33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33. Hang động

Lúc mặt trời còn chưa lên, Kỷ Tiểu Hàm đã mở mắt. Thời điểm ngồi dậy, cô thấy Bách Ngữ Sanh cũng đã tỉnh. Bách Ngữ Sanh trông hơi ngơ ngác khi vừa thức giấc, nhưng sau khi hướng nhìn tập trung trên người Kỷ Tiểu Hàm, cô ấy nheo mắt, nhe răng mỉm cười.

"Chào buổi sáng nhé."

"Chào buổi sáng."

Sau khi rửa mặt ở bờ biển, họ cầm theo bình nước và dao, trên lưng đeo hai thùng thu thập tự chế bằng những chai lớn và dây thừng, có thể xách bên hông hoặc cầm trên tay để vặt hái, đi về phía tây bờ biển.

"Hôm qua tôi nằm mơ."

"Mơ thấy gì vậy?"

"Không nhớ rõ, nhưng tóm lại là một giấc mơ đẹp, sáng nay còn cười tỉnh dậy. Tôi nghĩ đó là điềm lành."

"Ồ?" Bách Ngữ Sanh vui vẻ tiếp lời, "Xem ra hôm nay sẽ tìm được thứ tốt."

Hôm nay họ muốn đến kho báu nhỏ.

Kho báu này được Bách Ngữ Sanh phát hiện nhờ lạc đường.

Hôm đó, cả tối Bách Ngữ Sanh không về. Cảm thấy không ổn, Kỷ Tiểu Hàm lập tức ra ngoài tìm cô ấy, nhưng mãi đến tận lúc trời tối đen cũng không tìm được nên đành phải về trại trước. Cô bất an lo lắng cả đêm, trời vừa hửng sáng lại lập tức mang theo đồ ăn, thức uống đi tìm, cuối cùng cũng tìm được Bách Ngữ Sanh.

Tuy việc này khiến cả hai sợ mất mật nhưng khi nỗi kinh hoàng lắng xuống, họ phát hiện ra rằng mình đã tìm thấy một kho báu.

Nơi Bách Ngữ Sanh bị lạc là một sườn dốc nhỏ rất giống nơi họ hạ trại, đi xuống sẽ đụng phải vách núi cheo leo. Do vách núi và đá ngầm bao vây, mỏm núi đá bị nước biển tách làm đôi, hình thành một rãnh biển dài và sâu.

Lúc thuỷ triều lên, rãnh sẽ bị vùi lấp trong nước biển, từ sáng đến trưa là thời điểm thuỷ triều rút, chênh lệch độ cao nhanh sẽ lưu lại rất nhiều sinh vật biển mắc cạn và những vật trôi giạt.

Hôm nay, vừa bước chân vào hang động trong rãnh đã nhặt được hai tấm lưới đánh cá chắc chắn, một con sao biển màu đỏ bị mắc kẹt trong lưới đang chậm chạp giãy giụa.

Kỷ Tiểu Hàm sung sướng đi nhặt rác.

Hôm nay cũng là một ngày bội thu, nhờ ơn ngư dân bất cẩn và thuỷ triều, đây đúng là một kho báu.

Hai người đứng một phải một trái, từ từ tuần tra khắp lối đi, lục tìm đồ vật hữu dụng và hải sản. Hải sản thì ném vào thùng xách tay, còn vật trôi giạt thì cho vào thùng đeo sau lưng.

Bách Ngữ Sanh tìm tòi rất nhanh, đang khom lưng mò mẫm xa xa đằng trước. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua từ khe hở phía trên, từ phía sau nhìn đến tia sáng phủ lên lưng Bách Ngữ Sanh, Kỷ Tiểu Hàm cảm thấy rất giống hình xăm của bình minh.

Nước biển để lại những vệt sẫm màu trên bức tường đá, Kỷ Tiểu Hàm phỏng theo vệt nước, dự đoán khi thuỷ triều lên thì nơi đây có thể ngập đến trán cô, xem ra là một cái bẫy chết người. Nhưng chỉ cần đến điểm an toàn thì nước biển sẽ rút đi hoàn toàn, bình yên vô sự, sự huyền diệu của tự nhiên thật khiến người ta cảm khái.

Kỷ Tiểu Hàm còn nhận thấy vách đá hai bên được liên kết với nhau, giống như một cây cầu đá cao chót vót.

Có lẽ bên trên là ngọn núi đá mình đã đi qua hai lần? Vì quá cao nên không thể đi tới điểm cuối, không ngờ từ mỏm đá nhìn xuống lại là một rãnh biển kỳ vĩ như vậy.

