Hệ Thống Tính Nô Điều Giáo Ký 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Kỳ."

Liễu Mộng Kỳ nhìn mụ mụ đỏ mặt, càng lúc càng cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nhẹ gật đầu, sau đó quay sang Lâm Hắc Bá nói:

"Ta lại nghĩ hắn đang dưỡng sức để chờ tới khảo thí của mình, dù gì hắn cũng đã là Vũ Quân, tỷ võ của các Vũ Sĩ hay Vũ Sư hắn sẽ quan tâm sao."

Lâm Hắc Bá nghe Liễu Mộng Kỳ nói, bên ngoài thì nói: "Mộng Kỳ hiệu trưởng nói cũng đúng." nhưng trong lòng thì lại thầm nói: "Hừ, mới 13 tuổi thì có kinh nghiệm chiến đấu gì mà có tư cách nói không quan tâm chứ, để tới lúc Vương Hổ đánh bại hắn, xem ta như thế nào hạ nhục ngươi."

Tỷ võ kéo dài từ sáng tới chiều.

Rốt cuộc trọng tài hô lên:

"Ngạo Thiên với Vương Hổ - Lượt khiêu chiến thứ 36, mời hai học viên lên lôi đài."

Ta liền mở mắt ra sau đó nhìn lên lôi đài, mỉm cười:

"Rốt cuộc cũng tới lúc rồi."

Vương Hổ bên kia cũng tiến lên đài, dùng một ngón giữa chỉ vào ta, sau đó lại chỉ xuống đất, tỏ vẻ ngươi chuẩn bị đi chết đi.

Ta chỉ nhìn hắn rồi cười mỉm, trong lòng thì luôn tự nhắc:

"Kệ đi, con nít mà, quan tâm làm gì cơ chứ."

Nhìn hai thiếu niên đang đối mặt trên lôi đài, tất cả ánh mắt mọi người đều di chuyển lên, bọn họ cũng phi thường muốn biết, rốt cuộc ai sẽ thắng, đa số đều nghĩ rằng ta chỉ làm nền cho Vương Hổ thôi, nghĩ hắn trận này sẽ thắng.

Giám khảo liền hô to:

"Luật vẫn như cũ, thời gian thi đấu tối đa là nửa canh giờ, trong lúc tỷ võ không được quá mức, nếu đối phương đã nhận thua thì phải hạ thủ lưu tình."

Trên chổ ngồi của hiệu trưởng các học viện, Liễu Mộng Kỳ nhíu mày nhìn ta trên lôi đài, sắc mặt có chút suy tư, tuy cảnh giới của ta làm cho nàng phải kinh ngạc, nhưng về tỷ võ, nàng lại chưa bao giờ thấy ta triển khai qua nên cũng có chút hơi lo lắng, không biết ta có thể thủ vững trong 300 chiêu với Vương Hổ hay không.

Theo Liễu Mộng Kỳ biết, Vương Hổ có thực lực của Vũ Quân thất trọng cảnh, về vũ kỹ hắn đã nắm giữ ít nhất hai loại đấu kỹ hạ phẩm và một loại đấu kỹ trung phẩm, với những đấu kỹ này, khó có người cùng cảnh giới làm hắn chịu khổ, lần tỷ võ này, nàng càm thấy Ngạo Thiên tựa hồ rơi vào hạ phong.

Chương 24: Đối chiến Vương Hổ

Trên lôi đài, ta và Vương Hổ đối đầu nhau, ta liền hỏi hệ thống:

"Hệ thống, lần này tỷ võ không có nhiệm vụ gì à."

"Không có thưa chủ nhân, vì thực lực đối phương chỉ có Vũ Quân, trong khi ngài đã là Vũ Hoàng, căn bản không có uy hiếp gì, vì vậy không có nhiệm vụ ẩn."

"Đệt, xem ra đối chiến với kẻ yếu hơn ta, căn bản không thể nào xuất hiện nhiệm vụ gì, ta thật sự là muốn càng nhanh tăng lên thực lực, nhưng xem ra, không đơn giản như vậy a."

