Hệ Thống Tính Nô Điều Giáo Ký 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Bắt đầu khảo thí

"Nhị ca, tiểu tử đó thật sự đến, đúng là gan to cùng trời mà, xem ra lần này có thể nhìn thấy hắn bị Vương Hổ đánh chết trên lôi đài rồi."

Ngạo Kim cùng Ngạo Viêm lên tiếng cười to trong khu vực chổ ngồi của Ngạo gia.

Ta cùng mụ mụ và hai vị tỷ tỷ tiến tới gần trung tâm sảnh khảo thí, thì có hai vị giám kháo bước ra cản lại chúng ta:

"Phía trong là khu vực khảo thí dành cho thí sinh, người không phận sự không được vào."

Ta quay mặt sang mụ mụ và hai tỷ tỷ gật đầu nói:

"Ta đi đây, mọi người ở ngoài chờ ta nha"

Sau đó Đại tỷ đưa cho ta một miếng lệnh bài đã ghi sẵn danh tự và số thứ tự để ta tham gia khảo thí lần này, ta đem nó đưa cho hai vị giám khảo.

Hai vị giám khảo xem xong liền gật đầu, một vị liền dẫn ta tiến tới trung tâm sảnh để chuẩn bị khảo thí.

"Thiên nhi, cẩn thận nha" Mụ mụ ở đằng sau lớn tiếng gọi.

Ta liền quay mặt lại hét to lên rằng:

"Mụ mụ yên tâm, ta sẽ không sao đâu, ta sẽ đánh bại hết tất cả kẻ nào dám khiêu chiến ta."

Lời nói của ta vang vọng trong bán kính hơn hai trăm mét xung quanh làm những thiếu niên thiếu nữ khác quay đầu lại mắng ta một câu:

"Ngông cuồng !"

Ta cũng chả thèm quan tâm tới lời khinh bỉ của bọn chúng mà cứ hiên ngang bước tới vị trí của mình chuẩn bị chờ đợi tới lượt khảo thí của mình.

"Tốt lắm, đã đến giờ, bắt đầu tiến hành khảo thí." Một vị giám khảo lớn tiếng hô lên.

Tất cả các thiếu niên thiếu nữ đều hướng đến tấm bia màu ngọc bích, một vị giám khảo lấy ra danh sách, thanh âm lạnh như băng, bắt đầu đọc tên của từng thí sinh.

Sau đó từng thí sinh bước lên dùng toàn bộ sức lực của mình đánh vào tấm bia màu ngọc bích, sau đó trên tấm bia sẽ hiện lên cường độ lực đánh, từ đó các giám khảo sẽ phân tích ra thí sinh thuộc cảnh giới nào.

Một loạt âm thanh khảo thí vang lên.

Người đầu tiên, Lỗi Chí Vĩnh, Lỗi gia

.....Oành!....

Lỗi Chí Vĩnh, 18 tuổi, Cảnh giới: Nhất Ly cảnh (Vũ Sĩ) tứ trọng thiên - Thông qua

Người kế tiếp, Kỳ Vĩnh An , Kỳ gia

.....Oành!....

Kỳ Vĩnh An, 23 tuổi, Cảnh giới: Nhị Khôn cảnh (Vũ Sư) nhất trọng thiên - Thông qua

Người kế tiếp, Lĩnh An Vinh , Lĩnh gia

.....Oành!....

Lĩnh An Vinh, 15 tuổi, Cảnh giới: Chưa đạt Nhất Ly cảnh (Vũ Sĩ) - Không thông qua

Người kế tiếp, Bành Vĩnh Khang, Bành gia

.....Oành!....

Bành Vĩnh Khang, 19 tuổi, Cảnh giới: Nhất Ly cảnh (Vũ Sĩ) thất trọng thiên - Thông qua

......................

......................

......................

Mãi cho tới khi ta nghe:

.....Oành!....

Vương Hổ, 19 tuổi, Cảnh giới: Tam Đoài cảnh (Vũ Quân) thất trọng thiên - Thông qua

Nghe thấy cái tên này làm ta có chút bực bội trong lòng, xem ra trong vài tháng qua hắn ta đã tiến lên thêm được một trọng à nha, từ (Vũ Quân) lục trọng thiên lên đến (Vũ Quân) thất trọng thiên.

