Chương 10-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cap
(Chưa beta)

Thượng Khả vừa duy trì màng chắn tinh thần, vừa kiểm tra tình trạng tinh thần của Lính Gác Hắc Ám bị bệnh kia. Đây thực sự là một quá trình lâu dài nhàm chán. Màng chắn tinh thần không những tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, mà còn làm giảm hiệu suất phụ trợ. Phần lớn Dẫn Đường tiến hành phụ trợ cho Lính Gác không muốn tạo ra màng chắn cũng là vì nguyên nhân này.

Vẻ mặt Thượng Khả trầm tĩnh, chậm rãi thăm dò tỉ mỉ, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm dị thường. Mà lúc này, hai tiếng đồng hồ cũng trôi qua.

Mọi người đứng bên ngoài theo dõi quá trình, mới đầu còn hứng thú dạt dào, dần dần lại cảm thấy nhàm chán nhạt nhẽo. Một Dẫn Đường ngáp dài, nhỏ giọng trò chuyện với người bạn đứng cạnh: "Cậu ta không phải là Dẫn Đường Hắc Ám tinh thần lực cấp S sao? Có mỗi một cái dò xét tinh thần đơn giản mà cũng mất thời gian như thế?"

Đối phương nghe vậy, cũng lẩm bẩm oán giận: "Đúng vậy, chúng ta đã ngồi chờ hai ba tiếng đồng hồ rồi, nếu cậu ta thăm dò nguyên ngày cũng không xong, chẳng lẽ chúng ta cũng phải chán chết ở đây đợi hắn?"

Mấy Dẫn Đường xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, âm thầm đồng tình.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt xen vào: "Mấy người chỉ thoải mải nhàn nhã ngồi trong phòng hội nghị cũng thấy khó chịu, vậy mấy người có biết Thượng Khả liên tục sử dụng tinh thần lực sẽ có cảm giác gì?"

Nhóm Dẫn Đường bị người khác vạch trần, vẻ mặt liền thay đổi đa dạng, lúc xanh lúc trắng như tắc kè hoa. Nếu là Lính Gác khác nói thế, bọn họ còn dám mạnh miệng phản bác vài câu, nhưng người nói chuyện thế mà lại là Michelle trước nay tính cách lạnh nhạt kiêu ngạo, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám ho he gì nữa.

Lục Tư Ân ánh mắt lạnh lùng, ngón tay nắm chặt đến nỗi móng tay đâm sâu vào trong da thịt. Cậu ta quả thật có thành kiến đối với Thượng Khả, nhưng nguyên nhân không phải là do những ưu đãi cậu được nhân, mà là bởi vì Michelle. Từ nhỏ Lục Tư Ân đã thích Michelle, nhưng độ phù hợp tinh thần giữa hai người chỉ có 6%, Thượng Khả lại dễ như trở bàn tay đạt đến 96%. Chênh lệch lớn như vậy, cậu ta làm sao có thể không ghen tị? Tuy rằng vẫn biết cho dù không có Thượng Khả, bọn họ cũng không thể đến được với nhau, nhưng nhìn Michelle ưu ái một người đến thế, cậu ta không thể nào chịu đựng nổi.

Lục Tư Ân dời tầm mắt lên thân hình Thượng Khả trong màn hình, trong lòng sinh sôi một ý nghĩ cạnh tranh mãnh liệt.

Đúng lúc này, bệnh viện lại nhận được hai Lính Gác mắc bệnh tương tự nhau. Bởi vì trạng thái phát bệnh giống với những Lính Gác trước đây, cho nên bọn họ không tự chủ trương cứu chữa mà trực tiếp đưa người đến đây.

Chờ sau khi viện trưởng sắp xếp ổn thỏa người bệnh, Lục Tư Ân đột nhiên mở miệng nói: "Hai người này phát bệnh, thời gian cũng không còn nhiều, không bằng để tôi kiểm tra một chút."

