30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30. Giảng hoà

Khi mưa tạnh, Kỷ Tiểu Hàm vẫn đang mơ.

Trong mơ, cô đang ở trong căn bếp nhỏ chuẩn bị bữa tối thì nghe có người bấm chuông cửa. Cô nhờ em gái mở cửa giúp, nhưng em gái không muốn đi, lại làm nũng đòi cô đi mở.

Cửa mở, không có ai bên ngoài. Cô ngạc nhiên nhìn quanh quất.

"Lạ thật, ở ngoài không có ai... Xảo Hủy?"

Khi quay đầu nói chuyện với em gái, căn phòng lập tức biến thành phòng trống trắng tinh, em gái cũng biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại mình cô giữa sự trống trải vô tận.

── Xảo Huỷ!

Cô giật mình tỉnh lại, nhìn thấy trước mắt là một vũng lầy lội vì nước mưa.

Mưa tạnh.

Có thứ gì đó đang đè nặng lên cô.

Nói đè là bởi vì dáng vóc Bách Ngữ Sanh quá cao, khi cô ấy ngồi xuống, chỉ cần dang tay là có thể vòng cô dưới cơ thể mình.

Rõ ràng trước khi ngủ cô dựa vào Bách Ngữ Sanh, tại sao khi tỉnh dậy tư thế hoàn toàn đảo ngược thế này? Thảo nào luôn có cảm giác ngột ngạt khó thở.

Kỷ Tiểu Hàm khó khăn xoay cổ, nửa người trái bị ép cứng ngắc mất hết cảm giác vì tư thế ngủ bất ngờ của Bách Ngữ Sanh.

Vốn định đánh thức cô ấy, nhưng nghĩ lại, Bách Ngữ Sanh khó ngủ, hôm qua lại gặp tình cảnh gian nan, chắc là cô ấy quá mệt nên mới ngủ vùi như vậy. Kỷ Tiểu Hàm tránh khỏi ngực Bách Ngữ Sanh, nhẹ nhàng đứng dậy, xoay cái cổ đau nhức rồi bắt đầu thu dọn khu trại bừa bộn.

Gỗ nhặt được đều ướt hết, sau trận mưa lớn hôm qua, có lẽ không thể tìm được củi khô bắt lửa, e rằng hôm nay lại phải ăn đồ nguội.

May mắn duy nhất là ngoài tấm chăn không gian bị hỏng thì những vật dụng khác đều không hư hại gì. Sau khi bị mưa xối, khắp nơi trong khu trại toàn bùn sình lầy lội, lòng bàn chân truyền đến cảm giác khá ghê sợ. Kỷ Tiểu Hàm đang phân vân, không biết có nên tìm những thân gỗ chắc chắn lót cao nền nhà, để lần sau mưa to không phải lội giữa vũng bùn nữa hay không.

Không khí sau cơn mưa thật trong lành, cô hít sâu một hơi, cảm thấy tinh thần phấn chấn. Chỉ là quần áo vẫn còn ướt, mặc trên người cũng có chút khó chịu, cô quay lưng về phía Bách Ngữ Sanh, định cởi quần áo ra vắt khô.

Bách Ngữ Sanh thức dậy đúng lúc cô cởi được nửa chừng, lập tức bắt gặp màn trình diễn thoát y của cô.

Kỷ Tiểu Hàm hét lên, do hốt hoảng nên áo bị kẹt ở nách không thể cởi ra. Cô xấu hổ kéo áo xuống nhưng bộ ngực vẫn thoáng loé lên, Bách Ngữ Sanh khẩn cấp dời tầm mắt.

"Xin lỗi! A ──" Bách Ngữ Sanh quay đầu quá mạnh, kết quả là bị vẹo cổ, đau đớn rên rỉ.

Thế là một người xoay cổ đến phát đau, một người hết sức lúng túng mặc vào bộ quần áo ướt sũng. Cảnh tượng hỗn loạn mất một lúc.

Hoảng loạn qua đi, Bách Ngữ Sanh xử lý xong cổ của mình mới nhỏ giọng ai oán.

"Sao cô lại thay quần áo ở đây?"

Kỷ Tiểu Hàm đỏ mặt, "Tôi không ngờ cô dậy sớm như vậy... Vả lại, sao lại không thể thay quần áo ở đây, là do phản ứng của cô quá mạnh ấy!"

