Chương 17. Tâm tư vai chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tagoon

Sau đoạt được khôi thủ, Dạ Vô Thương bèn danh chính ngôn thuận một lần nữa làm lễ bái sư, được Huyền Thượng chân nhân thu làm đệ tử thân truyền. Đại đệ tử là đệ tử hạch tâm, tiểu đệ tử là người đứng đầu đại bỉ, quả thật là giúp ông kiếm đủ mặt mũi. Tươi cười trên mặt của Huyền Thượng chân nhân vẫn chưa hề đình chỉ một giây phút nào.

Sinh hoạt ngày thường của hai người lại khôi phục như trước kia, cùng ăn cùng ngủ, cùng vào cùng ra, Bạch Húc xem như hoàn toàn nhìn rõ tốc độ thăng cấp biến thái của Dạ Vô Thương, bởi vì chưa được bao lâu từ sau đại bỉ, linh lực trên người y lại dao động thập phần kịch liệt, ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá.

Cuộc của hai người tuy rằng cực kì bình yên, nhưng phiền não của Bạch Húc cũng không ít, tựa như bây giờ.

Mặc Cô Thành đứng ở trước mặt hắn, mãn nhãn đều là sùng kính cùng nhu mộ. Dáng người cao lớn đĩnh bạt hoàn mỹ như người mẫu, thiếu niên gần mười bốn tuổi lại có dung mạo đao tước thâm thúy, gần như có thể mê hoặc bất kỳ nữ nhân nào.

Không thể không nói, Mặc Cô Thành xác thật thỏa mãn hết thảy yêu cầu của vai chính, tướng mạo, dáng người, thậm chí khí chất, cách nói năng đều như được tuyển chọn từ những thứ tốt nhất.

Nhưng bởi vì Bạch Húc huỷ hoại bản « Hỗn Độn Ngũ Hành » kia, pháp tắc Thiên Đạo không biết là không đưa ra bồi thường, hay là còn chưa kịp bồi thường, dù sao gã hiện tại mới chỉ là Luyện Khí tầng bốn.

Vốn dĩ chỉ cần vai ác không ở bên cạnh, hắn cũng không phản cảm khi nhìn thấy vai chính đến mức đó. Dù sao cũng là một soái ca, gã dù có đáng ghét đi chăng nữa thì tốt xấu gì cũng đẹp con mắt!

Nhưng mà, đây đã là lần thứ tư "ngẫu nhiên gặp gỡ" trong tháng!

Điều này làm cho Bạch Húc cực kì không vui.

Hắn vốn dĩ đã không thích vai chính, một người ngay cả huynh đệ trúc mã trúc mã cũng có thể giết chết không chút do dự, có thể nói cực kỳ khiến cho lòng người lạnh giá.

Hơn nữa gã hiện tại căn bản không có bất luận giao thoa gì với Bạch Húc, gặp gỡ thường xuyên như vậy chắc chắn là có sự sắp đặt. Nhưng hắn có gì đáng để gã mưu đồ cơ chứ?

Thân phận, địa vị, tài nguyên tu luyện, hẳn là không ngoài mấy thứ này.

Nghĩ thông suốt điều này, kháng cự trong lòng Bạch Húc đối với Mặc Cô Thành lại càng thêm trầm trọng. Hắn chán ghét bị người khác lợi dụng, đặc biệt là loại người như vai chính, dùng xong lập tức vứt bỏ.

Mặc Cô Thành nhìn nam tử thanh lãnh như tiên trước mặt, bỗng nhiên có một loại cảm giác không chân thật.

Gã vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện không nên là như thế này.

Gã cũng chẳng hiểu vì sao, chỉ cảm thấy hết thảy những điều này đều không đúng. Gã không nên chỉ tầm thường giống như bây giờ, quan hệ giữa Đại sư huynh với gã cũng không phải đạm bạc giống như hiện tại, hơn nữa tên Dạ Vô Thương kia ......

Tên tiểu sư đệ đó không thể nghi ngờ là rất may mắn. Có sư tôn hiền từ lại khai minh, sư huynh tuy rằng lạnh nhạt nhưng lại duy độc đối với y đào tim đào phổi, này không thể nghi ngờ khiến cho người khác vừa ghen ghét vừa hâm mộ.

Chỉ là gã luôn ẩn ẩn có loại cảm giác, Dạ Vô Thương không nên thuận lợi giống như bây giờ, gã cũng không nên tầm thường như vậy, quả thực rất giống như...... Hai người bọn họ tráo đổi số phận cho nhau vậy.