Nhìn ta tùy ý đứng trước mặt, thậm chí có chút lơ ngơ không quan tâm tới hắn, Vương Hổ cười lạnh một tiếng, hai bàn tay chậm rãi nắm chặt, một luồng khí màu xanh nhạt dâng lên xung quanh hắn, lưu chuyển nhanh choáng trong cơ thể, mang đến một trận mạnh mẽ lực lượng cảm giác xung quanh hắn.

Vương Hổ dẫm mạnh chân một cái lên đất, thần hình lập tức nhằm về phía ta mà lao lên, hai bàn tay hắn hơi gập lại, móng tay hơi bén nhọn, trên mười ngón tay lóe lên chút hàn mang.

Tại lúc còn cách ta nửa thước, thân hình hắn dừng lại, song trảo vẽ nên một đường cong, nhắm đến yết hầu của ta hô lớn:

"Hạ phẩm đấu kỹ: Phi Hổ liên trảo kích !"

Sắc mặt ta bình tĩnh nhìn thủ trảo nhanh chóng vồ đến, liền cười thầm, ta không nhanh không chậm nâng tay trái lên, năm ngón tay gập lại, dùng sức đánh ra một đấm,... Nhìn ta dùng nắm đấm đỡ lấy song trảo của Vương Hổ, hắn nhất thời cuồng tiếu, hô to:

"Tiểu tử nếu ngươi đã muốn chết vậy thì ta không khách khí, trước lấy đi của ngươi cánh tay này vậy."

Nhưng sau khi song trảo của hắn tiếp xúc với nắm tay của ta Vương hổ sắc mặt biến đổi, thân hình như bị một cái gì đó đánh trúng phản lực bay ra sau, hai chân lui lại hơn mười bước, mới chật vật đình chỉ thân hình.

Trên đài cao, nhìn một màn này, sắc mặt Liễu Mộng Kỳ hơi kinh ngạc sau đó cũng thản nhiên cười, tao nhã cầm lên chén trà làm bằng bạch ngọc trên bàn, đôi môi đỏ mọng hé mở, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, thầm nghĩ:

"Thiên nhi quả nhiên không phải tầm thường, thật đúng là thâm tàng bất lộ a, có lẻ đúng như Tuyết Tình nói, ta không cần phải lo lắng gì cả, trận này hắn nhất định sẽ thắng..."

Trên lôi đài.

"Ngươi... Đây là đấu kĩ gì ?" Vương Hổ bộ ngực có chút tức tối sắc mặt khẽ biến, quát to.

Ta nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, sau đó quay mặt sáng chổ khác, tỏ vẻ không nghe thấy hắn nói gì, cũng phải thôi, đơn giản ta có dùng đấu kỹ gì đâu chứ, mà hiện tại thì ta đã có đấu kỹ gì đâu, ta đã là Vũ Hoàng rồi, một đấm của Vũ Quân lý nào lại đỡ không được.

Nhìn ta không để ý đến hắn, Vương Hổ da mặt khẽ giật giật, cắn chặt răng, mang theo tức giận lại lao đến chỗ ta rống lớn:

"Hạ phẩm đấu kỹ: Thiết Hổ Quyền !"

Ta híp mắt nhìn hắn, nhìn Vương Hổ càng ngày càng gần, khóe miệng chậm rãi nói lên: "Thấu Tâm Ma Nhãn"

Ngay sau đó ta cảm thấy hắn di chuyển rất chậm, thậm chí có thể thấy trước được đường tấn công của hắn. Ta liền theo những gì thấy được, luân phiên thay đổi tư thế tránh né các đòn tấn công của hắn.

Vương Hổ thấy Thiết Hổ Quyền của hắn không thể làm gì được ta, không những thế còn bị ta né tránh một cách khéo léo, như kiểu biết rõ Thiết Hổ Quyền của hắn vận dụng ra sao vậy.

Một tiếng quát to, Vương Hổ nắm chặt tay, một cỗ kình khí mãnh liệt nổi lên, hắn liền vận dụng kỹ năng mạnh nhất của hắn:

"Trung phẩm đấu kỹ: Phách Hỏa Chưởng !"

