26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23. Đánh lửa

Hôm sau, trời vừa hửng sáng Kỷ Tiểu Hàm đã dậy.

Vừa thức giấc, cô lập tức sờ sang bên cạnh theo bản năng.

Bách Ngữ Sanh vẫn còn thở, dường như đang ngủ rất say, nhịp thở cũng không còn dồn dập giống tối qua, lúc này trái tim bị treo lơ lửng của Kỷ Tiểu Hàm mới được thả lỏng đôi chút.

Cô xoay cái cổ cứng ngắc, cảm giác mình ngủ không được bao lâu. Do ngủ sai tư thế nên cột sống và thắt lưng đều đau, lưng và bắp chân cũng đầy vết sưng đỏ như bị muỗi đốt, vừa đau vừa ngứa.

Trước khi ngủ nên xịt thuốc đuổi muỗi...

Kỷ Tiểu Hàm ngáp dài rồi chuếnh choáng đứng dậy.

Sau khi dùng nước biển rửa mặt, cô quyết định đánh lửa trước.

Nếu chỉ có một mình, nhất định cô sẽ tìm nước và thức ăn trước, nhưng... cảm giác nếu như không nhóm lửa, tình trạng của Bách Ngữ Sanh sẽ càng tệ hơn, cô ấy bị cảm lạnh, lại đến tháng nên người càng thêm lạnh. Chênh lệch nhiệt độ ở đây rất lớn, ban ngày nóng chết người, đêm về lại lạnh lẽo, nếu có thể, cô hi vọng tối nay có thể ngủ bên cạnh đống lửa.

Ít nhất cô cũng tìm được một cây dừa, còn dư lại một quả dừa tươi. Dù hôm qua trời tối nhưng cô cũng mơ hồ nhìn thấy trên cây còn không ít dừa, đã có một nguồn nước và thức ăn đáng tin cậy. Sau khi nhóm lửa cũng có thể nấu chín sò, cua, việc lựa chọn thực phẩm sẽ trở nên đa dạng hơn. Kỷ Tiểu Hàm có một quyết định xa xỉ là lãng phí một ngày không khám phá xung quanh để tập trung vào việc đánh lửa.

Nhắc đến lửa lại thấy tức.

Dụng cụ cứu hộ cơ bản khi leo núi như dao, lửa, muối, nước, chăn không gian và công cụ thổi lửa cô đều chuẩn bị đủ, dù sao nấu mì ăn liền cũng cần đến lửa. Tuy cô có cho bật lửa vào ba lô nhưng lần leo núi trước đã cho một người bạn leo núi mượn hút thuốc, đối phương không trả, cô cũng quên đòi. Vốn là vật nhỏ nên cũng chẳng để ý làm gì, ngờ đâu lần này gặp nạn trên biển lại thiếu một cái bật lửa.

Rầu rĩ cũng vô ích, Kỷ Tiểu Hàm bắt đầu nhặt nguyên liệu về để đánh lửa.

Khi còn bé, cô từng thấy ông ngoại đánh lửa.

Ông ngoại luôn xem cô là người lớn và dạy cô những kiến thức đi núi một cách cẩn thận. Theo thời gian trôi qua, rất nhiều chi tiết đã không còn nhớ rõ, nhưng cô biết tạo ra ngọn lửa không chỉ đơn giản là xoay tới xoay lui một cái que.

Chọn cành khô, chuốt nhọn đầu để giảm diện tích tiếp xúc, sau khi khoan ra các tia lửa nhỏ, phải nhanh chóng dẫn nó đến ngòi lấy lửa càng sớm càng tốt, tiếp tục thổi ngòi lửa cho đến khi ngọn lửa bùng lên rồi cho những cành củi to hơn vào. Như vậy ngọn lửa sẽ cháy ổn định, không dễ dàng bị gió thổi tắt, lúc này mới có thể xem như đánh lửa thành công.

Do đó phải chuẩn bị ngòi lấy lửa trước.

Để giúp Bách Ngữ Sanh làm băng vệ sinh, cô đã nhặt rất nhiều cỏ khô, vừa tiện cho việc nhóm lửa lại vừa tiết kiệm thời gian ra ngoài.

