia nhập chúng ta đi, nếu như ngươi muốn làm việc vì nhân dân!

Đường Phong thản nhiên nói. Tuy rằng bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn rất lo lắng, hắn lo lắng Vương Bằng vẫn tồn tại địch ý với xã hội đen sẽ không đồng ý.

Vương Bằng chằm chằm nhìn Đường Phong, trong đầu đấu tranh kịch liệt, hắn không biết những lời Đường Phong nói có phải sự thực không hay chỉ là lừa gạt hắn. Nếu như là thật hắn sẽ nguyện ý, làm việc vì nhân dân cho dù có là xã hội đen thì cũng không có quan hệ gì. Chỉ cần mình không làm nhân dân thất vọng, quốc gia thất vọng, tất cả những thứ khác đều không trọng yếu. Mà nếu như Đường Phong lừa gạt hắn thì sao? Bây giờ hắn có thể làm gì đây?

Đường Phong nhìn vẻ mặt của Vương Bằng liên tục thay đổi, trong lòng cũng đoán được hắn đang lo lắng điều gì, nhẹ giọng nói với hắn:

- Ta có thể nói với ngươi rằng, trong Hoa Hưng Xã có một vài người như ngươi, cũng là bộ đội xuất ngũ. Nói khó nghe một chút, thực lực mỗi người bọn họ đều không kém hơn ngươi, ngươi còn phải lo rằng ta lừa ngươi sao? Ngươi tới XA lâu như vậy rồi, hẳn là hiểu rõ về Hoa Hưng Xã rồi, bảy giới điều của hắc đạo ngươi đã từng nghe qua chưa? Những cái khác không cần ta nói, ngươi tự mình quyết định đi, nếu chưa có chủ ý rõ ràng thì sao không đánh cược một lần?

Vương Bằng cắn răng, trong mắt bắn ra tia sáng quyết liệt bỏng cháy, nhìn Đường Phong ói:

- Ngươi nói đúng, với thực lực như của các ngươi quả thực không cần gạt ta, ta có thể đánh cược một lần, hi vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng, bằng không đừng trách ta khách khí!

Đường Phong hài lòng nở nụ cười. Những điều hắn nói đều là sự thật. Mục đích thành lập Hoa Hưng Xã quả thực là vì nhân dân, vì quốc gia, hắn tin tưởng chỉ cần hiểu rõ hơn về Hoa Hưng Xã nhất định sẽ không thất vọng.

Lần thứ hai đưa tay ra, Đường Phong nói:

- Hoan nghênh ngươi, từ nay chúng ta chính là chiến hữu. Nhưng ngươi hẳn là biết, gia nhập hắc đạo cũng không phải chuyện gì vẻ vang. cho nên ta mong ngươi có thể quên đi thân phận của mình, mà chuyện ta là quân nhân xuất ngũ toàn bộ Hoa Hưng Xã cũng không quá ba người biết, nên ta hi vọng ngươi có thể giữ bí mật cho ta!

Đường Phong nói như vậy cũng chính là nhắc nhở Vương Bằng không đươc phép tiết lộ thân phận của hắn. Dù sao Hứa Thiên an bài thân phận cho bọn hắn cũng không phải là quân nhân xuất ngũ, nếu như để cho ngoại nhân biết được thân phân quân nhân của hắn, tất sẽ khiến cho người ta hoài nghi. Vốn dĩ Đường Phong định giấu diếm chuyện này, nhưng đứng trước mặt một lính trinh sát muốn giấu diếm quả thật không dễ dàng, càng làm cho đối phương cảm giác mình không thành thật, không bằng thừa nhận, như vậy sẽ làm cho đối phương thấy bản thân mình tín nhiệm hắn! Đường Phong phát hiện mình bây giờ càng ngày càng có tâm kế.

- Ngươi tín nhiệm ta như vậy sao?

Vương Bằng có chút kinh ngạc hỏi.

Cừơi cười, Đường Phong lộ ra vẻ tự tin nói:

- Đã từng là quân nhân, ta đương nhiên hiểu rõ quân nhân, hơn nữa ta càng tin tưởng vào mắt ta!

