Hệ Thống Tính Nô Điều Giáo Ký 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cảm thấy mình thật có chút quá phận, liền ôm nàng khẽ lau nước mắt nàng, sau đó liền vuốt ve mông nàng lên tiếng xin lỗi:

"Mộng Kỳ, ta xin lỗi, vừa rồi ta quá phận quá, nàng có đau không, tí nữa ta bôi thuốc cho nàng nha,". Ta liền đổi cách xưng hô với nàng.

"Cái gì, chủ nhân ngươi kêu ta là gì !" Liễu Mộng Kỳ có chút không tin được vào tai mình.

"Từ giờ ta sẽ kêu nàng là Mộng Kỳ nha, bên ngoài chúng ta vẫn là sư phụ với đệ tử, trong nhà thì mụ mụ và con trai, nhưng khi quan hệ thì ta muốn đem nàng làm lão bà của ta, được không Mộng Kỳ ?"

Kỳ mụ mụ nghe lời ta nói, hai dòng nước mắt trào ra, thút thít nói:

"Ta cũng yêu ngươi, chủ nhân, ta muốn ngươi làm lão công của ta, ngươi nhất định phải yêu thương ta a, sau này không được chê ta hoa tàn ít bướm mà vứt bỏ ta a." Nói xong lao vào trong lòng ngực của ta, thút thít khóc.

Ta vỗ về vai nàng, nhẹ giọng an ủi:

"Ta nhất định sẽ yêu thương nàng mà, Mộng Kỳ, ta lấy danh nghĩa của ta thề nhất định sẽ không bỏ rơi nàng."

Hai chúng ta cứ như thế ôm hơn mười phút sau về sau, Liễu Mộng Kỳ mới ngẩng đầu lên, thẹn thùng mà hỏi:

"Lão công... Tình nô... Mộng Kỳ... Có phải hay không thực dâm đãng... Lão công... Chàng có thể hay không khinh thường Mộng Kỳ a ?"

Ta nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, cảm thấy đau lòng liền ai ủi:

"Không đâu Mộng Kỳ, nàng cũng là nữ nhân hơn nữa lại là nữ nhân của ta, có nữ nhân nào mà không muốn hạnh phúc chứ. Ta yêu Tình nô Mộng Kỳ của ta... Làm sao có thể khinh thường nàng chứ, hơn nữa, Mộng Kỳ à, nhìn nàng bây giờ thật đáng yêu a."

Liễu Mộng Kỳ đỏ mặt nhìn ta:

"Thật chứ, ta đáng yêu sao !"

"Hì hì...tất nhiên rồi...Nàng rất đáng yêu... Ta yêu chết tình nô này của ta mất đi." Ta nhìn nàng khẽ cười.

Nàng nghe vậy liền tại trên mặt ta hôn một cái, trên mặt tràn đầy yêu thương của một cô gái mới lớn:

"Xú lão công, chỉ giỏi nịnh ta, bất quá....ta thích nghe chủ nhân của ta nói vậy."

Ta mỉm cười nhìn nàng, nhìn ra ngoài cửa phòng thấy bầu trời lúc này cũng đã khuya, liền ôm Liễu Mộng Kỳ tiếp tục mây mưa, sau đó cả hai chìm vào mộng đẹp.

Chương 34: Tinh Thần Thiên Kiếm làm vật đính ước

Sáng sớm hôm sau, trong lúc ta đang ngủ say thì bỗng trong lỗ mũi có cảm giác ngưa ngứa làm ta hắt xì một cái, khiến ta trong giấc ngủ mơ kéo tỉnh lại. Mở to mắt, chỉ thấy Liễu Mộng Kỳ đang dùng một cộng tóc của nàng ngoái ngoái lỗ mũi của ta, ánh mắt ôn nhu nhìn ta.

Thấy ta tỉnh lại nàng hì hì cười, vội nói:

"Tiểu chủ nhân, dậy đi thôi, mặt trời chiếu tới mông rồi, ngủ nữa sẽ thành heo lười đấy."

Ta thấy nàng vừa nói vừa lấy cộng tóc ngoái ngoái lỗ mũi ta làm ta hắt xì không ngừng. Liền bực mình, hung hăng trên mông đít của nàng đánh một cái.

