HDDCB C82C90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 82: Tứ Đại thiên vương

Tôn lão gia tử nói với Nhị Nhị:

- Nhị Nhi, con dẫn Tiểu Tiệp đi chơi đi, ta có một số việc cần nói với Tiểu Trạch.

Nhị Nhi nhu thuận gật đầu, sau đó kéo Cổ Tĩnh Tiệp rời đi. Nhị Nhi rất ôn nhu, cũng rất lễ phép. Việc đầu tiên nàng muốn làm đương nhiên là hỏi thăm các thúc thúc, bá bá ở phía dưới.

- Tiểu Trạch à, sau này ta phải nhờ ngươi dạy bảo cho Nhị Nhi rồi. Các ngươi cùng là thanh niên nói chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nha đầu Tiểu Tiệp kia ngươi cũng nên quan hệ cho tốt. Gia gia nàng ta là bạn tri kỉ của ta. Sau khi toàn quốc giải phóng, gia gia nàng ta mang theo người nhà ra ngước ngoài phát triển. Tập đoàn Hữu Hoa có thể ngươi chưa từng nghe nói, nhưng ngươi cũng phải biết rằng, tập đoàn Hữu Hoa khống chế hơn 40% vũ khí đạn dược và 30% độc phẩm ở Bắc Mỹ. Cổ gia làm việc tương đối bí mật cho nên rất nhiều người cũng không biết. Có thể nói bọn họ là thế lực mạnh nhất trong các bang phái người Hoa ở hải ngoại. Ý tứ của ta ngươi đã hiểu chưa?

Lão gia tử liếc mắt đầy thâm ý nhìn Đường Phong. Ánh mắt của Đường Phong nhìn Cổ Tĩnh Tiệp làm sao lão lại không biết? Theo cách nghĩ của lão, chỉ cần có thực lực, có bao nhiêu nữ nhân cũng không đáng nói. Dù sao chính lão cũng có 6 lão bà.

Đường Phong nghe nói thực lực gia tộc của Cổ Tĩnh Tiệp mạnh như thế thì khiếp sợ trong lòng, gật đầu hỏi:

- Vì sao nàng ta lại ở trong nước? Không phải ở nước ngoài sao?

- Ha ha, Tiểu Tiệp cùng Nhị Nhi nhiều năm không gặp, lần này Nhị Nhi về nước, Tiểu Tiệp cũng dự định trở về, vừa để gặp Nhị Nhi, nhân tiện cũng dạo chơi trong nước một chuyến.

Lão gia tử cười nói. Kỳ thực lão cũng không biết, Cổ Tĩnh Tiệp kỳ thực là về nước tìm người. Còn nếu nhớ Nhị Nhi, nàng có thể trực tiếp gặp mặt Nhị Nhi ở nước ngoài.

- À, con hiểu rồi.

Đường Phong gật đầu, Trong lòng lại cười khổ không ngớt, hắn không ngờ ánh mắt mình lợi hại đến thế. Một chút không cẩn thận liền đã nhìn trúng một nữ nhân ngưu B đến như vậy, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

- Được rồi, ngươi đi đi. Thanh niên các ngươi gặp gỡ lão nhân ta sẽ không đến quấy rối nữa. Ta cũng hơi mệt. Đêm khuya quá cũng không cần trở về. Nơi này, cái gì cũng thiếu, chỉ có phòng ở là rất nhiều, ha ha.

Nói xong liền cùng với Liễu Bá trở về phòng nghỉ ngơi.

Đường Phong cũng đi tới chỗ các huynh đệ của hắn. Hứa Cường thô lỗ cười, sau đó nói:

- Lão đại, nghe Thứ Đao nói, anh coi trọng cô gái mặc áo đỏ phải không? Hê hê quả thật không tệ.

Đường Phong nguyên bản vẫn có chút xấu hổ, lúc này bị huynh đệ mình nói trúng tim đên, sắc mặt hắn lại đỏ lên. Đưa tay gõ đầu Hứa Cường vài cái, sau đó nói:

- Muốn nhiều chuyện phải không? Chuyện của lão đại ngươi cũng muốn quản sao?

