Chương 7-11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cap 
(Chưa beta)

Tộc Quỷ Khí vẫn luôn không ngừng bắt giết tinh linh lai, cho nên tất cả tinh linh lai sinh ra trên đại lục đều được liên minh bảo vệ. Tinh linh lai lớn lên toàn bộ đều gia nhập liên minh, trở thành lực lượng chiến đấu mạnh mẽ. Nhưng cho dù thế, số lượng tinh linh lai bị sát hại mỗi năm cũng không phải là ít.

Không lâu trước đây, một toà thành thuộc liên minh bị tộc Quỷ Khí đánh úp bất ngờ, mấy trăm dân chúng vô tội đều chết thảm dưới lưỡi dao của chúng. Càng khiến người căm hận hơn chính là, 35 bé tinh linh bị bọn chúng nhốt ở trong lồng sắt, sau đó thiêu sống toàn bộ. Tiếng bọn nhỏ gào khóc đã hoàn toàn khơi dậy sự phẫn nộ của liên minh các tộc. Bọn cướp lấy một tòa thành bị tộc Quỷ Khí chiếm lĩnh, chính thức tuyên chiến với tộc Quỷ Khí.

Thế lực các tộc sôi nổi hưởng ứng, chuẩn bị kỹ càng chờ xuất phát, lao tới chiến trường.

Thượng Khả nghe Ivy kể chuyện, tâm trạng trầm trọng, nghĩ đến những tinh linh bị giết chết, lại nhìn đến mấy bé tinh linh đang chơi đùa cách đó không xa, âm thầm thề, tuyệt đối sẽ không để các bé bị tổn thương như vậy.

Ivy nhìn biểu tình của Thượng Khả, biết cậu đang lo lắng cái gì, mở miệng nói: "Thế lực liêm minh lớn mạnh, sức mạnh đối đầu với tộc Quỷ Khí là vẫn có."

"Tộc Quỷ Khí có thể miễn dịch với hầu hết công kích ma pháp và công kích vật lý, am hiểu ma pháp hệ hỏa cùng hệ kim, nói trên một trình độ nào đó thì bọn chúng gần như là bất tử." Càng bị hạn chế hơn nữa chính là liên minh không thể sử dụng vũ khí kim loại để chiến đấu với tộc Quỷ Khí, chỉ có thể sử dụng vũ khí ma pháp phi kim loại.

"Chúng ta có thể lựa chọn cách thức phong ấn, dùng nguyên tố thiên nhiên phong ấn sức mạnh của tộc Quỷ Khí." Ivy lấy từ trong lồng ngực ra một cái mộc bài màu đen ánh kim đưa cho Thượng Khả "Đây là mộc bài khí linh châu gần đây mới nghiên cứu được của anh, dựa trên cơ sở chế tạo khí linh châu, gia tăng pháp trận phong ấn."

Thượng Khả cầm lấy mộc bài tò mò đánh giá, lại nghe Ivy bổ sung nói: "Chỉ có điền pháp trận phong ấn cần rất nhiều nguyên tố dưỡng khí đậm đặc, ở trong rừng thu thập nguyên tố dưỡng khí một hai tháng, cũng chỉ có thể luyện chế tối đa được một mộc bài khí linh châu sức mạnh thường thường. Nếu như có thể tìm được Quỷ Ngọc, giải trừ phong ấn của Suối Sinh Mệnh, luyện chế mộc bài khí linh châu sẽ đơn giản hơn nhiều."

Quỷ Ngọc...Thượng Khả ngẩng đầu nhìn mắt trái của Ivy, nếu suy đoán của cậu không sai, Quỷ Ngọc mà tất cả mọi người vội vàng tìm kiếm, chỉ là sợ là nằm trong mắt trái của Ivy. Sức mạnh nguyên tố của thần mộc xung đột với phong ấn Quỷ Ngọc, cho nên Ivy mới xuất hiện phản ứng mãnh liệt như vậy.

Nhưng mà Thượng Khả cũng không vui vẻ gì, cậu không thể xác định được, nếu mạnh mẽ mở ra phong ấn Quỷ Ngọc, liệu có nguy hiểm đến tính mạng của Ivy hay không. Nếu phải hy sinh hắn để hoàn thành nhiệm vụ, Thượng Khả thật sự không biết phải lựa chọn như thế nào.

Thượng Khả đưa lại mộc bài cho Ivy, sau đó xoay người đi tới vườn hoa.

Ivy nhắm mắt theo đuôi đi sát cậu.