"Thật, tôi giật mình thật đấy." Bách Ngữ Sanh nheo mắt, xấu xa liếc nhìn ngực cô ấy, "Ai biết cô nhìn như học sinh tiểu học mà lại có dáng vóc tốt như vậy."

Kỷ Tiểu Hàm vừa thẹn vừa giận, trừng mắt với Bách Ngữ Sanh, vô thức ôm lấy ngực. Dù biết ánh mắt cố ý của đối phương chỉ là trêu đùa, nhưng cô cảm thấy mặt mình càng thêm bỏng rát. Cô thường bị trêu chọc về kích cỡ vòng ngực của mình từ khi còn bé, 'cô em ngực to', 'ngựa non', những biệt danh xấu xí ấy đều xoay quanh cơ thể nhỏ xinh nhưng có bộ ngực đặc biệt hùng vĩ của cô.

Đây có lẽ là bộ phận nữ tính nhất trên cơ thể cô, cô thật sự khó chịu khi bị Bách Ngữ Sanh chế nhạo như vậy.

Cô cắn môi dưới, xoay người chạy đi.

Thấy bộ dạng cáu kỉnh của cô ấy, nụ cười trên môi Bách Ngữ Sanh chợt tắt, mặt mày rầu rĩ. Cô nhìn theo hướng Kỷ Tiểu Hàm bỏ đi, chạy theo.

"Tiểu Hàm, cô đừng chạy nhanh như vậy, tôi chỉ đùa thôi mà."

Kỷ Tiểu Hàm như chú chuột hamster chạy trối chết, phóng nhanh dọc theo bờ biển, Bách Ngữ Sanh đuổi sát phía sau.

Sau khi người đuổi ta chạy hồi lâu, Kỷ Tiểu Hàm cũng nguôi giận, còn cảm thấy tình cảnh này thật buồn cười. Làm gì thế này, cũng không phải người yêu mà lại giống như đang chơi trò "đố anh bắt được em" vậy.

Cô dừng bước, nhìn Bách Ngữ Sanh đang theo phía sau, mắt long lanh hỏi:

"Tôi muốn làm một lều cỏ đơn giản, nếu không tối nay không thể ngủ được, cô có muốn làm cùng tôi không?"

Bách Ngữ Sanh hơi sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười rạng rỡ, vui vẻ đồng ý.

Sau cơn mưa, rừng cây càng thêm xanh mướt. Kỷ Tiểu Hàm gạt lá cây sang bên, hạt mưa lập tức rơi xuống đầy người cô.

Họ tìm thấy một loại lá rất to, các phiến lá đan chéo nhau có thể bện được một mái nhà có tác dụng che chắn nhất định. Cả hai nhanh chóng thu thập vật liệu làm mái, tìm một nơi thông thoáng rồi bắt đầu bện mái nhà.

Các cô rất ăn ý trong chuyện này, một người xếp lá, người kia đan, tiến độ nhanh chóng, chưa bao lâu đã đan xong nửa mái tranh.

Lúc làm việc dường như tâm trạng Bách Ngữ Sanh rất tốt, cô ngâm nga một bài ca không rõ tên.

Kỷ Tiểu Hàm ngẩng đầu nhìn Bách Ngữ Sanh ngồi đối diện đang nghiêm túc bện lều tranh, phía bên phải hai người là mái lều xanh biếc đã gần xong. Nắng ban mai rải trên đầu khiến Bách Ngữ Sanh tắm mình trong ánh nắng ấm áp, toàn thân như phát sáng, đồng tử nhạt màu chuyển vàng rực rỡ vì ánh mặt trời phản chiếu.

Hình ảnh khá yên bình và hài hoà, tuy cách nói chuyện của người này thường chọc tức người ta, nhưng khi không nói gì thì vẫn khá đẹp.

Bách Ngữ Sanh cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Tiểu Hàm.

"Có chuyện muốn nói à?"

"Không có." Kỷ Tiểu Hàm dời tầm mắt.

"Vậy, tôi có chuyện muốn nói." Bách Ngữ Sanh thả tay, đặt lá cây xuống một bên.

"Ừm?"

"Thật ra thì tôi vẫn để tâm những lời cô nói hôm trước."

Hôm trước?

Bấy giờ Kỷ Tiểu Hàm mới hồi tưởng lại tình cảnh sáng hôm trước. Hôm ấy họ nhìn thấy thuyền nhưng lỡ mất cơ hội cầu cứu, hai người cãi nhau một hồi, cô còn mắng Bách Ngữ Sanh không bao giờ chịu phụ giúp, chỉ ngồi chờ hưởng thụ.