- Được, ngươi nói ra những lời này, ta sẽ vì ngươi mà làm việc. Ít nhất trước khi ta phát hiện ra ngươi là kẻ hai lời, ta sẽ tận lực giúp ngươi!

Vương Bằng kiên định nói.

Lắc đầu, Đường Phong nói:

- Nhớ kỹ, không phải vì ta, là vì nhân dân, vì quốc gia! Ta có một vài việc cực kỳ quan trọng muốn ngươi làm, có thể sẽ quan hệ đế sinh tử tồn vong của Hoa Hưng Xã, ngươi có cần phải cân nhắc hay không?

Đường Phong nâng cao tầm quan trọng trong lời nói. Nếu như nói làm việc cho chính hắn, hắn tin rằng Vương Bằng sẽ không dốc toàn lực. Nhưng nếu nói vì dân vì nước làm việc, hắn tin tưởng Vương Bằng nhất định sẽ nỗ lực để làm việc!

Quả nhiên, nghe Đường Phong vừa nói như thế, Vương Bằng vỗ ngực nói:

- Ta đã nói rồi, chỉ cần là vì dân vì quốc gia, ta nguyện ý hiến dâng tất cả! Muốn ta làm gì? Ngươi cứ nói thẳng ra!

Đường Phong cười cười nói:

- Kỳ thực chuyện này với ngươi không khó khăn chút nào. Có thể nói là dùng vốn ban đầu của ngươi đi! Hoa Hưng Xã hiện nay cần nhất chính là một hệ thống tình báo hoàn chỉnh. Ta hi vọng ngươi có thể phụ trách việc này, có tin tưởng không?

Vương Bằng chấn động, hắn tự nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của hệ thống tình báo. Đường Phong hắn có thể thực sự yên tâm về hắn như vậy sao? Phải biết rằng nắm giữ hệ thống tình báo của Hoa Hưng Xã cũng chính là nắm giữ mạch máu của Hoa Hưng Xã!

Thấy Vương Bằng kinh ngạc nhìn mình, Đường Phong cười cười nói:

- Ngươi muốn hỏi vì sao ta giao cho ngươi chuyện quan trọng như thế phải không? Đầu tiên, phương diện này là sở trường đặc biệt của ngươi. Toàn bộ Hoa Hưng Xã không ai thích hợp hơn ngươi. Thứ hai, ta hi vọng sự tồn tại của ngươi trong những thời khắc quan trọng có thể nhắc nhở ta không quên đi mục đích thành lập Hoa Hưng Xã. Cuối cùng, ta muốn ngươi hoàn toàn yên tâm, đem toàn bộ sở trường của mình phát huy, làm việc thật tốt cho Hoa Hưng Xã, cung cấp những tin tình báo tỉ mỉ hơn, chuẩn xác hơn! Nếu như vậy rồi mà ngươi vẫn còn hoài nghi, thì ta cũng không còn gì để nói.

Người ta ngay cả huyết mạch cũng giao cho mình, Vương Bằng còn có thể hoài nghi sao? Nghiêm túc chào Đường Phong theo nghi thức quân đội Vương Bằng nói:

- Đây là lần cuối cùng ta chào theo nghi thức quân đội. Ám Lang báo cáo! Từ hôm nay trở đi ta dùng sinh mệnh cam đoan, dốc cạn toàn bộ sức lực để hoàn thành các nhiệm vụ do ngươi giao cho!

Đường Phong gật đầu, hắn biết Ám Lang nhất định là danh hiệu trước đaay của Vương Bằng, chào đáp lễ bằng nghi thức tiêu chuẩn của quân đội, Đường Phong nói:

- Từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ là một phần tử xã hội đen. Ngươi phải thích ứng với lối sống của hắc đạo. Sau này ngươi do ta phụ trách. Ít nhất trước khi hệ thống tình báo hoàn chỉnh, chỉ có một mình ta biết sự tồn tại của ngươi! Có thể làm được không?

Vương Bằng không nói gì, kiên định gật đầu.

- Ngày mai ta sẽ đưa cho ngươi một khoản tiền, về phần cần phải làm những gì, ngươi so với ta thành thạo hơn, nhiệm vụ đầu tiên ta giao cho ngươi chính là thăm dò Long Chiến Thiên Nhai!

Đường Phong lại nói.

