Chapter 3. Buổi khiêu vũ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Cậu là Tsukishima Kei à?", Một chàng trai lùn, khuôn mặt cau có hỏi Kei vào ngày thứ Sáu, khi em bước vào bếp. Một cách thận trọng, với khuôn mặt lo lắng và e sợ, em gật đầu.

"Và anh là?" Em lè nhè giọng, chiều cao còn hơn cả chàng trai kia. Nó dường như khiến anh ta tức giận - một điểm cộng.

"Một người bạn của... Noir," anh ta nói, giọng điệu khó chịu khi nói ra tên giả. "Đi với tôi, tôi cần chuẩn bị cho cậu." Chàng trai ra hiệu, quay gót bước ra ngoài. Kei tặc lưỡi, nhưng chắc chắn em đã đặt cược rằng tốt nhất ngay lúc này là đi theo chàng trai kia.

"Ngài ấy ở đâu?" Kei hỏi khi đi theo anh ta vào một phòng ngủ dành cho khách khá xa hoa nhưng hoàn toàn trống trải và bước vào phòng tắm.

"Chà, Ngài ấy đang chuẩn bị, nhưng nếu Ngài thực sự ở vào thời điểm chính xác này thì nó sẽ không xảy ra đâu", chàng trai ngây mặt nói và Kei cười khúc khích.

"Ngài ấy luôn đến muộn bất cứ khi nào chúng tôi gặp nhau. Dù bất cứ việc gì. Nó làm tôi bực mình ". Kei đáp lại, và người kia khịt mũi.

"Cậu có định vào hay không?" Chàng trai hỏi, ra hiệu đi vào bồn tắm.

"Anh có định đi ra hay không ?" Kei bắt chước, một nụ cười nhếch mép xuất hiện khi chàng trai mở to mắt nhận ra, gò má anh ta ửng hồng.

"À, phải, xin lỗi. Do thói quen, tôi cần phải ở lại thường xuyên. Tôi sẽ ở ngay bên ngoài nếu cậu cần bất cứ điều gì ", chàng trai lúng túng nói, định rời đi.

"Này," Kei nói đột ngột, bằng cách nào đó vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng khi nhớ lại điều em ghét nhất khi tham gia vào chuyến viếng thăm giới quý tộc. Họ không bao giờ tử tế, luôn luôn ngạo mạn. Em đã quả quyết bản thân mình không phải là những vị khách đó. "Anh tên là gì?" Chàng trai dừng lại, đặt tay lên nắm cửa rồi quay lại, sự bối rối và cảm kích hòa quyện vào nhau trong nét mặt của anh ta.

"Yaku Morisuke, Tsukishima. Rất vui được gặp cậu." Yaku chậm rãi trả lời, môi nhếch lên thành một nụ cười trước khi rời đi, đóng cửa lại sau lưng. Hài lòng, em quay vào bồn tắm và cởi quần áo, một làn hơi mãn nguyện thoát ra từ môi khi em ngâm mình xuống nước. Kính được đặt sang một bên khi ngâm nước và em nhận ra rằng bản thân không thể đọc bất kỳ nhãn nào của những chai sản phẩm dành cho tóc mà em cho rằng mình phải sử dụng. Nhanh chóng khắc phục điều đó, em gội đầu và dưỡng tóc, kỳ cọ cho bản thân sạch bởi vì nghĩ rằng nếu em làm như vậy thì em sẽ sạch sẽ. Ba lần xả nước mùi chanh và một mớ dầu gội, dầu xả sau đó, trông em sạch sẽ thơm tho rất nhiều. Em cảm thấy mình sạch hơn trong khoảng thời gian trước kia, điều này khiến em rất hài lòng. Sau khi lau người với khăn tắm, em quấn nó quanh eo và đeo kính lại. Kei mở cửa ra, không khí trong phòng tắm ướt át hòa quyện với phần còn lại của căn phòng. Yaku ngước lên và nhìn em một cái trước khi gật đầu.

"Cậu có nhiều lựa chọn về trang phục, nhưng tôi nghĩ rằng những thứ này sẽ phù hợp với cậu nhất." Yaku nói, đưa cho Kei một đống vải đỏ, đen và vàng. Trên đó có một chiếc mặt nạ cầm tay, có thể đoán là vì Kei đeo kính và không thể nhìn thấy nếu cậu đeo mặt nạ thông thường. Nó có màu đen tuyền với những nét khắc nhỏ vàng ở bên ngoài, và một viên ngọc ruby ​​duy nhất được đặt ở một bên. Bản thân bộ trang phục vừa vặn với Kei, và màu sắc làm nổi bật đôi mắt của em. Không quá loè loẹt, trên thực tế nó khá đơn giản. Em thích nó.