"A" Liều Mộng Kỳ kêu lên một tiếng.

Ta nhìn nàng, nghiêm mặt lên:

"Mộng Kỳ lão bà hôm nay muốn chọc ta phải không hả, có phải hôm qua ta trừng phạt chưa đủ nên không nhớ đúng ko."

Liễu Mộng Kỳ liền đưa bộ mặt ủy khuất lên nhìn ta:

"Đâu có, người ta vẫn nhớ mà, tình nô chỉ là...muốn chọc lão công chủ nhân chút thôi."

Ta thấy bộ mặt đó của nàng liền nhịn không được cười lên, thầm nghĩ:

"Liễu Mộng Kỳ bên ngoài băng lãnh kiêu ngạo mỹ nhân, thật không ngờ có một ngày ta lại thấy bộ mặt ôn nhu này của nàng a, đúng là phụ nữ một khi đã bị chinh phục thì dù có băng lãnh đến đâu cũng sẽ ôn như như một con mèo nhỏ."

Ta liền lấy tay xoa xoa lên cặp mông của nàng nhẹ nói:

"Có đau không, cần ta xức thuốc chứ."

Nàng chỉ đỏ mặt sau đó "Ân" một tiếng.

Ta liền đem nàng đặt nằm sấp ở trên giường, chổ đánh tối hôm qua đều đã hết đỏ rồi, nhìn cặp mông trắng của nàng, ta liền hỏi:

"Làm gì có chổ nào đỏ chứ lão bà của ta, coi bộ cảnh giới Vũ Thánh khả năng khôi phục cũng tốt hơn so với cảnh giới bình thường à nha."

"Ai nói chứ, chổ đó con đau mà, do chủ nhân ngươi không thấy thôi, đêm qua người ta bị chủ nhân đánh cho đỏ hết cả mông, giờ ta muốn lão công bôi thuốc cho ta, ta thật sự chổ đó đau mà !" Sau đó đem tay ta đặt tại trên mông nàng.

Ta nhìn nàng, biết là nàng đang làm nũng nhưng cũng chiều theo ý nàng liền từ trong hệ thống mua một lọ thuốc mỡ, sau đó trên mông của nàng xoa lên, trong lúc xoa, đôi lúc còn bôi thuốc mỡ sau đó cắm vào trong lỗ đít của nàng thoa đều, làm nàng rên rỉ lên.

"Lão công, chổ đó bẩn"

"Không sao, cơ thể của Mộng Kỳ chổ nào cũng sạch sẽ cả, làm gì có chổ nào bẩn chứ."

"Nhưng mà chổ đó không tốt...." Liễu Mộng Kỳ nhìn ta đỏ mặt lên.

"Không có gì là không tốt cả, mụ mụ ta lỗ đít ta cũng đã làm qua rồi, không có gì là không tốt, rất thoải mái a"

"Cái gì, Tuyết Tình chổ đó cũng làm rồi" Liễu Mộng Kỳ kinh ngạc khuôn mặt nhìn ta.

Ta tự hào nhìn nàng liền hào hùng sẵng giọng lên:

"Đương nhiên, không những chổ đó cũng làm, ta thậm chí còn đem một cái cái đuôi chó giả cắm vào nàng lỗ đít sau đó đem nàng thành mẫu cẩu mà dắt nàng đi xung quanh trong phòng nữa à."

"Mẫu....mẫu cẩu...dắt nàng đi...khắp phòng !" Liễu Mộng Kỳ kinh ngạc, lắp bắp nói.

"Đương nhiên, nàng không những không ghét bỏ mà còn yêu thích nó nữa cơ à, Mộng Kỳ sau này người cũng sẽ thích nó cho xem."

"Nhưng...ta..."

"Không nhưng nhị gì cả, bổn phận của tình nô là phải nghe lời chủ nhân, không phải tối qua nàng đã hứa sẽ trở thành tình nô của ta sao, nay quên rồi à." Ta vội cắt đứt lời nói của nàng, sẳng giọng lên.

"Tình nô...không....không có quên...chỉ là...ta chưa bao giờ làm....mẫu cẩu."