"Ha ha ha... Mười chín tuổi Tam Đoài cảnh (Vũ Quân) thất trọng. thiên.. Thực không hổ là thiên tài của Vương gia nha"

Ở trên đài cao hiệu trưởng của Hắc Hổ học viện thỏa mãn cười.

Nghe vị giám khảo công bố, trên đài cao chổ khu vực ghế ngồi của Vương gia kinh hỉ kêu to lên. Ba vị hiệu trưởng của tam đại học viện đều gật đầu, đồng dạng là tinh thần rung động xem ra đều có ý muốn thu nạp hắn vào học viện của mình, tuy nhiên hắn đã 19 tuổi, so với Ngạo Thiên thì hắn lớn hơn 6 tuổi, chênh lệch nhau về cảnh giới, cũng không coi là quá xa, chẳng qua, tốc độ tu luyện loại này, cũng có thể coi là thiên tài.

Giữa sân khảo thí, mọi người thì đang trầm trồ về Vương Hổ còn ta thì chả thèm để ý làm gì, thầm nghĩ:

"Vũ Quân thất trọng thiên mà thôi, đối với ta....Hừ....Muỗi."

Giữa sân người khảo thí càng ngày càng ít, cuối cùng, chỉ còn lại có ta cùng và vài người khác.

Người kế tiếp, Ngạo Thiên, Ngạo gia.

Ta nghe giám khảo viên kêu, nghiêm mặt lên hô lớn:

"Xin nói cho rõ ràng một chút, ta là Ngạo Thiên nhưng hiện tại ta không phải là người của Ngạo gia, mời giám khảo nói lại cho rõ ràng."

Giám khảo viên, nhìn ta một hồi rồi lại quay lại chổ ghế ngồi của Ngạo gia nhìn thấy Ngạo Kim và Ngạo Viêm gật đầu, liền thở dài một hơi sau đó liền hỏi ta:

"Vậy nên kêu ngươi họ gì ?"

Ta liếc mắc lên chổ ngồi của mụ mụ ở bên phía học viện Hồng Loan, nhìn vào mụ mụ từ từ nói:

"Hài nhi từ nhỏ mất phụ thân, bị gia tộc của phụ thân ruồng bỏ, ta từ nhỏ được mụ mụ chăm sóc, đối với ta mụ mụ là tất cả của ta, là người mà ta yêu nhất, ta sẽ vĩnh viễn ở bên mụ mụ đến cuối đời vì vậy đương nhiên ta phải theo họ của mụ mụ rồi, từ giờ trở đi ta chính thức là người của Triệu gia, nhưng họ Ngạo của phụ thân ta vẫn sẽ không đổi, ta sẽ dựa vào chính thực lực của mình để không phụ cái chữ Ngạo này"

Người xung quanh nghe xong, thì bàn tán ồ lên:

"Thì ra là một tên phế vật bị Ngạo gia ruồng bỏ."

"Một tên phế vật bám váy mụ mụ đấy mà."

" Tiểu tử đó là ai thế, bị Ngạo gia ruồng bỏ mà lớn tiếng nói từ bỏ Ngạo gia mà gia nhập vào Triệu gia gì đó, ha ha ha, thật là đáng buồn cười mà."

"Triệu gia là gia tộc nào vậy, ta chưa nghe qua à nha ?"

"Một tên phế vật nên bị vứt bỏ đi chứ sao, tiểu tử đó không cảm thấy thẹn khi nói ra lời đó à."

Trên chổ ngồi, mụ mụ hai mắt đẫm lệ, đối với người khác khi nghe câu nói của ta thì cho rằng ta đang kể lại bị gia tộc ruồng bỏ mà còn lớn tiếng nói, nhưng đối với mụ mụ thì khác, mụ mụ hiểu lời nói trong câu nói của ta:

"Ta từ nhỏ được mụ mụ chăm sóc, đối với ta mụ mụ là tất cả của ta, là người mà ta yêu nhất, ta sẽ vĩnh viễn ở bên mụ mụ đến cuối đời."