Lục Tư Ân vốn có tinh thần lực cấp S, có thể phụ trợ đại đa số những Lính Gác bình thường.

Viện trưởng hơi chần chừ: "Vẫn nên đợi kết quả kiểm tra của Thượng Khả đi."

Lục Tư Ân nhàn nhạt nói: "Chỉ cần mở ra màng chắn tinh thần, tôi tin rằng sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn."

Thấy viện trưởng nhất định không đồng ý, Lục Tư Ân vẫn kiên trì: "Thời gian có hạn, ai cũng không thể đảm bảo được kết quả dò xét của Thượng Khả hoàn toàn chính xác, huống chi cậu ta phụ trợ là Lính Gác Hắc Ám, đa phần người bệnh lại đều là Lính Gác bình thường."

Nghe được những lời này, viện trưởng cùng mấy người khác thương lượng một lát, cuối cùng đáp ứng: "Được, vậy phiền cậu vất vả, trưởng quan Đức Ôn sẽ bảo hộ cậu."

Đức Ôn là một Lính Gác cấp A, đồng thời cũng là người thích hợp nhất với Lục Tư Ân hiện giờ, độ phù hợp của hai người đạt tới 82%.

Lục Tư ân dẫn đầu đi ra khỏi phòng hội nghị, Đức Ôn trầm mặc đi theo sau.

Màn hình theo dõi lại nhiều thêm một hình ảnh, Lục Tư Ân mở ra màng chắn tinh thần, bắt đầu tiến hành dò xét Lính Gác nằm trên giường.

Mọi người trong phòng hội nghị nhìn không chớp mắt quá trình của cả hai bên.

Sau khi Lục Tư Ân dò xét được nửa giờ, bên Thượng Khả đã xảy ra biến hóa, Lính Gác vốn đang an tĩnh nằm trên giường, đột nhiên xông lên định đánh Thượng Khả. Yaonis nhanh hơn một nhịp, quét ngang cánh tay, đem người kia ném lại lên giường.

Mọi người đang theo dõi tình hình bất ngờ đứng lên, vẻ mặt căng thẳng khẩn trương, trong lòng dâng lên một ý nghĩ đáng sợ: Chẳng lẽ dò xét thất bại rồi? Không, không đúng, Thượng Khả không dừng lại quá trình phụ trợ, cũng không bị thương, lại có sức chiến đấu của Yaonis, vẫn có thể khống chế được.

"Không cần mở màng chắn phòng ngự, cũng không cần sử dụng tinh thần công kích." Thanh âm thanh thúy của Thượng Khả truyền tới từ không trung.

Cái gì? Không cần mở ra phòng ngự, cũng không cần tấn công? Mọi người thấy Yaonis trong nháy mắt đình chỉ động tác, cường ngạnh đối kháng công kích của Lính Gác đang cuồng hóa, đều không nhịn được lau mồ hôi lạnh.

Tuy rằng Yaonis rất mạnh, nhưng dưới tình huống không thể dùng tinh thần lực, lại cường ngạnh đối kháng công kích của Lính Gác mất lý trí, chỉ sợ cũng phải chịu thiệt? Nhưng mà không ngờ tới, tuy rằng Lính Gác kia điên cuồng tấn công Yaonis, hắn lại không có dáng vẻ chật vật gì, ngược lại ứng phó rất nhẹ nhàng thành thạo.

"Cộng hưởng tinh thần." Michelle đột nhiên phun ra bốn chữ.

Cái gì? Đây là cộng hưởng tinh thần? Tất cả mọi người dại hết ra, bày ra vẻ mặt mơ mơ hồ hồ ngu ngốc.

Xác suất phát sinh cộng hưởng tinh thần là cực thấp, hơn nữa mỗi lần đều thanh thế to lớn, khoa trương mỹ lệ, làm gì có điểm nào giống với trường hợp hiện tại, cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ, không dấu hiệu báo trước liền cộng hưởng ? Bọn họ cách hai người có mấy bức tường, tại sao lại không cảm giác được bất cứ cái gì? Điều này hoàn toàn không khoa học!