Ngoài ra, sau khi tách lớp vỏ dày của quả dừa, ở giữa vẫn còn một lớp thực vật dày màu nâu, lớp trong cùng mới đến cơm dừa và nước. Những sợi thực vật sau khi xé xuống lại dùng tay bóp một lúc sẽ biến thành dạng giống như tổ chim, có thể dùng làm ngòi lửa.

Cô chuốt nhọn cành cây, làm một tấm ván gỗ, bắt đầu khoan lấy lửa.

Nhưng mọi chuyện không quá thuận lợi, bàn tay cô đã đầy ắp vết thương khi cầm mái chèo, không bao lâu vết thương hôm qua lại bị vỡ ra.

Kỷ Tiểu Hàm thẫn thờ sau mấy lần thất bại liên tiếp, cô dừng một chút cho cơn đau dịu đi mới tiếp tục khoan cành cây.

Cố gắng một lúc lâu, đầu cành cây biến đen vì nhiệt độ, nhưng vẫn không xuất hiện tia lửa nào.

Bây giờ cô không còn sức động đậy, đành phải dừng lại nghỉ ngơi.

Đây có phải một ý tưởng tồi không?

Nếu không muốn Bách Ngữ Sanh bị lạnh thì có thể tìm thêm vài cái lá to để đắp lên người cô ấy, xem chúng như chăn cũng được. Mặc dù từ đáy lòng cô rất muốn ăn thức ăn nóng, nhưng nếu tiếp tục thế này... liệu có lãng phí cả một ngày không thu được gì ngoài đôi tay đau đớn và thể lực kiệt quệ hay không?

Cô thử lại lần nữa, đổi sang một tư thế thuận tiện hơn, vẫn vô dụng. Có lẽ do cành cây bị ẩm, đổi sang cành khác, vẫn không thấy khói bay ra.

Phía sau lưng phát ra tiếng sột soạt.

Cô xoay đầu, Bách Ngữ Sanh đã tỉnh lại.

"... Cô đang nhóm lửa sao?"

Chuyện hiển nhiên. Kỷ Tiểu Hàm phớt lờ cô ấy, xoay mạnh que gỗ, nhưng nhất thời không phân bổ lực tốt nên khúc cây gãy lìa.

Cô hơi xấu hổ, quay đầu lại nhìn Bách Ngữ Sanh, thấy vẻ mặt cô ấy cũng không được tự nhiên. Dường như Bách Ngữ Sanh cũng nhận thấy sự dính bết dưới thân, ngượng ngùng không dám cử động.

"Cô nằm yên đó đừng nhúc nhích, lát nữa tôi sẽ đổi cỏ lót cho cô."

"... Cảm ơn."

"Không có gì, không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi đi."

Mặt cô ấy vẫn còn đỏ hồng, bất ngờ ngoan ngoãn nằm xuống. Hôm qua cô sợ Bách Ngữ Sanh làm rơi mũ trong lúc mơ ngủ nên đã kéo dây thun rất chặt, cả mái đầu Bách Ngữ Sanh đều nhét trong mũ áo khoác khiến nó trông tròn vo, có chút buồn cười. Cô ấy mở to đôi mắt, chăm chú nhìn Kỷ Tiểu Hàm đánh lửa.

Bị người khác nhìn chằm chằm vẫn khiến Kỷ Tiểu Hàm mất tự nhiên, nhưng cô không muốn lộ ra trước mặt Bách Ngữ Sanh nên tập trung vào công việc trên tay. Chỉ là khúc gỗ này rất không nể mặt, ngoài việc khiến đôi tay ngày càng đau đớn thì một làn khói cũng chẳng bay ra.

Là do bờ biển quá ẩm thấp, hay mình đã làm sai ở bước nào?

Chưa bao lâu mà tay cô đã đau không chịu nổi, vết thương do chèo bè hôm qua lại vỡ ra. Cô thổi thổi vào lòng bàn tay, cố gắng xoa dịu cơn đau.

Bách Ngữ Sanh ôm bụng, lẳng lặng nhìn cô cố gắng.

"Chúng ta... có thể thử dùng mặt trời được không?"