Một đoàn hỏa diễm vang lên giữa không trung, hướng đến đan điền của ta, theo thanh thế thế này, ta thầm nghĩ:

"Nếu bị đánh trúng, chỉ sợ ta thật sự sẽ bị hắn phế, nhất định sẽ bị thương nặng, xem ra người này đã không có ý niệm hạ thủ lưu tình từ đầu rồi."

Ta híp mắt lại cảm nhận cỗ kình khí hỏa diễm kia, ta chậm rãi thở một hơi, sau đó vận dùng uy lực của Huyền Vũ Kim Cương giáp tạo nên một bức tường vô hình ngày trước mặt ta.

Theo tiếng quát của Vương Hổ hỏa diễm theo bàn tay của hắn phun ra đánh vào trên huyền vũ kim cương giáp .

"Phanh !"

Không khí hơi gợn sóng, một cỗ lực phản vô hình từ huyển vũ kim cương giáp phát ra, hung hăng phản lại trên người hắn, hai cỗ lực đẩy trái ngược giáp công, nhất thời làm sắc mặt hắn một mảnh tái nhợt.

"Phốc...phụt"

Hai cỗ lực lượng va chạm nhau, cuối cùng là lực phản kích của huyền vũ kim cương giáp chiếm thượng phong, sau khi giằng co một lúc, cuối cùng Vương Hổ trực tiếp bị cỗ lực đẩy bay xuống sàn lôi đài, sau khi bị kéo lê hơn mười thước, thân hình mới chậm rãi dừng lại, cùng lúc đó, một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra.

Nhìn Vương Hổ nằm trên mặt đất, lại liếc nhìn toàn trường đang im lặng, ta nhàn nhạt nói ra mấy chữ:

"Vương Hổ, ngươi thua !"

Nhìn Vương Hổ bị thảm bại ở giữa sân, dưới đài thoáng trở nên yên tĩnh rồi nhanh chóng rối loạn đứng lên, những rung động lúc trước còn chưa hoàn toàn tiêu tán mà giờ trong lòng lại tiếp tục chậm rãi dâng lên. Những học viện ở dưới sân, đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Hổ hộc máu nằm dài trên mặt đất.

Họ rõ ràng biết được chiến lực của Vương Hổ, hắn 19 tuổi đã có thực lực của Vũ Quân thất trọng thiên, khó ai có thể là đối thủ của hắn.

Nhưng giờ đây, vừa gặp Ngạo Thiên hai người chạm mặt nhau, Vương Hổ liền bị đánh cho tới tình trạng này. Loại... biến cố quá bất ngờ này, quả thực làm cho người ta có chút ứng phó không kịp.

Trên đài cao, nhìn thấy Vương Hổ bại nhanh chóng như vậy, gương mặt Liễu Mộng Kỳ lộ ra vẻ không thể tin nổi. Chiếc miệng nhỏ hồng nhuận có chút mở ra, nội tâm vô cùng khiếp sợ.

Nàng vẻ mặt hơi trầm xuống, trong con mắt đẹp mê người kia lại lóe ra một tia dị quang, liền quay sang mụ mụ ta truyền âm cười nói:

"Thiên nhi không chỉ có thiên phú về cảnh giới, ngay cả đấu kĩ cũng mạnh như vậy, đến mức thuần thục như thế, Tuyết Tình muội phải hao phí không ít tâm trí a ?"

Mụ mụ nghe nàng nói liền nghĩ:

"Muốn học tập được đấu kĩ cao thâm, phải có người tự mình dạy dỗ cộng một chút năng khiếu. Xem ra Mộng Kỳ đã cho rằng người dạy dỗ Thiên nhi chính là ta sao."

Nghe vậy, mụ mụ cảm thấy tức cười, lắc đầu cười khổ:

"Đấu kỹ này muội không có dạy Thiên nhi à, đây cũng là lần đầu muội thấy đó Mộng Kỳ tỷ tỷ."

Lâm Mộng Kỳ nghe nàng nói như thế càng cảm thấy kỳ quái, nếu không phải Tuyết Tình dạy cho, vậy đấu kỹ đó ở đâu ra.

