CHƯƠNG 223: [GIAO SƠN] TIÊU DAO DU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thứ điên cuồng trào về phía bọn họ nào phải sóng lớn? Rõ ràng là rắn độc hợp lại thành dòng!

Bên trong hành lang chật hẹp nháy mắt trở nên hỗn loạn, ngươi đẩy ta ta dồn ngươi, chỉ trong thời gian nháy mắt, lượng người bị giẫm chết đạp chết đã không còn là thiểu số. Khương Hi đẩy Nam Cung Tứ về phía trước: "Cậu đi trước, nơi này có ta ứng phó."

Y nói rồi, ống tay áo vung ra bột phấn lấp lánh, những bầy rắn kia ngửi thấy mùi của bột phấn này, con nào con nấy đều cứng đờ lại, cuộn mình tại chỗ không dám tiến lên phía trước nữa.

Khương Hi phẫn nộ quát về trước: "Tỉnh táo lại hết đi, mau lùi vào điện chính, đừng tách ra!"

Y trấn áp xà triều, sau đó vội bước chân đuổi theo phần đông binh sĩ. Khi lùi đến trước cửa đá, y phát hiện Nam Cung Tứ đang ở nơi đó kiểm tra bức khắc Đằng Long, y hỏi Nam Cung Tứ: "Đến cùng là có chuyện gì?"

"Ma Long chắc chắn đã bị khống chế." Nam Cung Tứ nói, "Ta muốn quay lại kiểm tra tình hình Long Hồn Trì một phen."

Y nói rồi bèn định đi, Khương Hi bắt y lại: "Đám rắn phía sau phải làm sao? Ta không đem quá nhiều bột xua đuổi, sau khi hết dược lực, bọn chúng chắc chắn sẽ lao hết tới đây."

Diệp Vong Tích đứng ở bên cạnh nói: "Để ta."

Từ nhỏ nàng đã thụ giáo ở Ám Thành Nho Phong Môn, vậy nên thành thạo đối chiến đơn binh (lấy ít địch nhiều) trong nơi tối tăm chật hẹp hơn người khác. Mặc dù Nam Cung Tứ không muốn để nàng lại đây, nhưng thấy thần sắc Diệp Vong Tích kiên quyết, hơn nữa trừ nàng ra, quả thực không còn lựa chọn nào thích hợp hơn nữa, vậy nên cuối cùng Nam Cung Tứ đành phải vỗ vai nàng.

"Nơi này tối quá, ta biết muội không thích, thủ ở đây một hồi, ta sẽ trở lại ngay lập tức."

Khương Hi và Nam Cung Tứ là hai người cuối cùng ra hỏi hành lang. Vừa ra ngoài, Hoàng Khiếu Nguyệt đã bổ nhào tới, điệu bộ hung ác, quả thực không phải dáng vẻ một lão già râu tóc bạc phơ nên có.

"Nam Cung Tứ! Ngươi còn dám nói không phải ngươi giở trò?"

Nam Cung Tứ nhẫn nhịn hồi lâu, lúc này cuối cùng cũng căng thẳng đến cực hạn, y gầm lên: "Ta giở trò thì hiện giờ lão còn có thể đứng yên lành ở đây sao? Tránh ra, đừng chắn đường!"

Hoàng Khiếu Nguyệt kinh hãi, sau đó chõ tay vào mũi y: "Xem kìa, xem kìa, xé mặt nạ xuống rồi đấy? Lộ đuôi hồ ly ra rồi đấy? Chỉ toàn ra vẻ đáng thương, bây giờ đến địa bàn của ngươi rồi, ngay cả giọng cũng vang quá, ngươi cho rằng ngươi vẫn là đích tử Nho Phong Môn oai phong một cõi ư? Sao dám kiêu căng phách lối như vậy!"

"Hoàng Khiếu Nguyệt."

Ngoài Nam Cung Tứ ra, còn có một người khác cũng đã nhịn đến cực hạn.

Mắt Khương Hi thực sự không thể dung được một hạt cát, hai hàm răng va vào nhau, y uy nghiêm mở miệng: "Ông đừng tưởng ta không biết ông hùng hổ hăm dọa, đến cùng là muốn làm gì."

Hoàng Khiếu Nguyệt rụt phắt tay lại, sắc mặt thay đổi, nhưng vẫn cố chấp ra vẻ bình tĩnh: "Khương Chưởng môn có lẽ không thể hiểu được tâm tình của lão phu, lão và Nho Phong Môn có mối thù giết đệ, lão..."