Rõ ràng chuyện vừa mới xảy ra nhưng lại như xa xôi lắm.

Có lẽ do mỗi ngày đều xuất hiện quá nhiều sự kiện, rõ ràng chỉ mới trôi qua một ngày nhưng lại tựa như mấy đời.

"Tôi muốn nói với cô một tiếng xin lỗi, chuyện bỏ lỡ chiếc thuyền đó không nên đổ lỗi cho cô. Tôi cũng không ngờ thuyền lại đột ngột xuất hiện nên rất thất vọng vì mình lại bỏ qua cơ hội, cũng do vậy mà không kiểm soát được tâm trạng, giận cá chém thớt lên cô."

"Đó vốn không phải lỗi của tôi." Kỷ Tiểu Hàm lầu bầu.

"Đúng vậy ── không phải lỗi của cô. Nhưng để tôi nói hết ── "

Kỷ Tiểu Hàm mím môi, kiềm chế lời muốn nói, nghe cô ấy tiếp tục.

"Cô làm nhiều việc hơn tôi rất nhiều, tôi biết, thật. Tôi rất biết ơn cô, cũng xấu hổ vì mình không đủ năng lực. Tôi muốn giúp đỡ, nhưng có thể lúc bắt đầu sẽ khá chậm, cho tôi thêm chút thời gian để học nhé."

"Rõ ràng cô biết tôi làm nhiều như vậy mà còn trách móc tôi."

Kỷ Tiểu Hàm vẫn rất bất mãn chuyện ấy, vô thức chọc loạn ngón tay xuống đất.

Hành động trẻ con của cô ấy khiến Bách Ngữ Sanh bật cười khanh khách.

"Sao cô cười?" Kỷ Tiểu Hàm thở phì phò.

"Không có gì, tôi phát hiện khi cười trông cô cũng rất đáng yêu."

"... Tự nhiên lại nói chuyện này." Kỷ Tiểu Hàm nhăn mặt, có chút bối rối.

Da mặt mỏng thật, chắc người này không quen nghe lời khen.

Bách Ngữ Sanh cảm giác đối phương toát lên vẻ không hiểu nhân tình thế sự, rõ ràng xử lý những vấn đề sinh tồn bình tĩnh là thế, nhưng đối diện với người khác luôn có phản ứng cảm xúc rất mạnh, giống như chú thỏ con hoảng sợ, đôi mắt long lanh, vừa nhìn đến đã hoàn toàn không che giấu được suy nghĩ.

Dù nói thế này có hơi xấu xa, nhưng trêu chọc cô ấy rất vui.

Kỷ Tiểu Hàm không mấy dễ chịu khi bị soi mói hồi lâu, cô thay đổi tư thế, không để ý đến đối phương, bỗng sau lưng truyền đến giọng nói êm ái của Bách Ngữ Sanh.

"Chúng ta đừng cãi nhau nữa." Cô ấy dừng một lúc rồi nói tiếp, "Trước nay tôi đều không muốn cãi nhau với cô."

"Tôi sẽ học. Có thể trước đây tôi tạo ấn tượng lười biếng trong lòng cô, nhưng tôi thực sự muốn góp sức. Có rất nhiều thứ tôi muốn học từ cô, cũng muốn phân công lao động."

Kỷ Tiểu Hàm vuốt ngón tay của mình, không biết nên trả lời thế nào. Dường như cô chưa từng thảo luận về xung đột với bất kỳ ai một cách ôn hoà như vậy, đặc biệt người đó còn là Bách Ngữ Sanh.

"Vậy cô có giết cá không?"

Bách Ngữ Sanh cảm thấy khá tức cười.

"Sao cô thích nhắc đến chuyện giết cá vậy? Được thôi, trước hết để tôi thử cá nhỏ xem sao, vừa bắt đầu đã làm cá to, tôi bị doạ chết ngất thì biết làm thế nào?"

"Vậy tôi sẽ giúp cô sắp xếp bài tập mỗi ngày. Cá nhỏ, vừa, lớn đều tìm về cho cô để cô xử lý từng con một, không được trốn học." Cô tưởng tượng ra cảnh Bách Ngữ Sanh bị buộc đứng trước một dãy cá xếp lớp, vô thức cảm thấy buồn cười, sau đó tự mình cười phá lên.

Nhìn thấy Kỷ Tiểu Hàm đột nhiên vui vẻ trở lại, Bách Ngữ Sanh cảm thấy nụ cười của cô ấy rất ngây thơ, đơn giản, cũng thật dễ dàng tha thứ cho người khác.