- Lão đại, anh nên đến làm quen đi thôi. Mỹ nữ như vậy cũng khó gặp lắm nha. Cẩn thận chậm một bước để người khác đoạt mất.

Phách Vương cũng thừa dịp bất đầu trêu ghẹo nói.

Đường Phong vừa mới chuẩn bị thưởng cho mấy người Phách Vương một trận ra trò, thì đột nhiên Phong Tử kéo áo Đường Phong nói:

- Lão đại. Phách Vương mồm thối lắm. Nó vừa nói đã trúng phóc rồi. Anh xem, mỹ nữ áo đỏ của anh đang trò chuyện vui vẻ với một tên mặt trắng kìa.

Đường Phong nghe vậy vội vã quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy một tiểu sinh anh tuấn đang quấn lấy Cổ Tĩnh Tiệp và Nhị Nhi, cười cười nói nói. Mà bộ dạng Cổ Tĩnh Tiệp và Nhị Nhi xem ra cũng rất vui vẻ.

Không hiểu vì sao Đường Phong đột nhiên có cảm giác đố kỵ, cưỡng chế kích động tronglòng, Đường Phong quay đầu lại nói:

- Bớt đánh rắm cho lão tử!

Nói xong lấy xuống một ly rượu hồng từ trên khay của một tên bồi bàn, một hơi uống cạn.

Mấy người Quan Trí Dũng nhìn nhau, có chút ngạc nhiên nhìn Đường Phong. Lão đại hôm nay rất kỳ lạ, lúc này đột nhiên, đột nhiên lại tỏ ra ghen tức! Quả thực là không thể tin nổi!

- Em nói này lão đại, anh sẽ không thực sự thích nữ nhân đó đấy chứ? Bọn anh mới lần đầu tiên gặp mặt mà, đừng nói với em là vừa thấy đã yêu nhé, em không thể tin chuyện này đâu!

Quan Trí Dũng hỏi.

Đường Phong không để ý tới hắn. Kỳ thực hắn đang tự hỏi trong lòng, lẽ nào đây là cảm giác thích sao? Lẽ nào thật sự vừa thấy đã thích sao? Nếu như không phải thì vì sao từ sau lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong đầu mình lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh của nàng?

- Lão đại Tử Thần quả nhiên tuấn tú lịch sự a. Đã sớm nghe danh Tử Thần của Hoa Hưng Xã, còn có Thứ Đao, trợ thủ đắc lực của Tử Thần.Hắc Hắc, hôm nay vừa nhìn thấy rốt cuộc con mẹ nó không tầm thường a. Ha ha. Không hổ là người được lão gia tử tự thân lựa chọn làm người nối nghiệp.

Một trung niên nhân bụng phệ cười đi về phía Đường Phong cười nói.

Đường Phong vội vã cười nói:

- Ha ha, ngài quá khen. Ta nào có tư cách làm người nối nghiệp của lão gia tử a. Lão gia tử nhận ta làm cháu trai, còn người thừa kế chỉ có một, đó chính là Nhị Nhi.

Nghe người kia nói mình chính là người nối nghiệp của lão gia tử, trong lòng Đường Phong rất không vui, luôn luôn cảm giác mình đang sống dưới ánh hào quang của lão gia tử.

Người nọ cười cười nói:

- Người thừa kế là Nhị Nhi là thật, nhưng sau khi tiểu huynh đệ ngươi cưới nha đầu Nhị Nhi kia, của nàng không phải của ngươi sao? Ha ha ha, lão ca ta rất bội phục ngươi a. Trong thời gian ngắn như thế có thể phát triển Hoa Hưng Xã đến mức như vậy. Không đơn giản chút nào, nhất là giới hắc đạo kia không phải dễ dàng gì, hắc hắc, thực sự là kinh điển a. Gia sản của lão gia tử sau này có nhân tài như thế này quản lý, những lão gia hỏa chúng ta cũng yên tâm được rồi. Sau này làm việc cho tốt, phát dương quang đại gia nghiệp của lão gia tử!

Đường Phong trong lòng cười khổ một tiếng, hắn biết mình có giải thích cũng vô dụng, cười cười nói:

- Không biết xưng hô với ngài thế nào?