Thượng Khả cầm lẵng lên bắt đầu hái hoa, Ivy chân tay nhanh nhẹn cũng lại gần giúp đỡ.

Sau khi lẵng hoa đầy, Thượng Khả lại đi vào vườn trái cây.

Ivy tiếp tục bám càng.

Thượng Khả muốn hái cái gì, hắn liền hái cái đó.

Ngắt hái xong, Thượng Khả mang rổ đi vào bếp, dùng ma pháp rửa sạch cánh hoa rồi mài thành phấn.

Ivy vô cùng tự giác giúp cậu nhóm lửa, đun nước, rửa sạch đồ làm bếp.

Thượng Khả ngồi ở bàn đá nhào bột, Ivy tựa như bức tượng điêu khắc im lặng ngồi bên cạnh, không chớp mắt nhìn cậu chằm chằm.

Thượng Khả có cảm giác như bị một bóng ma bao phủ, không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh đứng đây làm gì?"

Ivy trầm mặc không đáp, miệng câm như hến, ra vẻ "muốn nói lại thôi".

Thượng Khả:...Hình tượng kỳ quái gì đây?

"Thượng Khả." Ivy mở miệng gọi một tiếng.

"Ừ?" Thượng Khả trưng ra khuôn mặt "có chuyện thì nói đừng có lòng vòng".

"Khả Khả..." Ivy ngập ngừng thử đổi cách gọi.

"Ừ." Thượng Khả nhìn người đàn ông trước mắt, có ảo giác dường như thấy được sau lưng hắn có một cái đuôi chó long xù xù đang không ngừng vẫy qua vẫy lại.

Ivy thấy Thượng Khả không khó chịu với tên gọi thân mật kia, trong lòng mừng như điên, trên mặt lại bình tĩnh không cảm xúc, ra vẻ trầm ổn chính trực nói: "Em làm đi, anh ra ngoài, có việc gì thì gọi anh."

Nói xong, hắn ngẩng đầu hiên ngang bước ra khỏi phòng bếp, cả người như được bao phủ trong ánh sáng rực rỡ.

Thượng Khả:...Rốt cuộc là hắn uống nhầm thuốc nào vậy?

Giữa trưa, Thượng Khả làm bánh hoa cùng canh chay các bé tinh linh thích nhất, đút bọn nhỏ ăn no xong, cậu đứng dậy đi dạo trong rừng, thuận tiện suy ngẫm vấn đề Quỷ Ngọc.

Đúng lúc này, phía sau truyền tới tiếng bước chân dẫm lên lá cây, một thân thể ấm áp lập tức dán sát tới, hô hấp nặng nề phả vào tai, khiến nó hơi run run vài cái.

Ivy nhìn mà thấy ngứa ngáy, nghĩ đến cảm giác được liếm láp nó, không nhịn được duỗi tay ôm lấy eo Thượng Khả, dính lên càng chặt chẽ thân mật với cậu

"Khả Khả..." Giọng nói của Ivy vang lên có chút khẩn trương không xác định.

Hắn mạnh mẽ chiếm hữu lấy tinh linh này, biết rõ bản thân không xứng với cậu, nhưng lại không cách nào kiềm chế được khát vọng trong lòng. Nếu phải chịu trừng phạt vì đã khinh nhờn tinh linh, hắn nguyện ý trả giá tất cả.

Thượng Khả vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này không tự tin đến thế.

Hắn xoay người đối mặt với Ivy, cười tủm tỉm nói: "Ivy, em thích anh."

Ivy ngơ ngẩn nhìn cậu, tựa như không nghe rõ cậu nói cái gì.

Thượng Khả ôm lấy thắt lưng hắn, ngửa đầu dựa sát lại: "Anh thì sao? Anh thích em không?"

Thích, thích đến nỗi không thể nào kiềm chế được!

Ivy nhìn đôi mắt trong suốt kia, trái tim không chịu khống chế mà đập nhanh hơn, bởi vì kích động mà hô hấp ngày càng dồn dập.

Tinh linh không chán ghét khuôn mặt xấu xí của hắn, không chán ghét hắn xâm phạm đến cậu.

Tinh linh nói cậu thích hắn!

Ivy ôm chặt lấy Thượng Khả, cúi đầu ngậm lấy môi cậu, nóng bỏng liếm mút.

Thượng Khả nhắm mắt lại, cảm nhận được tâm tình vui sướng của Ivy.