Mụ mụ biết ta đang ở trước mặt mọi người lên tiếng nói yêu nàng, nàng cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, hai mắt lệ không ngừng rơi, mụ mụ biết ta yêu nàng nhưng không nghĩ rằng ta ở trước mặt đám đông lại có thể dõng dạc tuyên bố rằng ta yêu mụ mụ, mặc dù đó chỉ là lời nói tràn đầy ẩn ý nhưng cũng khiến cho mụ mụ hạnh phúc đến không kìm được nước mắt.

Mụ mụ vừa lau nước mắt vừa nói thầm:

"Thiên nhi của ta...chủ nhân của ta....ta cũng yêu ngươi lắm..."

Bên dưới sân khảo thí.

"Tất cả trật tự !" Giám khảo viên liền hô lại:

Người kế tiếp, Ngạo Thiên, Triệu gia.

Ta mỉm cười bước tới chổ phiến đá khảo thí, phóng tầm mắt nhìn về Vương Hổ đang ngồi ở trên chổ hàng ghế của Vương gia, cười mỉa.

Vương Hổ nhìn thấy ta liền tức giận mắng lớn:

"Tiểu từ này ngông cuồng, đúng là quá ngông cuồng mà, cho dù ngươi có vượt qua kiểm tra khảo thí cảnh giới đi nữa, tới lượt luận võ ta nhất định sẽ xử đẹp ngươi."

Sau đó Vương Hổ quay qua nói gì đó với tên hầu bên cạnh. Tên hầu gật đầu lặng lẻ đi tới hướng của quan trông coi luận võ.

Ta đi đến trước mặt phiến đá khảo thí, vẻ mặt bình tĩnh, ta nhớ tới lời nói của mụ mụ ngưng tụ lại quyền kình nhắm đạt ở mức Tam Đoài cảnh (Vũ Quân) nhất trọng thiên, hướng phiến đá khảo thí oanh ra một quyền.

.....Oành!....

So với Vương Hổ vừa rồi khảo nghiệm tiếng trầm vang còn muốn trầm trọng hơn nhiều, khối lực lượng thí nghiệm thạch chấn động.

Ngạo Thiên, 13 tuổi, Cảnh giới: Tam Đoài cảnh (Vũ Quân) nhất trọng thiên - Thông qua

Chương 22: Mỹ nữ hiệu trưởng tranh dành đồ đệ

Chung quanh yên tĩnh đến mức chết lặng! Xa xa các học viên gương mặt cứng đờ, cõi lòng tan nát, tại sao lại có thể như vậy, bọn họ bị đả kích trầm trọng.

Vừa rồi còn nói người ta là phế vật, thoáng cái người ta đã đạt tới Tam Đoài cảnh (Vũ Quân) nhất trọng thiên rồi, còn bọn họ thì sao. Ngay cả Vũ Sĩ còn không đạt tới, còn có tư cách chê bai Vũ Quân sao.

Cả đám học viên xụi lơ mặt đi, ngó qua chổ khác, có kẻ còn ngó những kẻ lúc nãy nói to nhất kêu ta là phế vật trong lòng thầm mắng: "Cũng do các ngươi xúi mà lúc nãy chúng ta cũng mắng hắn, nếu lỡ hắn sau này tìm gia tộc ta tính sổ thì sao.", những kẻ lúc nãy mắng ta là phế vật thì tranh thủ trốn ra sau đám đông cho khỏi bị làm mất mặt.

Về phần các hiệu trưởng và lão sư của tam đại học viện bên trên khán đài, nhịn không được hô hấp liên tục, 13 tuổi Tam Đoài cảnh (Vũ Quân) nhất trọng thiên, Hoa Hạ đế quốc bao nhiêu năm rồi không có sinh ra thiên tài như vậy?

Có lão sư còn nhìn ta, trong lòng thầm nghĩ:

"Ài...Ở độ tuổi nó, ta hồi đó còn nghịch đất cơ, mà nó đã....Ài"

"Không được theo ta dành hắn, hắn là đệ tử của ta!" Bỗng một giọng nói to vang lên.

"Hiệu trưởng đại nhân, ngươi như thế nào có thể làm như vậy, còn chưa tỷ võ mà bây giờ tranh dành đệ tử có phải sớm quá không "Một lão giả râu tóc bạc trắng vội vàng nói.