Người nọ vỗ trán nói:

- A, nhìn thấy lão gia tử có người thừa kế ưu tú như thế này, vui quá quên cả giới thiệu. Huynh đệ chung đường đều gọi ta là Tiếu Di Lặc. Huynh đệ không chê cười thì sau này cứ gọi ta là Tiếu ca là được.

Đường Phong con chưa kịp nói, Phách Vương ở bên cạnh đã kinh ngạc nói:

- Ngài chính là Chấn Bắc Vương Tiếu Di Lặc năm đó danh chấn Tây Bắc sao?

Người nọ thấy có người nhận ra mình, cười ha ha hai tiếng khoát tay nói:

- Danh chấn Tây Bắc gì chứ, đều là các huynh đệ nể tình. Về phần cái gì Chấn Bắc Vương, Chấn Tây Vương đều là chuyện xưa cũ rồi, không đáng nhắc đến. Thiên hạ hiện giờ là thiên hạ của thanh niên.

Nói xong, Tiếu Di Lặc tiến đến bên cạnh Đường Phong nói vào tai hắn:

- Nội bộ Tôn thị hiện tại không ổn định đâu. Có một ít bọ chét không an phận, qua một thời gian dài, lại muốn nhảy nhảy nhót nhót. Ngươi là người thông minh, hẳn là minh bạch ý tứ của lão gia tử. Thấy tiểu tử thối bên kia không? Hắn là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Tôn thị, là con trai của Hướng Thiên Vấn. Ba ba của Hướng Thiên Vấn nắm đó đi theo lão gia tử kháng chiến đến khi toàn quốc giải phóng, lập được không ít công lao hiển hách. Hướng lão chết rồi, con hắn Hướng Thiên Vấn lại theo lão gia tử dẹp yên Tây Bắc. Hướng Thiên Vấn cũng chết rồi, con hắn lại không trung tâm với lão gia tử như bọn họ, luôn có ý đồ nuốt gọn gia nghiệp của lão gia tử. lão gia tử già rồi, cũng lười cùng bọn họ tính toán. Ông ấy hiện tại đặt toàn bộ sự quan tâm lên Nhị Nhi. Ngươi phải cẩn thận đó, tiểu tử này rất xấu xa!

Đường Phong căng thẳng trong lòng. Lúc này hắn cuối cùng đã minh bạch ý tứ của lão gia tử và tình cảm của lão. Giới thiệu mình trước mặt mọi người chính là muốn mình giúp đỡ Nhị Nhi bảo vệ sản nghiệp của Tôn gia. Nghĩ đến lão gia tử lẻ loi hiu quạnh chỉ có một cháu gái, đến già vẫn còn bị hậu nhân của lão huynh đệ mưu đồ, lão sợ là mình sẽ không đành lòng mà động thủ, sẽ không đứng ra giúp đỡ. Suy nghĩ một lát, Đường Phong thầm nghĩ: lão gia tử đối với ta không tệ, hơn nữa ông ấy cũng thật đáng thương, Nhị Nhi là tất cả của ông ấy, vô luận như thế nào mình nhất định phải giúp đỡ Nhị Nhi bảo trụ phần gia nghiệp này. Sau khi nghĩ thông suốt, Đường Phong cười cươi fnói:

- Người thừa kế của lão gia tử chỉ có một mình Nhị Nhi, Tôn thị phải là sở hữu của Nhị Nhi.

Đường Phong tuy rằng không bày tỏ rõ ràng thái độ, nhưng Tiếu Di Lặc sao lại không hiểu ý tứ của hắn? Cảm kích liếc mắt nhìn Đường Phong, Tiếu Di Lặc cười nói:

- Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi chiếu cố Nhị Nhi thật tốt, những lão huynh đệ chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi! Đáng tiếc chúng ta đều là những kẻ thô lỗ, thẳng tính, nhìn tên tiểu tử kia đùa giỡn rất không thuận mắt. Nhưng lão gia tử cùng với hai cha con Hưỡng lão nặng tình, không cho phép chúng ta đi giết hắn. Sau này ngươi có việc thì trực tiếp tới tìm ta. Không phải ta khoác lác, nhưng chúng ta những bộ hạ của lão gia tử tuyệt đối sẽ giúp ngươi!