"Cảm ơn anh." Em thì thầm với Yaku, đường cong nhỏ nhất của môi em có thể nhìn thấy khi em nhìn vào chính mình.

"Tất cả trong một ngày làm việc mà." Yaku khịt mũi, nhưng rõ ràng là tự hào về công việc thủ công của mình.

"Vậy ra cậu là Tsukishima." Một giọng nói mới, du dương khẽ vang lên trong phòng. Che giấu sự ngạc nhiên của mình, vì không nhìn thấy bóng dáng mới này bước vào, em quay lại và thấy người mà em cho là Kenma, thân cận của Noir. Gã đàn ông nói về cậu ta một cách háo hức và thường xuyên, dù không đến mức khó chịu. Thực sự khá hay khi nhớ đến tên, đặc biệt là vì người kia không đeo mặt nạ. Khuôn mặt của cậu ta trẻ trung, và đôi mắt vàng của cậu ta giống như của Noir nhưng hơi.... Phân tích. Sắc lạnh. Nó gần như không có gì đáng lo ngại, nhưng có một tia lửa ấm áp trong chúng.

"Lạy Chúa, Kenma! Đừng có làm vậy! " Yaku há hốc miệng, và chàng trai thấp bé hơn nhún vai, mắt vẫn nhìn Kei.

"Và anh là Kenma. Ngài ấy đánh giá rất cao về anh. " Kei nói, và người mới chớp mắt vài lần xác nhận trước khi quay sang Yaku.

"Ngài ấy đang trở nên khó chịu, tôi sẽ đưa cậu ấy đi." Cậu ta nói đơn giản, và Yaku thở dài.

"Vậy đi đi, hãy chắc chắn rằng cậu ấy không làm gì đấy," Yaku càu nhàu. "Rất vui được gặp cậu, Tsukishima."

"Tôi cũng vậy, Yaku." Kei trả lời trước khi theo chân Kenma ra ngoài. Không khí im lặng bao trùm, tiếng bước chân của họ vang vọng khắp hành lang.

"Tôi đã nghe rất nhiều về anh," Kei đề cập một cách vu vơ. "Tôi tin rằng Ngài ấy đã đề cập đến anh và Bokuto muốn kiểm tra tôi, vì một số lý do kỳ lạ."

"Ngài ấy giàu, còn cậu thì không." Kenma nói thẳng, và Kei cuối cùng cũng hiểu. Có khả năng cậu ta nghĩ bản thân em một người đào tiền, và chỉ bám theo Noir vì tiền của Ngài. Công bằng mà nói, Kei cũng sẽ nghi ngờ nếu em ở vị trí của Kenma.

"Không có cách nào thực sự để chứng minh với anh rằng tôi không theo đuổi Ngài ấy chỉ vì tiền, nếu tôi đứng trước anh. Tôi có thể nói với anh là tôi không, nhưng sẽ không có bằng chứng nào khác ngoài lời tôi nói, và tôi chắc rằng anh chưa tin tưởng tôi. Vì vậy, tôi không biết phải trả lời thế nào ngoài việc nói với anh rằng tôi sẽ tận hưởng việc đi cùng với Noir ngay cả khi Ngài ấy không một xu dính túi ". Kei thành thật trả lời khi họ đến sảnh vào, mắt cậu chuyển sang tìm kiếm đôi mắt vàng của Kenma trên mình, phân tích phản ứng của em.

"Đôi khi Ngài ấy có thể hơi ngây thơ," Kenma thì thầm. "Tôi lo lắng cho Ngài."

"Ngài ấy có thể quá tốt bụng," Kei đồng ý, chỉnh trang phục của mình. Xét cho cùng, người đàn ông đã đưa cho đứa chỉ là một người hầu như em bộ quần áo mà có lẽ đắt hơn những gì em muốn. "Nhưng lòng tốt và sự ngây thơ là hai thứ rất khác nhau." Kenma ậm ừ.

"Tôi sẽ ở lại với cậu cho đến khi Ngài đến." Kenma nói với giọng không cảm xúc, và Kei mừng thầm. Em không biết làm thế nào để hòa nhập, vì Chúa đã ngăn cấm ai đó cố gắng nói chuyện với em.

