Chương 19:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài kia trời cũng bắt đầu tối, những ngọn đèn lồng đều đã được cung nhân thắp sáng.
Bên trong khung cảnh rực rỡ. Xiêm y hoà chung với trang sức tinh xảo tạo thành cảnh tượng xa hoa trụy lạc của giới quyền thế.

Nhìn xem đâu đâu cũng là trân tài địa bảo, chim hiếm thú quý. Không gì là không có!

Nhưng vị ngồi trên ngại vàng kia đến chớp mắt cũng lười. Hắn căn bản không để những thứ này vào mắt.

Chu Tử Thần đăng cơ năm hai mươi tuổi. Còn đường đi đến ngai vàng chỉ mất vẻn vẹn bốn tháng. Hắn cùng với Chu Tử Âm và đại tướng quân Trần Nhiễm liên thủ để đoạt lại ngai vàng từ tay kẻ gian ác, kẻ bày mưu tính kế, người cầm binh bày trận, từng bước đi phải nói là hoàn mỹ.

hắn Lật đổ thúc phụ mưu quyền đoạt lợi. Giết chết gian thần nối giáo cho giặc!

Một đường hắn đi tinh phong huyết vũ. Đạp lên thì cốt của kẻ thù xưng vương!

Hắn cùng với Bình Vương: Chu Tử Âm có thể nói là song long của hoàng triều.

Kẻ tài năng dị bẩm sát phạt quyết đoán, người thông minh xảo trá, tài phú kinh người!

Nhớ ngày ấy, lúc tháng ba trời vẫn còn se lạnh, hắn lệnh cho Phiêu Kị Tướng quân phi ngựa một đường tới biên cương trong đêm. Mục đích của hắn là tập hợp đại quân chuẩn bị vây thành ép Kế Vương phải nhường ngôi.Trần Nhiễm là kẻ máu lạnh nhưng rất trung thành, việc thu phục được hắn ta không phải dễ, Chu Tử Thần đã mất rất nhiều công sức mới lôi kéo được Trần nhiễm về phe mình. Kế Vương Chu Thái biết được chuyện này vừa tức vừa sợ, hắn vốn định mưu hại Trần Nhiễm nhưng lại thất bại, Trần Nhiễm mặc dù bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, sau khi tập hợp đủ số quân, hắn liền mặc lên chiến giáp khởi hành đến kinh đô.

Còn Chu Tử Âm thì vẫn bị giam lỏng trong phủ, hắn giả vờ quy thuận kế Vương, ngoài mặt thì hắn giả vờ trăng hoa, ngày đêm rượu chè để giảm bớt lòng phòng bị của Chu Thái, một bên thì bày mưu tính kế nghĩ cách đưa đệ đệ trở lại cố đô, chỉ một bước đi sai thôi là sẽ hỏng cả cơ đồ cho nên Chu Tử Âm hầu như không tin tưởng ai cả, dù là đệ đệ mình hắn cũng giữ thái độ nửa tin nửa ngờ. Ðến khi mọi chuyện vỡ lở, hắn liền bị Kế vương giam lỏng trong cung, ngày đêm dùng hình với mong muốn moi được thêm thông tin và hướng đi của đại quân và kiềm chế Trần nhiễm. Khoảng thời gian đó Chu Tử Âm sống không bằng chết, nhưng hắn vẫn nhất quyết không tiết lộ dù chỉ là nửa chữ.

Còn Chu Tử Thần, nhiệm vụ của hắn là trấn an lòng dân, vạch trần tội lỗi của Kế vương, đồng thời hội họp với đại quân của Trần Nhiễm chuẩn bị vào Kinh đô nhậm chức, Sau khi nhận được tin huynh trưởng bị bắt, hắn liền đích thân đến Tam Tinh ra một cái giá cực cao để thuê sát thủ cứu Chu Tử Âm. Không chỉ vậy để bảo đảm kế hoạch thành công, hắn còn liên lạc với Triệu Thu Nguyệt, sủng phi được Chu Thái ưu ái nhất bấy giờ, hắn lệnh cho nàng ta tìm cách chuốc say Kế vương, khiến ông ta ngủ ngon trong một đêm.

Chu Thái vốn mê đắm Triệu Thu Nguyệt nên không nghi ngờ gì, hơn hết khoảng thời gian trước nàng ta cũng không có hành động gì mờ ám nên rất được Kế vương tin tưởng.