"Ta quả thực không thể hiểu được tâm tình của Hoàng Đạo trưởng." Con ngươi Khương Hi chuyển động, lạnh lùng nhìn lão, "Đối với mật thất kho báu của Nho Phong Môn, ta đúng là không hề có hứng thú."

Ánh nhìn của y giống như hai lưỡi đao rút khỏi vỏ, Hoàng Khiếu Nguyệt lùi phắt về sau hai bước, ngơ ngác nhìn Khương Hi, đôi môi hết khép rồi mở, lại như cá mắc cạn, không thể nói nửa câu nên lời.

Khương Hi nói: "Nam Cung, cậu đi thăm dò đi."

Thế nhưng Long Hồn Trì lại vẫn cứ là một mặt hồ như vậy, bốn vách không che, chỉ liếc mắt đã thấy rõ mồn một, quan sát kĩ mấy lần, cũng không phát hiện điều gì kì lạ. Nam Cung Tứ lắc đầu, nói: "Ta tới tiền điện xem xem."

Tiền điện được bài trí phức tạp hơn nhiều, huống chi còn có nhiều quân cờ Trân Lung đến thế. Trước đó, Nam Cung Liễu bị bỏ lại trong điện, khi Nam Cung Tứ đi vào, ông ta đang ôm giỏ quýt nằm ngáy o o.

Y đứng trước mặt phụ thân trong chốc lát, ánh mắt mê man lại trống rỗng, thế nhưng hốc mắt không thể tự chủ mà ửng đỏ lên. Y không dám nán lại lâu, cũng không đánh thức người cha đã bị biến thành quân cờ, mà nhìn qua từng con cờ, hi vọng có thể có được chút manh mối nào đó.

Vừa rồi khi tất cả mọi người đều ở tiền điện, y không có lòng dạ nhìn kĩ, chỉ biết nơi này bị chia thành hai phần, "Cực Lạc" và "Luyện Ngục". Lúc này, quan sát từng con rối, lại phát hiện ra không ít bóng dáng cố nhân. Y nhìn thấy Tứ thúc xưa nay không được hòa thuận với Từ Sương Lâm chìm sâu vào "Luyện Ngục", bị gác một lò lửa rỗng bụng mà nướng, nhìn thấy vài thị nữ trong Tam Sinh Biệt Viện đang ở chốn "Cực Lạc", vờn đom đóm, bắt bướm bay...

Y thậm chí còn nhìn thấy ông nội của mình.

Nhưng Nam Cung Tứ cũng không có quá nhiều thời gian để cảm thấy buồn thương, bởi vì y đột nhiên nghĩ rằng mình sắp thấy được một người, một...

Sau đó y đã nghe thấy.

Trong những lời rì rầm mê mộng như thủy triều kia, y đã nghe thấy.

Một tiếng run rẩy, khẽ như muỗi kêu --

"Tứ Nhi..."

Như sét đánh bên tai, Nam Cung Tứ chưa kịp quay đầu, lệ đã ướt nhòe hốc mắt.

Y xoay người, trong hơi nước mông lung, y chỉ nhìn thấy một bóng hình màu thiên thanh mơ hồ. Y hốt hoảng chạy về phía bóng hình kia, y khàn giọng kêu lên: "Mẹ! Mẹ!!"

Nước mắt ròng ròng, chảy xuống, bèn nhìn rõ.

Tại giới "Cực Lạc", một người đứng thướt tha, chính là mẫu thân Dung Yên của Nam Cung Tứ. Giống như Nam Cung Trường Anh, nữ nhân này cũng có định lực mạnh mẽ, lại thêm tâm tính Từ Sương Lâm giữ lại cho quân cờ trong đại điện, vậy nên dù cho Nam Cung Tứ khác thời thơ ấu rất nhiều, nhưng bằng thân thể tàn tạ, sau khi Nam Cung Tứ bước vào tầm mắt mình, bà vẫn nhận ra y.

Bà run rẩy, cực kỳ khó khăn duỗi ngón tay cứng như gỗ về phía Nam Cung Tứ: "Tứ... Nhi..."

Y phục Dung Yên mặc, chính là bộ y phục khi Nam Cung Tứ gặp mặt bà lần cuối. Hắn quỳ trước mặt bà, lại giống như thoáng một chiều, quay về năm đó, về một đêm không thể bình thường hơn nữa của Nho Phong Môn. Mẫu thân đến thư phòng tìm con trai, ngoài cửa sổ, trăng tròn vạnh.

Nam Cung Tứ quỳ gối trước mặt bà, y ngẩng đầu nhìn bà, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng, ra khỏi miệng, lại chỉ là một câu run rẩy: "Mẹ... Cả thế gian ca ngợi cũng không cố gắng, cả thế gian chê trách cũng không nản lòng..."

