chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 14.

6 tháng trôi qua.

Kim Dahyun ngồi trong phòng nghỉ ngơi của công ty JYP, đây chính là công ty chủ quản của cô khi cô hoạt động trong ngành âm nhạc.

Khi cô về đến Hàn Quốc, cô dành thời gian 1 tuần ở nhà, và làm những công việc thư giãn, rồi cô đi gặp tất cả những người đã từng xuất hiện trong quá khứ của cô, với mong muốn lấy lại ký ức, bao gồm Chou Tzuyu, Son Chaeyoung.

Minatozaki Sana muốn cô nhớ lại mọi thứ, cô sẽ cố gắng nhớ lại mọi thứ, một cách nhanh nhất.

Cô đi gặp Chou Tzuyu, rồi Chou Tzuyu đưa cô đi gặp tất cả các nhân viên của JYP, những người đã từng sát cánh cùng cô trong công việc. Rồi Chaeyoung đến gặp cô, cô ấy rất mừng rỡ, ôm lấy cô, và hôn vào môi cô.

Cô dũng cảm tiết lộ cho tất cả mọi người biết, rằng cô đã mất hết trí nhớ, nên hãy giúp cô nhớ lại. Khi cô tiết lộ cái điều mà cả gia đình họ Kim muốn giấu, Thị trưởng Kim rất hoảng hốt, sợ cô bị ảnh hưởng danh tiếng.

Nhưng toàn bộ công ty JYP và Chaeyoung, đều chung tay giấu điều này trước truyền thông, họ cố gắng giúp cô lấy lại ký ức. Biết được điều đó, Thị trưởng Kim đã bớt lo lắng hơn.

Cô đã chấp nhận, làm theo lời Chaeyoung và Tzuyu, họ nói cô đi đâu, là cô đi đến chỗ đó, họ nói cô làm gì, là cô làm theo.

Chaeyoung đưa cô đi hẹn hò ở rất nhiều nơi. Chaeyoung nói rằng tất cả những nơi đó, là những nơi cô và Chaeyoung đã từng đến. Tzuyu đưa cô đi đến các lớp học thanh nhạc, cô gặp các giáo viên của mình, cô gặp ban nhạc của mình, cô gặp các nhạc sỹ của mình, và bắt đầu tập luyện những bài hát cũ, những bài hát của chính cô.

Cứ ròng rã như vậy vài tháng......

Và bây giờ kết quả là gì, cô có nhớ được gì không?

Câu trả lời là không.

Cô không thể hiểu nổi rằng con người cũ của cô đã yêu Chaeyoung đến mức độ nào, hiện tại cô thật sự không hề có một chút cảm xúc nào với cô ấy. Chaeyoung có xinh đẹp không? Có chứ. Cô ấy có tài năng không? Có chứ. Cô ấy có đáng yêu không? Có chứ. Cô ấy có chân thành không? Có chứ.

Chaeyoung là một ca sĩ nổi tiếng, fanboy của cô ấy rất nhiều, cô ấy là một người mà chàng trai nào cũng muốn. Nhưng Chaeyoung chỉ hứng thú với phụ nữ.

Và khi Chaeyoung ôm cô, cô cảm thấy không thoải mái, cô ấy hôn cô, cô lại càng cảm thấy không thoải mái. Thậm chí có vài lần Chaeyoung còn rủ cô đến nhà cô ấy và kích động dục vọng của cô, nhưng cô tuyệt nhiên trở nên vô cảm, không muốn động vào cô ấy, cho nên những đêm đó, cô cứ nằm bất động, để Chaeyoung ôm cô ngủ ở bên cạnh.

Kim Dahyun không thể hiểu nổi, nên cô hẹn Chou Tzuyu vào một tối, để nói chuyện cho rõ ràng, cô hỏi Tzuyu thật kỹ, moi móc mọi thông tin một cách chi tiết, về mối tình của cô và Son Chaeyoung.