Thấy cô ngước nhìn lên, Bách Ngữ Sanh cũng tò mò nghiêng người theo.

"Cô nhặt xong rồi à?"

"Tàm tạm, sắp đủ cho bữa sáng rồi."

"Chắc không phải mỗi bữa sáng thôi đâu. Nhìn mặt cô là biết nhặt được đồ tốt rồi, mau cho tôi xem với."

Kỷ Tiểu Hàm cho cô ấy xem chiến lợi phẩm.

Hai con ốc lớn.

Mấy chục con ốc nhỏ.

Ba con cua nhỏ.

Một lưới đánh cá chắc chắn.

Ngoài ra còn có một thau nhựa có thể trực tiếp sử dụng sau khi vệ sinh sơ qua.

"Thau nhựa này tốt đấy." Bách Ngữ Sanh cũng rất hài lòng, "Như vậy múc nước thuận tiện hơn nhiều, xem ra thu hoạch hôm nay không tệ."

"Cô đã tìm được nồi gang của mình chưa?"

"Không có, cô còn không chịu tìm giúp? Còn có sạn và muôi nữa cho đủ một bộ."

Bách Ngữ Sanh vui vẻ nói đùa nên không để ý dưới chân, không ngờ đá phải thứ gì đó, cả người bay ra ngoài, ngã xuống đất.

"Không sao chứ?"

"Đau quá..." Bách Ngữ Sanh mặt như đưa đám, Kỷ Tiểu Hàm đỡ cô ấy lên, cũng may là đỡ được tay chân cô ấy trước khi chạm đất, nhưng đầu gối bị ma sát trầy da.

"Sao dưới nước lại có tảng đá lớn thế này?"

Bách Ngữ Sanh thở phì phò, quay lại nơi mình vừa bị ngã.

Kỷ Tiểu Hàm tinh mắt nhận ra ánh sáng lấp loé dưới đáy nước, cô cúi xuống nhặt món đồ dưới nước lên.

Là một hộp chống thấm nước màu bạc được đóng kín.

Hộp không lớn, có vẻ là loại hộp không thấm nước được đặc chế riêng cho các hoạt động trên biển, kín kẽ không một khe hở. Khi cầm lên lắc có thể nghe được tiếng lay động bên trong, hẳn là nước không chảy vào. Hai người mất một lúc lâu mới dùng đá cạy ra được, thứ đầu tiên họ nhìn thấy là mấy mảnh giấy nhăn nheo, dường như trên đó có chữ viết nhưng đã bị nhoè đi do ẩm thấp lâu ngày.

Dưới những trang giấy viết tay nhăn nhúm là một túi nhựa khổ A4 có dây kéo đựng một xấp tài liệu dày cộp.

Kỷ Tiểu Hàm lật xem tài liệu, trên đó viết lúc nhúc những chữ tiếng Anh mà cô không hiểu được, cùng vài bức ảnh ở giữa.

"Đây là chủ nhân của chiếc hộp này ư?" Bách Ngữ Sanh tò mò nhìn chằm chằm bức ảnh.

Nhân vật chính của bức ảnh là một người đàn ông ngoại quốc tóc nâu, cơ thể cao to, rắn rỏi, đội mũ thuỷ thủ. Tấm thứ hai là ảnh chụp chung của ba người, nhưng ba bức ảnh chính diện sau đó lại chỉ còn một người.

"Anh ta trông đẹp trai thật." Kỷ Tiểu Hàm tiếp tục lục tìm trong đống tài liệu.

"Sao, cô thích kiểu này à?" Bách Ngữ Sanh cười trêu.

Kỷ Tiểu Hàm lắc đầu.

Trước nay cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, hẹn hò, hay thậm chí là kết hôn. Cô có ngôi sao nam yêu thích, cũng từng để ý đến đồng nghiệp nam, nhưng chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi. Tưởng tượng của cô về tương lai là cùng em gái phấn đấu làm việc, cố gắng dành dụm tiền mua một ngôi nhà nhỏ thuộc về riêng mình. Nếu em gái kết hôn, cô sẽ sống gần em gái, hai chị em có thể dễ dàng qua lại và chăm sóc lẫn nhau. Nếu em gái không lấy chồng thì cứ tiếp tục sống chung với nhau.