"Mặt trời?" Kỷ Tiểu Hàm nghi ngờ nhìn cô ấy.

"Đánh lửa bằng kính lúp, không phải khi còn nhỏ từng làm thí nghiệm khoa học như vậy sao? Tôi nghĩ nhiệt độ sinh ra do ma sát đòi hỏi tốc độ và sức lực, chúng ta sức yếu, sao không đổi sang cách hội tụ ánh sáng để nhóm lửa nhân lúc trời nắng mạnh thế này?"

Kỷ Tiểu Hàm ngây ngẩn, phải nói thế nào nhỉ, bốn từ "khoan củi đánh lửa" đã in sâu vào tâm trí cô, trong tay lại có dao và gỗ, cộng thêm lần duy nhất thấy người khác dùng tay không tạo ra lửa là khi ông ngoại cô đánh lửa ── Thế là cô cố chấp muốn dùng cùng phương thức để tạo lửa. Nhưng thực sự không chỉ có mỗi một cách.

"Nhưng chúng ta không có kính lúp."

"Chỉ cần thấu kính lồi là được, nguyên tắc chính là hội tụ ánh sáng." Bách Ngữ Sanh trông vẫn còn yếu ớt nhưng giải thích rất rõ ràng, mạch lạc: "Có thể tìm một vật chứa nước trong suốt, thế là đã được một thấu kính lồi."

Vật chứa nước trong suốt... Kỷ Tiểu Hàm móc ba lô, lấy ra từ ngăn khoá kéo chiếc túi zip ban đầu dùng để đựng muối ăn.

"Để tôi thử cái này."

Kỷ Tiểu Hàm chạy ra bờ biển lấy nước. Sau khi quay lại, cô đứng ngoài bóng cây, một tay cầm túi zip, tay kia cầm ngòi lấy lửa, tập trung ánh nắng vào một điểm, từ từ chờ đợi.

Bách Ngữ Sanh vẫn ở trong bóng râm, nhìn động tác của cô ấy.

Sau một phút không có động tĩnh gì, Kỷ Tiểu Hàm quan sát thấy tia sáng bắt đầu hơi phân kỳ nên đổ bớt nước ra để có thêm không gian. Cô dùng tay xoắn túi nước thành hình mặt nón(*), lần nữa đặt dưới ánh nắng, lúc này ánh sáng ngưng tụ tại một chỗ càng dày đặc hơn.

Hình mặt nón

Lần này không mất quá nhiều thời gian, một làn khói bắt đầu bốc lên từ ngòi lấy lửa, mặt trời tiếp tục chiếu xuống, khói càng ngày càng nhiều. Cô vội dùng sợi thực vật mảnh bọc lại, ra sức thổi.

Thổi một lúc lửa lại càng lớn hơn, Bách Ngữ Sanh cũng có chút kích động, cố gắng ngồi dậy giúp chuẩn bị đống củi.

── Mình có thể, có thể, lần này thực sự làm được rồi!

Ngay khi Kỷ Tiểu Hàm nghĩ như vậy thì oành, đốm lửa bùng lên trong tích tắc, cô nhanh chóng đặt ngòi lửa vào giữa đống nhánh cây rồi từ từ cho thêm củi to vào.

Kỷ Tiểu Hàm vội vàng chạy đi nhặt mấy cành cây gần đó thêm vào đống lửa, sau một lúc bận rộn ngọn lửa đã ổn định, không cần cô phải canh chừng nữa.

"Cô giúp canh lửa, đừng để nó tắt."

Cô để lại câu đó rồi cấp tốc chạy đi, lúc trở lại trong ba lô đã có thêm bốn quả dừa, trên tay còn ôm theo rất nhiều cành cây to.

Sau khi mỗi người ăn xong một quả dừa, Kỷ Tiểu Hàm tiếp tục làm việc.

Cả chiều hôm ấy cô đều đi kiếm củi, nhưng lúc này là ôm theo tinh thần hứng khởi lao động, chỉ cần nỗ lực sẽ nhận được hồi báo rõ ràng; chỉ cần tiếp tục làm việc thì nguồn lửa be bé kia sẽ được duy trì. Có ánh sáng, có hơi nóng, có ngọn lửa nhỏ ấm áp.