Nàng ta vốn là tỳ nữ hầu hạ cho Chu Tử Thần, nhưng lại có nhan sắc chim sa cá lặn, sau kế Vương cướp ngôi, Triệu Thu Nguyệt đã lén chạy ra khỏi thành, sau lặn lội đường xa đến tận Ðại tần để tìm hắn. Chu Tử thần lúc đó bị đưa đến nơi này với tư cách là một con tin, hắn vốn dĩ đã hết hy vọng sống nhưng nhờ có Triệu Thu Nguyệt nên hắn mới vực dậy được. Hai người bắt đầu bày mưu tính kế, Triệu thu Nguyệt nguyện ý vì hắn mà hy sinh, cho nên Chu Tử Thần đã dạy nàng ta cách để lấy lòng nam nhân, sau đó gửi Triệu Thu Nguyệt về lại Cố hương. Nàng ta chỉ mất vài năm để leo lên vị trí sủng phi và lấy được sự tin tưởng của Kế vương.

Nhờ vậy nên kế hoạch giải cứu Chu Tử Âm mới thành công, không lâu sau đại quân đánh trực diện vào trong kinh đô, Chu Tử Thần gần như tàn sát toàn bộ cấm vệ quân mới bắt được Kế Vương và chém đầu ông ta.

Hồi ức vừa kết thúc, Chu Tử Thần liền liếc mắt nhìn sang Triệu hoàng hậu đang ngồi cạnh hắn, để đền đáp ơn cứu mạng hắn đã phong Triệu Thu Nguyệt thành hậu và ban mọi quyền hành cho nàng ta, nhưng nữ nhân này còn muốn chiếm trọn cả trái tim của hắn, điều đó Chu Tử Thần không thể cho được.

Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn Vương huynh của mình một cái, cả hai cùng nâng cốc như chào hỏi, hành động có hơi xuề xòa nhưng lại rất thân thiết

Nếu Cố Nhạc Khanh mà có ở đây cũng chỉ cảm thán được một câu:

Đúng là anh em nhà người ta không bảo giờ làm mình thất vọng!

Yến hội cũng đã đến phần cao trào. Sau một hồi tặng lễ vật liền đến phần hiến nghệ của các tú nữ tiểu thư.

Chu Tử Âm ngồi xem đến hai mắt cong cong. Hắn vốn dĩ Phong lưu, thích mới mẻ, hai huynh đệ như hiểu ý nhau mà kẽ liếc nhìn. Quả thật cá mè một lứa!

Nghe nói có mỹ nhân mắt liền híp lại đầy mong chờ!

Mà mĩ nhân ở đây không ai khác chính là khuê nữ của Ngự Sử đại nhân Trần Chí Cường. Nàng ta chính là tài nữ nổi tiếng khắp kinh thành. Năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, am hiểu từ thơ ca đến đàn hát lại sở hữu dung nhan khiến bao người ghen tỵ.

Múa chính là sở trường mạnh nhất của nàng ta!

Cơ hội tốt như vậy nàng cũng không muốn bỏ lỡ!

Ánh đèn xung quanh bỗng tắt, người bên trong sôi sục hẳn lên. Một nhóm vũ nữ mặc váy lụa hồng nhạt, mang mạn che bước ra.

Không gian mập mờ , cách mở đầu táo bạo khiến Chu Tử Thần cũng hứng thú mà nhướng mày.

Triệu hoàng hậu ngồi kế bên cũng không lộ quá nhiều biểu tình chỉ nhàn nhạt uống trà. Nhưng không ai chú ý đến bàn tay đặt dưới đùi đang nắm thành quyền.

Sau tấm bình phong Trần Trân Trân khẽ uốn lượn vòng eo kèm theo đó là hàng loạt những âm thanh hít khí.

Bình phong bỗng được kéo lên, đèn cũng sáng lại. Chỉ thấy mỹ nữ thành y kẽ cong eo tạo thành một đường múa đẹp mắt. Nàng ta đeo khăn che mặt tạo cảm giác thần thần bí bí mà nở nụ cười về phía người kia.

Chỉ là tầm nhìn mọi người có chút sai sai!

Chu Tử Âm đang híp mắt cười đồng tử cũng ngay lập tức co rụt lại, ý cười cũng thu lại. Mà vị đệ đệ kia cũng phản ứng không kém.

Hoà trong một đám vũ nữ một đôi mắt xanh khẽ liếc lại. Đồ án liên hoa trước trán dưới ánh đèn toát lên vẻ xanh biếc.