Với những nhận thức của nàng về những đấu kỹ trong các học viện, nàng chưa từng thấy qua ... đấu kỹ này.

Nếu như chưa bao giờ thấy qua, liền chỉ có một nguyên nhân:

"Đấu kỹ mà Thiên nhi sử dụng, vốn không phải là đấu kỹ có ở Hoa Hạ."

"Nếu không phải đấu kĩ có ở Hoa Hạ, vậy Thiên nhi từ đâu mà học được, hơn nữa làm sao lại có ở trong tay hắn ?"

Lâm Mộng Kỳ càng cảm thấy thắc mắc, lại đem ánh mắt hướng đến ta đang đứng ở giữa sảnh lôi đài, trong lòng lẩm bẩm nói:

"Tiểu tử này, thật là có không ít bí mật a."

Chương 25: Một tát hạ Vũ Hoàng

Ở trên sàn lôi đài, Vương Hổ đang nằm gục trên mặt đất, đột nhiên thân thể hắn lao lên. Vốn khí lực lúc vận dụng đấu kỹ đã dần nhàn nhạt phai đi nhưng ngay lập tức chợt tăng vọt, hắn hung hăng đạp một cước lên sàn, thân hình bạo phát, cước đạp ra khí lực bắn ra tứ phía.

Hai mắt có chút lạnh lẽo nhìn ta càng lúc càng gần, trên khóe miệng Vương Hổ có vết máu làm cho khuôn mặt hắn nhiễm vẻ dữ tợn:

"Tiểu hỗn đản, tìm chết đi."

Lúc này lửa giận cùng ghen ghét đã tràn ngập khắp suy nghĩ của Vương Hổ, làm cho hắn không còn quan tâm tới gì nữa, thừa dịp ăn vào một viên đan dược Cuồng Bạo Đan, đan dược này là mụ mụ của hắn cho hắn, người ăn vào có thể trong một khoảng thời gian ngắn có thể đột phát tới Vũ Hoàng, tuy đan dược này có tác dụng lớn như vậy, nhưng cũng có một khuyết điểm, nếu dùng nó thì sẽ rơi vào trạng thái cuồng bạo, mất đi tự chủ của bản thân, y như một con mãnh thú lao đến đối phương, cho nên nếu không phải rơi vào trạng thái nguy cấp tuyệt đối không được dùng.

Hắn đem Cuồng Bạo Đan bỏ vào trong miệng, cắn răng hướng về phía ta mà công kích.

Liễu Mộng Kỳ nhìn thực lực đột nhiên bạo tăng của Vương Hổ, mặt cười khẽ biến đổi, trầm giọng nói:

"Tên Vương Hổ hỗn đản này, đánh không lại còn phục dụng đan dược nữa hay sao!"

Liễu Mộng Kỳ càng thêm âm trầm, một quyền nện mạnh trên bàn trước mặt, quay đầu lại hung ác nhìn chằm chằm vào Lâm Hắc Bá, kêu to:

"Hắc Bá hiệu trưởng, đệ tử ta mà có xảy ra chuyện gì thì cháu ngươi dù có bồi mười cái mệnh cũng không bồi đủ đâu."

Bị Liễu Mộng Kỳ như ác ma nhìn trừng trừng, da mặt của Lâm Hắc Bá cũng hơi động đậy, trong miệng thoáng chút cười khổ nhìn Liễu Mộng Kỷ tỏ vẻ bất đắc dĩ. Nhưng trong lòng thì thầm nghĩ:

"Hừ, ngươi nghĩ ta muốn chuyện này xảy ra chắc, nhưng mà dù sao Vương Hổ cũng tạm thời đạt tới Vũ Hoàng rồi, hắn chắc sẽ xử lý được tiểu tử kia, dù tiểu tử Ngạo Thiên kia có chết, thì mọi tội lỗi đều do Vương gia gánh, ta chả liên quan gì."

Giữa sân, Vương Hổ đã rơi vào trạng thái cuồng bạo, hắn nhanh chóng phi thân đến bên cạnh ta, trên hai tay nắm đấm nhanh chóng ngưng kết, miệng hét lớn:

"Ngạo Thiên, ngươi đi chết đi...... Trung phẩm đấu kỹ: Phách Hỏa Chưởng !"