«Ngài Michelle, có phải ngài nhìn nhầm rồi không?» Viện trưởng thật cẩn thận hỏi.

Michelle không dời mắt khỏi màn hình, nhàn nhạt trả lời: «Là Thượng Khả chủ động cộng hưởng tinh thần, tinh thần lực của Yaonis đã dung nhập vào không gian của Thượng Khả.»

«Dẫn Đường là người giữ vai trò chủ đạo cộng hưởng tinh thần?» Mọi người khiếp sợ, nhìn lại màn hình theo dõi mới phát hiện tình huống hiện tại giống như Michelle nói, cả người Yaonis phảng phất như ẩn vào trong phạm vi tinh thần của Thượng Khả, kể cả sử dụng dụng cụ cũng không nhìn thấy được, chỉ có thể thấy tinh thần của Thượng Khả đang dao động. Những người khác không cảm giác được cộng hưởng tinh thần, có lẽ là vì bị màng chắn của Thượng Khả ngăn cách.

Để làm được như vậy cần tinh thần lực và khả năng khống chế cực kỳ mạnh mẽ, sự tin tưởng tuyệt đối cùng độ phù hợp hoàn mỹ.

Thời gian Lính Gác phát cuồng không lâu, chỉ có bốn, năm phút đồng hồ. Một quyền ngừng giữa không trung, vẻ mặt gã mê mang, xiêu xiêu vẹo vẹo lui ra phía sau vài bước, sau đó «rầm» một tiếng ngã một đống trên giường, cứ thế ngủ say như chết.

Thượng Khả chẫm rãi thu hồi tinh thần lực, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, mồ hôi chảy từ thái dương xuống cằm, dính ướt hai bên tóc mai.

Sau lưng cậu được một cánh tay hữu lực đỡ lấy, trong mắt Yaonis lộ ra đau lòng: «Vất vả cho em rồi, chúng ta trở về đi.»

Thượng Khả gật gật đầu, sau đó bị Yaonis bế lên, đi đến phòng hội nghị.

Trong phòng hội nghị ngập một bầu không khí gấp gáp khẩn trương nhấp nhổm, hai người vừa tiến vào liền bị hỏi dồn dập: «Tình huống như thế nào? Liệu có tìm được nguyên nhân gây bệnh không?»

Thượng Khả uống một ngụm nước ấm Yaonis đưa cho, trả lời: «Là mùi hương.»

Yaonis ngồi xuống, dựa sát vào Thượng Khả, không coi ai ra gì ôm chặt lấy eo cậu.

«Mùi hương?» Viện trưởng vội hỏi «Cậu nói nguyên nhân phát bệnh là do mùi hương?»

«Đúng vậy.» Thượng Khả tự nhiên dựa vào người Yaonis, giải thích «Tôi suy đoán đây là một loại mùi hương đặc trưng có tính kích thích, người thường và Dẫn Đường đều không thể nhận thấy, nhưng cảm quan nhạy bén của Lính Gác lại có thể ngửi được, hình thành ký ức mùi hương, sau đó dần dần ăn mòn không gian tinh thần, khiến cho não bộ bọn họ sinh ra một loại ảo giác luôn bị mùi hương này bao phủ, giống như bị chìm trong khói đặc, trừ phi tinh thần lực bị tiêu hao hết sạch, nếu không thì vẫn luôn ngửi thấy mùi hương này.»

Mọi người nửa tin nửa ngờ, sau khi dò hỏi kỹ càng, rốt cuộc cũng tin tưởng kết quả dò xét của Thượng Khả.

«Loại thuốc có thể khiến Lính Gác rơi vào trạng thái tự do hỗn loạn này, là do con người chế tạo sao?» Một người Lính Gác đột nhiên hỏi.

