Chapter 1. Noir

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bạn biết đấy, rất nhiều người sẽ liều cả mạng sống mình chỉ để được ở vị trí của Tsukishima Kei. Có một công việc, có thể đủ tiền ăn, làm việc tại cung điện, vân vân. Mọi thứ đều ổn và tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là em phải quan tâm thứ gì đó. Đó là lý do tại sao em không hề như vậy.

Cha mẹ em nhận được công việc làm người hầu cho Gia tộc Kuroo trước khi con gái lớn của họ, Kiyoko, kết hôn với Công chúa Yachi và trở thành người hoàng gia. Họ phải trả hết nợ, và để làm như vậy, họ đã theo gia đình danh giá đến ngôi nhà mới trong cung điện cùng với một số người hầu khác. Em đã vô tình kết bạn với một trong số họ, một cậu bé tên là Yamaguchi Tadashi, và sau vài năm, Kei không hề hối hận vì điều đó.

Sau khi chuyển đến khu vực cung điện của họ, và được chỉ định lại từ phần của gia đình Kiyoko, em được chuyển sang các công việc chung hơn, chẳng hạn như giặt giũ và lau dọn sàn nhà. Em không bao giờ bận tâm nhiều đến thế, dù sao thì đó cũng chỉ là lao động thể chất mà đằng nào em cũng phải làm.

Tuy nhiên, điều em bận tâm là những buổi khiêu vũ ngu ngốc được tổ chức cho Hoàng tử Tetsurou vào thứ Sáu hàng tuần. Họ có ý định để Hoàng tử hòa nhập và tìm một cô gái giàu có vui vẻ nào đó để kết hôn, nhưng rõ ràng là, Hoàng tử cực kỳ kén chọn, vì đã trôi qua nhiều tháng và gã vẫn chưa lựa được người vừa ý. Nó khiến Kei khó chịu đến không tả được. Em sẽ hoàn toàn ổn với công việc này, nếu không phải vì mấy buổi khiêu vũ đã chuẩn bị rất nhiều mà hoàn toàn không có chút may mắn kia.

Em thậm chí chưa bao giờ gặp Hoàng tử sau nhiều năm làm việc ở đây, mặc dù đó một phần là lỗi của em ấy— em cố tình tránh giao tiếp với hầu hết người hoàng gia. Trường hợp ngoại lệ là Công chúa Kiyoko, trước khi kết hôn - cô ấy vẫn ghé qua khi có thể kiểm tra em và Yamaguchi. Mặc dù em sẽ không bao giờ nói to như vậy, nhưng em có một sự tôn trọng dành cho Công chúa - cô ấy rất thông minh và có thể giữ bình tĩnh trong mọi tình huống (ngoại trừ vấn đề về trái tim; khi cô ấy nhận ra rằng cô gái tóc vàng dễ thương mà cô ấy tán tỉnh lại là Vương phi, cô ấy đã đến gặp Kei và Yamaguchi với tâm trạng hỗn loạn. Tuy nhiên, cuối cùng thì mọi chuyện cũng thành công).

Thông thường, em sẽ kiếm một món ăn nhẹ trong bếp vào những giờ cuối cùng của buổi sáng. Em không biết đây là vũ hội gì, nhưng nó đã tổ chức trong nhiều tháng nay, đến nỗi em học được cách sợ hãi những ngày thứ Sáu. Phía trên là bữa tiệc trò chuyện ồn ào, nhưng lại lịch sự - âm lượng chỉ vừa lượng người trong phòng khiêu vũ. Đã mất hàng giờ để chuẩn bị, nhưng mặc dù Kei đã kiệt sức, em vẫn không thể ngủ được. Thế nên trong lúc nửa tỉnh nửa mê, em lết thân mình vào bếp, tránh mọi tương tác với người khác khi mang chiếc cốc gỗ mà em mượn được từ khu sinh hoạt chung của người hầu. Lấy cái gáo từ trong thùng nước ở góc bếp và rót cho mình một cốc nước.

"Gì đây? Một con mèo con bị lạc đường sao? " Một giọng nói ma mị từ phía sau vang lên khiến Kei khẽ giật mình. Em thề là em đã kiểm tra rất kỹ lưỡng rằng không có ai ở xung quanh.

"Tôi có thể và sẽ thiến Ngài nếu Ngài gọi tôi là mèo con một lần nữa đấy." Kei nhăn nhó, môi cong lên đầy chán ghét khi nhấp nhẹ ngụm nước, từ chối đối mặt với người kia.

"Chà, ta muốn gọi em là gì đó, và ta có thể nghĩ ra một số biệt danh khác, nhưng ta có cảm giác rằng em cũng sẽ không thích mấy biệt danh đó đâu. Ta có thể lấy tên của em thay thế được không? " Giọng nói lấp lửng, lộ rõ ​​vẻ thích thú.