Thực lực cuồng mãnh đủ khiến cho Phách Hỏa Chưởng này mang đến một luồng gió áp bức, đè nén mãnh liệt. Gió mạnh thổi lên một trận hỏa diễm kèm theo cuồng phong ở giữa sân khiến cho không khí xung quanh như bốc hơi.

Đối mặt với một kích mạnh mẽ của Vương Hổ, ta cơ hồ không có ý lui về phía sau. Ta yên lặng trong giây lát quan sát hắn, khóe miệng chậm rãi nói:

"Thấu Tâm Ma Nhãn"

Ta dùng Thấu Tâm Ma Nhãn, luân phiên thay đổi các tư thế tấn công để cản lại hắn, dù sao trận tỷ thí này, chỉ cần ta cầm hòa với hắn trong 300 chiêu là được, không cần phải bạo lộ thực lực quá sớm.

Trên đài cao, nhìn thấy một màn này, sắc mặt Liễu Mộng Kỳ hơi kinh ngạc, thầm nghĩ:

"Thiên nhi không phải chỉ mới 13 tuổi hay sao, sao lại kinh nghiệm chiến đấu như thể đã có vài chục năm kinh nghiệm vậy." Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu.

Vương Hổ càng đánh càng lớn tiếng mắng:

"Tiểu tử, ngươi chỉ giỏi tránh né thôi sao, có ngon thì tới đánh với ta đi, tránh né có gì giỏi chứ."

Ta nghe hắn khích tướng, cảm thấy tên này bộ hết cách khích tướng rồi hay sao, tránh né hay không tránh né thì có sao cơ chứ, cái ta cần là kết quả chứ không quan tâm tới cách thức thực hiện, chỉ cần có thể đạt được mục đích, cách thức nào mà chả được.

Vương Hổ thấy ta không nói gì, hắn nghĩ ta không phải đối thủ của hắn nên chỉ biết tránh né, giờ thấy ta có vẻ để ý tới những gì hắn nói đã chứng thực hắn nói đúng, hắn liền điên cuồng tấn công về phía ta, vừa ra đòn vừa rống to lên:

"Hừ...Phế vật, ngươi chỉ là phế vật mà thôi, có tư cách gì mà cản trở thế tấn công của ta hả."

Vương Hổ càng ngày càng ra đòn càng hung hiểm, nhìn thấy ta liên tục tránh né thế công của hắn, hắn càng tấn công càng lúc càng điên cuồng, có lẻ hắn thật sự rơi vào trạng thái cuồng bạo sau khi phục dụng Cuồng Bạo Đan, sắc mặt của hắn bây giờ thật sự nhìn không khác gì một tên tên hung thần, vừa nhắm vào ta ra đòn càng lúc mắng càng to:

"Phế vật, ngươi xứng là đối thủ của ta sao, hừ... ngươi chỉ là rác rưởi mà thôi, một tên bị gia tộc ruồng bỏ có tư cách gì mà đối đầu với ta chứ, ngươi cũng giống mẫu thân của ngươi thôi, ả ta cũng chỉ là một con đàn bà nhờ vào thực lực của Ngạo gia mà mới có được thực lực như ngày hôm nay, kết cuộc thì sao hả, không phải vẫn bị Ngạo gia đuổi ra ngoài sao, đứa con của một ả đàn bà như thế thì khác gì một tên phế vật, một tên nô tài chứ, không nhà không cửa. Đợi ta sau này đạt tới trình độ Vũ Đế ta nhất định sẽ đè ả dưới thân, bắt ả làm mẫu cẩu phục thị ta, ta sẽ cho ngươi chứng kiến cảnh đó, để ngươi biết rõ ngươi và mẫu thân của ngươi đối với ta chỉ là rác rưởi là nô tài mà thôi." Hắn càng lúc càng mắng chửi đến mức không thèm để ý gì tới xung quanh, liên tục rống to, âm thanh vang vọng khắp lôi đài.