"Chúng ta vào chứ?" Kei hỏi, ra hiệu về phía cửa phòng khiêu vũ, và Kenma gật đầu. Sau đó, chàng trai tóc vàng nhuộm đeo chiếc mặt nạ đen trơn của mình, Kei cũng làm như vậy với cậu ta, và đẩy cửa ra. Những cuộc trò chuyện lịch sự vang vọng khắp phòng khiêu vũ, bầu không khí trang nhã và dễ chịu. Tất cả các khách mời đều mặc những bộ vest và váy dạ hội sang trọng, và những màu sắc rực rỡ xoay tròn khi các cặp đôi nhảy theo điệu valse trên nền nhạc. Có rất nhiều mặt nạ, tất cả đều được trang trí rất phong phú, nhưng mỗi mặt nạ lại có một viên đá khác nhau gần khóe mắt - một chủ đề, có lẽ vậy? Kei quan sát căn phòng và thấy các màu như cam, xanh lam, tím, nhưng em nhận thấy không có mặt nạ nào có màu đỏ giống như của em. Nhìn qua của Kenma, của cậu ta là một viên ngọc vàng. Kei đã không thắc mắc.

Theo sự dẫn dắt của Kenma, họ đi xuống cầu thang đôi lớn và vào khu vực chính. Các tầng lớp thượng lưu đang hòa nhập, cười nói lịch sự với nhau khi những người hầu đi xung quanh với những đĩa đồ ăn và những thứ tương tự. Một vài người đã dành cho Kenma những lời chào thân mật, và cậu ta đáp lại họ bằng một cái gật đầu đơn giản cho đến khi cậu ta dẫn em đi gặp riêng hai người. Kei nhăn mặt khi họ đến gần, vì em nhìn thấy một người đeo mặt nạ hình con cú, một viên đá quý màu vàng như một chiếc mỏ nhỏ trên đầu mặt nạ. Nhớ lại mô tả của Noir, đây chỉ có thể là Ngài Bokuto. Người đàn ông trầm lặng đeo chiếc mặt nạ màu xám tinh xảo được trang trí bằng một viên đá quý phù hợp ở một bên mắt đang tiến đến bên cạnh Ngài ấy rất có thể là vị hôn thê của hắn ta, Akaashi Keiji - y từng được nhắc đến là một trong những người đẹp nhất mà Noir từng gặp , và Kei không thể nói rằng em không đồng ý.

"Kenma, Kenma!" Ngài ấy hoan hô khi bắt gặp chàng tai tóc vàng nhuộm, người đang cứng đờ và mặt nhăn nhó.

"Ồn ào", Kei khó chịu lẩm bẩm, khoé mắt em nhìn thấy Kenma gật đầu đồng ý trước khi cặp đôi đến.

"Đây có phải là cậu ấy không, Kenma?" Bokuto phấn khích reo hò, đôi chân không tự chủ mà nhún nhún.

"Tại sao Ngài không tự hỏi cậu ấy đi?" Kenma hỏi với một cái nhìn sắc bén, nhưng điều đó dường như không ảnh hưởng đến tâm trạng của người ồn ào kia, hắn quay sang nhìn Kei với đôi mắt to và tò mò, mở to hơn khi chúng nhìn vào viên đá quý màu đỏ được đính trên mặt nạ của em.

"Vậy thì cậu đúng là Tsukishima rồi!" Hắn ta kêu lên, một nụ cười lớn trên khuôn mặt. Kei nghe thấy tiếng ai đó lần mò gần mình với cái đĩa, và khi đưa mắt về phía nơi phát ra âm thanh đó, em hơi tái mặt. Là Yamaguchi, thận trọng nhìn chằm chằm em đầy sợ hãi khi cậu ta đứng lại và nói 'tí nữa gặp'. Một cái gật đầu nhẹ khi em quay lại nhìn Bokuto.

"Vâng là tôi. Tôi đoán rằng đây hẳn là Ngài Bokuto và Ngài Akaashi? " Kei nói một cách lịch sự, bởi vì cũng như người đàn ông này, anh ta cũng là bạn của Noir.

"Ồ, đúng vậy! Ngài ta nói đúng, Tsukki thông minh đấy! " Bokuto há hốc miệng, nói với vị hôn thê của mình khi tiếp tục.

"Xin đừng gọi tôi như vậy." Kei nhăn nhó, môi mím lại thành một đường mỏng khi em khó chịu đổi tư thế - chỉ ổn khi Yamaguchi gọi em là Tsukki. Em không muốn ai khác gọi mình như vậy.

"Thật vui vì cuối cùng cũng được gặp cậu, Tsukishima. Noir thường hay nói về cậu đấy" Akaashi xen vào một cách thuận lợi, y nở một nụ cười nhẹ với em.

