Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Sữa bò phun sữa (bác sĩ play, ảo tưởng sinh con, hậu huyệt triều phun và vú phun sữa)


Đây đã là lần thứ hai, Phạn Dương bị Khương Thanh trừng phạt.

Bị đặt play cả một buổi tối cũng không hề dễ chịu. Thời gian dài bảo trì một cái tư thế và ngoài ra còn có từng đợt khoái cảm đánh úp lại.

Làm người hận không thể lập tức hôn mê ngất xỉu, nhưng trong đầu lại là nửa mộng nửa tỉnh mơ mơ màng màng. Cuối cùng chỉ có thể thuận theo bản năng của thân thể và nước sốt giàn giụa.

Đối với chuyện này Phạn Dương từ tận đáy lòng không hề có một câu oán hận.

Chỉ là rõ ràng đã hơn một tháng không gặp. Ngay cả hầu hạ chủ nhân cũng không thể làm tốt được, bởi vì bản thân phạm sai lầm mà mất đi thời gian quý giá này.

Phạn Dương vừa cảm thấy ủy khuất vừa cảm thấy xấu hổ.

Y làm một con bò sữa, thật sự không hề đủ tư cách!

Thế là ngày hôm sau Khương Thanh bước tới thì nhìn thấy bò sữa nhà mình rơi lệ đầy mặt ở tại chỗ và bộ dáng không ngừng cao trào. Tuy rằng lần trước bị đặt suốt một đêm, nhưng lần này sau khi Phạn Dương bị cởi bỏ trói buộc lại khóc không ngừng.

Bộ dáng người đàn ông mạnh mẽ khóc thút thít nức nở làm Khương Thanh cảm thấy bất đắc dĩ.

"Xảy ra chuyện gì?" Khương Thanh dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt Phạn Dương, giống một thầy giáo ôn hòa, kiên nhẫn mà nhìn học sinh của mình.

Phạn Dương cảm thấy thẹn vì bản thân tan vỡ khóc thút thít, y vội vàng che giấu cảm xúc. Nhưng cho dù sau khi trải qua huấn luyện, ở trước màn hình quản lý biểu cảm xuất sắc đến cỡ nào thì lúc này ở trước mặt chủ nhân y đã sớm gỡ bỏ xuống tất cả, vẫn là quân lính tan rã.

Khương Thanh chỉ có thể nhìn chằm chằm y và an ủi cảm xúc của y: "Là ta làm quá mức sao? Thật sự xin lỗi."

"Không phải!" Bò sữa lập tức phản đối mạnh mẽ, sau đó giọng nói lại theo bản năng mà nhỏ dần: "Là em quá vô dụng." Phạn Dương khóc đến mức bộ ngực đều đang run rẩy, sữa bởi vì cảm xúc kịch liệt mà vung vẩy không ngừng.

Mãi đến một lúc sau y mới lên tiếng: "Bởi vì em đã lâu cũng chưa nhìn thấy chủ nhân, nhưng lại là bởi vì sai lầm của em mà lãng phí rất nhiều thời gian." Nói xong y lại bắt đầu khóc: "Rõ ràng, rõ ràng thật vất vả mới rút ra thời gian đến gặp chủ nhân. Nhưng lại làm trừng phạt lãng phí nhiều, nhiều thời gian như vậy."

Y được Khương Thanh ôm, nhưng che mặt lại và không dám nhìn khuôn mặt của Khương Thanh.

...

Còn tiếp.

Vui lòng đọc đầy đủ tại https://cungtinhvu.wordpress.com


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net