"Cô thật đúng là một cô bé."

Kỷ Tiểu Hàm có chút bất mãn: "Tại sao cô luôn nói như tôi nhỏ lắm vậy, tôi và cô bằng tuổi nhau đấy."

"Thật sao?" Bách Ngữ Sanh hơi giật mình, "Cô bao nhiêu tuổi?"

"Bằng tuổi với cô."

"Thế sao cô lại biết tuổi của tôi?" Bách Ngữ Sanh có chút nghi hoặc.

Kỷ Tiểu Hàm mất tự nhiên sờ sờ mũi, nhẹ giọng nói: "Tôi từng xem cuộc phỏng vấn của cô, có một tập [Bí mật con nhà giàu] có phỏng vấn cô."

"Hoá ra là vậy, là lần phỏng vấn kia à..." Bách Ngữ Sanh nhớ lại nội dung phỏng vấn, vẻ mặt đột nhiên ngượng ngùng, "Thật ra tôi không có hứng thú gì với chương trình đó, nhưng vì người ta cứ yêu cầu phải nên mới tham gia."

Suy cho cùng thì tính giải trí của chương trình kia quá cao, người dẫn chương trình cũng không còn trẻ, toàn nói những câu bông đùa thiếu muối. Trong chương trình, Bách Ngữ Sanh luôn tỏ thái độ lạnh lùng, cao ngạo khi chỉ tiếp nhận phỏng vấn mà không phối hợp với hiệu ứng của tiết mục giải trí, dẫn đến hình ảnh chương trình chỉ tập trung vào những lời bình hóm hỉnh về phú nhị đại. Tuy nhan sắc của cô ấy cũng thu hút sự quan tâm của cư dân mạng trong một thời gian ngắn, nhưng sau đó cô ấy không còn xuất hiện, cũng không hoạt động trong chương trình công khai nào nữa, thế nên chủ đề về Bách Ngữ Sanh cũng dần biến mất.

Nhưng thật ra Kỷ Tiểu Hàm xem tập đó rất nhiều lần.

Cũng không biết diễn tả tâm trạng kì lạ của mình thế nào.

Đó có thể là ảo tưởng thầm kín rẻ tiền nhất: Cô muốn gặp lại người quen cũ, để đối phương nhận ra cô đã thay đổi, trở nên tốt đẹp ra sao, chứng minh sự xem thường của họ đối với cô trước kia là sai.

Nhưng thực tế cô vẫn giống như cũ, còn Bách Ngữ Sanh lại thẳng tiến về phía trước. Cô biết Bách Ngữ Sanh là con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Bách Thanh, sau khi trưởng thành còn xinh đẹp hơn ngày bé, có một tương lai xán lạn khiến người khác ghen tị.

"Vậy thì, chúng ta cùng cảm ơn các vị khách mời ── "

Chương trình phỏng vấn kết thúc, Bách Ngữ Sanh chưa từng thay đổi, vẫn là con người lạnh lùng, xa cách, không vừa mắt ai, không hề che giấu sự kiêu ngạo. Đôi mắt xinh đẹp ngạo nghễ của cô ấy như xuyên qua thời gian và màn hình TV, nhìn chằm chằm vào cô. Cảm giác bị đôi mắt này nhìn chăm chú rất giống lại quay về chỗ ngồi nhiều năm trước, đây là ánh mắt cả đời này cô cũng không quên được.

"Hoá ra là bằng tuổi... Nhưng đôi khi nhìn cô thật giống trẻ con, đã có ai nói như vậy chưa?"

Kỷ Tiểu Hàm bất mãn lẩm bẩm: "Tôi cũng không muốn bị người không thể giết cá cười cợt."

"Ha ha, sao lại bất mãn như vậy, rất giống như không cam tâm nha." Bách Ngữ Sanh trêu chọc.

Tiếng cười dần lắng xuống, Kỷ Tiểu Hàm cũng không hoà mình vào bầu không khí nhẹ nhàng. Cô im lặng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, rồi giống như đã nhịn thật lâu mới chậm chạp nhỏ giọng nói: "Tôi biết cô có tiến bộ, hôm trước tâm trạng không tốt nên nói chuyện không lựa lời, xin lỗi."

Bách Ngữ Sanh thoáng ngạc nhiên, nhe răng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, có thể thấy Kỷ Tiểu Hàm không quá dễ chịu.