Theo cảm giác ngày càng mãnh liệt, gã cũng trở nên ngày càng chấp nhất với Bạch Húc, muốn được hắn chiếu cố, vọng tưởng được hắn coi trọng, muốn hắn đối xử với gã giống như với Dạ Vô Thương, mọi chuyện đều lấy gã làm đầu, có thể không oán không hối trả giá vì gã......

Cho nên gã bèn thuận theo tâm ý của chính mình, tạo dựng lên nhiều lần "ngẫu nhiên gặp gỡ", vọng tưởng trả hết thảy mọi thứ về lại quỹ đạo ban đầu. Nhưng mọi việc tựa hồ không thuận lợi như gã vẫn nghĩ, Đại sư huynh hình như...... Rất chán ghét gã ư?

Nhưng vì cái gì mới được? Không thể như vậy đâu.

Nghĩ vậy, trên mặt Mặc Cô Thành lại đeo lên mặt nạ hoàn mỹ mỉm cười, đôi mắt tràn đầy cung kính nhu mộ gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, vô cùng khiêm tốn nói, "Đại sư huynh chung linh dục tú, tiên nhân chi tư, ta thật sự khó có thể ức chế sự sùng kính của mình đối với sư huynh, lúc này mới...... Ta cũng không muốn chọc sư huynh không vui, chỉ mong được sư huynh liếc mắt một cái từ xa là tốt rồi. Nếu như quấy rầy đến sư huynh, ta lập tức đi ngay."

Một phen lời nói vô cùng chân thành, lại có tình có lí, biểu diễn hình tượng sùng bái khi nhìn thấy thần tượng ái mộ đã lâu đến vô cùng nhuần nhuyễn, từng câu từng chữ đều biểu lộ chân thành cùng tâm tình luôn suy nghĩ cho hắn. Nếu như người nào không hiểu rõ nghe được, e là thật sự sẽ bị gã đả động.

Chẳng qua bộ dạng làm bộ làm tịch kia ở trong mắt Bạch Húc đã biết tỏng gã mà nói, chỉ làm hắn cảm thấy càng thêm chán ghét.

Vẻ mặt của Bạch Húc từ đầu đến cuối cũng chưa từng biến hoá lấy một lần, chờ Mặc Cô Thành tố xong tâm sự của mình, hắn chỉ lạnh lùng đáp trả một câu, "Vậy ngươi bây giờ thấy rồi đó, có thể đi được rồi."

Sau đó không chút lưu luyến xoay người rời đi.

Mặc Cô Thành bị hung hăng nghẹn một hơi. Nhìn thân ảnh Bạch Húc ngày càng xa, ánh mắt gã càng thêm thâm trầm, lửa giận quay cuồng trong lòng bị gã cố gắng áp chế, khoé miệng gợi lên một độ cung chí tại tất đắc*.
*Chí tại tất đắc: lập chí phải đạt được hoặc hoàn thành nguyện vọng nào đó. (Theo baidu)

Đại sư huynh, ta đối với ngươi, càng ngày càng cảm thấy hứng thú rồi đó.

Dạ Vô Thương đứng cách hai người không xa, nhìn bóng dáng sư huynh rời đi cùng dã tâm trong đáy mắt Mặc Cô Thành, con ngươi u ám càng thêm thâm trầm.

Y ngay từ đầu cũng không phát hiện có gì không đúng, chỉ là sau mỗi lần sư huynh từ bên ngoài trở về sắc mặt đều trở nên không thích hợp. Y từ trước đến nay không thích sư huynh có bất cứ chuyện gì vượt khỏi tầm khống chế của mình, cho nên mới quyết định trộm đi theo sư huynh, ai ngờ lại thấy được vẻ mặt khiến người buồn nôn cùng bộ dáng làm bộ làm tịch của Mặc Cô Thành.

Rõ ràng hết thảy đều không giống, Mặc Cô Thành lại vẫn cứ vọng tưởng quấn lên người sư huynh, muốn sư huynh giúp gã bình bộ thanh vân*, sau đó lại đến đối phó với y sao?
*Bình bộ thanh vân: một bước tới trời, chỉ người lập tức dễ dàng bước lên chức vị cao. (Theo baidu)

Y tuyệt đối không cho phép!

Vì vậy, sau đó có rất nhiều tin đồn về Mặc Cô Thành kiểu như tự cao tự đại, bất kính sư huynh mục vô tôn trưởng, thậm chí thường xuyên nói xấu bọn họ trong nháy mắt truyền đi khắp Thiên Hoa Tông. Mặc Cô Thành ở Lôi Hỏa phong làm tạp dịch mỗi ngày trải qua lại càng không dễ chịu.