Ta nhìn nàng khẽ hôn môi nàng một cái, ôm nàng vào lòng nhẹ giọng an ủi:

"Không biết có thể học mà, ta không ép buộc tình nô của ta, ta làm tất cả những điều này đều để tăng lên khoái cảm khi quan hệ. Sau này nàng có thể nhìn ta và mụ mụ làm thử, lúc đó có quyết định làm hay không là tùy nàng, ta không ép buộc đâu."

Liễu Mộng Kỳ nhìn ta khẽ gật đầu, sau đó dựa đầu vào ngực ta:

"Vì chủ nhân, ta đều có thể làm tất cả, ta nghe lời ngươi, nhưng ngươi hứa, đừng rời xa ta nha, ta biết ta đã hoa tàn ít bướm rồi, ta sợ một ngày nào đó ngươi rời đi ta, ta thật sự không thể chịu nổi nếu không có ngươi." Nàng vừa nói nước mắt nhẹ rơi xuống đôi má.

Ta trên tóc nàng khẻ vuốt ve, nhẹ nhàng nói:

"Không phải hôm qua ta đã nói là cả đời này sẽ không xa nàng sao nha đầu ngốc, nàng không tin tưởng lão công của nàng sao".

Sau đó đem tay nàng đặt tại côn thịt của ta:

"Nàng nhìn nó xem, nó chỉ bị nàng chạm thôi đã cứng như vầy rồi, nếu còn để ta thao nàng thì nó sẽ thành bộ dang gì nữa chứ."

"Xú chủ nhân, chỉ biết chọc người ta." Liễu Mộng Kỳ nói xong liền đỏ mặt quay sang chổ khác.

Ta liền buông Liễu Mộng Kỳ ra, quay qua nàng nói:

"Ta có thứ muốn tặng cho nàng, nàng nhất định phải nhận đó"

Sau đó trên tay xuất hiện một thanh kiếm.

Liễu Mộng Kỳ ngơ ngác nhìn ta như bộ muốn hỏi cái gì vậy.

Ta liền đem thanh kiếm đưa cho nàng:

"Thanh kiếm này tên là Tinh Thần Thiên Kiếm, là thanh kiếm ta lấy được trên đỉnh của Tinh thần Thiên Sơn" sau đó đem những gì ta thấy được trên đỉnh núi nói cho nàng.

Sau khi nàng nghe xong cũng cảm thấy ngạc nhiên, trong nội tâm suy nghĩ:

"Bức tượng trên đỉnh núi ấy rốt cuộc là ai, nghe lời của lão công thì bức tượng đó rất giống ta, người tạo nên thanh kiếm này là tên là Liễu Như Yên, cùng họ Liễu với ta, rốt cuộc là vì sao ?"

Ta vừa nói vừa nhìn nàng xem nàng có chút ấn tượng gì về những thứ này không, Liễu Mộng Kỳ chỉ lắc đầu tỏ vẻ không biết. Ta cũng đành phải bỏ qua chuyện này, vì dù suy nghĩ tiếp cũng chả có ấn tượng gì.

Sau đó nàng nhìn ta và nói:

"Thanh kiếm này có duyên với lão công, chàng nên giữ lại nó, từ xưa tới này chưa có ai có thể leo lên được chín mươi chín bậc thang của Tinh Thần Thiên Sơn, nay chàng leo lên được, điều này đã nói lên thanh kiếm này vốn định sẵn sẽ thuộc về ...."

"...A..đau!..."

Ta liền cắt đứt lời nói của Liễu Mộng Kỳ, đem tay vỗ vào mông đít của nàng một cái, sau đó nhìn vào mắt nàng, nói:

"Thanh kiếm này có duyên với ta, nhưng nó càng có duyên với nàng, nếu không phải nàng nhận ta làm đồ đệ, không dẫn ta tới Tinh Thần Thiên Sơn thì ta sẽ không thể lấy được Tinh Thần Thiên Kiếm, hơn nữa nhìn bức tượng trên đỉnh núi, ta có thể khẳng định nàng nhất định có quan hệ gì đó với thanh kiếm này, nó vốn sinh ra là cho nàng, chứ không phải cho ta. Hơn nữa đồ của ta cũng là đồ của lão bà nàng mà, vì thế bây giờ ta muốn tặng nó cho nàng, nàng nhất định phải nhận nó."