"Đó có phải là câu thoại dùng để để thuyết phục tôi chăng?" Kei châm biếm, một phần nhỏ trong em thích thú với việc giọng nói kia có thể theo kịp trí thông minh của em.

"Chỉ khi nếu nó có tác dụng" Giọng nói trôi chảy, em có thể nghe thấy người kia ngả người qua bàn phía sau.

"Tiếp tục cố gắng đi." Kei khịt mũi, đảo mắt.

"Ghét thế nhỉ, ta tưởng đã được rồi chứ." Giọng nói mang theo vẻ buồn bã.

"Tsukishima Kei." Kei mủi lòng, quay mặt về phía người kia, một sự tò mò len lỏi trong em. Quý ngài kia (giọng nói có vẻ rất nam tính, em cho là vậy) ​​thấp hơn em một chút, và nửa dưới khuôn mặt của gã rất nhợt nhạt. Tuy nhiên, đó là tất cả những gì em có thể thấy. Phần còn lại của cơ thể gã được bao phủ bởi chiếc áo choàng màu đỏ tươi, khuôn mặt gã được che bởi một chiếc mặt nạ màu đỏ thẫm. À, phải - Kei đã quên rằng chủ đề của những buổi khiêu vũ luôn là Lễ hội hóa trang. Nhưng đôi mắt của gã có màu vàng kim lấp lánh, tựa như ánh sáng mặt trời nóng chảy. Chúng vui vẻ và tinh nghịch, ánh sáng nhảy nhót trên chúng như thể nó biết điều gì đó mà em không biết. Nó khiến em phát bực.

"Tsukishima Kei... Công chúa Kiyoko có nói về em trước đây." Quý ngài ậm ừ, và Kei nhướn mày.

"Vậy thì hẳn Quý ngài đây là một người quý tộc địa phương nhỉ." Kei nói một cách đơn giản, và môi gã nhếch lên thành một nụ cười tự mãn.

"Ta có nói điều đó ư?" Gã hỏi nhẹ, nhưng em có thể nghe thấy ẩn ý đằng sau lời nói của gã - 'Hãy nói cho ta biết'.

"Ngài đang mặc một chiếc áo choàng đỏ ở vương quốc Nekoma, và chỉ những người trung thành hoặc là kẻ thù của chiến tranh cố gắng giảng hoà mới dám mặc một chiếc áo khoác màu quốc gia của chúng tôi và tham dự vũ hội. Tuy nhiên, chúng ta không ở trong thời kỳ chiến tranh, nên, hoặc là chúng ta đang gặp rắc rối nghiêm trọng hoặc Ngài đúng là người địa phương. Tôi sẽ đoán Ngài là người địa phương. Ngài rất có thể là một thường dân, nhưng Ngài đã đề cập đến Công chúa Kiyoko, nghĩa là Ngài đã ít nhất nói chuyện với cô ấy một lần, vì vậy, ít nhất cũng là một người quý tộc. Không ai đơn giản gặp được Người và nói chuyện một cách thản nhiên về Người, đặc biệt nếu họ có địa vị thấp hơn. Bên cạnh đó, chiếc mặt nạ Ngài đang đeo trông khá đắt tiền - không nông dân nào có đủ số vàng trong tay, huống gì chi cho một chiếc mặt nạ mà họ có thể chỉ đeo một lần. Vì vậy, ít nhất cũng là một người quý tộc của Nekoma" Kei nêu ra, để cho những suy nghĩ nội tâm và những chi tiết nhỏ của em được bộc lộ ra ngoài. Gã đàn ông đứng đó trong im lặng một lúc, khó đọc được những gì có thể nhìn thấy trên khuôn mặt gã, rồi gã bật cười khúc khích.

"Em đúng là một người thông minh. Quá thông minh để ở trong nhà bếp. Ăn nói sắc sảo nữa— ta đã không hiểu được điều đó trong một thời gian dài. Thật sảng khoái, Tsukishima Kei. Em quan tâm đến ta cơ đấy" Gã đàn ông trầm ngâm thành tiếng, bước một bước thận trọng, gần như săn mồi, tiến về phía Kei.

"Điều đó là tốt hay xấu vậy?" Kei hỏi, vẫn giữ tông giọng bình tĩnh khi đứng yên tại chỗ. Em sẽ không để cho người đàn ông này uy hiếp mình.

"Thực sự thì nó phụ thuộc vào người mà em hỏi ấy" Người đàn ông nói với một cái nhún vai hờ hững, nhưng không bước thêm bước nào. "Em nghĩ gì về những buổi khiêu vũ?"

"Thật sự rất lãng phí thời gian. Từ những gì tôi đã nghe, Hoàng tử hoặc không quan tâm đến hoặc kén chọn. Dù thế nào, Ngài ấy vẫn chưa chọn được ai 'phù hợp' trong số tất cả những phụ nữ đã tham dự. Thành thật mà nói, tôi không đổ lỗi cho Ngài ấy - một vài phụ nữ trong số đó thật chất là những con quỷ độc ác ", em trả lời thẳng thừng, và người đàn ông bật cười.