"Ta mặc kệ, ta chấm hắn rồi, hắn là học viên của ta."

Ta liền ngước nhìn lên người đã lên tiếng muốn dành ta làm đồ đệ xem là ai.

Hóa ra là một nữ nhân, thân người nàng cũng khá cao tầm 1m69 bộ dạng, một đầu đen nhánh tóc dài phủ lên đôi vai trắng mịn trông thật khêu gợi, trên búi tóc rũ xuống những sợi tóc khẽ đung đưa tới lui. Một đôi sâu sắc mắt hạnh giống như là rất biết nói chuyện đồng dạng, hồng nhuận phơn phớt cặp môi thơm có màu đỏ hồng giống như lửa, bạch triết da thịt giống như là sữa bò hình thành đấy.

Ta lúc này mới nghe mụ mụ truyền âm vào ta ta nói:

"Nàng là Liễu Mộng Kỳ, 43 tuổi, là hiệu trưởng của Hồng Loan học viện, lần trước ta có nói với ngươi rồi, ta đã nhờ nàng chiếu cố ngươi, nhưng không nghĩ là nàng lại quá khích đến như vậy, có lẻ bởi vì thiên phú của ngươi quá cao nên đã làm nàng động tâm rồi nha... chủ nhân của ta."

Ta nghe mụ mụ nói, gật đầu tán thành, sau đó quay sang đánh giá Liễu Mộng Kỳ. Không chỉ có vóc người xuất chúng, nàng dáng người cũng rất tốt, toàn thân cao thấp bởi vì thường xuyên tập võ nên không có bất kỳ thịt thừa, đầy đặn 40F cực lớn bộ ngực giống như là khiêu khích sức hút của trái đất đồng dạng ngạo nghễ ưỡn cao lên, cái kia uốn éo bắt đầu tựa như tản ra mê người khí tức eo thon, cùng với màu mỡ đầy đặn bờ mông, nàng quả thực tựu là tuyệt thế vưu vật xinh đẹp không kém mụ mụ.

"Mộng Kỳ hiệu trưởng, ngươi như thế nào có thể làm như vậy, còn chưa tỷ võ mà bây giờ tranh dành đệ tử, hình như là không hợp quy củ à nha". Hiệu trưởng của Hắc Hổ học viện cười nói với vẻ mặt châm chọc.

Liễu Mộng Kỳ không hề yếu thế quay qua nói:

"Hắc Bá hiệu trưởng, ngươi không lẽ muốn cùng ta tranh dành đồ đệ sao ?"

Ta liền quay qua hỏi mụ mụ tên Hắc Bá này là ai.

Mụ mụ chỉ nói:

"Hắn là Lâm Hắc Bá, 58 tuổi, là hiệu trưởng của học viện Hắc Hổ, tên này thực lực cũng tầm Vũ Thánh đệ tứ trọng thiên, thực lực không cao nhưng thủ đoạn thì có thừa, chủ nhân ngươi phải cẩn thận với hắn, tên này quỷ kế đa đoán, tính tìm nham hiểm, nhất định phải cẩn thận, còn nữ nhân ngồi ở kế bên hắn là Lý Nhược Vân, 35 tuổi, hiệu trưởng của Bạch Hạc học viện, tính tình cũng giống Lâm Hắc Bá, lắm mưu nhiều kế, nhưng tính khí nhát gan, thấy lợi quên thân, nghe nói nàng đang hợp tác với Lâm Hắc Bá, vì lợi ích của học viện, nhiều khi nàng còn đem đệ tử của mình đem tặng cho các đại gia tộc để làm trò mua vui, nữ nhân này cũng chả phải hạng tốt lành gì."

Ta nghe mụ mụ nói liền gật đầu đồng tình, sau đó nhìn xem Lý Nhược Vân ngồi bên cạnh Lâm Hắc Bá thầm đánh giá:

"Nữ nhân này vóc người cũng khá đẹp, thân người nàng cũng khá cao tầm 1m65 bộ dạng, đầy đặn bộ ngực lớn cỡ 38D cũng không kém là mấy so với hai vị tỷ tỷ, cái eo thon thi thoảng uốn éo tản ra khí tức mê người, cùng với đặn bờ mông, nàng quả thực cũng có thể xem là một đại mỹ nhân a."