Nói xong Tiếu Di Lặc chỉ chỉ một đám người cách đó không xa. Đám người đó thấy Đường Phong nhìn bọn họ, đều nâng chén gật đầu, ý tứ rất rõ ràng. Tiếu Di Lặc này chính là đại biểu do bọn họ phái tới.

Đường Phong lại cùng Tiếu Di Lặc hàn huyên một hồi. Tiếu Di Lặc nói sau hai ngày nữa sẽ đưa cho Đường Phong một bộ tư liệu về tình hình nội bộ Tôn thị, sau đó rời khỏi chỗ của bọn Đường Phong. Đối với những người này, Đường Phong cũng có thể đại khái hiểu rõ. Gọi bọn họ đi chém người đoạt địa bàn tuyệt đối là những ngưu nhân đứng đầu, nhưng nếu lôi bọn họ vào thương trường quả thực có điểm làm khó bọn họ. Cuộc đời lăn lộn nhiều năm trong giới hắc đạo đã nuôi dưỡng bọn họ thành những người ngay thẳng, tính nóng như lửa. Người như vậy trên thương trường chắc chắn sẽ trở nên hồ đồ,bị lừa gạt. Càng đừng nói đến việc cùng người ta đấu đá. Bọn họ chỉ hiểu được làm sao để cướp đoạt địa bàn của người khác, đổi thành cạnh tranh trong kinh doanh bọn họ sẽ hoàn toàn u mê. Cạnh tranh trong kinh doanh không chỉ yêu cầu đầu óc, càng cần phải có lượng tri thức rất lớn.

- Phách Vương, em biết người này?

Đường Phong nhìn Phách Vương hỏi.

Vừa nói đến điều này, tinh thần Phách Vương lập tức tỉnh táo, hưng phấn nói:

- Lão đại, không phải chứ? Anh ngay cả Chấn Bắc Vương Tiếu Di Lặc cũng không biết sao? Hắc hắc, nói đến người này, thật đúng là thần tượng của em đó. Người này hơn mười tuổi đã đi theo lão gia tử. Thập niên 60, 70, khi cách mạng văn hóa vừa mới kết thúc, đang rơi vào thời kỳ rối loạn. Đặc biệt Tây Bắc càng hỗn loạn hơn. Khi đó Tôn lão gia tử đã cắm rễ tại Tây Bắc, thế lực cũng rất vững chắc. Trong những năm tháng đó, có bốn người giúp Tôn lão gia tử dẹp yên Tây Bắc. Đầu tiên là:Thiên Vương Quỷ Diện Thư Sinh Hướng Thiên Vấn, ông ấy là người lớn tuổi nhất trong bốn người này, đồng thời cũng là người đi theo Tôn lão gia tử lâu nhất. Bởi vì Hướng Thiên Vấn lớn lên rất trắng trẻo tựa như một thư sinh, nhưng khi giết người thì không chút nương tay, cho nên người trong giới gọi ông là Quỷ Diện Thư Sinh. Thứ hai là Chấn Bắc Vương Tiếu Di Lặc, tên của ông ấy là Mễ Nhạc, Có người nói thuở nhỏ nhà ông ấy rất nghèo, người thân hi vọng ông ấy mỗi ngày đều có thể được ăn cơm tẻ, được vui vẻ, nên mới đặt tên như vậy. Sau lại bởi vì ông ấy lúc nào cũng vui vẻ cười nói, cho dù giết người cũng luôn giữ bộ mặt tươi cười, hơn nữa bộ dáng lại phúc hậu, nên mọi người mới gọi ông là Tiếu Di Lặc. Tiếp đó là Đao Vương Mã Lang, người này là người dân tộc Hồi, dụng đao rất giỏi, trong giới từng có câu: "Mã Lang Nhất đao thần quỷ kinh" có thể thấy đao pháp của người này lợi hại như thế nào. Người thứ ba là Quỷ Vương Triệu Qua Tử, người này tuy rằng là một người què, thế nhưng lại là một quân sư thiên tài, trời sinh đầu óc cực kỳ thông minh. Trong thời kỳ Tôn lão gia tử tranh đấu giành thiên hạ đã xuất ra không ít biện pháp quan trọng. Bốn người này hợp lại được mọi người gọi là Tứ Đại Thiên Vương. Có thể nói Tôn lão gia tử xưng bá Tây Bắc, ít nhất có một nửa công lao của bọn họ. Nhưng đáng tiếc là Thiên Vương Quỷ Diện Thư Sinh Hướng Vấn Thiên cùng với Quỷ Vương Triệu Qua Tử đều đã chết. Hiện giờ chỉ có Chấn Bắc Vương Tiếu Di Lặc và Đao Vương Mã Lang là còn sống. Tính qua thì hai người này hiện tại cũng đều hơn 50 tuổi. Em vốn cho rằng hai người này đã rời khỏi giang hồ, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy Chấn Bắc Vương Tiếu Di Lặc. Vậy thì Đao Vương Mã Lang cũng đang làm việc cho Tôn lão gia tử. Hai người bọn họ đều có tiếng là son sắt. Chỉ cần một người còn ở đây, người kia chắc chắn cũng ở đây.