Vốn dĩ Quách Đạo cũng khá có hảo cảm với gã, cực kì chiếu cố gã. Nhưng hắn lại nghe nói tên Mặc Cô Thành này thường xuyên lảng vảng ở Thượng Thủy Phong, đại hiến ân cần với Dạ Vô Thương.

Dạ Vô Thương là ai? Đó là đối thủ một mất một còn mà hắn hận không thể lột da rút gân. Mặc Cô Thành vậy mà lại đi lấy lòng nó, không phải là đang đánh vào mặt hắn sao? Xem ra toà miếu Lôi Hỏa phong này đã dung không nổi tôn đại thần là gã nữa rồi!

Sau đó không lâu, có tin tức truyền ra Mặc Cô Thành ăn cắp pháp bảo của sư huynh, bị phế mất tu vi, một lần nữa bị đuổi về ngoại môn.

Vì những lời đồn lúc trước, mọi người đã nảy sinh ấn tượng cực kém đối với Mặc Cô Thành, cho nên căn bản không ai hoài nghi tính chân thật của việc này. Kể cả là giả thì thế nào? Chẳng qua chỉ là một tên tạp dịch!

Chuyện này bởi vì phát sinh trên người một tên tạp dịch tầng dưới chót, cho nên chỉ không lâu sau đã im ắng xuống. Rốt cuộc cũng chẳng có ai muốn nghe lời đồn thổi của loại người không có địa vị này. Cho nên chờ đến khi Bạch Húc nghe được đã là thật lâu sau đó.

Giấu đi tươi cười có chút quỷ dị trên mặt, ánh mắt Dạ Vô Thương loé lên một tia sáng quỷ quyệt. Sống lại một lần, ta sao có thể lại bại dưới tay ngươi, lại lần nữa làm đá kê chân cho ngươi!

Chẳng qua sư huynh tất nhiên sẽ không thích y giết người, hơn nữa y hiện giờ chưa có biện pháp bảo đảm ở trong Thiên Hoa Tông động thủ mà không lưu lại dấu vết, cho nên...... Đây chỉ là một đòn cảnh cáo nho nhỏ thôi, mối thù giữa hai người họ, về sau lại tính!

Nợ máu năm đó, hẳn là phải từng chút từng chút trả lại cho rõ ràng mới được!

Bạch Húc nhìn gương mặt hiền từ của Huyền Thượng chân nhân trước mặt. Hắn vẫn luôn coi vị lão nhân này giống như cha để đối đãi, cho nên thái độ của hắn lại càng thêm cung kính. Chỉ là người tu chân thất tình đạm bạc, không thể nào giống như bá tánh bình thường hưởng thụ niềm vui thú giữa người thân với nhau, cho nên hắn chỉ có thể yên lặng tăng tần suất tới bái phỏng vị lão nhân này, tẫn hiếu đạo nhiều hơn chút.

Vừa mới ngồi xuống đã bị nhét cho một tấm thiệp mời đỏ thẫm, hắn hơi kinh ngạc hỏi, "Sư tôn, đây là?"

Huyền Thượng chân nhân vuốt vuốt chòm râu tuyết trắng, trên mặt cũng đầy vẻ vui mừng, "Một vị lão hữu của ta, Viêm Khuynh Thượng Nhân, tổ chức đại thọ 600 tuổi. Hắn thời trẻ cực kì thân với vi sư, hiện giờ cũng đã là tu sĩ Luyện Hư kỳ, cho nên đưa tới thiệp mời. Chẳng qua vi sư già rồi, bên ngoài là thiên hạ của người trẻ tuổi các ngươi, Húc Nhi thay mặt vi sư đi một chuyến đi."

Bạch Húc nháy mắt đã nghe hiểu ý tứ của sư tôn. Vị Viêm Khuynh Thượng Nhân kia là tu sĩ Luyện Hư kỳ, lễ mừng thọ nhất định sẽ mời các bậc anh hào trong thiên hạ. Những trường hợp như thế này, thường thường chính là hội giao lưu giữa các tiểu bối với nhau, thậm chí là hội xem mắt của những nam nữ tu sĩ trẻ tuổi. Sư tôn đây là hy vọng hắn có thể mở rộng nhân mạch.

Cảm kích sự dụng tâm của Huyền Thượng chân nhân, Bạch Húc cảm thấy trong lòng ấm áp, thập phần cung kính nói, "Đồ nhi minh bạch, nhưng đồ nhi cả gan, hy vọng có thể mang theo Tiểu Dạ đi cùng."