Thượng Khả cứng nhắc trả lời: «Tôi cảm thấy khả năng này vô cùng lớn.» Lực miễn dịch của Lính Gác rất cao, mùi hương tự nhiên chỉ có thể khiến bọn họ khó chịu, nghiêm trọng hơn một chút thì tinh thần hỗn loạn. Cho dù là có thuốc có hiệu quả gây ảo giác, cũng không thể dễ dàng khiến bọn họ rơi vào trạng thái tự do hỗn loạn như vậy.

Nếu suy đoán này chính xác, vậy thì thế lực mà có thể có năng lực và dã tâm như thế, ngoài Liên Minh Phản Chính thì chẳng còn ai khác.

Tất cả người ở đây đều căng thẳng, sôi nổi nghị luận.

Lúc này Thượng Khả lại nói tiếp: «Còn có một vài điều cần chú ý.»

Một loạt ánh mắt lại tập trung lên người cậu.

«Bệnh này sẽ lây.»

«Lây bệnh?»

«Hai vị Dẫn Đường trước đây tiến hành chữa trị cho Lính Gác bị bệnh, không mở ra màng chắn tinh thần, cho nên bị ký ức mùi hương của Lính Gác lây nhiễm. Loại thuốc này đáng sợ nhất ở chỗ có thể hình thành ký ức cố định, liên tục kích thích tinh thần người bệnh, giống như một kiểu ám chỉ, khi anh tiếp xúc với loại ám chỉ này sẽ lập tức bị thôi miên. Lực miễn dịch của Dẫn Đường không bằng Lính Gác, cho nên khi nhận được ám chỉ, trong nháy mắt đã bị lây nhiễm, cho đến khi tinh thần lực trở về điểm xuất phát mới có thể tỉnh lại.»

Mọi người bày ra vẻ mặt bừng tỉnh.

Hội trưởng Hiệp Hội Dẫn Đường hỏi: «Nói như vậy, cậu không cho Yaonis sử dụng công kích tinh thần, là vì phòng ngừa hắn bị loại ám chỉ tinh thần này lây nhiễm?»

«Đúng vậy.» Thượng Khả gật đầu «Trong quá trình tinh thần lực tiếp xúc, không quan trọng là Lính Gác hay Dẫn Đường, đều có khả năng bị lây nhiễm.»

Viện trưởng tái mặt, quay đầu nhìn Hội trưởng Hiệp Hội Dẫn Đường: «Nếu thật sự xảy ra tình huống như vậy, chỉ sợ chúng ta phải hạ lệnh giới nghiêm cả nước.»

Số lượng Dẫn Đường so với Lính Gác ít hơn nhiều, hơn nữa cấp bậc không đồng đều, một khi tình thế chuyển biến xấu, chắc chắn sẽ có rất nhiều Lính Gác không được chữa trị kịp thời, mà một bộ phận Dẫn Đường cũng không thể tránh khỏi bị bệnh.

Hội trưởng tán thành gật đầu.

Đúng lúc này, một Dẫn Đường đột nhiên kinh ngạc thốt lên: «Mau xem Lục Tư Ân!»

Mọi người vội vàng quay đầu, chỉ thấy trong màn hình, Lính Gác mà Lục Tư Ân phụ trách cũng phát cuồng nhào tới, Đức Ôn đứng bên cạnh lập tức mở ra màng chắn bảo hộ.

«Không tốt!» Viện trưởng đứng bật dậy.

Đức Ôn là một Lính Gác kinh nghiệm phong phú, ngay trong nháy mắt mở ra màng chắn, cũng đồng thời sử dụng công kích tinh thần. Toàn bộ quá trình xảy ra chỉ trong vòng hai giây, Lính Gác cuồng hóa bị đánh bay ra ngoài. Thế nhưng ngay sau đó, thân thể Đức Ôn cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, giống như đang cực lực áp chế cái gì đó.

