Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi đi chơi chiều hôm đó, cộng với xúc tác từ hai hệ thống, Dạ Huyền cùng Dực Thần thường xuyên gọi điện buôn chuyện phiếm với nhau. Dù kết thúc cuộc gọi lúc nào cũng rất ba chấm, nhưng cả hai đều phi thường vui vẻ.

"Tâm trạng của ngươi có vẻ cứ tốt lên đều đều nhỉ?"_ Mỗ hệ thống nào đó bâng quơ hỏi.

- Ngươi cứ thử có bạn mà xem, sẽ rôm rả lên ngay đấy!_ Dạ Huyền xoay xoay điện thoại trong tay, cười cười.

Vừa rồi cô cùng hắn cũng có bàn qua kế hoạch cho buổi tối đột kích Lương gia. Vì xác định quan hệ bạn bè, nên Dực Thần cũng không muốn làm khó cô. Nhiệm vụ của cô chỉ cần chỉ đường cho nhóm sát thủ là xong. Có vẻ là một công việc nhẹ nhàng. Dạ Huyền hiện tại cũng biết thời gian chảy đến mông mình rồi, dù không muốn nhưng cô sẽ đi cùng một chuyến, nhân cơ hội này mà làm khổ nam chính.

Và cô đã làm được.

Làm được một cách xuất sắc luôn. Không những hành tra nam, còn hành luôn cả mình.

Nhà chính Lương gia nằm ở một ngọn núi tầm trung, xung quanh toàn là cây bao phủ. Dưới chân núi nông dân tụ họp buôn bán tấp nập, quả thực không ai có thể nghĩ đến nơi này lại là một bản doanh mafia.

Trước khi đưa người tới, Dạ Huyền có xem qua bản đồ, tìm được một cái mỏ đá, cách mặt đất khoảng 10 m, phía dưới rậm rạp cây cối. Có gan hùm đến mấy cô cũng không dám giết người, nên cô chỉ định đẩy nam chính xuống dưới, cho hắn nếm đau một tí. Chủ nhân bị thương, đương nhiên kế hoạch sẽ không thực hiện được. Mà không thực hiện được kế hoạch, đương nhiên sẽ thấy khó chịu. Ngoài cách này ra, cô không dám làm gì quá đáng khác để ngược nam chính, bởi cô cũng không muốn mình phải hối hận.

Nhưng khổ nỗi, người tính không bằng trời tính. Trước khi đẩy người ra xuống dưới cô lại trượt chân ngã trước rồi, Dực Thần cũng là do bị cô kéo áo mà cùng lao xuống.

"Vậy nên mới nói, kí chủ ngươi thật là số nhọ quá đi! Xui xẻo! Xui xẻo!"_ Hệ thống 1 dùng giọng điệu thở dài, thì thào như một bóng ma bên tai Dạ Huyền.

- Cái đồ hệ thống này, đừng nói nữa!_ Dạ Huyền nghiến răng.

Hiện tại cô và Dực Thần đang ngồi dưới một gốc cây. Cô chỉ bị lá cây rạch qua đôi chỗ, còn Dực Thần lại bị trẹo chân. Dù đã dùng biện pháp mạnh bẻ lại khớp, nhưng hắn vẫn cần nghỉ hồi sức. Dạ Huyền thầm nghĩ, như hệ thống nói, mình đúng là mang virus quạ đen. Liền sau đó cô rất chi là thành khẩn hướng nam chính xin lỗi.

Tống Minh Kiệt lườm thoáng qua Dạ Huyền. Từ khi gặp nữ phụ này, hắn luôn gặp xui xẻo. Chẳng lẽ đối tượng công lược đều khó chơi như thế?

- Hệ thống! Có cách gì giúp ta đi lại bình thường không?_ Tống Minh Kiệt hỏi.

"Không biết! Ta chỉ có nhiệm vụ theo dõi ngươi mà thôi! Ta là hệ thống 'Nam chính tự lực cánh sinh cơ mà!'!"_ Hệ thống nhà hắn nói, vui vẻ khi thấy người gặp nạn: "Hay ngươi nhờ Dạ Huyền đỡ đi! Cơ hội công lược tốt thế còn gì!"

Tống Minh Kiệt nghĩ, nếu ngồi đây chắc chắn sẽ chết, mà đi thì có cơ may còn sống. Vậy nên hắn đành mặt dày một lần vậy.

Dạ Huyền đang ngó nghiêng xung quanh tìm đường ra. Khổ nỗi toàn cây là cây cô không nhìn thấy gì cả. Đang đăm chiêu bỗng nam chính cất tiếng làm cô giật mình, suýt nữa thì hét lên.

- Dạ Huyền! Đỡ tôi dậy, chúng ta tìm đường ra khỏi đây!

- Má! Hết hồn! Mà anh vừa bảo gì cơ? Đỡ anh dậy? Chân chưa khỏi hả?

- Vốn một lúc nữa có thể đi lại bình thường được, nhưng 'một lúc nữa' trôi qua không biết có chuyện gì xảy ra. Tốt nhất chúng ta cứ rời khỏi đây đã!