"Nhưng, lão công ta...."

"Không nhưng nhị gì cả, coi như nó là món quà chủ nhân ta tặng cho tình nô nàng coi như làm vật đính ước được ko, nàng nhất định phải nhận nó."

Liễu Mộng Kỳ thấy ta quyết tâm muốn tặng Tinh Thần Thiên Kiếm cho nàng, cũng không từ chối chỉ nhẹ gật đầu sau đó ôn nhu nói:

"Cảm tạ chủ nhân !"

Ta liền ôm nàng hôn lên má nàng khẻ nhỏ giọng tới bên tai nàng:

"Như vậy mới đúng là Mộng Kỳ lão bà ngoan ngoãn của ta chứ"

Liễu Mộng Kỳ chỉ đỏ mặt, nhẹ gật đầu.

Sau đó liền đem cuộn giấy lấy được trên đỉnh núi ra, ta với nàng cùng xem, ta mở ra cuộn giấy nhìn vào, bên trong cuộn giấy.... chả có chữ gì, chính xác là một cuộn giấy trắng !

Ta cảm thấy khó hiểu, liền nói với Liễu Mộng Kỳ:

"Rốt cuộc là vì sao, cuộn giấy không có chữ gì, vậy là ý gì !"

Liễu Mộng Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ nàng cũng không biết, ta và nàng ngắm ngía nó một lúc cũng không tìm ra manh mối gì liền đem nó thu vào trong trữ vật giới chỉ.

Chương 35: Hoa Hạ Thập nhị Tiên Vũ

Sau một hồi lâu, Liễu Mộng Kỳ liền quay sang ta nói:

"Chủ nhân, cũng nên rời giường thôi, hôm nay ta phải dẫn ngươi tới lớp học nữa, lớp học của chủ nhân người là lớp thiên tài, ta sẽ dẫn người tới đó, để ta nói sơ cho ngươi về lớp đó ?"

"Lớp thiên tài hiện tại có khoảng hơn ba mươi người, hầu hết đều là nữ tử, nam tử không có nhiều chỉ có vài người, trong đó đa số đều là con em của các đại gia tộc, lớp trưởng của lớp là Tần Tuyết Linh, nàng năm nay 25 tuổi, nàng là nhị công chúa của Hoa Hạ đế quốc, con gái của vua Tần Minh và hoàng hậu Linh Hoa, nàng cũng là một trong Thập nhị Tiên Vũ của Hoa Hạ đế quốc bài danh thứ tư. Tính khí của nàng rất là kiêu ngạo, không khác gì ngươi đâu, nàng hiện tại cũng đã 26 tuổi rồi nhưng thực lực cũng đã đạt tới Vũ Hoàng bát trọng thiên."

"Cái gì Hoa Hạ Thập nhị Tiên Vũ, sao ta giờ mới nghe qua vậy."

Ta ngơ ngác không hiểu nhìn nàng.

Liễu Mộng Kỳ nhìn ta một cách quái dị: "Chủ nhân, ngươi thật sự không biết sao !"

Ta gật đầu với nàng:

"Thật sự, ta mới nghe qua đó, rốt cuộc chuyện này là sao."

Vậy để ta giải thích cho ngươi hiểu đi chủ nhân của ta:

"Hoa Hạ Thập nhị Tiên Vũ vốn là bảng xếp hạng mười hai nữ nhân đẹp nhất, có cảnh giới cao nhất của Hoa Hạ đế quốc, cứ cách mười năm sẽ tổ chức một lần, phàm là nữ nhân từ ba mươi tuổi trở xuống có tư sắc đều có tư cách tham gia, bọn họ sẽ tranh tài dựa vào võ công và sắc đẹp của bản thân mình, sau đó sẽ phân chia ra mười hai thứ hạng dựa vào kết quả tỷ thí như cuộc tỷ võ hôm trước chủ nhân ngài tham gia !"

"Hai vị tỷ tỷ của ngươi Ngạo Uyển Phượng và Ngạo Uyển Nhi cũng nằm trong bảng xếp hạng Hoa Hạ Thập nhị Tiên Vũ đó, cả hai nàng đều bài danh thứ hai !"