Liễu Mộng Kỳ và mụ mụ ở trên đài cao, nghe Vương Hổ nói, liền tức giận lên, nét mặt như muốn giết chết hắn, cũng phải thôi, một người thì bị lời của hắn vũ nhục ngay trên lôi đài, người còn lại thì làm sao có thể để muội muội kết nghĩa của mình bị một tên trẻ ranh nhục mạ như thế chứ.

Đúng lúc hai người liền lên tiếng quát mắng hắn thì.

"...Bành!..."

Trên lôi đài một cổ áp lực phóng tới đè ép lại Vương Hổ, khiến hắn quỳ trên mặt đất không thể động đậy, đầu gối song song quỳ xuống đất, đem mặt đất đều đập ra vết nứt.

Liễu Mộng Kỳ và mụ mụ liền quay lại nhìn sang ta.

Lúc này ta thật sự bị hắn chọc cho tức điên rồi, nghe những lời hắn nói làm cho ta không thể nào nhẫn nhịn được.

Ở kiếp trước, ta từ nhỏ được mụ mụ một mình nuôi dưỡng lớn lên, năm ta 12 tuổi, vì nhà khốn khó mà mụ mụ đã phải đi làm thêm ở doanh nghiệp nhỏ gần nhà, thỉnh thoảng còn bị tên quản lý ở đó vũ nhục thậm chí đánh đập chà đạp nàng, nhưng vì ta mà nàng phải khổ cực gắng chịu mà chấp nhận số phận để chăm lo cho ta. Đến khi ta lên 17 tuổi nàng mất trong một vụ tai nạn giao thông, ta mới tình cờ biết được điều này từ một người cùng làm việc chung với mụ mụ trong lúc vô tình uống say mà nói ra.

Lúc này nghe lời của hắn ta nhớ lại hình ảnh của mẫu thân ở kiếp trước, nụ cười của nàng, khuôn mặt của nàng lúc nào cũng đối với ta tràn đầy yêu thương cho dù tới lúc nàng sắp qua đời nụ cười ấy, giọng nói ấy vẫn không đổi:

"Thiên nhi, sau này con phải sống cuộc sống không có mụ mụ rồi, con nhất định phải sống cho thật tốt đấy nha, chỉ có người tài giỏi mới được kẻ khác kính trọng, kẻ yếu sẽ luôn bị coi thường, con nhất định phải thay đổi tương lại của mình, đừng như mụ mụ, cho dù mụ mụ không còn trên đời.....mụ mụ vẫn sẽ mãi ở bên cạnh con....."

Trên đôi mắt của ta, lệ ướt nhòa, trọng miệng luôn nói khẽ: "...Mụ mụ..."

Ta ánh mắt tràn đầy sát khí hướng tới Vương Hổ, lúc này hắn có vẻ đã thanh tỉnh lại chút ít, nhìn bản thân mình quỳ trên mặt đất không thể nhúc nhích, hắn kinh hoàng la lớn:

"Đây... Đây là đấu kĩ gì ? Tại sao ta lại không thể động đậy được, ngươi... ngươi đã làm gì ta."

Ta đứng trước mặt hắn, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn hắn như thể hắn chính là tên quản lý khi trước vũ nhục mụ mụ ở kiếp trước, gằn từng chữ nói:

"Ngươi có thể vũ nhục ta, dù gì ta từ nhỏ cũng bị kẻ khác vũ nhục quen rồi, những thứ đó ta đều sẽ không quan tâm, nhưng ngươi nên biết rõ một điều, ta.. ngươi có thể vũ nhục ra sao cũng được nhưng mụ mụ là người mà ta yêu quý nhất, đối với ta... kẻ nào có ý muốn vũ nhục nàng dù chỉ là trong tư tưởng thôi, kết cục chỉ có một thôi .... Chết !"

Vương Hổ mặt tái nhợt đi, hắn chỉ kịp hô lên:

"Khoan, ta là..."

Không đợi hắn nói xong, ta vung tay lên, xòe năm ngón tay ra dùng sức tát hắn một cú trời giáng vào mặt hắn.

