P3. 6. SINH TỬ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày dự sinh còn khoảng 2 tuần, bước đi Trương Trì đã nặng nề lắm rồi. Một tay đỡ lấy bụng, tay kia vươn ra níu lấy bàn ghế dọc lối đi làm điểm tựa, Trương Trì nhấc từng bước nhỏ đến phòng tắm. Công việc ở homestay đã ủy quyền hết cho thư ký Tiêu, Trương Trì ở nhà cả ngày, tối mới mở email xem báo cáo để nắm tình hình. Ngoài những lúc đi dạo hay thăm khám định kỳ, bà Nhàn không muốn Trương Trì ra ngoài, sợ xảy ra bất trắc. Trương Trì ngoan ngoãn ở trong nhà, tranh thủ đi lòng vòng qua lại để sau này sinh nở thuận tiện hơn.

Trương Trì ngồi dang rộng chân trên bệ cầu, cố rặn cho nước tiểu ra hết. Cơn đau thắt dọc sống lưng bắt đầu từ tờ mờ sáng lại ập đến, Trương Trì vỗ vỗ cái bụng thầm thì: Hư quá, đã tới lúc đâu mà cứ hành papi thế.

Một cơn gò ép lấy nửa lưng dưới làm Trương Trì rên lên khe khẽ. Trương Trì cố đứng dậy kéo quần, vừa mở cửa đã thấy bà Nhàn đứng đó: Sao lâu vậy con?

- Mẹ ơi, con hơi đau.

- Thôi chết! Để mẹ gọi nó về! Đi bệnh viện!

Bà Nhàn gấp gáp quay đi lấy điện thoại, Trương Trì gọi với theo, xua xua tay: Từ từ đã, chắc chưa đâu mẹ, có khi là gò giả thôi, cứ để anh ấy đi làm.

Nhưng không kịp nữa, Lâm Thâm đã bắt máy, chỉ vài chục phút sau là có mặt ở nhà.

Trương Trì bình tĩnh tra lại ngày dự sinh, đúng là cái thai còn vài ngày mới tròn 9 tháng, nhưng khi cơn gò thứ hai tới thì Trương Trì biết đứa bé đòi gặp mặt sớm rồi. Đồ sinh đã xếp sẵn, Lâm Thâm lấy nguyên giỏ ra để ở phòng khách, đi xem có bánh ngọt, trái cây gì có thể mang thêm cho Trương Trì ăn dặm.

Hai người tự tin với những điều học từ lớp tiền sản nên vẫn thong dong, cơn gò nối tiếp đang cách nhau vài tiếng đồng hồ, cửa mình chưa mở hẳn, không nhất thiết phải đến bệnh viện ngay. Nhưng bà Nhàn thì không được thế. Bà đi lại xoắn xít, luôn miệng giục giã bắt đi gặp bác sĩ. Lâm Thâm ban đầu còn nhẫn nại giải thích sau đó cũng cáu lên. Trương Trì vẫn nhớ lúc bà Nhàn biết hai người quan hệ trong thai kỳ đã làm ầm ĩ một trận, nắm vạt áo Lâm Thâm nháy nháy mắt: Anh, chở em đi viện, em đau lắm rồi.

Cả ba ngồi trong phòng chờ sinh đặt riêng mãi cũng chán, Trương Trì cười nói tự nhiên, đòi ăn uống từ chuối đến chè đậu, chỉ trừ những lúc cơn đau quặn lên thì nhăn nhó ôm bụng. Lâm Thâm dìu đỡ đi quanh phòng, dịu dàng xoa bụng, xoa lưng. Bà Nhàn sốt ruột lại không biết nói gì, ra ngoài hành lang tám chuyện với những bà mẹ khác, nhờ vậy không khí trong phòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Qua bữa tối thì cơn gò chỉ còn cách nhau vài phút. Trương Trì thấy một khối cứng ở đáy bụng, đứa trẻ đã chuẩn bị xoay người. Cơn đau thắt chuyển xuống dưới rốn, Trương Trì nắm tay Lâm Thâm thở đều theo hướng dẫn tiền sản, mồ hôi túa ra.

Lâm Thâm ấn nút gọi bác sĩ vừa lúc Trương Trì cảm thấy bên trong bị xé rách, nước ối òa xuống sàn ào ạt. Trương Trì cố mỉm cười lần cuối với Lâm Thâm, nằm lên giường xe vào phòng sinh.