Cô và Chaeyoung gặp nhau trong một show âm nhạc, và nhắn tin qua lại, rồi Chaeyoung chủ động tán tỉnh cô trước, và cô đồng ý với mọi cuộc hẹn của Chaeyoung, rồi đồng ý yêu cô ấy. Mối quan hệ của cô và Chaeyoung kéo dài 1 năm trời, nhưng số lần gặp nhau chỉ hơn một bàn tay một xíu, mỗi tháng cô và Chaeyoung gặp nhau khoảng 1 đến 2 lần, vì lịch trình của cả hai đều quá bận rộn, nhưng cô và Chaeyoung đều nói chuyện với nhau mỗi ngày qua điện thoại.

Mối quan hệ của cô và Chaeyoung, bao gồm những cái ôm, những nụ hôn, những cuộc đi chơi hẹn hò bí mật, cô và cô ấy chỉ qua đêm với nhau vài lần ít ỏi.

Và trước tai nạn 3 tháng, Chaeyoung bị công ty chủ quản ép chia tay cô, vì hai người đã bị báo chí bắt gặp và bị chụp trộm, sau đó hai người không còn liên lạc với nhau nữa. Chaeyoung nói rằng sau khi chia tay, cô ấy vẫn nhớ nhung và yêu cô.

Nhưng còn cô thì sao, lúc đó tình cảm của cô đang ở mức độ nào? Tzuyu nói rằng quãng thời gian sau khi chia tay, cô chỉ làm việc và cũng không thể hiện gì về mặt tình cảm.

Vậy thì có gì đảm bảo chắc chắn rằng, cô có một tình yêu sâu đậm với Son Chaeyoung?

Chẳng có gì hết.

Tất cả những thông tin chi tiết trên, khi cô hỏi rõ, hỏi kỹ, Chou Tzuyu mới trả lời. Cô rất bực mình, ròng rã tận nửa năm sau khi cô trở về Hàn Quốc cô mới biết những thông tin này. Cô đã trách Tzuyu rất nhiều. Cô bực mình vì Tzuyu không chủ động kể với cô.

"Em xin lỗi, em đã nghĩ rằng Chaeyoung có thể giúp được chị phục hồi trí nhớ, dù mối quan hệ của hai người vốn không có gì nghiêm túc vì công việc bận rộn, chị biết đó, JYP rất muốn chị nhớ lại mọi thứ để nhanh chóng quay trở lại với con đường ca hát"

Kim Dahyun cảm thấy quá nực cười, nếu muốn cô trở lại con đường ca hát sớm thì cô sẽ tăng cường độ tập luyện là được, cần gì phải nhớ lại ký ức???

Cuối cùng cô cũng đã có một cuộc nói chuyện rõ ràng với Chou Tzuyu và biết rõ mọi chân tướng sự việc. Rồi ngay hôm nay trong cuộc họp với công ty, cô đã nói rằng cô sẽ tập luyện gấp rút hơn để nhanh chóng cho ra một sản phẩm mới, chỉ cần một tháng nữa thôi, cô chắc chắn sẽ có sản phẩm mới và cô không cần phải nhớ lại ký ức, nên mong tất cả mọi người đừng cố gắng giúp cô điều này nữa.

Cô không còn muốn mọi người giúp cô lấy lại ký ức nữa...

Nửa năm trôi qua, 6 tháng, mà đối với cô, như 6 năm, quá dài, nội tâm cô bị dày vò kinh khủng từng ngày.

Cô chẳng nhớ được gì từ quá khứ...

Mà thứ cô nhớ nhất, là Minatozaki Sana.

Tất cả các ký ức về Minatozaki Sana, từ ngày đầu gặp cô ấy, cho đến ngày cuối gặp cô ấy vào đêm giáng sinh, cô nhớ hết không thiếu một ngày nào.

Nửa năm trôi qua, cô không hề liên lạc gì với Minatozaki Sana, một tin nhắn cũng không, một cuộc gọi cũng không. Sana cũng không liên lạc với cô, một câu hỏi thăm cũng không.

Sana bảo cô rằng hãy nhắn tin cho cô ấy khi về đến Hàn Quốc, cô không nhắn, Sana bảo cô rằng hãy gọi điện cho cô ấy nếu có bất kỳ vấn đề gì, cô không gọi.