"...Bành!..."

Một tát này của ta làm hắn bay ra khỏi sàn lôi đài, bay thẳng ra bên ngoài hơn ba trăm mét đập thẳng vào bức tường gần đó mới dừng lại, một cái tát này là dùng đúng thực lực của ta Vũ Hoàng cửu trọng thiên.

Ta đứng trên lôi đài nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

"Ta tên Ngạo Thiên, ta có tư cách để ngạo khí ngất trời, còn ngươi tên Vương Hổ nhưng theo ta, hổ đâu không thấy, trước mặt ta chỉ là một con mèo bệnh mà thôi."

Đám người dưới lôi đài nhìn không rõ Vương Hổ còn sống hay đã chết, toàn trường lại một lần nữa yên tĩnh. Chỉ trong chốc lát, những ánh mắt như nhìn thấy quái vật, đầu hướng lên đài cao nhìn ta. Mặc dù nhiều người không hiểu đến tột cùng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà Vương Hổ thực lực đột nhiên tăng vọt tới Vũ Hoàng, nhưng mà mọi người lại tận mắt thấy được một sự thật, ngoài dự liệu mặc dù thực lực của Vương Hổ tăng vọt nhưng hắn lại bị bại so với lúc trước còn thảm hơn, bị ta một cái tát đánh bay ra khỏi lôi đài...

Chương 26: Tiếp nhận khiêu chiến

Ta Chậm rãi thu hồi tay lại, quay mặt lại nhìn giám khảo đang há hốc mồm ở một bên, lên tiếng nói:

"Xin hỏi tỉ thí đã kết thúc chưa?"

Yết hầu nuốt một ngụm nước bọt, giám khảo vừa hồi phục thanh tỉnh vội vàng gật đầu, vừa muốn hét lớn kêu tỉ thí kết thúc, đột nhiên một tiếng hét phẫn nộ vang lên, cắt đứt ý định của hắn:

"Chậm đã !"

Ở trên ghế ngồi của Vương gia, một bóng đen thoáng cái biến mất sau đó xuất hiện trước mặt giám khảo, mắt hắn nhìn Vương Hổ người đầy máu tươi đang bị chôn ở trong vết tường phía sau, không biết sống chết ra sao, hàm răng phẫn nộ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, giọng căm hận quát.

Mụ mụ liền thoáng cái biến mất trên chổ ngồi sau đó đứng trước mặt ta, che ta lại sau đó nhướng mày, trầm giọng quát:

"Vương Ninh, ngươi muốn làm gì ?"

Vương Ninh quở tay dùng khí lức cẩn thận đem Vương Hổ đang bị hôn mê từ trong tường nâng lên giao cho một gã tộc nhân phía sau, rồi giận dữ bước lên lôi đài, nhìn chằm chằm ta đầy oán hận, cả giận nói:

"Trước khi tỷ võ đã có nói là phải hạ thủ lưu tình, tại sao ngươi lại ra tay ác độc như vậy đối với con trai ta ?"

Ta đang không hiểu hắn là ai, thì nghe mụ mụ truyền âm vào tai ta.

Thì ra hắn là Vương Ninh, gia chủ của Vương gia, cũng là phụ thân của tên Vương Hổ này.

Nhìn bộ dạng nghiễm nhiên hỏi tội của Vương Ninh, ta nở một nụ cười, nghiêng đầu cười lạnh nói:

"Bất quá đây là một cuộc khiêu chiến không có chút ý nghĩa nào. Vậy mà hắn lại vi phạm quy định, phục dụng đan dược, lúc trước hắn công kích mạnh như vậy, ngươi thấy hắn xuống tay với ta có lưu tình không. Nếu như ta không phản kích thì bây giờ người nằm dưới đó chính là ta, chưa kể hắn còn dám nhục mạ mẫu thân ta? Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có thể nổi giận quát với hắn như quát với ta không ? Vương Hổ hắn là người còn Ngạo Thiên ta không phải là ngươi chắc, không lẽ Vương gia các ngươi có thể nắm quyền sinh sát của mọi người à ?"

Bị ta liên tục trách mắng, vạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net