Đường Phong không biết vì sao trong lòng có chút mất mát, chẳng lẽ bởi vì Vương Bằng trung với quốc gia mà không phải với chính hắn? Hắn không dám tiếp tục suy nghĩ nữa...

Chương 87: Hắc Long hội tới thăm

Trong lúc Đường Phong thu phục Ám Lang, thì tại Tôn gia có mấy vị khách không mời mà đến.

Trong phòng của Tôn lão gia tử, Hướng Vĩ đứng bên cạnh Tôn lão gia tử, bề ngoài lộ ra dáng vẻ tươi cười, trong lòng lại nghĩ: Ngươi là một lão bất tử, ta xem ngươi đáp ứng hay không đáp ứng. Nếu như đáp ứng thì tự nhiên tất cả mọi việc đều dễ dàng, nếu như không đáp ứng, vậy chứng minh ngươi không để ý đến tình nghĩa của ba ba và gia gia. Chỉ sợ đến lúc đó sẽ khiến cho rất nhiều nguyên lão trong tập đoạn lạnh tâm, cũng đừng trách ta thủ đoạn độc ác!

Tôn lão gia tử vẫn như trước nằm trên ghế, hai mắt nhắm nghiền. Trong lòng ông rất thất vọng về Hướng Vĩ. Ba lần bảy lượt cho hắn cơ hội, nhưng hắn lại càng ngày càng quá phận! Lẽ nào hắn cho rằng hắn có thể uy hiếp mình sao? Hừ! Quả thực là không biết trời cao đất dày! Nếu như không phải vì Hướng gia luôn trung thành và tận tâm với mình, chỉ sợ tiểu tử này đã chết vài lần!

Sau khi bọn Đường Phong rời đi, Hướng Vĩ đến thư phòng của Tôn lão gia tử. Lão gia tử hỏi hắn có chuyện gì, Hướng Vĩ thẳng thắn nói:

- Tôn gia gia, ngài xem Nhị Nhi đã lớn như vậy rồi, hiện tại về nước cũng cần người chiếu cố, con tự hỏi có nên hay không cho con và Nhị Nhi đính hôn?

Tôn lão gia tử không ngờ Hướng Vĩ tìm mình lại vì việc này. Nếu như trước đây, có thể ông sẽ đáp ứng Hướng Vĩ, nhưng từ mấy năm trước khi Hướng Vĩ bắt đầu âm thầm lôi kéo và thu mua các cao tầng trong tập đoàn thì Tôn lão gia tử đã thất vọng về hắn. Đồng thời bỏ qua ý nghĩ gả Nhị Nhi cho hắn. Mà hiện tại càng không thể, ông đã chọn được người làm trượng phu cho Nhị Nhi rồi!

Suy nghĩ một chút Tôn lão gia tử nói:

- Cái này để sau hãy nói đi, ngươi cũng biết, Nhị Nhi vừa về nước, hơn nữa nó cũng không muốn lập gia đình sớm.

Hướng Vĩ tựa hồ đã sớm đoán được Tôn lão gia tử sẽ nói như vậy, cười cười nói:

- Tôn gia gia, không biết ngài còn nhớ không ? Từ lúc con và Nhị Nhi mới sinh ra thì ngay trước linh vị gia gia ngài đã lập hôn ước cho hai chúng con. Lẽ nào bây giờ ngài thay đổi chủ ý sao? Nếu thực sự là như vậy, xin ngài cứ nói cho con biết, con tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu gì đâu. Chỉ là như vậy sẽ khiến gia gia và ba ba con rất thất vọng.

Nhìn bộ dạng đắc ý của Hướng Vĩ, mà lão gia tử lại nhắm mắt không đáp, Liễu Bá tiến lên một bước chỉ vào mặt Hướng Vĩ nói:

- Làm càn, ngươi rốt cuộc là cái loại gì vậy? Có tư cách gì mà nói chuyện với lão gia tử như thế? Ngay cả ba ba và gia gia ngươi cũng không dám làm càn như thế trước mặt lão gia tử!

Hướng Vĩ rất sợ Liễu Bá, lùi lại phía sau một bước, vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại nghe tiếng gõ cửa truyền đến.