Nhưng nhắc đến đối tượng yêu đương, hình tượng của Bách Ngữ Sanh rất giống thiên kim nhà giàu trên phim, có một vị hôn phu đẹp trai, cao ráo và lắm tiền. Cô quay đầu nhìn Bách Ngữ Sanh đang thu dọn chiếc hộp phía sau, rất tự nhiên hỏi:

"Cô có vị hôn phu không?"

"Có chứ."

Đúng là có thật.

"Là người thế nào vậy?"

Bách Ngữ Sanh uể oải liếc nhìn cô, đặt mấy thứ trong tay xuống, nghịch tóc mình, giọng điệu hững hờ.

"Miễn cưỡng nhận xét thì cũng tàm tạm."

...

Dường như không muốn nói về chuyện đó.

"Đối phương có lớn hơn cô nhiều tuổi không?"

"Không, chỉ hơn ba tuổi thôi." Bách Ngữ Sanh lười biếng vươn vai, "Đối tượng là do cha tôi chọn lựa, tôi cảm thấy đổi lại người khác thì vẫn được, dù thế nào cũng phải kết hôn ── nếu như tàu không bị đắm."

"Ngoại hình thế nào? Có đẹp không?"

"Sao nghe cô hỏi tới tôi lại cảm thấy mặt anh ta thật mơ hồ... Dù sao cũng không phải người xấu xí."

Người đàn ông không xấu.

Giọng điệu Bách Ngữ Sanh quá tuỳ tiện, cô cảm thấy nên xác nhận lần nữa.

"Vậy cô cảm thấy tôi thế nào?"

"Cô à, cô cũng là cô gái không xấu." Bách Ngữ Sanh trả lời rất nhanh, hầu như không suy nghĩ.

Đạt điểm tối đa cho sự qua loa.

Hiện tại, Kỷ Tiểu Hàm đã khá hiểu tính nết của Bách Ngữ Sanh, sự kiêu ngạo từ xương tuỷ đôi khi khiến cô ấy thẳng thắn đến mức không tưởng tượng được. Nghe cô ấy nói vậy cô cũng không cảm thấy bị xúc phạm, dù sao cũng do bản thân cô chủ động hỏi, còn có cảm giác hơi ngoài dự đoán.

"Vậy ngoại trừ không xấu thì cô còn có sự phân loại nào nữa không?"

"Tôi nghĩ có ba loại đánh giá khuôn mặt: rất đẹp, rất xấu và không xấu. Đương nhiên bản thân tôi là loại rất đẹp, phần lớn mọi người đều ở mức không xấu, cũng không có sự khác biệt lớn giữa mọi người. Người đàn ông chỉ cần không xấu là xem như đạt, còn nếu rất xấu thì không được rồi, không thể hẹn hò."

"Đã có hiểu biết đại khái về thẩm mỹ của cô... Ngoại trừ cái câu 'bản thân tôi là loại rất đẹp' khiến người ta muốn ném dép."

"Tôi ăn ngay nói thật mà." Bách Ngữ Sanh cười khúc khích, vẻ mặt tinh quái, "Vậy cô thích kiểu người thế nào, nhóc thổ dân, trở về tôi sẽ tìm cho cô."

"Soái ca đẹp trai, tóc vàng da trắng, cao ráo, tính tình tốt." Kỷ Tiểu Hàm tuỳ tiện nhắc tới ngôi sao nam cô yêu thích.

"Uầy, lòng tham không nhỏ nha." Bách Ngữ Sanh khoanh tay suy nghĩ, "Da trắng, cao ráo, tóc vàng, tính tình tốt ── người đó không phải chỉ có tôi sao?"

"Chị Bách à, khiêm tốn chút đi."

Kỷ Tiểu Hàm đã quá quen với việc Bách Ngữ Sanh sơn son thếp vàng lên mặt mình, cô cũng mỉa mai vô cùng thuận miệng.

"À, nhưng người cô muốn là đàn ông đúng không? Thật đáng tiếc khi tiểu thư đây hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ gả chồng của cô." Bách Ngữ Sanh lắc tóc, nháy mắt với cô.

"Hay là cô thay đổi khẩu vị, thử xem phụ nữ thế nào? Nếu suy nghĩ lại thì nhóc thổ dân à, chân mệnh thiên tử đang ở ngay trước mắt cô đây."

"Ừ ừ, còn thiệt thòi cho chị Bách phải cưới tôi ── Đây là hải đồ!"

Kỷ Tiểu Hàm hờ hững nghe Bách Ngữ Sanh nói hươu nói vượn, sau đó kích động giơ lên phát hiện mới của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net