Phách Vương nhìn chăm chăm Tiếu Di Lặc, đây chính là thần tượng của hắn a.

- Làm sao em biết?

Đường Phong có chút hiếu kỳ. Tuổi của Phách Vương không lớn, so với hắn còn nhỏ hơn một chút, hắn làm sao lại biết nhiều chuyện năm xưa như vậy?

Phách Vương có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, sau đó nói:

- Ba ba em trước đây chính là thủ hạ của Quỷ Vương. Những việc này đều là khi còn nhỏ ba ba kể cho nghe.

- À.

Đường Phong hiểu rõ gật đầu. Tình cảm với giới hắc đạo của Phách Vương hóa ra là di truyền a.

Phỉ Phỉ một mực nhìn ca ca. Từ lúc theo ca ca đến đây chưa hé răng nói nửa chữ. Khi nghĩ đến tên bụng phệ thối tha kia lại nói ca ca muốn kết hôn với Nhị Nhi tỷ tỷ, nàng có chút thương tâm. Lúc này thấy ca ca nói chuyện xong với Phách Vương, Phỉ Phỉ cười to nói:

- Ca, anh thực sự muốn kết hôn với Nhị Nhi tỷ tỷ kia à?

Đường Phong sửng sốt, sau đó cười nói:

- Nha đầu ngốc nói cái gì thế? Làm gì có chuyện đó.

Trong lòng lại nghĩ: So với Cổ Tĩnh Tiệp không kém hơn bao nhiêu! Không biết vì sao luận tướng mạo Nhị Nhi không hề kém so với Cổ Tĩnh Tiệp, luận khí chất ở Nhị Nhi có cảm giác của loại tiểu thư khuê các, mà Cổ Tĩnh Tiệp thuộc về nữ nhân hiện đại, hắn thật không hiểu vì sao mình không sao khơi dậy nổi chút hảo cảm nào với Nhị Nhi, nhưng lại chú ý tới Cổ Tĩnh Tiệp? Lẽ nào chính bởi vì Nhị Nhi là cháu gái của Tôn lão gia tử sao?

Phỉ Phỉ bĩu môi nói:

- Còn nói không có, đại thúc béo kia khi nói anh muốn kết hôn với Nhị Nhi tỷ tỷ, anh cũng không có cự tuyệt nhé.

Đường Phong đảo cặp mắt trắng dã nói:

- Phỉ Phỉ, em đừng nghĩ linh tinh, ca ca vừa rồi không giải thích bởi vì có giải thích cũng vô dụng. Bọn họ muốn nghĩ như thế nào thì mặc kệ bọn họ nghĩ như thế. Nhưng em phải biết rằng, suy nghĩ của bọn họ không phải là quyết định của anh.

Phỉ Phỉ ngẩng đầu có chút hoài nghi nhìn Đường Phong nói:

- Thật sao?

- Thật.

Đường Phong gật đầu nói như đinh đóng cột.

- Vậy anh có ý tứ gì với tỷ tỷ mặc áo đỏ kia không?