"Cả hai tỷ tỷ của ta đều có, nhưng cả hai cùng bài danh thứ hai là sao ?"

Liễu Mộng Kỳ ôn tồn giải thích: "Bời vì cả hai nàng là môi đôi song bào thai mà, sắc đẹp thì giống nhau, cảnh giới cũng tương tự bằng nhau, vì thế nên hai nàng cũng dành chung vị trí, đây là trường hợp đặc biệt lần đầu tiên xuất hiện ở Hoa Hạ đế quốc à."

Ta lúc này cũng đã hiểu ra:

"Thì ra là vậy, vậy ngoài Tần Tuyết Linh lớp trưởng ra, trong lớp thiên tài còn ai đáng chú ý nữa không ?"

"Ngoài Tần Tuyết Linh ra, trong lớp còn có một số nữ nhân khác có thực lực cũng rất mạnh như Ngọc Linh Nhi đại tiểu thư của Ngọc gia, nàng năm nay 24 tuổi Vũ Hoàng lục trọng thiên, nàng hiện tại cũng là một trong Thập nhị Tiên Vũ của Hoa Hạ đế quốc bài danh thứ năm, Diệp Yên Nhiên tam tiểu thư của Diệp gia, 23 tuổi, Vũ Hoàng tam trọng thiên, nàng cũng là một trong Thập nhị Tiên Vũ của Hoa Hạ đế quốc bài danh thứ sáu... những người đó đều được coi là thiên tài trong thiên tài cả, ngoài ra còn một số người khác nữa."

"Đặc biệt có một học viên khá là xuất chúng tên là Diệp Yên Linh, 24 tuổi, nàng vốn là nhị tiểu thư của Diệp gia, sau không biết vì lý do nào mà bị trục xuất ra khỏi Diệp gia,tính khí rất cổ quái, rất ít xuất hiện trong lớp học, nàng cũng là một trong Thập nhị Tiên Vũ của Hoa Hạ đế quốc bài danh thứ ba, đặc biệt theo ta phán đoán, thực lực nàng ở trong lớp có thể coi là mạnh nhất, mạnh hơn cả Tần Tuyết Linh nhưng bởi vì ít khi xuất hiện và nàng cũng chả mấy khi muốn thể hiện ra thực lực của mình nên ít có người biết thực lực của nàng."

Ta kỳ quái hỏi:

"Vương gia và Tiêu gia sao ta không nghe thấy, không lẽ trong lớp thiên tài không có hai gia tộc này sao?"

Liễu Mộng Kỳ nhìn ta liền giải thích:

"Vương gia vốn có quan hệ sâu rộng với Hắc Hổ học viện, nên đa số những con em của Vương gia đều gia nhập vào Hắc Hổ học viện, còn Tiêu gia thì xưa này không có mấy khi có thiên tài nên thường thì lớp tinh anh không có con em Tiêu gia."

Ta nghe nàng nói, liền suy nghĩ:

"Xem ra vào lớp thiên tài không có người của Vương gia, có lẽ ta sẽ không gặp kỳ đà cản mũi, như vậy cũng coi như tốt rồi, thuận tiện ta có thêm thời gian củng cố cảnh giới của chính mình a ?"

Ta suy nghĩ lại Hoa Hạ Thập nhị Tiên Vũ cảm thấy có chút hứng thú, hai vị tỷ tỷ thì ta đã nếm quá rồi, quả thật bọn họ rất đẹp, nếu như so về vẻ đẹp hai người bọn họ chỉ kém mụ mụ và Liễu Mộng Kỳ một chút xíu thôi, ta từ từ suy nghĩ về những nữ nhân bài danh thứ ba trở đi, ta tự tính toán nếu có thập nhị Tiên Vũ mà hai vị tỷ tỷ đã lấy một thứ hạng coi như từ thứ nhất tới thứ mười hai vẫn còn mười một người....khoan đã....nãy giờ ta chỉ nghe Mộng Kỳ nói về bài danh thứ hai trở xuống cho tới bài danh thứ sáu, thứ bảy trở đi chắc vẻ đẹp cũng kém đi nên ta cũng không quá quan tâm nhưng thứ nhất đâu ?