Dạ Huyền nhìn Dực Thần, nhìn mình, rồi lại lặp lại động tác đó một lần nữa. Bảo cô đi đỡ một người đàn ông xương to cân nặng không biết vượt qua bao nhiêu lần của một yến kia ư?

- Nhanh lên! Tôi chỉ bị thương một chân! Cô chỉ cần giúp tôi cân bằng bên phải là được!_ Tống Minh Kiệt giục. Nếu không nhầm hắn có nghe loáng thoáng tiếng chân.

Cùng lúc đấy, hệ thống 1 tốt bụng cảnh báo cho Dạ Huyền: "Người Lương gia đang đi tuần, cách đây năm mươi mét. Có tổng cộng mười người! Với tình trạng của các ngươi bây giờ không đấu lại đâu! Mau trốn sau gốc cây to kia!"

Dạ Huyền hết cách đành nghe theo hệ thống, dùng sức chín trâu hai hổ cố gắng kéo nam chính đi.

Tống Minh Kiệt nhịn đau, khẽ gắt:
- Cô làm cái gì vậy?

- Vào đây trốn! Tôi nhìn thấy có người tới!

Một gốc cây to và một đám cỏ dài hơn bình thường. Quả là một chỗ trốn tốt. Nhưng gốc cây này không đủ rộng để che cho hai người, nên Dạ Huyền đành chịu ủy khuất mà nép vào lòng của Dực Thần, trong lòng thầm niệm tình huống cấp bách, là tính huống cấp bách a!

Tống Minh Kiệt bị khiết phích, ban đầu còn bài xích, nhưng để một lúc cũng không phải là khó chịu gì. Có thể hắn đã mặc định người này mình có thể thân được, nên tâm lí mới không sinh ra bác bỏ hay chán ghét. Dòng suy nghĩ của hắn bị cắt đứt bởi tiếng động đằng sau. Có vẻ người tới rồi.

Cả hai không hẹn cùng nhau nín thở nghe ngóng động tĩnh, nhưng ngoài tiếng bước chân ra thì không hề nghe thấy một âm thanh nào khác.

Mấy đạo diễn khi cho nhân vật của mình trốn như thế này, thể nào cũng phải làm ra mấy tình tiết máu chó bị phát hiện rồi vân vân và mây mây. Nhưng thật may, đám người đó không nhận ra có điều khác thường, năm phút sau đã khuất bóng sau những tán cây rậm rạp. Dạ Huyền ngay lập tức đứng dậy, Tống Minh Kiệt ăn ý không nói thêm lời nào, dưới sự giúp đỡ của Dạ Huyền đứng lên.

Có hệ thống trong tay, Dạ Huyền dễ dàng tìm được đường an toàn ra ngoài. Sau đó còn phải ngậm ngùi làm chân sai vặt cho nam chính suốt một tuần vì lỗi lầm đã gây ra. Hay rồi! Mang tiếng phải hành người ta rốt cuộc bị nghiệp quật không trượt phát nào. Phải chăng đây là hào quang nam chính?

- Giờ ta hiểu vì sao ngươi lại bắt kí chủ của mình đi hành tra nam rồi! Ngươi không muốn kí chủ của mình hoàn thành nhiệm vụ đúng không? Ngược tra nam lại còn là nam chính, sẽ bị ăn quả đắng đó!

"Ta oan uổng nha! Đây là ngươi chưa có kinh nghiệm, sao đổ tại ta?"

Dạ Huyền chưa mắng đã miệng, đã bị nam chính cưỡng bức lôi ra công viên.
- Ài! Không nghĩ tới anh lại thích công viên như vậy!

Tống Minh Kiệt chẳng qua muốn thử cảm giác đi chơi lần nữa, không nói gì kéo tay Dạ Huyền vào trong một quán cà phê nhỏ.

- Cho tôi một smoothy Choco-Pie, còn tên mặt than này một cà phê sữa!_ Dạ Huyền rất tự nhiên gọi đồ cho cả hai. Tống Minh Kiệt cũng không từ chối đồ uống đưa ra, cầm tách nhấp một ngụm.

- Sự việc hôm bữa tôi có thể miễn cưỡng bỏ qua! Dù sao cũng nhờ cô mà tôi biết được địa bàn của chúng!_ Tống Minh Kiệt nói, miệng hơi nhếch, rơi vào mắt Dạ Huyền khiến cô chỉ muốn cho người đối diện một bạt tai.

- Sao lại là miễn cưỡng? Tôi làm được một việc rất vĩ đại nha! Vậy nên làm ơn đừng bắt tôi làm ôsin tại nhà của anh nữa được không!_ Dạ Huyền khóc không ra nước mắt. Vì cái gì suốt tuần qua một người nổi tiếng như cô lại phải chịu cảnh khổ sai trong một căn biệt thự to đùng như vậy? Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cảm thấy villa thực sự không tốt đẹp như người khác vẫn tưởng.

- Vậy đưa tiền bồi thường đi!

Trong cái cán cân giữa tiền và liêm sỉ, đối với Dạ Huyền sức nặng ở đâu không phải là điều quá khó đoán. Chỉ có điều, mặt nam chính thực sự, thực sự rất đáng đánh đòn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC