Chương 27: Trúng Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Qua ngày mới, những tia nắng mặt trời chiếu sáng lan toả sự ấm áp và ấm nóng trong những ngày gần xuân, tia nắng chiếu rọi lên người cậu khiến cậu khó chịu mà tỉnh giấc cậu nheo măt rồi từ từ mở ra đôi mắt bạc như dòng sông tĩnh lặng nhìn trên trần nhà đăm chiêu suy nghĩ rằng bao lâu rồi cậu mới được ngủ ngon như thế và tự nhủ rằng sau khi trở về thế giới thực cậu phải ngủ thật đã mới được. Đang mãi mê suy nghĩ bỗng có tiếng nói cất lên:

" Chủ Nhân mọi thứ đã được chuẩn bị xong chỉ cần người ra lệnh thì sẽ tiến hành!!" một thân ảnh màu đen chắp tay cung kinh nói.

Cậu nghe xong liếc mắt qua nhìn thân ảnh áo đen đó ồ hoá ra là A Tứ cậu thầm nghĩ rồi mệt mỏi ngồi dậy thở dài  chán nản hỏi:

" Bên phía của lão Tể Tướng sao rồi!?"

" Việc này...thưa chủ nhân...thật ra là...!" thân ảnh đen ấp a ấp úng nói

Cậu thấy vẻ khác thường của hạ nhân liền nghi hoặc nói:" Làm sao đã xảy ra việc gì!?"

" Bẩm chủ nhân lão Tể Tướng đã căn dặn người của mình là Ngọc Quý Nhân hạ độc bệ hạ nhưng mà ngày hôm qua Bệ Hạ ko ở chỗ Ngọc Quý Nhân cũng không ở trong tẩm điện nên lão ta không thể hạ độc được Bệ Hạ!!" Cậu nghe xong liền cười khẩy nói:

" Ồ thế là Bệ Hạ không bị trúng độc kế hoạch bị phá huỷ đi một nửa!?" nói xong sát khí trên người cậu toả ra làm thân ảnh đen đó không khỏi run rấy liền lắp ba lắp bắp nói:

" Chủ Nhân xin đừng lo ngày hôm qua tuy Bệ Hạ không ở chỗ Ngọc Quý Nhân nhưng khoảng chừng 1 canh giờ sau đã quay về trại nên thuộc hạ đã sai người bỏ độc vào trà của Bệ Hạ và chính mắt thuộc hạ nhìn thấy Bệ Hạ đã uống độc dược nên Chủ Nhân đừng lo mọi việc vẫn theo kế hoạch mà ngài đề ra!!"

Cậu nghe xong liền thở phào nhẽ nhõm lên tiếng:" Không làm trái kế hoạch là được được rồi người đi đi làm xong nhiệm vụ tuyệt đối không được xảy ra sơ sót hôm nay là ngày quan trọng mọi thứ phải đúng như kế hoạch" vừa nói cậu vừa vẩy tay thân ảnh đen thấy vậy liền cung kính chắp tay rồi rời đi

Sau khi thân ảnh đen kia rời đi cậu đừng lên đi đi lại lại suy nghĩ hắn hôm qua không ở chỗ phi tần của hắn mà lại đi đâu nhỉ lỡ đâu hắn đi giết lão tể tướng thì không phải kế hoạch của cậu bị dở lỡ sao cậu đau đầu suy nghĩ rồi kiên định nói:" Đã đến nước này đâm lao thì phải theo lao thôi nay là ngày quan trọng phải chuẩn bị kĩ lưỡng" nói xong cậu cho người vào hầu hạ thay đồ rồi bản thân đi kiểm tra khắp nơi.

" A Tam, chỉ cần khi tý nữa thấy ta và Bệ Hạ ở riêng với nhau ngươi hãy sắp xếp thả đám sói đã được huấn luyện ra, ngựa của Bệ Hạ thì hãy chọn ngựa đực đang tới kì động dục để khi thấy Tiểu Bạch( ngựa của A Âm tên Tiểu Bạch) thì liền nổi điên lên. Đã hiểu chưa!?" Cậu vừa đi vừa nói

A Tam lúc này đã thay bộ đồ của hạ nhân đi theo sau cậu cung kính vâng lời :" Dạ!!"

" Còn nữa thuốc giải của A Đại mang đến cho ta, phòng khi nguy cấp các người hãy dẫn người bắt lão Tể Tướng rồi cứ theo kế hoạch mà làm!!" 

" Dạ thuộc hạ đã hiểu!!" Nói xong A Tam cũng rời đi chuẩn bị

Sau khi A Tam rời đi có 1 tỳ nữ đến gặp cậu cung kính nói:" Đại Tướng Quân Tể Tướng có việc quan trọng muốn gặp ngài!!"

Nghe xong cậu không đi cũng biết là lão cáo già muốn nói chuyện gì, việc cậu giao cho lão lão làm không xong nên là muốn tạ tội với cậu đây. Cậu nhìn tỳ nữ gật đầu tỳ nữ hiểu ý liền dẫn cậu đi đến trại của Tể tướng. Tể tướng nhìn thấy cậu lo sợ ríu rít nói:

" Đại tướng quân anh minh tha lỗi cho ty chức không hoàn thành nhiệm vụ ngài giao!!"