Ta liền quay sang Liễu Mộng Kỳ:

"Mộng Kỳ nãy giờ ta không nghe ngươi nói về Hoa Hạ Thập Nhị Tiên Vũ bài danh thứ nhất à, nàng rốt cuộc là người như thế nào ?"

Liễu Mộng Kỳ thấy ta vẻ mặt tò mò cũng liền nói:

"Bài danh thứ nhất à, Mộng Kỳ cũng không biết rõ, chỉ biết là hơn chín năm trước, có một bạch y nữ tử tên gọi là Vân Phiêu Phiêu thuộc một gia tộc nhỏ, tham gia tranh tài Hoa Hạ Thập nhị Tiên Vũ, nàng rất đẹp có thể coi là nữ nhân đẹp nhất trong số các thiếu nữ lúc đó, thời điểm đó nàng khoảng 19 tuổi theo ta nhớ là thế, lúc đó nàng đã có cảnh giới Vũ Quân cửu trọng thiên rồi, ở độ tuổi đó mà có thể đạt tới cảnh giới đó cũng đã coi là thiên tài tuyệt thế, chỉ là trong lúc tỷ võ nàng lại gặp nhị công chúa Tần Tuyết Linh, sau đó may mắn đã bại Tần Tuyết Linh, nàng thì dành bài danh đệ nhất, khiến nhị công chúa rơi xuống bài danh hạng thứ tư trên bảng xếp hạng, mặc dù sắc đẹp của nhị công chúa chắc chắn không chỉ bài danh thứ tư. Sau ngày hôm đó, tự dưng gia tộc của Vân Phiêu Phiêu rơi vào thảm cảnh bị đồ sát, Vân Phiêu Phiêu thì không biết đi đâu, nhiều người nói là do Tần Tuyết Linh bị Vân Phiêu Phiêu đã bại mà cho người đi diệt toàn bộ tộc của nàng, sự tình cụ thể ra sao thì ta không biết, ta cũng chỉ biết có nhiêu đó !"

Ta nghe Liễu Mộng Kỳ nói càng cảm thấy Vân Phiêu Phiêu này không biết là người ra sao, nàng còn sống hay đã chết, theo quy định thì lúc nàng tham gia lần trước đã 19 tuổi, đã qua chín năm rồi, bây giờ chắc nàng cũng đã 28 tuổi, năm sau theo quy định là tròn 10 năm sẽ tổ chức một lần Hoa Hạ Thập nhị Tiên Vũ lần nữa, không biết nàng có đến không.

Nghĩ một hồi cũng chả có gì, ta liền quăng hết tất cả suy nghĩ ra sau đầu.

Ta liền quay qua nhìn Liếu Mộng Kỳ, liền nặn nặn cái mũi nhỏ của nàng mà chọc nói:

"Tình nô của ta, nếu ta vào lớp học thiên tài rồi, sợ rằng sẽ có rất nhiều cô gái bám theo ta à, ta sợ ngươi một mình sẽ ăn dấm chua a."

"Xú chủ nhân, chỉ biết chọc người ta thôi, dù sao quan hệ của chúng ta chỉ có chúng ta biết thôi, nếu để lộ ra ngoài thì ta sao còn mặt mũi gặp người chứ." Liễu Mộng Kỳ nói xong liền đỏ mặt sau đó nói tiếp với ta.

"Tình nô tuy bây giờ là nô lệ của ngài nhưng chỉ ở những nơi không có ai mới có thể xưng hô, bên ngoài chúng ta vẫn là sư phụ đệ tử như thường, ta tuy là sư phụ của ngài nhưng chỉ giúp đỡ ngài khi ở đây thôi, vào học viện ngài vẫn phải đi học như bao học viên khác, không thể lười biếng a."

"Ta biết rồi, ta nghe lời ngươi mà, lão bà thân yêu của ta, ta làm sao có thể để nàng gặp khó xử được."

"Đi thôi, đi xem lớp học của ta như thế nào, ta muốn xem lớp đó mỹ nữ học viên, có ai xinh đẹp như Kỳ mụ mụ lão bà của ta hay không." Nói xong liền mỉm cười nhìn nàng.