Bọn họ một là Thần Mộc Thiên Nhiên, một lại là hóa thân của Quỷ Ngọc phong ấn Suối Sinh Mệnh, nếu nhất định phải hy sinh, như vậy Thượng Khả hy vọng mình cùng người đàn ông này có thể thoải mái hưởng thụ thời gian hạnh phúc này, cho đến khi sinh mệnh kết thúc.

Ivy chính thức tiến vào chiếm giữ trái tim Thượng Khả, nằm ở trên giường nệm mềm mại, hắn đem tất cả mọi việc trong mộng ra đều thực hiện lại một lần nữa. Cây mây bện thành phòng nhỏ chấn động nguyên một buổi tối, lá cây sàn sàn rụng đầy đất.

May là Ivy đã hạ kết giới trước, tránh được tình cảnh bị vây xem, nếu không thì các bé tinh linh ngây thơ đơn thuần sẽ bị dạy hư hết mất.

Ngày hôm sau, Ivy thần thanh khí sảng ra khỏi nhà cây, mấy bé tinh linh lập tức vọt tới vây quanh.

(*) Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái (có lẽ nhiều bạn biết rồi nhưng mình vẫn chú thích thêm nha ^^~)

Cái người xấu xa này lại dám độc chiếm Thượng Khả một buổi tối! Suốt một buổi tối đó! Bọn chúng không có chuyện kể trước khi ngủ, trò chơi gia đình không có, đến cả hát ru lúc ngủ cũng không có luôn!

Không chỉ vậy, hắn còn hạ kết giới xung quanh nhà cây, không cho bọn chúng tới gần, thật sự là không thể tha thứ!

Các bé tinh linh đằng đằng sát khí, trừng mắt nhân loại ác độc trước mắt này.

Khi Thượng Khả tỉnh lại, Ivy đang bị một đám tinh linh bé xinh rầm rập "đuổi giết". Thấy Thượng Khả đi tới, hắn lập tức nhảy qua, thân mật ôm lấy cậu, tùy ý bọn nhỏ một bé lại một bé bổ nhào vào người hắn, ý cười trong mắt không hề che dấu.

"Được rồi, đừng nghịch nữa nào." Thượng Khả ghét bỏ mà đẩy Ivy hạnh phúc đến nỗi phát xuân đầy mặt ra.

"Khả Khả, tối hôm qua anh cùng người xấu này trốn ở trong phòng làm gì?" Phao Phao tức giận chất vấn.

"Trẻ con không nên hỏi vấn đề có chiều sâu như vậy." Thượng Khả bày ra uy nghiêm của người lớn trong nhà dạy bảo.

Ừ, đúng là rất có "chiều sâu", Ivy không nhịn được cúi đầu cười trộm.

Bé tinh linh bày ra vẻ mặt ngốc ngốc đáng yêu, rốt cuộc là vấn đề này có chiều sâu ở chỗ nào?

"Khả Khả, anh không thể ngủ chung cùng loại người này!" Phao Phao nghiêm túc dùng lời lẽ chính đáng để trang thủ quyền lợi cho các bé "Anh là người thân của bọn em!"

Ivy nghe vậy, ngừng cười, nói với các bé tinh linh: "Chỉ có người thắng mới có quyền quyết định, các em muốn cướp Khả Khả khỏi anh, đánh bại anh đi đã rồi tính tiếp."

Mấy bé con đầu tiên là hai mặt nhìn nhau, sau đó phấn chấn nắm chặt tay nhỏ, cùng chung kẻ địch mà hét lớn một tiếng: "Đánh!"

Tinh linh nho nhỏ lại một lần nữa chạy tới đánh Ivy.

Thân hình Ivy chợt lóe, động tác linh hoạt chạy vào rừng, các bé liền vội vàng đuổi theo.

Thanh âm ầm ĩ dần dần đi xa, xung quang lập tức an tĩnh lại.

Thượng Khả buồn cười lắc lắc đầu, xoay người đi tới phòng bếp.

Chờ Thượng Khả nấu nướng xong xuôi, Ivy cũng đem theo một đám nhóc nghịch ngợm đang ủ rũ cụp hết đuôi xuống quay lại. Hắn đi tới bên người Thượng Khả, ôm lấy eo cậu, bày ra tư thái kiêu căng ngạo mạn của người chiến thắng.

Bé tinh linh phồng má trừng mắt như có thù sâu oán nặng với hắn vậy.

Thượng Khả ngồi xổm cạnh một cái bồn gỗ chứa đầy nước, cười gọi: "Lại đây rửa tay."