«Đức Ôn, anh làm sao vậy?» Lục Tư Ân vừa chống đỡ màng chắn của mình, vừa nôn nóng nhìn Đức Ôn.

Đức Ôn không trả lời, vẫn duy trì trạng thái phòng ngự không nhúc nhích.

Lúc này Lính Gác cuồng hóa lại tiếp tục tấn công, nắm tay nên thật mạnh trên lồng ngực y, y vẫn như cũ không di chuyển mảy may, lưng thẳng tắp đứng chắn trước người Lục Tư Ân.

Lục Tư Ân cuối cùng cũng phát hiện có chút không ổn, tách ra một tia tinh thần lực dò xét tình huống Đức Ôn, kinh hoàng phát hiện ra y bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rơi vào trạng thái tự do hỗn loạn.

Lục Tư Ân không rảnh lo cho Lính Gác cuồng hóa kia, muốn cứu Đức Ôn trước, nhưng bởi vì dời đi tinh thần lực, màng chắn không được củng cố bắt đầu rung chuyển, chớp mắt là có thể sụp đổ, đột nhiên xuất hiện một màng chắn khác, đem hai người bao phủ trong đó.

«Hội trưởng.» Lục Tư Ân kinh ngạc mà vui mừng nhìn người vừa tới.

«Rời khỏi đây.» Hội trưởng phân phó.

Lục Tư Ân không dám chần chừ, kéo tay Đức Ôn rời đi, kết quả vừa mới đụng ngón tay vào y đã bị rơi vào trạng thái tự do hỗn loạn.

Hóa ra Lục Tư Ân vẫn từng ngừng chữa trị tinh thần cho Đức Ôn, màng chắn của mình cũng đã hủy bỏ, cho nên trong nháy mắt tiếp xúc với Đức Ôn, cậu ta liền bị lây nhiễm.

Hội trưởng biến sắc, ông vừa rồi cùng bao hai người ở trong màng chắn của mình, còn chưa kịp phân cách thì Lục Tư Ân đã xảy ra chuyện.

Lính Gác bị lây nhiễm còn có thể chữa trị, Dẫn Đường một khi mắc bệnh, tinh thần lực sẽ nhanh chóng tiêu hao đến gần như không còn.

Ngay trong lúc nguy cơ trùng trùng, một bàn tay bất ngờ vươn tới, bắt lấy tay Lục Tư Ân, tách cậu ta ra khỏi Đức Ôn.

«Thượng Khả, em đang làm gì?» Yaonis vừa mới chế trụ được Lính Gác phát cuồng, quay đầu một cái đã thấy Thượng Khả đi tìm chết.

Thượng Khả là Dẫn Đường Hắc Ám, không thể thích ứng với tinh thần lực của Lính Gác bình thường, tất nhiên cũng sẽ sinh ra phản ứng bài xích đối với Dẫn Đường bình thường.

«A!» Lục Tư Ân đau đớn kêu một tiếng, căm tức nhìn Thượng Khả, lại bị cậu dùng sức lôi ra khỏi màng chắn của hội trưởng.

«Cậu muốn hại chết chúng tôi sao?» Lục Tư Ân ổn định thân thể, đứng vững liền lớn tiếng trách cứ. Vừa dứt lời, cậu ta lại phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình cùng Thượng Khả.

Ánh mắt như vậy là có ý gì?

«Thượng Khả, đã xảy ra chuyện gì? Cậu không phải Dẫn Đường Hắc Ám sao?» Một người Dẫn Đường không nhịn được hỏi «Vì sao lại có thể chữa trị được cho Dẫn Đường bình thường?»

Vừa rồi tất cả đều thấy được, Lục Tư Ân đã xuất hiện dấu hiệu bị lây nhiễm, nhưng Thượng Khả chỉ tiện tay kéo một cái đã có thể khiến cậu ta tỉnh táo lại.