Cô đã gặp rất nhiều vấn đề, nhưng cô không gọi điện cho Sana. Vì cô nghĩ rằng, Minatozaki Sana ừ thì giỏi giang, ừ thì xuất sắc, nhưng không phải lúc nào cũng đúng, cho nên nếu cô gọi thì Sana cũng chẳng giải quyết được cho cô đâu.

Minatozaki Sana nói rằng cô sẽ nhớ lại ký ức, cô ấy sai rồi. Sana nói rằng cô sẽ hạnh phúc hơn, cô ấy sai rồi.

Cô ấy hoàn toàn sai, vì ngay lúc này, cô không những không tìm lại được ký ức mà còn đang sống như bị trầm cảm, cô chính xác là không thể hạnh phúc nổi.

Sau cuộc họp với công ty, hiện tại cô đang ngồi ở trong phòng nghỉ của JYP, cô nhìn lên bức tường của căn phòng, trên đó có một khẩu hiệu rất hay, dòng chữ này JYP đã thiết kế treo lên trên tường để động viên khích lệ các nhân viên làm việc chăm chỉ.

"Đừng đếm những gì bạn đã mất, hãy quý trọng những gì bạn đang có và lên kế hoạch cho những gì sẽ đạt được, bởi vì quá khứ sẽ không bao giờ quay trở lại, nhưng tương lai có thể bù đắp cho mất mát"

Rồi cô lại nhìn về phía góc của căn phòng, có thêm một khẩu hiệu nhỏ nữa

"Công thức của thất bại là làm hài lòng tất cả mọi người"

Dahyun ngẫm nghĩ, cô đã đánh đổi hiện tại đang hạnh phúc của mình, chỉ để đi tìm cái quá khứ không thể trở lại đó sao, cô đã đánh đổi mong muốn của bản thân, chỉ để đi làm hài lòng người mà cô không yêu sao.

Minatozaki Sana hoàn toàn sai rồi, những lời khuyên của cô ấy, thật sự rất sai.

Hóa ra, những vị tiến sĩ, có những lúc sai lầm như vậy.

Dahyun bật điện thoại lên, cô nhắn tin với Chaeyoung để làm rõ mọi chuyện, cô không muốn gặp cô ấy nữa, vì cô không có một cảm xúc nào với cô ấy cả. Cô nhắn tin cám ơn Chaeyoung vì đã dành thời gian giúp đỡ cô, và cô nhắn tin xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cô ấy, cô không thể đáp lại tình cảm của Chaeyoung.

Trong đầu Dahyun bây giờ, bắt đầu có một vài quyết định, cô không thể để bản thân mình cứ bị mông lung và chịu đựng như vậy hoài được.

Cô muốn khóc, cô muốn tức giận, cô muốn hét lên, cô muốn đập phá đồ đạc, mà cô lại chọn cách kìm nén xuống đáy lòng, cô diễn nét bình tĩnh ở mọi lúc mọi nơi. Cô biết rằng, cô có làm gì đi chăng nữa, thì cũng chẳng giải quyết được cái vấn đề của riêng cô.

Cô quyết định, rằng cô chắc chắn sẽ quay lại New York một lần nữa.

---

Một tháng trôi qua.

Với sự thông minh và chăm chỉ của mình, Dahyun đã hoàn thành thu âm xong 1 mini album mới, bao gồm 4 bài hát. Những bài hát cũ của cô, cô đã tập luyện thành công được một nửa. Tiến độ như tên lửa của cô làm cho chủ tịch của JYP rất hài lòng.

Cô ra mắt mini album của mình, đánh dấu sự trở lại với công chúng sau 2 năm im lặng từ vụ tai nạn, các fan hâm mộ đều mừng rỡ khi nhìn thấy cô khỏe mạnh. Cô tham gia nhiều chương trình, đi diễn ở những sân khấu khác nhau để quảng bá các bài hát mới, cô tham gia phỏng vấn với nhiều báo chí, mở nhiều fan meeting để giao lưu với fan.

Rồi thêm một tháng nữa trôi qua.

Dahyun thả mình xuống chiếc giường êm ái, hôm nay là ngày cuối cùng trong chuỗi lịch trình quảng bá mini album mới, cô có 2 tuần nghỉ ngơi.