"Chà, em nói không sai, nhưng ta ngạc nhiên là em chưa nghe tin đồn về Hoàng tử nhỉ" Người đàn ông cười khúc khích.

"Tin đồn?" Kei nhướng mày thắc mắc.

"Hoàng tử không chọn phụ nữ vì gã thích đàn ông." Người đàn ông bí mật nói, và Kei khẽ cau mày.

"Vậy thôi sao? Chà, vậy thì mấy buổi khiêu vũ chắc chắn là một sự lãng phí thời gian rồi, nếu họ cho Ngài ấy thấy những cô gái xinh đẹp chứ không phải những chàng trai xinh đẹp. " Em buông lời mỉa mai và gã phá lên cười.

"Em nói đúng, rất đúng, đó là một sự lãng phí thời gian và công sức." Gã tán thành.

"Vậy tại sao họ không tổ chức một buổi khiêu vũ cho đàn ông nếu đó là sự thật? Vua và Hoàng hậu vẫn ổn với việc Công chúa Kiyoko và Công chúa Yachi ở bên nhau, tôi không thấy điều này có gì khác biệt cả" Kei đặt câu hỏi, và gã thở dài.

"Nhà vua và Hoàng hậu đúng là không bận tâm chút nào, nhưng họ cần người thừa kế ngai vàng." Gã giải thích, và Kei ậm ừ trong suy nghĩ. Đó sẽ là một vấn đề.

"Nhận con nuôi thì sao?" Kei đề nghị.

"Một số thành viên trong cung điện khăng khăng muốn huyết thống hoàng gia." Gã ta trả lời.

"Vậy thì hẳn là có vấn đề với việc kết hôn với Hoàng tử Tetsurou rồi— theo những gì tôi nói thì Ngài ấy không thuộc dòng máu hoàng gia, Công chúa Yachi thì có. Nếu hôn nhân có thể cho phép một người nào đó được đưa vào trong huyết thống hoàng gia, vậy thì tại sao không được chấp nhận? " Kei trầm ngâm nói, dựa vào quầy gần đó, và người đàn ông im lặng một lúc.

"Em biết không, em nói đúng đấy. Ta có lẽ nên hỏi ai đó về chuyện này" Người đàn ông thì thầm, giọng điệu của gã có gì đó giống như sợ hãi. "Cảm ơn em."

"Ngài biết đấy, tôi chưa biết được tên của Ngài." Kei nói, bỏ qua lời cảm ơn không phải vì em là một tên khốn nạn, mà vì em không thường xuyên được cảm ơn và thực sự không biết làm thế nào để đáp lại mà không nghe như một tên ngốc. Thay vào đó, em chuyển chủ đề.

"Em chưa biết sao?" Người đàn ông nói nhẹ, một nụ cười tự mãn hiện trên khuôn mặt.

"Không định nói cho tôi nghe à?" Kei hỏi, lông mày cong lên.

"Cách này vui hơn nhiều," Người đàn ông đáp lại, nụ cười nhếch mép ngày càng cong lên. "Chúng ta có thể gặp nhau ở đây mọi buổi khiêu vũ và nói chuyện. Ta đã không có một người bạn nào tốt suốt thời gian qua, vì mọi người lúc nào cũng lịch sự như vậy. "

"Tôi sẽ không bận tâm về chuyện đó đâu, mặc dù tôi không hứa. Đôi khi tôi phải làm việc muộn, "Kei nói, mặc dù em thực lòng muốn nói chuyện với người đàn ông này một lần nữa. "Tuy nhiên, tôi muốn gọi Ngài là gì đó".

"Em có thể gọi ta là Ngài đẹp trai." Người đàn ông cười toe toét kèm với một cái nháy mắt táo tợn.

"Nằm mơ đi", Kei quay lại, em cong môi đầy chán ghét.

"Vậy thì không phải gu của em rồi nhỉ"

"Tôi không thể biết liệu Ngài có phải là gu của tôi hay không khi tôi chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của Ngài."

"Đâu phải tất cả mọi thứ đều là về ngoại hình đâu, Tsukishima. Ta đang đau đấy"

"Đó không phải là ý của tôi, và Ngài đang lạc đề kìa"

"Noir thì sao?" Người đàn ông hỏi.

"Đen?" Kei dịch. "Ý tôi là, nếu đó là những gì Ngài muốn, tôi nghĩ vậy?"

"Hoàn hảo. Đúng là như vậy", Noir cười đắc ý, đôi mắt vàng lấp lánh sau chiếc mặt nạ đỏ rực. "Hẹn gặp lại em vào thứ Sáu tới, cùng thời điểm đó nhé?"

"Hẹn gặp lại, Noir." Kei nói, và người đàn ông bí ẩn chạy đi với cái hất áo choàng của gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net