Liễu Mộng Kỳ quệt miệng lên, hừ nói:

"Xú chủ nhân, đúng là tiểu sắc quỷ mà, nếu chủ nhân có thể bắt được các nàng phục thị ngươi như ta, ta cũng không có ý kiến gì, nhưng ta nói trước thực lực của các học viên trong lớp thiên tài ko kém hai vị tỷ tỷ của ngươi đâu, cần phải cần thận à."

Ta lúc này mới nhớ tới một việc liền hỏi nàng: "Trong lớp thiên tài có hai vị tỷ tỷ của ta không ?"

"Hai nàng à, hai nàng vốn là đồ đệ của mụ mụ ngươi, nên hầu hết đều ở chổ mụ mụ ngươi làm việc mà học tập, hai nàng không có học trong lớp thiên tài." Liễu Mộng Kỳ thản nhiên nói sau đó cười cười nhìn ta.

Ta chỉ nhìn nàng mà mỉm cười không nói gì chỉ nghĩ trong đầu:

"Thôi kệ, không có hai vị tỷ tỷ cũng không sao, trong lớp thiên tài cho dù có là Vũ Hoàng cửu trọng thiên đối đầu với ta, cảnh giới của ta bây giờ cũng đã tới mức đó rồi sợ gì chứ, chưa kể ta còn 20 viên Thần Long Đan chưa xử dụng à, dùng xong cũng không biết sẽ tới cảnh giới nào nữa, ta còn sợ các nàng sao."

Ta và Liễu Mộng Kỳ hai người mặc y phục chỉnh tề, liền đi ra nơi ở của nàng, ta lại một lần nữa cảm nhận được cơn gió lạnh thấu xương. Lúc trước khi lên tới đỉnh ta không quan sát rõ, giờ khắc này ta và nàng ở cái kia đỉnh núi tầng cao nhất núi non bên trên, đứng trên núi non phóng tầm mắt xuống, ta mới phát hiện đứng ở đây ta có thể quan sát hết toàn cảnh ở bên ngoài lên tới mấy chục dặm.

Liễu Mộng Kỳ đứng thẳng ở bên cạnh ta, chỉ chỉ ở xa xa khu vực, cười nói:

"Nhìn thấy khu vực bên dưới không, ở Hồng Loan học viện được phân ra làm bốn khu vực, khu vực phía Bắc cũng là nơi ở của các lão sư, thường thì các lão sư khi không có việc gì hoặc không về nhà thì thưởng ở đấy, khu vực phía Tây là khu Diễn Võ trường, cùng là khu vực dành cho các học viên tỷ võ tranh đấu, khu vực phía Đông là khu vực học viện của Hồng Loan học viện, ở nơi đây các học viên sẽ học tập ở chổ này. Ở khu vực này có nhiều khu vực nhỏ được phân chia theo từng lớp, lớp thiên tài của chủ nhân ngài thì nằm ở phía bên trái, lớp bình dân và tinh anh thì nằm ở phía bên phải. Còn khu vực phía Tây là khu nhà ở dành cho học viên, nơi này cũng giống như khu học viện đều có phân chia làm hai khu vực một bên do bình dân gia tộc ở và một bên do quý tộc gia tộc ở."

"Vậy chủ nhân của ta, về chổ ở, ngài muốn vào chổ nào để ta còn sắp xếp" Nàng nói xong trơ mắt ra nhìn ta.

Ta hậm hực đánh mông nàng một cái, hẳn giọng lên:

"Chưa gì đã muốn đuổi chủ nhân đi rồi có đúng hay không hả."

"Không...chủ nhân...ta không có ý đó..."

Nàng nói xong liền sợ ta giận bèn đem tay của ta để ở dâm huyệt của nàng, nhẹ giọng nói:

"Chủ nhân ngài xem, nó lại chảy nước rồi, ta thật sự không muốn rời xa ngài mà, chủ nhân đừng giận ta nha."

Nhìn nàng dáng vẻ dâm đãng, kiều mị ánh mắt nhìn ta, ta thật hận bây giờ không thể lột sạch đồ của nàng, đem nàng chơi đến chết đi sống lại.

Ta liền lấy tay chọc vào dâm huyệt của nàng, khiến nàng rên rỉ liên tục, sau đó đến bên tai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net