Phỉ Phỉ hỏi.

- Cái này...

Đường Phong nói được hai chữ thì không thể nói tiếp. Hắn không muốn lừa gạt Phỉ Phỉ, nhưng hắn lại không biết nên nói như thế nào. Suy nghĩ một chút, Đường Phong đột nhiên cảm thấy mình rất vô vị, nói những việc này với nàng làm gì.

Xoa đầu Phỉ Phỉ, Đường Phong nói:

- Phỉ Phỉ, em còn nhỏ, hỏi cái này để làm gì? Được rồi, ca ca mang em đi làm quen với Nhị Nhi tỷ tỷ. Trong nhà nàng ta chỉ có hai người là nàng với Tôn lão gia tử. Sau này em và nàng ta thân thiết, coi như là có thêm bạn.

Nói xong Đường Phong kéo Phỉ Phỉ đi đến chỗ Nhị Nhi và Cổ Tĩnh Tiệp. Chính hắn cũng không biết mình mang Phỉ Phỉ tới thực sự là muốn giới thiệu Phỉ Phỉ với họ hay là chỉ muốn kéo gần khoảng cách với Cổ Tĩnh Tiệp

Chương 83: Kéo gần cự ly với mỹ nữ

Đường Phong vừa mới kéo Phỉ Phỉ đến cạnh Nhị Nhi, đã cảm giác được địch ý trong mắt nam tử bên cạnh nàng. Nhẹ nhàng cười với hắn, Đường Phong nhìn Nhị Nhi cùng Cổ Tĩnh Tiệp nói:

- Nhị Nhi, Cổ tiểu thư, đây là muội muội ta Phỉ Phỉ. Ta dẫn nàng đến làm quen với mọi người. Tôn gia gia nói hai người ở XA không có bằng hữu, sau này có thời gian Nhị Nhi nên tâm sự với Phỉ Phỉ nhiều hơn. Mấy người cùng là con gái hẳn là dễ nói chuyện với nhau.

Nói xong, Đường Phong nhìn Phỉ Phỉ nói:

- Phỉ Phỉ, chào hỏi Nhị Nhi tỷ tỷ và Cổ tỷ tỷ đi em.

Phỉ Phỉ nhu thuận gật đầu, chào hai nàng, sau đó nói:

- Nhị Nhi tỷ tỷ, Cổ tỷ tỷ, các chị khỏe không ạ?

Nhị Nhi từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, chỉ có gia gia là người thân duy nhất. Bây giờ lại có thêm một ca ca một muội muội, trong lòng tự nhiên cao hứng không thôi, thân thiết ôm Phỉ Phỉ nói:

- Phỉ Phỉ muội muội lớn lên thật xinh đẹp nha.

Cổ Tĩnh Tiệp cũng cười với Phỉ Phỉ nói:

- Đúng vậy, Phỉ Phỉ muội muội lớn lên chắc chắn là một đại mỹ nữ. Bất quá sau này em đừng gọi Cổ tỷ tỷ nữa nhé, nghe nó giả dối lắm. Em cứ gọi là Tĩnh tỷ được rồi.

Phỉ Phỉ cười gật đầu. Tuy rằng mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại khổ sở. Sau khi tiếp xúc gần gũi, nàng càng thấy hai vị tỷ tỷ này thật đẹp. Nghĩ đến ca ca thích Tĩnh tỷ tỷ kia, trong lòng nàng không khỏi có chút khó chịu.

- Vị này là?

Đường Phong thấy ba cô gái đã quen nhau, nhìn nam tử bên cạnh Nhị Nhi hỏi

- À, anh ấy là Hướng Vĩ. Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Nhị Nhi giới thiệu với Đường Phong.

Đường Phong gật đầu, nhìn thoáng qua Hướng Vĩ này cũng thật tuấn tú lịch sự, rất không giống một kẻ mưu đồ chiếm đoạt gia sản của người khác.

- Ta cùng Nhị Nhi từ nhỏ cùng nhau chơi đùa, cùng nhau lớn lên, có thể coi như thanh mai trúc mã. Thật vui được biết ngươi, lão đại Tử Thần. Hoa Hưng Xã của ngươi quả thật rất không tệ, tuy rằng tạm thời chưa thành tựu , nhưng có Tôn lão gia tử che chở thiết nghĩ ngươi không phát đạt cũng rất khó a.