Liễu Bá đến mở cửa. Người bên ngoài nói với Liễu Bá gì đó, lập tức Liễu Bá đến bên cạnh lão gia tử nói nhỏ vào tai ông:

- Lão gia tử, người của Hắc Long Hội muốn gặp ngài.

- Gọi bọn hắn vào đi.

Tôn lão gia tử gật đầu, sau đó nói với Hướng Vĩ:

- Hướng Vĩ, hôm nay ngươi quá đáng rồi đó. Nhưng ta có thể tha thứ cho ngươi. Ngươi đi ra ngoài trước đi.

Hướng Vĩ đại hận trong lòng. Người kia đến thật không đúng lúc. Hắn mặc dù không cam lòng nhưng vẫn phải bước nhanh ra ngoài.

- Lão gia tử, tiểu tử Hướng gia này càng ngày càng quá phận. Ngài xem có nên hay không...

Liễu Bá làm một động tác cứa ngang cổ.

Lắc đầu lão gia tử nói:

- Không được, Hướng gia vẫn trung thành và tận tâm với ta như vậy, trước khi Hướng Vĩ làm việc gì đặc biệt quá phận, chúng ta không thể động thủ với hắn, như vậy sẽ khiến cho các lão huynh đệ lạnh tâm.

- Nhưng Hướng Vĩ này rất không biết tốt xấu, ngài cứ lần nữa buông tha cho hắn, hắn lại không biết ơn thì chớ, hiện giờ còn dám đến uy hiếp ngài!

Liễu Bá có chút tức giận nói.

- Ha ha, không sao cả. Thanh niên mà, cho nên còn dễ bị kích độn. Hắn cho rằng nhận được sự ủng hộ của vài nhân vật mới xuất sắc trong tập đoàn, thì đã đủ thực lực để coi thường ta sao? Ha ha, quả thực là không biết trời cao đất rộng. Nhất cử nhất động của hắn chúng ta đều rõ như lòng bàn tay. Hắn còn có khả năng gây ra sóng to gió lớn hay sao?

Tôn lão gia tử tự tin nói. Trong mắt ông, thế lực mà Hướng Vĩ nắm giữ không đáng để nhắc tới. Nếu như ông muốn, có thể trong vài ngày nhổ tận gốc những kẻ này! Chỉ là ông thực sự không đành lòng tự tay khiến cho Hướng gia tuyệt tự. Ông quyết định để Hướng Vĩ lại cho Đường Phong giải quyết!

- Tiểu Liễu à, ngươi nói đám Hắc Long Hội này tới tìm ta có chuyện gì?

lão gia tử ngồi xuống nhấp một ngụm trà hỏi.

Liễu Bá nhíu nhíu mày nói:

- Ta phỏng chừng Hắc Long Hội này muốn đặt chân lên vùng Tây Bắc, tới chào người cầm đầu! Trong thời gian ngắn vừa qua Hắc Long Hội rất không an phận.

- Ha ha, muốn đặt chân lên đất Tây Bắc? hừ hừ...

Tôn lão gia tử hừ lạnh hai tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường. Hắc Long Hội ngươi cho dù là ngưu B, nhưng đây là địa giới của ta, ngươi có là rồng thì cũng do ta cai quản.

Cửa mở, một người hầu dẫn theo ba người Uy quốc thấp bé đi vào.

Ba người bước đến gần Tôn lão gia tử, đứng thẳng người, sau đó khom lưng 90 độ hành lễ, sau đó người ở giữa nói:

- Đã sớm nghe đại danh của Tôn lão gia tử, hôm nay có thể nhìn thấy ngài, Tiểu Khuyển vô cùng vinh hạnh!

Người này không ngờ chính là Tiểu Khuyển Nhất Đao!

- Ha ha, Tiểu Khuyển tiên sinh khách khí rồi. Ngồi đi.

Lão gia tử mỉm cười, sau đó nói với Liễu Bá ở phía sau:

- Tiểu Liễu, pha trà cho ba vị tiên sinh, để Tiểu Khuyển tiên sinh nếm thử trà Hoa Hạ ta, xem thử có thể so với trà của Uy quốc bọn họ không.

Liễu Bá gật đầu, dạ một tiếng, sau đó lui ra ngoài.