Thượng Khả cười nói: «Đây được gọi là 'Liệu pháp kích thích'. Tôi không thể thích ứng với tinh thần lực của Lính Gác và Dẫn Đường bình thường, mạnh mẽ tiếp xúc sẽ phản tác dụng, sinh ra lực xung kích, tôi lợi dụng loại lực này để đánh thức Lục Tư Ân.»

«Nói như vậy, cậu hoàn toàn có thể lợi dụng phương pháp này để chữa trị cho Lính Gác bình thường, đơn giản thô bạo, an toàn hiệu quả.» Một Lính Gác tâm tư biến đổi lập tức nói.

Thượng Khả thấy mọi người bày ra vẻ mặt «hóa ra là thế», trong lòng yên lặng trợn trắng mắt, nói: «Phương pháp này chỉ có thể áp dụng đối với người mới bị lây nhiễm.»

Nếu thật sự sử dụng «Liệu pháp kích thích» đối với những Lính Gác kia, kết quả cuối cùng chỉ có một đáp án là chết, không những thế lại còn chết càng nhanh hơn.

Mọi người nghe vậy đều tỏ ra thất vọng.

Lục Tư Ân thế mới biết mình được Thượng Khả cứu, vẻ mặt cứng đờ, khô không khốc kêu một tiếng: «Cảm ơn.»

Thưởng Khả cười cười đáp: «Không cần khách khí. Người cậu cần cảm ơn phải là Đức Ôn, anh ra cho dù mất đi ý thức, cũng vẫn nhớ rõ phải bảo vệ cậu, nếu không chỉ sợ cậu không đợi được đến lúc chúng tôi chạy tới cứu.»

Lục Tư Ân quay đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông kia, trong lòng chợt sinh ra một loại cảm giác vi diệu.

Cậu ta vừa định một lần nữa nghiêm túc cảm ơn Thượng Khả, lại thấy Thượng Khả đột nhiên nhìn chằm chằm mình, ngay sau đó liền đẩy mạnh cậu ta một cái.

Lục Tư Ân bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất, vẫn còn choáng váng, chợt cảm giác được vài giọt chất lỏng ấm áp tí tách nhỏ trên mặt mình.

Lục Tư Ân mở mắt ra, nhìn thấy Thượng Khả chống đỡ thân thể, đầu gục xuống, khóe miệng chảy ra máu tươi, trên mặt lại mang theo tươi cười: «Nguy hiểm thật...»

«Thượng Khả!» Một trận gió mạnh thổi qua bên người, Thượng Khả liền rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc. Yaonis nhìn mảng lớn máu tươi sau lưng cậu, không thể giấu được sự sợ hãi không ngừng tràn ra.

«Xin lỗi, cậu ấy là vì cứu tôi...» Lục Tư Ân nói chưa nói hết đã bị ánh mắt đáng sợ của Yaonis làm nghẹn lời.

«Cút!» Hắt quát lớn một tiếng, cả người ngập trong sát khí.

Thượng Khả dựa vào đầu vai Yaonis, suy yếu nói: «Đừng trách cậu ta, người kẻ tập kích nhắm tới là em.»

Tóc Lục Tư Ân là màu đỏ, tuy rằng vẫn có điểm khác biệt, nhưng ở khoảng cách xa cũng vẫn rất dễ bị nhận nhầm thành hắn.

Nhưng căn cứ chính xác nhất, chính là cậu nghe thấy hệ thống nhắc nhở: [Bắt đầu đếm ngược thời gian hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến...]

Đếm ngược? Thượng Khả hơi hơi sửng sốt, như thế nào còn có đếm ngược?

[Sinh mệnh của ký chủ đang nhanh chóng xói mòn, nếu tồn tại, nhiệm vụ chủ tuyến được tính là hoàn thành, nếu tử vong thì thất bại.]

Wait, mục đích của cậu không phải là anh dũng chịu chết sao ? Tại sao tử vong lại thất bại?