Trong lần cuối trở về, cô còn xách theo một lon thiếc nhỏ nhặt được từ bờ biển, bên trong có một con cua nhỏ và mười mấy con ốc.

Củi thu thập được đủ cho họ nấu thức ăn và sử dụng qua đêm.

Nước trong hộp thiếc đã sôi.

"... Cái này có thể ăn được không?" Bách Ngữ Sanh cẩn thận hỏi.

"Không biết, trông hơi giống ốc shochu(*), thử một chút đi, chúng ta không thể ăn dừa mãi được."

(*Ốc shochu có vẻ khá giống ốc len Việt Nam, thường dùng làm món ăn vặt ở Đài Loan.)

Sắc mặt Bách Ngữ Sanh trắng bệch, không biết là do không khoẻ hay sợ hãi trước loại mỹ vị này ── Tuy rằng hộp thiếc đã được rửa sạch nhưng không biết bản thân nó đã trôi giạt trên biển bao lâu, thân lon sẫm màu có những vết bẩn không thể rửa sạch, mặt trên nổi lên bọt trắng do cua và ốc được nấu chín.

"Nếu không cảm thấy ngon miệng thì cứ ăn dừa trước, ốc có thể đợi đến khi cô khoẻ hơn, hoặc sau này chúng ta có thể bắt cá."

"Bắt cá đi... ngày mai là tôi có thể giúp một tay."

Kỷ Tiểu Hàm gật đầu. Bách Ngữ Sanh nằm cả ngày nên dĩ nhiên không cần nhiều thức ăn như cô. Theo một mức độ nào đó mà nói, đúng là cô và Bách Ngữ Sanh không thể đồng thời ăn những loại đồ ăn không rõ nguồn gốc, như vậy lỡ như một người ngã bệnh thì người kia có thể chăm sóc.

Cô ôm theo tâm trạng anh dũng không sờn này ăn sạch cua và ốc biển. Hải sản tươi mới ngon hơn cả mong đợi, cô cười híp cả mắt, còn hiếm hoi trêu đùa với Bách Ngữ Sanh.

"Cô không ăn thật à? Ngon lắm đấy nhé."

"Không sao... Cô ăn đi."

"Ít nhất cũng ăn chút cua chứ? Này ── "

Cô lựa ra một miếng thịt cua, cắm vào một cây gai đưa cho cô ấy. Thịt cua sau khi đã được xử lý không còn đáng sợ như ban đầu, Bách Ngữ Sanh cầm ăn một cách thận trọng, dường như có thể tiếp nhận được.

Thấy cô ấy còn liếm láp đầu ngón tay, có lẽ cũng cảm thấy ngon chăng?

Kỷ Tiểu Hàm đung đưa chân, nhe răng cười lộ vẻ thoả mãn, có chút đắc ý về thành công nhỏ bé của mình. Đã rất lâu cô chưa có cảm giác nhẹ nhõm thế này, tìm được dừa, có lửa, cuối cùng cũng có thể ăn thức ăn nóng, rốt cuộc cũng giải toả được áp lực sinh tồn nặng nề, Bách Ngữ Sanh cũng tỉnh, thật tốt quá.

Cô nhặt về không ít nhưng ốc vốn nhỏ nên chỉ một lúc đã bị ăn hết, cua không có nhiều thịt ngoại trừ hai cái càng, nhanh chóng được hai người xử lý sạch sẽ.

Đêm nay có vẻ lạnh hơn hôm qua một chút, lợi ích của đống lửa càng trở nên rõ ràng. Kỷ Tiểu Hàm nằm trên đất, nhìn ngọn lửa đang nhảy nhót cách đó không xa, trong lòng cô dấy lên niềm tin và khát vọng về một ngày mai tốt đẹp hơn.

Từ lúc gặp nạn đến nay họ luôn phải vật lộn với sự ẩm ướt, ngâm mình lâu ngày trong nước biển và mưa gió khiến cơ thể ướt sũng càng thêm đau đớn, ngứa ngáy vì những vết thương. Đây là đêm khô ráo và ấm áp đầu tiên của họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net