Hệ Thống Tính Nô Điều Giáo Ký 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cũng chả được gì."

Ta liền nhìn qua thanh kiếm trên tay của bức tượng. cây kiếm này dài tầm một mét hai, trên thân kiếm có một luồng ánh sáng màu xanh lam bao phủ xung quanh tựa như kiếm quang. Trên thân kiếm khắc bốn chữ:

'Tinh Thần Thiên Kiếm'

Ta ngắm nhìn thanh Tinh Thần Thiên Kiếm này một hồi lâu, liền hỏi hệ thống:

"Hệ thống, ngươi có thể tra cho ta lý lịch của thanh kiếm này không."

"Được, thưa chủ nhân, xin đợi vài giây !". Âm thanh điện tử tí tách vang lên.

"Thanh kiếm này tên gọi là Tinh Thần Thiên Kiếm hay còn được gọi là Kiếm Trảm Tinh Thần, được một người tên Liễu Như Yên ở Hoa Hạ đế quốc tạo ra cách đây hơn tám trăm năm, thanh kiếm này khi sử dụng có thể gây ra công kích tinh thần ý chí của đối phương, người bị nó ảnh hưởng tinh thần sẽ rơi vào trạng thái hỗn loạn, xuất hiện ảo giác. Tương truyền hơn tám trăm năm trước, Liễu Như Yên sau khi tạo ra thanh kiếm này, nàng một người đã đánh hạ tất cả cao thủ lúc bấy giờ nhưng không hiểu sao sau này lại đột ngột quy ẩn, thanh kiếm thì liền cắm ở chổ này, còn nàng đi đâu thì không ai biết.

"Liễu Như Yên....Liễu Mộng Kỳ". Cùng là họ Liễu, không phải trùng hợp thế chứ." Ta băn khoăn suy nghĩ.

Đúng lúc này bên dưới núi, Liễu Mộng Kỳ kêu lên: "Thiên nhi, ngươi không sao chứ, xuống đây đi."

Ta vội vàng rút Tinh Thần Thiên Kiếm và cuộn giấy trong tay bức tượng ra, sau đó bỏ vào trong trữ vật giới chỉ, liền dùng phá toái hư không phá toái không gian xuống bên cạnh nàng, chứ ta thật sự không thể chịu nổi cái áp lực chín mươi chín bậc thang thêm lần nữa.

Liễu Mộng Kỳ thấy ta bất ngờ xuất hiện trước mắt nàng, nàng liền sợ hết hồn, há hốc mồm hỏi:

"Thiên nhi...ngươi...sao lại ở đây, không phải ngươi vừa nãy còn ở trên đỉnh núi sao."

Ta nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của nàng liền cười nhẹ:

"Ta có thể chất đặc thù có thể nhảy xuyên qua không gian, chuyện này vốn là bí mật của ta, ngay cả mụ mụ cũng chưa biết, Kỳ mụ mụ là người đầu tiên biết được đấy, Kỳ mụ mụ nhớ giữ bí mật cho ta nha."

"Ta...ta...là người đầu tiên biết sao !"

Không hiểu sao nghe thấy lời này của ta, Liễu Mộng Kỳ cảm thấy trong lòng có một cảm giác ngòn ngọt.

Nàng nghĩ: "Mụ mụ hắn cũng chưa biết, ta là người đầu tiên sao, coi bộ trong lòng hắn ta cũng không thua kém mụ mụ hắn quá xa."

Nghĩ xong liền cười nhìn ta:

"Vừa nãy leo lên Tinh Thần Thiên Sơn cảm thấy thế nào ?"

"Thoải mái a !"

Liễu Mộng Kỳ liền gõ đầu ta một cái:

"Thoái mái cái đầu ngươi ! Ngươi đúng là gia hỏa tùy tiện, ta sống đến bây giờ còn chưa có gặp người nào tùy hứng đến không muốn sống như ngươi, ngươi nên nhớ là Tinh Thần Thiên Sơn là ngọn núi có sức mạnh tấn công vào tinh thần rất lợi hại, sơ sẩy một chút là có thể bị đánh tan tinh thần mà chết đấy."

Liễu Mộng Kỳ tàn nhẫn trừng ta một chút, sau đó liền ôm ta vào trong lòng, vuốt ve lưng của ta:

"Hứa với ta, sau này không được tùy hứng như thế nữa, nghe chưa, lúc nãy ngươi làm ta thật sự sợ muốn chết đấy."

Ta cảm nhận được sự quan tâm của nàng cũng thuận miệng nói:

"Ừ, ta biết rồi, Kỳ mụ mụ, ta sau này sẽ không vậy nữa."

Nàng lúc này mới nhìn ta, khẽ hôn má ta một cái:

"Cái này là phần thưởng vì ngươi đã leo lên hết chín mươi chính bậc thang."

"Ta xưa này sống tới từng tuổi này, đều chưa từng hôn qua ai, ngươi là người đầu tiên đó nên lấy đó làm tự hào đi". Nói xong liền ôm lấy ta phi thân bay lên.

Vừa leo hết chín mươi chín bậc thang, ta căn bản không hề còn chút sức lực nào, sắc mặt tuy rằng có vẻ rất mệt mỏi cùng suy yếu, nhưng nghe nàng nói nàng hôn ta cũng là nàng nụ hôn đầu tiên của nàng, ta bỗng cảm thấy phi thường vui vẻ nói:

"Kỳ Mụ mụ, ta là nam nhân đầu tiên được mụ mụ hôn sao"

Liễu Mộng Kỳ đỏ mặt lên, quệt cái miệng nhỏ nhắn nói:

"Phải thì sao, ta từ nhỏ đã sống với sư phụ, sau này khi sư phụ mất liền kế nhiệm nàng lên làm hiệu trưởng của Hồng Loan học viện, làm gì có thời gian mà tìm nam nhân chứ, không lẽ ngươi có ý đồ gì với mụ mụ của ngươi sao."

"Không có a, ta chỉ là muốn bú sữa mẹ thôi, leo hết chín mươi chín bậc thang, ta bây giờ cảm thấy mệt mỏi quá." Ta nói xong liền nhìn chằm chằm vào bộ ngực nàng.

Liễu Mộng Kỳ đỏ mặt nói:

"Xú tiểu tử, lúc nào cũng nghĩ tới chuyện đó, ta bây giờ phải đưa ngươi rời khỏi đây, vì vậy ôm chặt lấy ta."

"Kỳ Mụ mụ, người muốn dẫn ta đi đâu vậy ?"

"Còn có thể dẫn ngươi đi cái nào? Đương nhiên là đưa ngươi tới chổ ở của ta để trị thương. Ngươi hiện tại tình trạng cơ thể nếu như chậm trễ trị liệu, sẽ lưu lại rất lớn nguy hiểm."

Bị Liễu Mộng Kỳ như thế ôm vào trong ngực bay đi, ta mệt mỏi quơ quơ thân thể, sau đó liền rơi vào hôn mê cùng ngủ say, ta thực sự là quá mệt mỏi.

Vừa nãy ở trên Tinh Thần Thiên Sơn, kỳ thực ta đã sớm tiêu hao toàn bộ sức lực rồi. Hiện tại được buông lỏng xuống, tự nhiên cũng là hôn mê đi.

Chờ đến khi ta một lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên một chiếc giường bằng ngọc thạch ở trong một căn phòng cổ trang nhìn trông có vẻ rất xa hoa.

"Thiên nhi, ngươi tỉnh rồi ?"

Sau khi tỉnh lại, ta lúc này đột nhiên nghe được bên cạnh âm thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net