Hướng Vĩ liếc mắt nhìn Đường Phong khiêu khích, sau đó gật đầu, nói với Đường Phong. Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chính là cảnh cáo Đường Phong, Nhị Nhi là của hắn. Cho dù Đường Phong là lão đại của Hoa Hưng Xã hắn cũng không để vào mắt. Theo cách nhìn của hắn, Đường Phong chỉ là một tiểu tử tốt số, đạp phải vận may cứt chó, lọt vào mắt xanh của Tôn lão gia tử mà thôi.

Mặc dù trong lòng rất bực bội, nhưng Đường Phong vẫn tươi cười nói:

- Hướng tiên sinh khách khí rồi. Đã sớm nghe nói năm đó Hướng lão đi theo Tôn gia kháng chiến cho đến khi toàn quốc giải phóng, sau lại cùng Tôn gia dẹp yên Tây Bắc lập được công lao hiển hách. Hướng gia trung thành với Tôn gia như vậy khiến ta vạn phần bội phục. Hướng tiên sinh thân là đại cổ đông đứng thứ hai của tập đoàn Tôn thị, nhất định sẽ giống như lệnh tôn trung thành và tận tâm với Tôn gia, giúp Tôn gia phát dương quang đại tập đoàn Tôn thị.

Đường Phong nói nghe có vẻ như là một lời khen tặng kỳ thực là cảnh cáo Hướng Vĩ đừng hủy mất uy danh của ông cha hắn, hơn nữa ngầm nhắc nhở hắn, tập đoàn Tôn thị là của họ Tôn.

Hướng Vĩ đương nhiên hiểu rõ ý trong lời nói của Đường Phong, cắn răng cười gượng nói:

- Đó là tất nhiên.

Đường Phong quang cho hắn một cái liếc mắt, sau đó nhìn Nhị Nhi và Cổ Tĩnh Tiệp nói:

- Nhị Nhi, Cổ tiểu thư, xin đi theo ta một chút, ta giới thiệu cho hai người vài vị bằng hữu.

Ánh mắt của Nhị Nhi và Cổ Tĩnh Tiệp lộ ra lộ ra vẻ vui mừng khôn tả, gật đầu biểu thị đồng ý. Đường Phong mỉm cười nhìn Hướng Vĩ, sau đó xoay người đi đến chỗ bọn Mắt Kính.

- Phù, tên Hướng Vĩ kia thật là đáng ghét. Cuối cùng thì ta cũng biết vì sao Nhị Nhi ngươi phải trốn ra nước ngoài rồi. Là ngươi sợ bị tên tiểu tử đó quấy rầy chịu không nổi phải không? Nhưng ta vẫn thật sự bội phục ngươi. Nghe hắn nói chuyện phát buồn nôn mà ngươi vẫn có thể chịu đựng được. Nếu như là ta thì đã sớm ói ra rồi.

Cổ Tĩnh Tiệp phì ra một hơi, nhỏ giọng nói.

Nhị Nhi bất đắc dĩ cười khẽ, nhẹ giọng nói:

- Hướng Vĩ từ nhỏ cùng ta lớn lên, hơn nữa trước đây Hướng bá bá rất tốt với ta. Tuy rằng ta không thích hắn, nhưng ta cũng không nhẫn tâm thương tổn hắn.

Cổ Tĩnh Tiệp đảo cặp mắt trắng dã nói:

- Ngươi quả thật quá thiện lương. Như vậy không được đâu, sau này ngươi nhất định sẽ gặp bất lợi đấy.

Nhị Nhi cười cười ôm tay Cổ Tĩnh Tiệp nũng nịu nói:

- Được rồi, ta biết rồi. Không phải còn có ngươi sao? Ta biết ngươi sẽ không để ta chịu thiệt thòi mà.

Nói xong nàng lại liếc mắt nhìn Đường Phong nói:

- Hơn nữa ta còn có thêm một ca ca nữa mà. Buổi chiều hôm nay gia gia kể cho ta rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net