Huyền Thượng chân nhân sửng sốt, lập tức phản ứng lại, không những không có bất cứ vẻ bất mãn nào, ngược lại cực kì vui mừng vì đồ đệ của mình có tình người. Đồ đệ biết quan tâm săn sóc như vậy, so với con người lạnh lùng như băng trước kia, với ai cũng chớ gần, hầu như không quan tâm đến người khác, hiện giờ đã khiên ông yên tâm hơn nhiều rồi.

"Đó là đương nhiên. Đứa nhỏ Tiểu Dạ này kiên định chăm chỉ, vi sư rất thích. Chỉ là nó quá hướng nội, ngươi mang theo nó ra ngoài nhìn nhiều một chút, đối với tu vi của nó có lợi rất lớn."

Được sự đồng tình của Huyền Thượng chân nhân, Bạch Húc vui vẻ rạo rực tiếp nhận lễ vật mừng thọ, trở về chuẩn bị công việc.

Địa điểm chúc thọ nằm ở một mặt phía Đông của đại lục, Xích Viêm Thành. Nếu như ngự kiếm phi hành đại khái chỉ cần năm ngày, từ giờ tới lúc đó còn hơn một tháng, thời gian có thể nói là vô cùng thừa thãi. Nhưng Bạch Húc từ sau khi đi vào thế giới này, không kể lần trước đi Thương Lan bí cảnh thì tính ra vẫn chưa từng thăm thú nơi đây.

Lần này có cơ hội, hắn thế nào cũng phải dạo chơi khắp thế giới, coi như là đi nghỉ phép đi!

Trở về thông báo cho Dạ Vô Thương, y không tỏ vẻ gì đặc biệt. Bạch Húc tự động coi như y cam chịu, vui mừng bắt đầu thu thập đồ đạc. Kỳ thật cũng chẳng có gì để chuẩn bị, tất cả gia sản cứ nhét hết vào trong túi Càn Khôn là có thể khinh trang giản hành, so với du lịch ở hiện đại còn thuận tiện hơn nhiều ấy chứ.

Sau khi báo cáo với tông môn, Bạch Húc mang theo Dạ Vô Thương chậm rãi khởi hành.

Bọn họ không trực tiếp đi tới Xích Viêm Thành mà đến Tân Nguyệt Thành ở phụ cận, cũng là đại bản doanh của một trong tam đại tu chân thế gia, Hàn gia.

Khác hẳn với Quách gia, đệ tử Hàn gia đều tương đối điệu thấp, làm người cũng tương đối khiêm tốn, cho nên ở trong tông môn ngược lại không gây sức ảnh hưởng gì.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Hàn gia thực lực yếu nhược. Ngược lại đệ tử Hàn gia cực kì chăm chỉ kiên định, tâm tính vững vàng, lại xử sự điệu thấp, cho nên mới không có cảm giác tồn tại mà thôi. Nhưng so ra thì thực lực bình quân của Hàn gia lại là mạnh nhất, khiến người khác không dám mạo phạm.

Bạch Húc điều khiển Ánh Tuyết kiếm, ôm Dạ Vô Thương vào trong ngực, dọc theo đường đi thưởng thức cảnh trí chung quanh, cảm thấy thật vui vẻ thoải mái.

Không có khí thải và ô nhiễm như ở hiện đại, hô hấp toàn là linh lực tinh thuần, bốn phía là kiến trúc cổ kính, bởi vì còn ở ngoại thành, cho nên không có những toà lầu cao lớn lộng lẫy, chỉ có từng ngôi nhà trệt thấp bé, cũng xem như là cảnh đẹp khó gặp.

Dạ Vô Thương tuy rằng đã có thể tự mình ngự kiếm, nhưng y lại cực kì tham luyến nhiệt độ cơ thể hơi thấp từ Bạch Húc cùng sự chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ của hắn dành cho y. Y tình nguyện làm nũng bán manh cũng không muốn phải ngự kiếm một mình.

Bạch Húc còn đang chìm đắm trong cảnh trí và bầu không khí tự do xung quanh, đầu óc đột nhiên nổ vang nhắc nhở của hệ thống.

【 Đinh! Thượng Quan Duệ xuất hiện trong bán kính một trăm dặm quanh ký chủ, xin ký chủ tiến đến cứu trợ. 】

Thượng Quan Duệ? Bạch Húc cẩn thận hồi tưởng lại cốt truyện, đây chính là nam phụ đầu tiên bên cạnh nam chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net