Các bé ngồi xổm quanh bồn gỗ thành một vòng, cọ tới cọ lui bắt đầu rửa tay.

Nhân lúc Ivy vào bếp bưng thức ăn ra, Thượng Khả nhỏ giọng dỗ dành trẻ nhỏ: "Đừng khổ sở, buổi tối anh giúp các em dạy dỗ hắn, hắn ăn khổ không hết thì gói mang đi ăn dần, được không?"

Cả đám sáng mắt lên như đèn pha, cười hề hề thò mặt qua: "Thật ạ?"

Thượng Khả gật mạnh đầu, vô cùng tự tin giơ lên ngón tay cái.

Sau đó là mười sáu ngón út đáng yêu đáp lại cậu.

Đêm đó, mấy bé tinh linh đều không ngủ, tụ hết trong một căn nhà cây, nhìn chằm chằm kết giới nửa trong suốt kia.

"Phao Phao, anh nghĩ Khả Khả có thể đánh thắng người kia hay không?" Laraine lo lắng hỏi.

"Tuyệt đối không thành vấn đề!" Phao Phao trả lời chém đinh chặt sắt.

Các bé khác cũng sôi nổi gật đầu, Khả Khả ở trong lòng bọn chúng là vô địch!

Trong kết giới, Ivy vận động rất có tiết tấu trên người Thượng Khả, giọng khàn khàn hỏi: "Em định để anh "ăn khổ không hết thì gói mang đi ăn dần" như thế nào?"

Thượng Khả xoay người ngồi trên eo hắn, nhân lúc người đàn ông thoải mái than thở, cúi đầu cắn lên cổ hắn một cái.

Ánh mắt Ivy tối xuống, đỡ lấy eo cậu, thắt lưng dùng sức đâm tới phía trước.

Thượng Khả rên rỉ một tiếng, trong mắt nổi lên sương mù, lại cúi người lưu lại trên xương quai xanh của hắn một dấu rang.

Ivy ngồi dậy, đè Thượng Khả ở đầu giường, chống đối qua lại.

Thượng Khả cắn một cái, Ivy liền đổi một tư thế.

Cuối cùng, trên cổ Ivy tràn đầy dấu rang, mà Thượng Khả cũng bị lăn lộn đến chân tay bủn rủn.

Nhưng người đáng thương nhất không phải là bọn họ, mà là cây đại thụ đang không ngừng rụng lá kia: Con mẹ nó, tại sao lại không có tý đạo đức nào như vậy! Còn tiếp tục như thế, lão tử đòe mòe sẽ trọc lốc !!!

Đến khuya các bé con mới đi ngủ, chờ bọn nhỏ tỉnh lại, lập tức hung phấn chạy tới xem "kết quả" tối hôm qua Thượng Khả chiến đấu.

Chỉ thấy làn da lộ ra bên ngoài của người nào đó, đều bị dấu vết xanh xanh tím tím che kín, khóe miệng rách da, giống như bị vô số con sâu cắn, các bé xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Vốn là hy vọng hắn sẽ bị dạy dỗ, nhưng hiện tại nhìn thấy "thảm trạng" này, mấy bé con đều không khỏi đồng tình.

"Khả Khả, bọn em tha thứ cho hắn, về sau để hắn ngủ cùng đi." Các bé tinh linh tỏ vẻ thấu hiểu lòng người. Gặp phải ngược đãi cực kỳ tàn ác như thế, mà vẫn kiên trì muốn ngủ chung, người kia đối với Thượng Khả chính xác là "chân ái".

Thượng Khả: "..." Lập trường của mấy nhóc vứt cho chó gặm rồi hả?

Ivy ở phía sau bọn nhỏ, giơ tay chữ V chiến thắng.

Thượng Khả: "..."

Những ngày hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, đá thông tin của Ivy lập lòe ánh sáng đỏ, biểu thị chiến sự đã bắt đầu.

Ivy nói với Thượng Khả: "Anh phải đi, chờ anh trở lại."

Thượng Khả ôm lấy cổ hắn, in lên trên môi hắn một nụ hôn: "Đi đường cẩn thận."

Ôn như trong mắt Ivy mềm mại như nước, cùng cậu cọ xát một lát, sau đó cầm lấy hành lý, lưu luyến không rời mà tạm biệt tinh linh của hắn.

Thượng Khả nhìn bóng dáng hắn đi xa, lẩm bẩm nói: "Ivy, chúng ta gặp lại trên chiến trường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net