Tôn lão gia tử không để ý tới hắn, nhắm mắt lại dưỡng thần. Bên cạnh Tiểu Khuyển là một người thanh niên, thấy lão nhân này cao ngạo như thế, xiết chặt nắm tay đã muốn phát hỏa. Tiểu Khuyển nhẹ nhàng kéo hắn, sau đó lắc đầu.

Một lát sau, Liễu Bá đem đến ba chén trả đặt trước mặt ba người bọn họ, khách khí nói:

- Mời dùng trà.

Tiểu Khuyển gật đầu nói cảm ơn, sau đó nhẹ nhàng nâng chung trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.

- Không biết Tiểu Khuyển tiên sinh cảm thấy trà này có hơn được trà của Uy quốc các ngươi không?

Tôn lão gia tử khẽ cười nói.

Tiểu Khuyển gật đầu nói:

- Tiểu Khuyển không hiểu rõ trà đạo lắm, theo Tiểu Khuyển thì mỗi loại đều có điểm đặc sắc riêng.

- Trà đạo? Ha ha, Uy quốc các ngươi cũng có trà đạo sao? Chứ không phải là học chút bề ngoài của Hoa Hạ ta rồi cải biến thành của mình sao?

Tôn lão gia tử không cho Tiểu Khuyển chút mặt mũi nào, nói thẳng.

Cơ nhục trên mặt Tiểu Khuyển co quắp vài cái, cuối cùng cũng nhịn xuống được. Nhưng người thanh niên bên cạnh hắn thì lại đứng lên chỉ vào Tôn lão gia tử lớn tiếng nói:

- Bát cát...

Nhìn thấy tiểu tử này đứng lên, hàn quang trong mắt Liễu Bá nổi lên,hai ba bước đi tới trước mặt tiểu quỷ tử này, lấy trong ngực ra một thanh đao lớn hơn hai thước, nhẹ nhàng vung lên không để tiểu quỷ tử kịp phản ứng, bổ thẳng xuống cánh tay hắn vừa đưa ra.

- Kẻ nào dám bất kính với lão gia tử, chết !!!

Liễu Bá nói xong liếc nhìn Tiểu Khuyển, sau đó lùi về phía sau Tôn lão gia tử.

Nghe thấy người nọ nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, Tôn lão gia tử nhíu nhíu mày nhẹ giọng nói:

- Ai, thanh niên kích động quá cũng không tốt, Tiểu Liễu, gọi người đem tiểu tử này đi bệnh viện đi, ha ha, có thể nối được cánh tay hắn hay không thì phải xem phúc phận của hắn rồi.

Liễu Bá gật đầu đi ra ngoài.

Tiểu Khuyển kinh hãi trong lòng. Vừa mới rồi hắn không nhìn thấy rõ Liễu Bá xuất đao như thế nào! Với một cao thủ dụng đao, ngay cả người ta xuất đao thế nào cũng không nhìn thấy, đây là sỉ nhục lớn nhất!

Lau mồ hôi lạnh trên trán, Tiểu Khuyển biết người vừa mới xuất thủ còn lợi hại hơn cả hắn, lập tức hắn cũng không dám làm càn, cười nói:

- Hắn còn trẻ, không hiểu chuyện, rất mong Tôn lão thứ lỗi, thứ lỗi cho!

Tôn lão gia tử khóa khoát tay nói:

- Không sao, thời gian cũng không còn sớm. Không biết Tiểu Khuyển tiên sinh đêm khuya đến chơi là có chuyện gì?

Sau khi ra oai phủ đầu, Tôn lão gia tử trực tiếp hỏi thẳng vấn đề chính.

Tiểu Khuyển thấy Tôn lão gia tử cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, vội vã hồi đáp:

- Tiểu Khuyển ở Z quốc hơn mười năm, đã sớm nghe danh tiếng của của Tôn lão gia tử, lần này đi ngang qua Tây Bắc cố ý đến đây tiếp kiến!

- Người của Hắc Long Hội đến Hoa Hạ ta làm gì ?

Tôn lão gia tử chớp chớp lông mày, biết rõ rồi nhưng vẫn cố ý hỏi.