"Tôi cũng vậy, Ngài Akaashi." Kei đáp, nhưng không cúi đầu. Nó sẽ để lộ địa vị của em mất.

"Chỉ cần Akaashi là được." Akaashi sửa lại, và Kei gật đầu.

"Làm thế nào cậu gặp Te— Noir?" Bokuto vui vẻ hỏi, vừa nói vừa vội vàng sửa lại. Hắn ta định nói tên thật của Noir sao?

"Tôi đang lấy nước trong bếp và Ngài ấy cố gắng tán tỉnh tôi. Sau khi tôi hạ được Ngài, vì một lý do nào đó mà Ngài ta thấy buồn cười, và phần còn lại thì như những gì Ngài ấy kể, tôi cho là vậy, "Kei nói, khóe môi khẽ nhếch lên khi nhớ lại trò hề trước đây của tên quý tộc. "Còn hai người gặp nhau như thế nào?"

"Ngài ta và tôi quen biết nhau rất lâu rồi! Tôi gặp hắn khi cha chúng tôi đi săn lúc chúng tôi lên bảy và mẹ chúng tôi giới thiệu nhau. Họ cho chúng tôi sơn để chơi, và trong vòng năm phút chúng tôi đã phủ hoàn toàn lớp sơn xanh cho nhau. Nó rất tuyệt. " Bokuto hồi tưởng, cười rạng rỡ. Kei khịt mũi khi hình dung cả hai đang điên cuồng với nhau trong một dinh thự lớn nào đó, đi đến đâu tàn phá đến đấy.

"Thôi nào, Bo, tại sao ngươi phải nói như thế? Chúng ta có thể là những hiệp sĩ du hành, những người đã dũng cảm giết chết một con rồng mà" Một giọng nói quen thuộc phát ra từ đằng sau cậu, và nụ cười nhỏ xíu của Kei hiện lên theo phản xạ.

"Những con rồng phải có thật để tôi tin điều đó chứ, Noir." Kei khó chịu khi quay mặt về phía tên quý tộc. Đôi mắt vàng chạm nhau, và Kei tặc lưỡi. Thật vô nghĩa khi tự dối mình và nói rằng Noir trông không đẹp trai, bởi vì gã ta có đấy. Một chiếc mặt nạ đỏ tô điểm cho khuôn mặt của gã, viên ngọc của gã giống với của Kei. Trang phục của gã có màu đen và đỏ, theo màu của vương quốc, và gã mặc chúng rất đẹp. Noir huýt sáo tán thưởng khi nhìn em từ trên xuống dưới.

"Phải nói rằng, em trông rất ổn. Rất tuyệt." Noir khen ngời, và Kei đứng thẳng người một cách tự hào.

"Trông Ngài không xấu nhỉ." Kei bác bỏ một cách suôn sẻ, và em nghe thấy Kenma thích thú thở hắt một hơi.

"Tại sao vậy, Kenma?" Noir hỏi một cách đáng ngạc nhiên, tay đặt lên trái tim của gã với vẻ mặt như bị chế nhạo.

"Ta nghĩ ngươi trông thật tuyệt!" Bokuto chen vào.

"Bokuto, ngươi là nhất." Noir sụt sịt, vung tay ra. Bokuto vui vẻ nhảy vào, hai chàng trai hét lên mấy điều gì đó về tình bạn thực sự.

"Họ luôn luôn như thế này sao?" Kei lẩm bẩm, và Akaashi đồng ý gật đầu.

"Phải, thật đáng buồn." Y thì thầm.

"Bất lực." Kenma nói thẳng, và hai người cao hơn trong bộ ba cười khúc khích.

"Cho đến giờ em thích các lễ hội như thế sao, Tsukishima?" Noir hỏi khi gã và Bokuto trở về sau khi làm... mấy thứ gì đó.

"Tôi đã ở đây năm phút và tôi đã từng phụ giúp buổi khiêu vũ vô số lần đấy" em chỉ ra.

"Ta đoán là em chưa thử đồ ăn ở đây nhỉ", Noir dỗ ngọt, nụ cười toe toét đầy mê hoặc vẫn hiện lên, và quyết tâm của Kei rạn nứt. Chỉ một chút thôi. "Chúng ta có món bánh dâu tây yêu thích của em đấy"

"Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể đi và dùng một ít nhỉ" Kei miễn cưỡng lẩm bẩm, vì em đang thừa nhận sự thất bại theo cách của mình, nhưng khi mắt Noir sáng lên và kéo em đến khu vực tổ chức tiệc, em không thể tìm thấy dù chỉ là một chút hối tiếc nhỏ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net