[Nội dung của nhiệm vụ chủ tuyến là: «Trốn» khỏi ba lần ám sát của Liên Minh Phản Chính. Nếu ký chủ tử vong, đồng nghĩa với việc bọn họ ám sát thành công, đương nhiên nhiệm vụ thất bại.]

Con mẹ nó còn có thể lừa người hơn không!

Thượng Khả cố gắng duy trì một tia ý thức cuối cùng, nắm chặt tay Yaonis: Thân ái, anh nhất định phải cứu sống em! Lại một lần nữa trải qua thế giới trừng phạt, còn tăng thêm độ khó cũng không sao cả, nhưng nhiệm vụ thất bại sẽ không kiếm đủ được giá trị khen thưởng, cũng sẽ không thể quay về thời gian hồi tưởng được!

Thượng Khả chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt đến thế.

Nhưng mà cho đến cuối cùng, cậu cũng không thể chịu đựng qua thời gian đếm ngược, thậm chí cơ hội để từ biệt cùng Yaonis cũng không có.

Khi Thượng Khả một lần nữa mở mắt ra, cậu đã trở lại không gian của hệ thống.

Người đã chết, nhiệm vụ cũng không hoàn thành.

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến – trốn thoát ba lần ám sát của Liên Minh Phản Chính.]

Hả? Hệ thống, mày đang đùa tao đấy à? Tao cảnh cáo mày, hiện tại tâm trạng tao rất kém, nếu tao phát hiện mày đang trêu đùa tao, tao chắc chắn sẽ phát điên!

[Hệ thống không biết đùa giỡn, ký chủ thật sự hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến.]

«Không phải mày nói nếu tao tử vong, nhiệm vụ được tính là thất bại sao?»

[Trên lý thuyết là thế, nhưng mà, cậu trúng thưởng.]

«Trúng thưởng? Trúng cái gì?»

[Cậu mang thai.]

Cái gì!!!

[Trước khi ký chủ chết thì phát hiện ra đã mang thai ba tháng, hạt giống phôi thai lấy ra từ trong cơ thể cậu, trong quá trình sử dụng khoa học nuôi dưỡng có thể sống sót. Huyết mạch của cậu di truyền, ở mặt nào đó cũng có thể coi là một cách kéo dài sinh mệnh, cho nên hệ thống phán định cậu hoàn thành nhiệm vụ.]

Thượng Khả ngu người luôn rồi.

Cậu thế mà lại mang thai? Mang thai!!!

So với nhiệm vụ thất bại, Thượng Khả cảm thấy mình chết rồi mới biết được bản thân mang thai, càng khiến cậu cảm thấy khó ở hơn.

Nếu biết trước như vậy, cậu còn xông lên cứu Lục Tư Ân sao? Nếu không cứu Lục Tư Ân, cậu không những hoàn thành nhiệm vụ mà còn có thể được tận mắt nhìn thấy con của chính mình. Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, thuộc tính «Anh dũng» đã gần như trở thành bản năng của cậu, thấy chết mà không cứu, chính cậu cũng không chịu được.

Thực ra cậu đều hiểu rõ, người đàn ông của cậu đón nhận một sinh mệnh mới, lại đồng thời đối mặt với cái chết của cậu, nghĩ đến thôi cũng đã thấy khó chịu cả người. May mắn duy nhất là đứa trẻ còn sống, nếu là một xác hai mạng...Thượng Khả không dám tưởng tượng, Yaonis sẽ thống khổ đến mức nào?

Một lần nữa xốc lại tinh thần, Thượng Khả tiếp tục nhiệm vụ, nỗ lực hết mình kiếm giá trị khen thưởng, đạt được thời gian hồi tưởng!

-------

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này còn có mấy cái phục bút không viết (hay còn hiểu là bom hẹn giờ chưa gỡ, đợi các bạn dò mìn á), đến thời gian hồi tưởng sẽ lại nói tiếp.

Thế giới tiếp theo_____Cây khô gặp mùa xuân. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net