Tiểu Khuyển nói:

- Nói vậy chắc Tôn lão gia tử cũng biết, Hắc Long Hội chúng ta sinh ý trải rộng toàn cầu, tại Z quốc kinh doanh thì có gì kỳ lạ?

- Hừ hừ, có việc gì thì nói đi.

Tôn lão gia tử nhấp một ngụm trà, lầm bầm nói.

Tiểu Khuyển nói:

- Lần này mạo muội đến đây, Tiểu Khuyển đại diện cho Hắc Long Hội muốn xin ngài trợ giúp một việc nhỏ.

Tiểu Khuyển đưa Hắc Long Hội ra, theo hắn nghĩ cho dù Tôn lão gia tử không cho hắn mặt mũi thì cũng nên để cho Hắc Long Hội chút mặt mũi. Dù nói thế nào Hắc Long Hội cũng là một trong mười đại bang lớn nhất trong giới hắc đạo.

- À? Nói ta nghe một chút.

Tôn lão gia tử nói.

- Nghe nói Tôn lão gia tử có liên hệ buôn bán vũ khí với Nga, chúng ta chỉ là muốn thông qua ngài giúp chúng ta mua một lượng lớn súng ống đạn dược.

Tiểu Khuyển nói.

Tôn lão gia tử cười nhạt hai tiếng nói:

- Tôn mỗ mặc dù lăn lộn trong hắc đạo, nhưng đã là chuyện quá khứ, hiện tại ta là người làm ăn lương thiện. Ngươi không biết việc này sao? Lại nói việc mua bán vũ khí, các ngươi có thể trực tiếp liên hệ với người Nga, không nhất thiết phải tìm ta.

Tiểu Khuyển cười khổ một tiếng nói:

- Tôn lão ngài cũng biết, Hắc Long Hội chúng ta cùng với các thương nhân buôn bán vũ khí của Nga có chút xung đột, nếu như chúng ta trực tiếp đến, bọn họ sẽ không bán cho chúng ta dù chỉ là một viên đạn.

Tôn lão gia tử thầm cười nhạt. Chuyện của Hắc Long Hội cùng với thương nhân buôn vũ khí của Nga hầu như toàn bộ thế giới hắc đạo đều biết. Mấy năm trước các thương nhân của Nga bán cho một nước nhỏ nào đó ở Châu Phi một lượng vũ khí giá trị 2 ức Mỹ kim.Nhưng không ngờ Hắc Long Hội lại thò tay vào, cướp đi toàn bộ tiền và vũ khí. Từ đó về sau các thương nhân của Nga thông báo cho toàn giới hắc đạo, sau này sẽ không bán bất kỳ vũ khí nào cho người Uy quốc.

Lúc đầu người Uy còn rất kiêu ngạo, bởi vì phía sau bọn họ còn có một nước Mỹ, ai ngờ mấy năm trước Mỹ cũng tìm cớ giảm thấp lượng vũ khí cung cấp cho bọn họ. Người Uy không có biện pháp cho nên bây giờ mới phải tìm đến Tôn lão gia tử.

- Tôn mỗ quả thực là hữu tâm vô lực. Rửa tay gác kiếm nhiều năm, sớm không quan tâm đến chuyện tình trong giới nữa rồi, cho dù muốn giúp các ngươi cũng không thể làm được à.

Tôn lão gia tử thản nhiên nói.

Tiểu Khuyển có chút nóng nảy, hiện tại nhu cầu về súng đạn của Hắc Long Hội rất cấp bách. Ở châu Âu Hắc Long Hội đã khai chiến với mafia, hiện tại cần có tiếp viện khẩn cấp. Nhưng vấn đề là nước Mỹ, nguồn cung cấp vũ khí cho bọn họ lại không thèm quan tâm đến. Điều này khiến cho Hắc Long Hội rất lo lắng. Khi bọn họ tìm kiếm nguồn cung cấp vũ khí mới thì phát hiện vương giả thế giới ngầm củaTây Bắc Z quốc là Tôn lão gia tử từng có giao tình sâu sắc với người cầm đầu nhóm thương nhân của Nga, bởi vậy bọn hó phái Tiểu Khuyển người phụ trách Hắc Long Hội tại Z quốc đến cầu Tôn lão gia tử.

- Tôn lão nói đùa rồi, nếu như ngài có thể giúp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net