Lúc này Lâm Hắc Bá chỉ cười to mà nói:

"Ta tranh dành đồ đệ của ngươi, ha ha ha, ngươi nhìn hắn không lẻ mạnh hơn Vương Hổ sao, không nói giấu gì ngươi, cách đây vài tháng trước hắn còn bị Vương Hổ đánh cho trọng thương, nhìn bộ dáng hắn bây giờ có mấy phần sức lực chứ, ta nghĩ cảnh giới bây giờ cũng là dùng đan dược mà bồi đắp lên thôi, cảnh giới chỉ là giả tạo."

Nói xong hắn cười to làm toàn trường bàn tán xôn xao.

"Hóa ra là bại tướng dưới tay của Vương Hổ a, ngựa nón háu đá à."

"Cảnh giới của hắn đúng là dùng đan dược bồi lên sao."

"Nghe nói mấy tháng trước tiểu tử này chỉ mới là Nhị Khôn cảnh (Vũ Sư) tứ trọng thiên thôi, bây giờ đã có cảnh giới Tam Đoài cảnh (Vũ Quân) nhất trọng thiên rồi, xem ra là dùng thuốc bồi lên chứ chả có bao nhiêu thực lực."

Liễu Mông kỳ liền phản bác:

"Hắn giờ chỉ có 13 tuổi thôi, trong khi Vương Hổ đã tới 19 tuổi, tuy cảnh giới không cao, nhưng chênh lệch về tuổi tác cũng là một vấn đề đấy à nha Hắc Bá hiệu trưởng."

Lúc này một tên giám khảo luyện võ chạy tới bên cạnh Lâm Hắc Bá nói nhỏ vài câu, Lâm Hắc Bá gật đầu, sau đó nhìn Liễu Mộng Kỳ mỉm cười nói:

"Mộng Kỳ hiệu trưởng, nếu người thật sự tin vào thực lực của hắn, có dám đánh cược với ta không ?"

Liễu Mộng Kỳ ngơ ngác không hiểu ý đồ của Lâm Hắc Bá, sau chỉ nghe hắn nói:

"Dù gì cũng sắp tới tỷ võ để quyết định vào học viện, sao không để cho Ngạo Thiên cùng quyết đấu với Vương Hổ đi, xem ai mạnh hơn là được chứ gì."

Liễu Mộng Kỳ liền từ chối:

"Không thể, cảnh giới của Vương Hổ quá cao so với Ngạo Thiên, không thể coi là tỷ võ công bằng được."

Lâm Hắc Bá cưới nói:

"Chỉ cần hắn có thể trụ vững sau 300 chiêu thi đấu là được, ta sẽ coi như là hắn chiến thắng, không cần hắn nhất thiết phải đánh thắng Vương Hổ."

Liễu Mông Kỳ biết là Lâm Hắc Bá muốn hạ uy danh của nàng nên mới bày ra trò này, nàng khó xử không biết làm sao bèn quay qua nhìn mụ mụ ta. Triệu Tuyết Tình chỉ mỉm cười với nàng sau đó truyền âm nói với nàng:

"Mộng Kỳ tỷ ngươi yên tâm đi, Thiên nhi có thể qua được, ta đảm bảo với ngươi, ngươi cứ việc đánh cược đi, nhưng bồi thêm một câu, ai thua sẽ bị mất đi tư cách tham gia khảo thí, không được tham gia vào bất kỳ học viện nào, nếu dám làm trái, sẽ bị đuổi khỏi đế quốc, hơn nữa ta tin tưởng hắn sẽ thắng mà." Mụ mụ đỏ mặt nhìn Liễu Mộng Kỳ.