Cậu nghe xong hiểu ý liền trừng mắt nhìn lão:" Đúng là vô dụng mỗi thế thôi cũng không làm được"

Lão bị cậu nói liền uất ức nghĩ thầm nếu không phải cậu còn tác dụng thì làm sao lão lại cung kính với cậu được liền nhỏ giọng lo lắng nói:" Là ty chức vô năng!!"

Cậu thở dài nói:" Được rồi không cần lo Bệ Hạ cũng đã trúng độc rồi ngươi cứ theo kế hoạch mà làm!!"

Lão nghe xong liền vui mừng thầm nghĩ cậu quả thật là 1 tên rất được việc cứ lợi dụng cậu thì tất có được lợi thôi rồi vui vẻ nói:

" Đại Tướng Quân anh minh quả là minh chủ tương lai!!"

Cậu nghe xong chán ghét phất tay nói:" Được rồi không có chuyện gì thì lui đi làm theo kế hoạch sau tất có phần của ông!!" Nói xong cậu quay lưng bước đi 

Lão cáo già dạ 1 tiếng rồi liền cung kính tiễn cậu sắp rồi lão sẽ được nắm trong tay thiên hạ đến lúc đó coi cậu có dám làm trái lệnh lão

Cậu đi dạo kiểm tra xung quanh rồi tới chỗ Thương Ly:" Đã sắp xếp hết chưa bảo vệ thật tốt Bệ Hạ!!"

Thương Ly thấy cậu cũng chắp tay cung kính nói:" Đại tướng quân yên tâm tầm 1 khắc sau là có thể khai mạc đại hội săn bắn đã sắp xếp người bảo vệ Bệ Hạ rồi!!"

" Được làm tốt tắm!!" Cậu an tâm nói  

Khoảng 1 khắc sau tiếng tù và tiếng trống vang lên liên hồi báo hiệu cho đại săn bắn đã được diễn ra. Cậu khoác lên mình chiếc áo giáp uy nghi mái tóc bạc bay phấp phới theo gió quả là 1 hình tượng đại anh hùng dũng mãnh. Cậu đi đến trại của Hoàng Đế đứng trước cửa mà dõng dạc nói:

" Đại hội săn bắn đã được diễn ra mời Bệ Hạ xuất hành!!" 

Cậu vừa nói phía bên trong liền có tiếng bước chân đang bước ra. Là 1 thân ảnh uy nghiêm khiến ai cũng phải kính sợ mái tóc tím được buộc gọn bay phấp phới cùng với chiếc áo bào được thêu khắc kĩ xảo chiếc mặt nạ bằng càng che nửa khuôn mặt lại làm hắn càng trở nên thân bình lạnh lẽo như tu la giáng thế  khí tức xung quanh  cùng đôi tử mâu lạnh lẽo  khiến cho ai cũng cảm thấy khiếp sợ nhìn thấy cậu hắn bất giác cười 1 cái ánh mắt hắn nhìn cậu dịu dàng đến kì lạ. Hắn đi đến đứng trước mặt cậu thấy đôi môi đỏ mọng của cậu có 1 chút sưng nhẹ liền vui vẻ rồi nhẹ nhàng nói

" Phiền Đại Tướng Quân rồi!! Nào đi thôi!"

Cậu dạ 1 tiếng  rồi đi theo sau chằm chằm nhìn hắn rồi thầm nghĩ, sao lại đeo mặt nạ chẳng lẽ hôm qua đùa nghịch với phi tần nào đó nên bị cô ta cào rách mắt. Cậu vừa đi theo sau hắn vừa suy nghĩ hắn thấy cậu đang nhìn mình đã vui vẻ lại càng vui vẻ hơn cậu nhìn hắn thế này hắn thật sự sắp không khố chế nổi mà hôn cậu r lôi cậu vào để mà ăn sạch cậu mất. Cậu đang đăm chiêu suy nghĩ thì lại bị ớn lạnh giống như ai đó sắp có ý đồ không tốt với cậu vậy rồi cậu bất chợp đụng vào thân ảnh to lớn phía trước liền không chú ý mà sắp ngã ra phía sau. Hắn thấy cậu sắp ngã liền lấy tay kéo cậu lại rồi ôm vào trong lòng mùi hương trên người cậu làm hắn đê mê lưu luyến  vui vẻ ghé sát vào tai cậu thì thầm nói:

" Đại tướng quân sao không cẩn thận rồi!! Nếu ngài bị thương thì ta đây sẽ rất đau lòng đó!!" 

Cậu cảm nhận được hơi thở của hắn khuôn mặt đỏ ửng lên liền luống cuống thoát khỏi vòng tay của hắn nói:

" Tạ ơn bệ hạ vi thần sẽ cẩn trọng hơn!!" nói xong cậu đi phía trước hắn tai cậu đỏ bừng xấu hổ

Cậu rời khỏi vòng tay hắn làm hắn cảm thấy như mất đi 1 cái gì đó rất quan trọng rồi nhìn cậu đi phía trước tay nắm thành quyền xung quanh toả ra khí tức đáng sợ khiến hạ nhân xung quang run sợ nghĩ thầm hắn sắp không nhịn nổi nữa rồi muốn đem cậu vào giam cầm trong lồng vàng của hắn mặc hắn chơi đùa khoảng mấy giây sau hắn bình tĩnh rồi tự nhủ bây giờ không phải lúc rồi cậu sẽ là của hắn thôi nghĩ xong hắn liền đi theo sau cậu nghĩ tính về tương lại của cậu và hắn sau này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net