Khuôn mặt dấu dưới khăn voan theo từng điệu nhảy thoắt ẩn thoắt hiện. Rõ ràng dung nhan như tiên trên trời giờ lại nhuốm màu dục vọng.

Nàng không mang giày, đôi chân tuyết trắng dẫm lên nền nhà màu vàng trở nên sáng bóng phấn nộn.

Đằng sau lớp khăn voan kia chính là dung nhan kinh nhân đến mức nào!

Còn chưa đợi mọi người hoàn hồn tiết mục đã kết thúc. Nhóm vũ nữ tạ lễ rồi lui ra ngoài, chỉ còn lại một mình Trần Trân Trân ở trong điện.

Đợi đến lúc Chu Tử Âm hoàn hồn thì người đã đi mất. Hắn còn chưa kịp lên tiếng liền nghe thấy Chu Tử Thần quát:

" Mau tìm nàng! Nhất định phải tìm được nàng!".

Chỉ thị vừa ra cấm vệ quân liền như thủy triều chia nhau ra các hướng tìm người.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, ai cũng không dám ho he gì. Thảm nhất là Trần Trân Trân bị ánh mắt dò xét của quân vương nhìn chằm chằm đã bắt đầu sợ hãi run rẩy.

" Nàng ấy là ai? Ngươi từ đâu tìm ra ?".

Nàng ta cắn răng cố lấy lại nụ cười có chút cứng ngắc nói:

" Thần nữ không biết! Thần nữ vốn thuê họ từ một gánh hát có tiếng ở hoa lâu ngoài thành. Vốn chỉ để chuẩn bị cho yến hội... Cũng không chú ý nhiều!".

Nhận ra bản thân có hơi thất thố, Chu Tử Thần liền bình tĩnh lại, hắn vo hai ngón tay vào nhau như biểu hiện của sự bất an, sau đó nhìn quanh ðại ðiện một vòng rồi mới rơi xuống ngýời của Trần Trân Trân.

Thấy vẻ mặt của nàng ta không giống giả bộ Chu Tử Thần liền phất tay cho nàng ta lui xuống.

Bên này Chu Tử Âm cũng không thấy vị Cố đại phu kia đâu. Ban đầu cũng nghĩ hắn ta ngồi nhầm chỗ khác, nhưng khi ðể ý kĩ thì không thấy hắn có mặt trong ðiện, Chu Tử Âm nhớ lại ðôi mắt xanh biếc của ngýời nào ðó âm thầm nhíu mày.

Dung mạo cùng khí chất rất nổi bật không thể không tìm thấy.

Không lẽ vũ nữ vừa nãy chính là Cố Nhạc Khanh!

Để chứng thực suy nghĩ của mình Chu Tử Âm giả bộ khó xử ấp úng bẩm báo.

" Hoàng thượng! Khi tiến cung thần có mang theo một người bằng hữu cùng đến. Vốn dĩ bạn đầu còn ngồi ở đây không biết là đã đi đâu. Mong ngài giúp ta tìm hắn về để tránh những phiền toái không nên có".

Hai anh em vừa chạm mắt liền hiểu ý nhau, kẻ xướng người hoạ.

" Trẫm đáp ứng! Hắn trông như thế nào?".

Chu Tử Âm thở phào nhẹ nhõm một hơi bắt đầu miêu tả:

" Hắn vận bạch y, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ, sau lưng còn có một cây cổ cầm!".

Tổng thể thì chính là người kì quái!

Thống lĩnh cấm vệ quân nghe vậy liền tuân chỉ tìm người.

Không lâu sau cấm vệ quân mang về một đám vũ nữ còn đang mơ màng.

Các nàng dường như không nhớ được chuyện gì xảy ra chỉ biết run sợ khóc lóc xin tha mạng.

Chu Tử Thần nhăn mặt như đã biết trước kết quả, liền sầu não cho các nàng lui xuống. Nếu người đó đã dám xuất hiện trong bộ dáng như vậy thì chắc chắn đã sớm có chuẩn bị.

Các đại thần cũng hiểu ý ngầm tại sao bệ hạ lại sầu não như vậy!

Mỹ nhân như thế ai mà không muốn có!

Đúng lúc này thống lĩnh cấm vệ quân cũng đi vào. Theo sau là một người vận bạch y mang mặt nạ khí chất thanh lãnh mà Bình Vương vừa tả.

Chẳng qua là đồng tử của y cũng là màu xanh!

Người này chính là Cố đại phu của chúng ta!

Cố Nhạc Khanh nội tâm bỗng nhảy ra một dòng chữ:

Chết mịa rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net