Thời gian cứ thế sụp đổ.

Mẫu thân nghiêm khắc ngày xưa đứng bên cửa sổ, nhíu đôi mày thanh tú hỏi: "Cả thế gian chê trách cũng không nản lòng, câu trước đó là gì?"

Đứa trẻ lúng búng, làm thế nào cũng đáp không thành.

Sau đó bà rời đi quá đột ngột, nó quỳ trước quan tài đen như mực của bà, vẫn không thể đọc được cuốn kinh văn cuối cùng mà khi còn sống, mẫu thân dặn nó học thuộc một cách hoàn chỉnh.

Câu "Cả thế gian ca ngợi cũng không cố gắng, cả thế gian chê trách cũng không nản lòng", qua thời gian hơn mười năm đằng đẵng, cuối cùng cũng hóa bụi trần lắng đọng.

Y quỳ trước mặt bà, vẫn là tư thế như lúc đêm trăng biệt ly, bóng hình của bọn họ cuối cùng chồng khớp lên năm đó, chỉ là thuở kia lòng đầy oán hận, bây giờ lại như đứt từng khúc ruột, mà vân tấn hoa nhan (mặt hoa tóc mây) khi ấy, lúc này chung quy cũng đã thành cờ trong tay người.

Dung Yên vuốt tóc mai, gò má của Nam Cung Tứ, cuối cùng nắm bàn tay loang lổ vết máu của y, bà run rẩy nhắm hai mắt lại.

"Tứ Nhi, thân thể mẹ giờ đây bị khống chế, như thịt bày trên mâm, có thể đánh mất ý thức bất cứ lúc nào... Thế nhưng Tứ Nhi, con phải tin... Những lời của mẹ, đều là thật lòng... Đều là những lời mẹ nghĩ trước khi đi, mặc dù mẹ rất hận những điều bá phụ con làm... Nhưng mẹ cũng cảm kích y..."

"Mẹ..."

"Nếu không phải y... biến mẹ thành quân cờ, mẹ sao có thể gặp mặt con thêm một lần... nói... nói với con..." Dung Yên cứng ngắc chậm rãi cúi người, bà run rẩy, vươn tay ra, sau đó ôm chặt Nam Cung Tứ vào lòng.

"Trước khi đi, điều mẹ hối hận nhất chính là..." Bà nghẹn ngào, lại không phải vì sắp bị Từ Sương Lâm khống chế thêm một lần nữa. Bà ôm con trai mình rất chặt, bà run giọng nói, "Điều mẹ hối hận nhất chính là, xưa nay chưa bao giờ, xưa nay chưa bao giờ ôm con chặt như vậy. Xưa nay mẹ chưa bao giờ ôm con như vậy... Tứ Nhi..."

"Mẹ cũng là yêu con thôi."

Nam Cung Tứ đã khóc không thành tiếng: "Con biết... Con biết hết, mẹ, con đã biết hết từ lâu."

Đột nhiên, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, Dung Yên đột nhiên rùng mình, trợn hai con mắt, lẩm bẩm: "Huyết khế của Võng Ly sắp bị xé rách rồi..."

"Cái gì?"

"Huyết khế của Võng Ly sắp bị xé rách rồi! Mẹ ở đây, ngày nào mẹ cũng nhìn thấy!" Dung Yên đột nhiên căng thẳng, "Tứ Nhi, con không thể có mệnh hệ gì, mẹ phải ngăn y lại... Mẹ phải ngăn Nam Cung Nhứ..."

Nam Cung Tứ lau nước mắt, giữ chặt bà: "Mẹ, mẹ đã nhìn thấy gì ở đây? Huyết khế gì sắp bị xé rách?"

"Con nghe đây." Dung Yên ngừng một chút, đồng tử co lại, trong nhất thời giống như sắp bị người ta khống chế, nhưng bà cắn chặt hàm, dựa vào ý niệm của thể xác, cắt đứt khống chế của cờ Trân Lung đen, "Con nghe đây, Nam Cung Nhứ đã thu thập năm món thần võ, năm món thần võ này đã uống no máu tươi vạn người, bọn chúng hợp lực lại, sẽ có thể chặt đứt ràng buộc giữa Ma Long và gia tộc Nam Cung."

"Chặt đứt ràng buộc?!"

"Không sai, gân rồng, là ràng buộc đầu tiên bị chặt đứt."

Nam Cung Tứ sợ hãi: "Vậy nên những cương thi đột nhiên phát điên ngoài kia, thật ra là do gân rồng bị chặt đứt nên mới không bị khống chế nữa?"