Và cô mới chỉ nằm xuống giường khoảng chục phút, cô bật dậy, lấy cái vali và bắt đầu đóng gói đồ đạc. Cô đã mua vé máy bay đến New York chuyến gần nhất, là chuyến lúc 2h đêm, cô đã đi làm thủ tục xong xuôi từ tuần trước để có thể bay thật sớm. Dù hiện tại cơ thể cô đang hơi mệt mỏi, nhưng cô không thể chờ được.

Cô không thể chờ được giây phút được gặp lại Minatozaki Sana.

Cô luôn khao khát được nhìn thấy cô ấy, khao khát được ôm cô ấy, khao khát được hôn cô ấy.

Cô nhớ Minatozaki Sana chết mất.

Dù cô có nhắn tin, hay gọi điện cho Sana, thì nỗi nhớ này cũng không có giảm đi được. Cô nhìn ảnh của Sana hầu như mỗi ngày, ảnh của cô ấy ở trong điện thoại cô rất là nhiều, nhưng nỗi nhớ này vẫn không giảm đi được, cô phải gặp cô ấy một cách trực tiếp.

Cô phải gặp Minatozaki Sana cho bằng được, bằng mọi giá.

Chuyến bay từ Incheon, Hàn Quốc, đến John F.Kennedy, New York, đã cất cánh.

--

Tại New York.

Kim Dahyun bấm chuông liên tục vào chuông cửa nhà của Sana, hiện tại đang là 11h trưa và cô đang ở trong trạng thái cực kỳ sốt sắng.

Cô đã ngủ liền một mạch nhiều tiếng ở trên máy bay, giờ cô đã có đủ sự tỉnh táo để đàm phán với Sana rồi. Sau một vài phút, có người ra mở cửa, nhưng không phải Sana, mà là Minatozaki Momo.

- Xin chào, có việc gì không? – Momo nở nụ cười thân thiện, cô ấy nhìn thấy Dahyun, biết rằng là người Hàn, nên cất giọng tiếng Hàn luôn.

- Tôi muốn gặp Minatozaki Sana, có được không ạ?

- Oh, cô là người bạn của Sana mà tôi đã từng gặp ở cổng – Momo chợt nhận ra Dahyun.

- Đúng rồi.

- Sana đang đi công tác ở bang New Jersey, hiện không có nhà, cô vào nhà đi – Momo mở cửa rộng ra, mời chào Dahyun.

Dahyun bước vào căn nhà, cô ngó nhìn xung quanh, rồi ngồi xuống ghế.

- Cô tên gì nhỉ, cô bao tuổi? – Momo vẫn lưu giữ nụ cười trên môi, cô ấy ân cần hỏi Dahyun.

- Tôi là Kim Dahyun, 27 tuổi.

- Oh, vậy là kém chị 2 tuổi, em muốn uống gì Dahyun, coffee, nước trái cây, sữa? – Momo thân thiện nói với Dahyun, đi đến quầy bar lấy hai cái ly.

- Hmmm....sữa ạ – Dahyun ngại ngùng trả lời, việc giao tiếp với Momo vào lúc này là điều cô không lường trước được.

- Okay, chờ chị 5' nhé.

Sau vài phút, Momo đem ra 2 ly sữa, Dahyun thưởng thức nó. Cô liếc thấy Momo đã dùng máy pha sữa chứ không phải dùng một sản phẩm đóng gói sẵn. Cô nghĩ thầm trong bụng, hóa ra cả Momo và Sana đều pha sữa rất ngon, và họ bằng tuổi nhau.

Hôm nay Dahyun mới được nhìn kỹ Momo hơn, ngoại hình của cô ấy, sự hiếu khách của cô ấy, như một bông hoa hướng dương rực rỡ, chẳng trách vì sao Sana chọn cô ấy làm vợ. Cô ấy luôn tươi cười, giọng nói dịu dàng, thật sự rất lý tưởng, trông giống như hoa hậu thân thiện vậy, tay cô ấy cũng đẹp nữa, thon dài.