"── Có lẽ cô cảm thấy tôi là một kẻ vướng bận."

Kỷ Tiểu Hàm không lên tiếng, Bách Ngữ Sanh lại tiếp tục rì rầm như đang nói với chính mình.

"Lúc vừa đến đây không phải tôi bị sốt sao?"

Bách Ngữ Sanh nghịch đuôi tóc của mình, vọng nhìn ra mặt biển.

"Thực sự trong thâm tâm tôi rất lo cô sẽ bỏ mặc tôi không đoái hoài đến. Vì vậy, dù chân có đau hay bị cảm rét run người tôi cũng không dám nói mà cố gắng chịu đựng ── Có lẽ cô cho rằng chút lao động chân tay này chẳng là gì ── nhưng thực sự đó đã là cực hạn của tôi. Tôi cảm thấy cô rất thiếu kiên nhẫn, chỉ cần thêm một chút nữa thôi là cô sẽ vứt bỏ tôi."

"Khi bị sốt tôi hay nằm mơ, mơ thấy cô buông tay tôi, vứt bỏ tôi mặc kệ. Thật ra không phải tôi đang trách móc gì cô, chỉ là tôi cảm thấy ai làm vậy cũng là chuyện đương nhiên... đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ làm như vậy."

"Sau đó tôi tỉnh dậy, khi tỉnh lại tôi sờ dưới gáy." Bách Ngữ Sanh khẽ cười, "Cô không vứt bỏ tôi, còn giúp tôi gối đầu, trên người ấm áp, là áo khoác cô mặc giúp tôi. Tôi thấy cô quay lưng, tối mắt tối mũi cố gắng nhóm lửa, đến nỗi tôi tỉnh lại cũng không hay biết. Vào lúc ấy tôi đột nhiên nhận ra ── "

"Cô không phải là loại người bỏ mặc người khác, cô là người tốt."

Cô dừng một lúc rồi nói tiếp.

"Vậy nên tôi cũng muốn làm người tốt. Tôi muốn phối hợp với cô thật tốt để chúng ta cùng sống sót trở về."

"Là người tốt." Kỷ Tiểu Hàm nhẹ giọng lặp lại, "Nghe không giống một lời khen."

"Vậy cô còn muốn thế nào nữa? Tôi biết cô nghĩ gì." Bách Ngữ Sanh rất bình tĩnh nhìn cô ấy.

"... Chỉ là, tôi rất sợ còn lại một mình." Kỷ Tiểu Hàm nhìn mặt biển xa xăm, "Nếu cô chết rồi, trên đảo chỉ còn lại mình tôi, do vậy tôi mới chăm sóc cô. Thậm chí tôi còn không biết tôi có phải người tốt hay không, tôi chỉ sợ cô độc mà thôi."

"Tiểu Hàm à, cô không cần phải tin tôi là người tốt, nhưng cô phải tin rằng ── tôi cũng sợ còn lại một mình trên đảo hệt như cô, sợ sự cô đơn tột cùng."

Sự cô đơn tột cùng.

Kỷ Tiểu Hàm lặp lại trong thâm tâm, không khỏi rùng mình.

Đúng vậy, đây là nỗi sợ sâu thẳm trong lòng cô.

Không ai hay biết, không người đáp lại, cứ thế mà chết cô độc trên đảo hoang.

"Tôi cũng rất sợ... tôi chỉ còn lại một mình."

Giọng cô ấy hơi trầm xuống, nỗi sầu muộn và u buồn theo âm cuối trong giọng nói ấy luồn vào tim, khiến lòng Bách Ngữ Sanh nhộn nhạo. Cô không kiềm được nắm tay cô ấy, Kỷ Tiểu Hàm run lên, nhưng không rút tay về.

Động tác của Bách Ngữ Sanh thật nhẹ nhàng, bàn tay nắm hờ đầy tính hữu nghị, không chút gượng ép. Hai người giữ nguyên tư thế này nhìn ra biển, không ai lên tiếng.

Chốc lát sau, Kỷ Tiểu Hàm cũng cuộn ngón tay lại, nắm chặt tay Bách Ngữ Sanh.

Giờ phút này, cô cảm nhận được sự liên kết giữa họ, có cùng nỗi sợ hãi và khao khát. Sợ cô đơn và cái chết, khao khát được sống có tôn nghiêm.

Họ là những người bạn đồng hành cùng sinh cùng tử, cùng chia sẻ nỗi vất vả và khốn khó.

Họ không nên cãi nhau nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net