Liễu Mộng Kỳ nhìn thấy mụ mụ đỏ mặt, liền cảm thấy có một cổ cảm xúc khó hiểu:

"Không lẽ Thiên nhi thực sự có thể thắng được Vương Hổ sao, hắn có thể trụ được trong 300 chiêu à, Tuyết Tình xưa nay làm việc luôn thận trọng, không thể nào nói ra một chuyện mà không chắc chắn, xem ra có lẻ chúng ta thực sự đánh giá thấp Thiên nhi, Tuyết Tình là mụ mụ của hắn chắc biết rõ, nhưng sao nàng khi nói về hắn lại đỏ mặt như vậy. Mà thôi, kệ đi ta cũng nên tin tưởng nàng, đánh cược một lần xem sao."

Liễu Mộng Kỳ liền hướng về phía Lâm Hắc Bá nói lớn:

"Được, ta chấp nhận đánh cược, nhưng ta có thêm hai điều kiện, bên nào thua sẽ phải bồi cho bên thắng 5000 vạn linh tệ cộng thêm học viên thua cược sẽ mất đi tư cách tham gia khảo thí, không được tham gia vào bất kỳ học viện nào, nếu dám làm trái, sẽ bị đuổi khỏi đế quốc."

Lão cáo già Lâm Hắc Bá nghe Liễu Mộng Kỳ nói thế, cũng ngẩn cả người ra, 5000 vạn linh tệ, tuy không phải con số quá lớn, nhưng cũng là tiền lãi của Hắc Hổ học viện suốt một năm à, chưa kể tới việc học viên thua cuộc sẽ mất đi tư cách khảo thí, không được tham gia bất kỳ học viện nào. Hắn liền quăng ánh mắt qua Vương Hổ truyền âm hỏi:

"Ngươi có chắc chắn thắng hắn không ?"

Vương Hổ chỉ ngồi trên ghế cười ngạo nghễ nói sau đó truyền âm lại nói:

"Bá thúc cứ yên tâm, một Tam Đoài cảnh (Vũ Quân) nhất trọng thiên là cái thá gì với ta chứ, ta dù gì cũng là Tam Đoài cảnh (Vũ Quân) thất trọng thiên mà, không lẻ còn sợ thua hắn sao. Ha ha ha"

Lâm Hắc Bá gật nhẹ đầu, hướng qua Liễu Mộng Kỳ:

"Được ta chấp nhận yêu cầu trên !"

Liễu Mộng Kỳ liền nói:

"Được, nếu vậy thì chuẩn bị tỷ võ nào."

Chương 23: Tỷ võ bắt đầu

Bên dưới sân, giám khảm hô to:

"Khảo thí cảnh giới đã xong, kế tiếp theo quy định khảo thí tỷ võ, học viên có đủ tư cách tham gia tỷ võ, mỗi học viên sẽ tới chổ ban giám khảo bốc thăm để lấy số thứ tự để khiêu chiến, hai học viên nào có số thứ tự giống nhau thì sẽ khiêu chiến với nhau, số bốc thăm cũng là thứ tự khiêu chiến, mỗi lần khiêu chiến là một đấu với một, các lão sư và hiệu trưởng sẽ xem vào thành tích khi tỷ võ của các học viên để xem xét học viên đó có được chọn vào học viện hay không !"

Nghe vậy, giữa sân khảo thí có chút loạn lên, kém một cấp bậc là có tỷ lệ thắng cao hơn một phần, nhất thời những ánh mắt nóng bỏng hướng tới đám học viên có thực lực yếu hơn mình không biết bản thân mình có may mắn bốc thăm gặp phải đối thủ yếu hơn hay không.

Nhất trọng thiên cùng với nhị trọng thiên, căn bản là hai cấp bậc cách biệt, chứ đừng nói chi cảnh giới Vũ Sĩ và Vũ Sư, chênh lệch nhau tới một đại cảnh giới, nếu không có gì đặc thù ngoài ý muốn, một gã nhất trọng thiên rất khó có khả năng đánh bại đối thủ nhị trọng thiên.

Đối với điểm này, những người có thực lực yếu hơn thập phần rõ ràng, nhưng đối với cơ hội này cho dùng thành hay không thành, đều muốn liều mạng thử một lần. Trong lúc nhất thời, giữa sân không khí có chút quái dị, từng đạo ánh mắt đảo qua những học viên có thực lực yếu hơn, tất cả học viên đều âm thầm cầu nguyện mình có thể may mắn gặp trúng đối thủ yếu hơn.