"Đúng là như vậy." Dung Yên khàn giọng nói, "Thứ hai, là vảy rồng."

Nam Cung Tứ đột nhiên nhớ tới những con rắn độc gặp phải vừa rồi kia, hẳn đều là vảy rồng hóa thành.

"Thứ ba, là đuôi rồng."

Nam Cung Tứ biến sắc nói: "Vậy chấn động vừa rồi kia, là ràng buộc đuôi rồng bị cắt đứt sao?!"

"Không sai, sau đó là đầu rồng, cuối cùng là thân rồng." Dung Yên nói, "Một khi Nam Cung Nhứ dùng món thần võ thứ năm thực hiện pháp thuật thành công, cả ngọn Giao Sơn sẽ mất sạch khống chế... Sẽ không... sẽ không nhận Thái Chưởng môn làm chủ nữa..."

Ánh mắt của bà lại trở nên thống khổ, nhất thời bà không nói thêm được lời nào, Từ Sương Lâm dường như đã phát hiện ra hành động của bà, đang ra sức thôn tính thể xác bà.

Dung Yên thấp giọng kêu rên, ngón tay thon dài tái nhợt cắm sâu vào trong búi tóc: "Không... Không..."

"Mẹ!"

"Tứ, Tứ Nhi..."

Thanh âm của y khiến bà bừng tỉnh, bà giống như người sắp chết khát gặp được dòng suối ngọt, bà nắm chặt y, thần sắc lại có phần bất lực lo sợ.

Đó là vẻ bất lực y chưa từng thấy trên mặt bà.

Lòng Nam Cung Tứ đau như cắt, y ôm bà vào lòng, trước đây y còn là đứa trẻ, mẹ vẫn luôn rất lạnh lùng, rất nghiêm túc, rất ít khi ôm y.

Hiện giờ cuối cùng y cũng có thể che chở mẹ.

Mặc dù chẳng qua chỉ là một tràng hoa trong gương, trăng trong nước, chẳng qua chỉ là trong một cơ thể, cất giấu chút ít ý thức khi còn sống, không còn cả một hồn phách.

Cũng đủ rồi.

Dung Yên khom lưng xuống, khẽ run rẩy trong lòng Nam Cung Tứ. Thật lâu sau, bà mới lại ngẩng mặt lên, trên mặt đã toàn là huyết lệ đổ ra vì làm quân cờ Trân Lung.

Cổ họng Nam Cung Tứ đắng chát, đưa tay lau cho bà, thế nhưng dù có lau thế nào cũng vẫn nhơ bẩn, lau thế nào, những vết máu kia cũng không đi, y thống khổ nhắm hai mắt lại.

Dung Yên nói: "Mẹ có thể cảm nhận được y... Y đã phát hiện ra mẹ... Thời gian của mẹ không còn nhiều nữa... Nghe lấy, y chặt đứt huyết khế, vì để... vì để có thể định khế với Ma Long một lần nữa, đến lúc đó... A!!"

Ý thức của bà mơ hồ, khó mà tiếp tục.

Nhưng Nam Cung Tứ đã kinh hoảng hiểu ra, chút máu cuối cùng trên mặt y cũng cắt sạch: "Đến lúc đó, Võng Ly chỉ nghe mệnh lệnh của mình gã, chúng ta trên Giao Sơn sẽ -- không một ai trốn thoát?!"

"Tuyệt không thể vậy..."

"Tuyệt không thể vậy!"

Đôi mẫu tử lại hai miệng một lời.

Nam Cung Tứ cúi đầu nhìn mẫu thân: "Mẹ có biết nên làm thế nào?"

"Nam Cung Nhứ tu luyện không tới chốn..." Sắc mặt Dung Yên lóe lên chút hơi lạnh, "Y... Y vốn không thể trấn nổi cờ Trân Lung... Vậy nên mới bị cắn trả, cũng vì thế... Mẹ có thể biết được đôi điều trong lòng y... Mẹ biết nên làm gì -- Con nghe mẹ."

Dung Yên nắm chặt cánh tay Nam Cung Tứ, ánh mắt quét qua từng tấc từng tấc, cuối cùng rơi lên người trượng phu của bà.

Bởi vừa rồi mặt đất chấn động, Nam Cung Liễu bị đánh thức, đang ôm giỏ quýt của mình, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, dáng vẻ không hay điều gì.

Bà nhìn ông ta chằm chằm, giống như chim ưng chìn chằm chằm rắn trong hang.

"Cần một người phải chết." Môi son khép mở, Dung Yên nói, "Tứ Nhi, con giết ông ta đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy