P2. 7. Bác sĩ Lăng lại thất tình rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Anh không được xem điện thoại, ăn xong rồi em cho xem.

Lăng Duệ vừa nhắc Vương Sâm chú ý ăn tối vừa ngóng về phía phòng tắm. Vương Việt đã vào một lúc lâu chưa thấy trở ra. Lăng Duệ gọi vài câu cũng không đáp, chỉ nghe tiếng nước xối xoà xoà, vội mở phim hoạt hình trên điện thoại cho Vương Sâm dặn ngồi yên rồi tới đập cửa phòng tắm giục giã mở cửa.

Vương Việt vẫn mặc nguyên quần áo, dưới vòi xả là một chậu đồ. Lăng Duệ nhướng mắt qua vai Vương Việt, nhìn lại gương mặt còn nhợt nhạt, trong lòng đã hơi bực: Em tắm chưa? Em đang làm gì đó?

- Em giặt đồ, xong rồi tắm cho sạch.

Lăng Duệ gắt: Ai bảo em?

Lăng Duệ xách phích nước vào, đóng cửa pha nước ấm xong xắn tay áo bảo: Anh lau người cho em. Em cởi đồ đi... Cởi áo... không cần cởi hết... Ngồi lên kia.

Vương Việt im lặng không từ chối nhưng cũng không nhúc nhích, đứng yên nắm chặt gấu áo. Lăng Duệ ngại, nói vội để lấp liếm: Em nhanh lên còn ra ăn cơm.

Vương Việt ngoan ngoãn cởi quần áo chỉ còn boxer, ngồi trên bệ cầu cho Lăng Duệ lau rửa. Lăng Duệ nửa quỳ trên sàn, thao tác lẹ làng nhưng cẩn thận đến từng kẽ chân, mái đầu nhấp nhổm làm khoảng cách giữa hai người lúc xa lúc gần. Vẫn là sát quá! Vương Việt phải quay mặt sang một bên kìm nhịp thở. Lăng Duệ cũng nóng bừng, nhất là những lúc đưa khăn qua vùng đùi non hay mỏm ngực phập phồng.

Lăng Duệ đứng dậy, hắng giọng bảo Vương Việt tự vệ sinh vùng kín nhanh nhanh. Khi Vương Việt ra ngoài đã thấy cháo ấm sẵn sàng trên bàn, Lăng Duệ giục cậu ngồi ăn còn mình chui ngược vào phòng tắm.

Vương Việt nhìn "bác sĩ Lăng" lúi húi với chậu quần áo bẩn, cảm xúc đan xen lẫn lộn. Sợ hãi vì chuyện ân ái là cậu nhưng lúc nghe người ta nói không động chạm mình lại tủi thân, thậm chí đôi chút tức giận. Lúc mơ màng biết Lăng Duệ đến thì muốn đuổi đi mà cũng muốn ôm lấy. Ngay cả bây giờ, trong lòng cậu thoáng vui nhưng cũng không nỡ và ngại ngùng, đống quần áo có cả đồ lót, còn có của anh trai cậu nữa, bác sĩ Lăng không nề hà gì sao?

Lăng Duệ không cảm thấy vấn đề gì đã đành một lẽ, anh còn cảm ơn mấy việc chân tay đó. Nếu không có gì để làm sẽ gượng gạo vô cùng, anh chẳng biết phải dàn xếp thế nào với Vương Việt. Phơi quần áo xong anh thu dọn bát đĩa bẩn, nấu nước xông cho Vương Việt, dắt Vương Sâm đi đánh răng. Cuối cùng cũng hết việc mà chưa tới giờ đi ngủ, ba người lớn ngồi quây quanh cái bàn độc nhất trong phòng.

Im lặng. Hai người không ai nói gì. Vương Sâm nhoài tới cầm tay Vương Việt lắc lắc: Chán quá à, em trai, ở đây không có tivi như ở trường học. Em trai có tiền mua tivi không? Tivi có nhiều phim hay lắm, còn có các bạn trong đó, anh thích xem.

Lăng Duệ mở điện thoại cho Vương Sâm, lấy cớ nói chuyện với Vương Việt: Em mua vài thứ đồ chơi lắp ghép cho anh ấy, xem tivi nhiều không tốt. Tiền hôm trước anh mang cho em rồi, anh không lấy đâu.

- Vâng.

Lại im lặng. Lăng Duệ muốn ngỏ lời nhưng không nói được, cứ ngồi mãi. Vương Việt lén nhìn một cái, cúp mắt hỏi: Tối rồi, anh không về nhà sao?

Lăng Duệ như bị lửa đốt, sợ không còn cơ hội, chữ nọ xọ chữ kia: Anh không... Ừm... Anh xin lỗi chuyện hôm trước... Tất cả. Ý anh không phải như vậy. À... Em hiểu không? Ý anh là...

- Dạ.

Vương Việt nói nhỏ quá, tiếng lẫn vào âm thanh từ loa điện thoại và mấy câu cảm thán reo vui của Vương Sâm. Lăng Duệ lo lắng hỏi: Em nói gì cơ?

- Em hiểu rồi ạ.

Lăng Duệ run rẩy nắm lấy tay Vương Việt: Vậy, mình hẹn hò nhé?

Vương Việt tròn mắt: Anh nói gì ạ?

- Tiểu Việt làm người yêu anh đi, được không?

Vương Việt không ngờ chuyện sẽ đến trong hoàn cảnh như thế này, nhưng cậu đã nghĩ rồi. Cậu cương quyết rút tay về: Không ạ, bác sĩ Lăng, không được đâu.

Lăng Duệ vốn chắc chắn đến chín phần bỗng nhiên thấy bốn bề chao đảo, chỉ biết buột miệng: Tại sao?

Vương Việt không nhìn anh, khe khẽ lắc đầu: Không tại sao cả, em... không được. Bác sĩ Lăng, muộn rồi, anh về đi, đừng ở nhà em nữa, ở đây chật hẹp...

Trời đất chính thức sụp đổ. Lăng Duệ chỉ vớt vát được thêm một câu xin phép Vương Việt cho ghé thăm mỗi tuần phụ chăm sóc Vương Sâm. Có lẽ do vẻ mặt anh quá thảm nên Vương Việt đồng ý. Chuyện bản thân rời khỏi phòng trọ của Vương Việt như thế nào anh không nhớ nổi, khi giật mình tĩnh trí lại thì nhận ra đã sa chân vào rãnh bùn mà chiếc ô tô nào đó để lại bên lề đường.

Cũng may nhờ vậy mà Lăng Duệ sực nhớ có lái xe đến. Anh quay ngược lại lấy xe, rồi không kìm được tiến đến gần cửa sổ phòng Vương Việt hy vọng sẽ nhìn thấy người một chút nhưng bên trong đã tắt đèn. Lăng Duệ về đến nhà, thẫn thờ nhắn cho Lâm Thâm: Tiểu Việt từ chối tao.

Tin nhắn trả lời của Lâm Thâm chỉ vẻn vẹn mấy chữ: Mặt dày lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net