Giám khảo sau đó nói tiếp:

"Riêng Ngạo Thiên và Vương Hổ đã được định sẵn sẽ tỷ võ với nhau nên không cần thiết phải lựa chọn đối thủ khiêu chiến, chỉ cần một người bốc thăm và lấy số thứ tự, người còn lại không cần bốc."

"Vậy trong hai người các ngươi ai sẽ lên bốc thăm đây." Giám khảo nhìn ta rồi sau đó nhìn Vương Hổ.

Vương Hổ lớn tiếng nói:

"Đương nhiên là ta lên bốc rồi, tiểu tử đó là cái thá gì mà đòi tranh với ta, đúng không hả !" sau đó quay sang nhìn ta mà nở nụ cười hả hê.

Ta cũng lười nhìn hắn chỉ nhẹ giọng nói:

"Tùy ngươi !"

Ta thầm nghĩ:

"Hừ, chỉ là dành số mà thôi, trước sau gì cũng phải đánh thôi, nếu ngươi đã muốn thì cứ việc lấy, ta chẳng rảnh hơi đâu tranh dành mấy thứ vớ vẩn này !"

Một lát sau giám khảo lớn tiếng nói:

"Ngạo Thiên với Vương Hổ - Lượt khiêu chiến thứ 36"

Ta nghe ban giám khảo nói liền chửi ầm trong lòng:

"Bà nội nó, cái tên hổn đãn này có lấy số cũng làm không xong, bộ không thể lấy số từ 1 tới 5 hay sao vậy, để ta đánh sớm còn về nhà chơi đùa với mụ mụ nữa... hừ...nếu theo tính toán số người thông qua vòng 1 cũng khoảng 86 người tương đương có 43 lượt khiêu chiến, vậy mà hắn lấy số 36, gần cuối rồi !"

Nhìn thấy vẻ mặt tự đắc ý của hắn, ta cảm thấy trông thật buồn cười, mà thôi kệ, ta cũng chả thèm đôi co với con nít làm gì, hắn chỉ mới có 19 tuổi thôi, ta dù gì cũng là người của hai kiếp mà, ta cũng 28 tuổi chứ ít gì, mặc dù bề ngoài mới có 13 nhưng không sao, bên trong ta vẫn là 28 tuổi.

Kệ, không chấp nhặt với trẻ con. Liền tìm một cái ghế ngồi xuống nhắm mắt ngủ một tí, đối với mấy việc tỷ võ này ta căn bản không hề cảm thấy hứng thú.

Lâm Hắc Bá nhìn thấy ta không thèm để ý gì tới tỷ võ, trong lòng cười thầm, bên ngoài miệng nói:

"Mộng Kỳ hiệu trưởng, ngươi xem tên học viên mà người muốn nhận làm đồ đệ có vẻ ung dung quá nhỉ, tỷ thí trước mắt, mà lại không quan tâm, có phải là tuổi còn nhỏ sợ đánh nhau hay không."

Liễu Mộng Kỳ thầm mắng trong lòng:

"Lão cáo già, không từ thủ đoạn muốn hạ nhục ta sao, mà sao Thiên nhi lai không có chút gì lo lắng, ngược lại còn nhắm mắt tỏ vẻ như không quan tâm vậy, hay thật sự là hắn không quan tâm đây."

Sau đó nàng lại quay sang nhìn mụ mụ ta.

Mụ mụ thấy nàng nhìn sang hiểu rõ nàng đang muốn nói gì chỉ truyền âm lại nói:

"Mộng Kỳ tỷ tỷ, ngươi không cần lo, Thiên nhi có tính toán riêng của hắn, ngươi không cần cảm thấy bất an đâu, ngươi chỉ cần tin tưởng ta là được, những chuyện khác ngươi cũng đừng có quá quan tâm, lão cáo già Lâm Hắc Bá tính kiếm chuyện hạ nhục tỷ tỷ đấy mà, ngươi chế bị hắn khích mà nổi nóng, hơn nữa không phải ngươi nói sẽ tin tưởng lời ta nó sao, hắn nhất định thắng mà" Nói đến câu cuối nàng bất giác lại đỏ mặt lên, quay mặt tránh đi ánh mắt của Liễu Mộng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net