Những cơn đau khủng khiếp ép lấy suốt từ hông đến xung quanh âm đạo, Trương Trì thở hổn hển, rặn từng hơi theo tiếng giục động viên của bác sĩ. Hai chân dang rộng dường như đã mất hết cảm giác, Trương Trì bấu chặt lấy ga giường, chỉ còn cảm nhận được một khối tù chọc vào cửa mình. Bác sĩ kêu lên: Thấy đầu đứa bé rồi! Nào rặn đi! Hai ba! Rặn! Trương Trì lấy hết sức cố đẩy con ra, đầu ngửa về sau, mồ hôi bết bát thấm ướt từng lọn tóc. Xương chậu như đang gãy đôi, Trương Trì há miệng tiếp tục rặn, nửa đường cạn sức phải ngừng lại hít thở, đầu đứa bé chui trở ngược vào trong.

Mắt Trương Trì hoa lên không còn nhìn thấy gì nữa, tai mơ hồ nghe bác sĩ nói: Gọi bố vào đi.

Lâm Thâm đến bên thì Trương Trì đã gần như mê man, vội đỡ người tựa vào ngực lay dậy. Trương Trì sực tỉnh òa khóc, bác sĩ quát lên: Bố bảo mẹ rặn đi, không rặn chết cả mẹ lẫn con đấy! Con tới cửa mình rồi không mổ được nữa.

Trương Trì lại bấu tay hết cỡ cố rặn. Đầu đứa bé lọt ra. Trương Trì thở hổn hển, mở to mắt rặn thêm nữa. Lâm Thâm ở cạnh bên cũng mồ hôi ngắn dài, há miệng thổi phù phù theo nhịp thở của Trương Trì. Trương Trì ngả đầu chạm vào bắp tay Lâm Thâm, gân xanh gồ lên dưới da cổ và trán. Cửa mình bỏng rát như có một lưỡi cưa rạch dọc, cơn đau xuyên vọt tới đỉnh não, tai Trương Trì ù tạm thời, không nghe được tiếng hô của bác sĩ, chỉ rặn liên tục theo cảm tính. Một bên vai nhỏ nhắn chuồi ra rồi đến bên kia, lưng mông rồi đến chân, cuối cùng đứa bé cũng nằm gọn trong tay bác sĩ, khóc váng cả phòng.

Lâm Thâm thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ cơn đau buốt từ đùi non bị Trương Trì kẹp bấu nát bấy, nhẹ nhàng gạt tóc ướt qua hai bên trán cho Trương Trì. Mặt Trương Trì trắng bệnh, hai môi tái nhợt hé đớp không khí, mắt chậm rãi khép mở hồi thần. Bụng vẫn còn bí tức nhưng cơn đau đã giảm bớt, chân tay đang ở nguyên tư thế rặn đẻ, Trương Trì dụi má vào ngực Lâm Thâm. Ông bố trẻ tay đè nhấn bụng dưới cho vợ, miệng thủ thỉ: Papi giỏi nhất! Anh yêu em!

Em bé kẹt trong bụng hơi lâu nên bác sĩ chỉ định đưa vào phòng chăm sóc theo dõi thêm, đến khi chuyển về phòng nghỉ riêng Trương Trì vẫn chưa được thấy con. Bà Nhàn ở rịt bên phòng chăm sóc nhìn lồng kính, mặc kệ Lâm Thâm với Trương Trì. Trương Trì cũng không lấy thế làm buồn, chỉ nghĩ đến con, nằng nặc đòi video call để nhìn, tay bà Nhàn luống cuống rung lắc bần bật, hình ảnh qua hai lớp kính nhòe nhoẹt cũng đủ làm Trương Trì bật khóc, cứ giữ chặt điện thoại tua video xem đi xem lại, Lâm Thâm dỗ dành mãi mới chịu ăn lót dạ rồi đi ngủ.

Trương Trì ngủ đến trưa, tỉnh dậy thấy Lâm Thâm gục đầu bên cạnh, cảm giác êm ả dào dạt dâng lên trong lòng, đưa tay vuốt vuốt chỏm tóc gọi: Anh ơi, anh...

Lâm Thâm ngẩng đầu mỉm cười, lấy tay xoa xoa mặt cho tỉnh. Trương Trì xác định lại chỗ ươn ướt giữa hai đùi, khó nhọc nói: Hình như em đi vệ sinh rồi.

Lâm Thâm lúc này mới đưa mắt nhìn xuống, kinh hoảng trước vệt đỏ thẫm loang ngày càng rộng trên ga giường. Máu từ âm đạo chưa co rút hẳn rỉ rả không ngừng, thẽ thụt như từ một cái vòi nước bị tắc phân nửa. Trương Trì vẫn chưa biết gì, vươn mấy đầu ngón tay về phía Lâm Thâm: Anh, em lạnh lắm, đắp chăn cho em.

Lâm Thâm sờ người Trương Trì thấy da lạnh toát, sần cứng lên thì mất hết lý trí, quên mất trong phòng có nút gọi bác sĩ, tông cửa chạy ra hành lang la hét ầm ầm. Đến khi trở về thì Trương Trì đã khép mắt thiêm thiếp, thở nhẹ như đang ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net