Thân hình của cô ấy cũng rất là săn chắc và tuyệt đẹp.

Dahyun phải thừa nhận rằng, cô vừa săm soi Momo từ đầu xuống chân, mọi bộ phận trên cơ thể, một cách chi tiết, vì cô quá tò mò.

- Sữa thế nào? – Momo ngồi xuống hỏi han.

- Rất ngon.

- Sana đi công tác từ chiều hôm qua, có lẽ ngày mai hoặc ngày mốt sẽ trở về, em có muốn chuyển lời gì không?

- Không, em sẽ chờ rồi nói trực tiếp với cô ấy.

- Em có số điện thoại của cô ấy rồi đúng không?

- Em có rồi.

- Ừm...em có thể gọi điện cho cô ấy nếu được, Sana bay sang bang khác nhưng chỉ chuyển vùng thôi, vẫn là số điện thoại cũ – Momo nói.

- Vâng, em cám ơn.

- Dù sao thì cũng đã đến giờ ăn trưa rồi, chị đang chuẩn bị một vài món, em có muốn ăn cùng không?

Dahyun ngạc nhiên vì lời mời, cô chớp mắt nhìn Momo, cô ấy vẫn đang cười. Dahyun đã nghĩ rằng, chắc hẳn Momo đã từng tham gia một cuộc thi hoa khôi nào đó, cô ấy có thể chưng diện một nụ cười liên tục như một chuyên gia vậy.

- Toàn là đồ ăn Hàn Quốc thôi, chắc hẳn sẽ hợp khẩu vị với em – Momo nhẹ nhàng nói tiếp.

- Chị là người Hàn ạ? – Dahyun tò mò hỏi, cô thấy Momo nói tiếng Hàn rất sõi, nhưng cái tên Momo hình như không phải là tên của một người Hàn.

- Không, chị là người Nhật, tên gốc của chị là Hirai Momo, chị chưa bao giờ đến Hàn Quốc cả. Sana thì sang Hàn từ bé nên nói tiếng Hàn nhiều hơn, nên chị nhờ cô ấy mà biết nói tiếng Hàn, và biết nấu mấy món Hàn nữa. Thực ra chị vốn nấu ăn tệ lắm, nhưng mà ở với Sana thì học dần - Momo cười.

- Ồ vậy ạ?

- Chờ chị chút nhé, đồ ăn sắp xong rồi.

Dahyun ngồi ở bàn, chờ Momo hoàn thành xong mấy món ăn trưa, cô bất ngờ vì tính cách của Momo. Cô ấy thân thiện, giọng nói dễ chịu, luôn tươi cười, biết pha sữa ngon, biết nấu ăn.

Cô ấy khá giống Minatozaki Sana.

Hóa ra, đây là hình mẫu lý tưởng của Sana hả, cô ấy muốn cưới một người như vậy làm vợ hả....

Nhìn đi nhìn lại, cô vẫn chẳng hiểu sao Minatozaki Sana lại yêu cô. Cô chẳng biết làm gì hết, cô hay có mấy thói quen xấu, tính cô hơi ngang bướng và vô tư, cô không biết nấu ăn. Và Sana chỉ nói yêu cô, chứ không nói lý do tại sao lại yêu cô, yêu cô ở những điểm gì.

Sana chỉ suốt ngày khen cái ngoại hình xinh đẹp, làn da sáng và cái vẻ đáng yêu của cô mà thôi, thỉnh thoảng khen cô sexy nữa.

Xinh đẹp, đáng yêu và sexy, thì Momo cũng có thừa mà...

Trong lòng Dahyun bất giác nổi lên một sự buồn bã khi nhìn thấy sự lý tưởng của Minatozaki Momo. Cô đã quyết tâm đến đây, để đạt được một mục đích, là khiến Sana ly hôn.

Cô đã rất tự tin, rằng Sana rất yêu cô, Sana khuyên cô về Hàn Quốc, chẳng qua cô ấy nghĩ rằng Chaeyoung sẽ làm cô hạnh phúc, cô ấy tưởng tình cảm của cô là nhất thời. Và cô bay đến New York để chứng minh cho Sana thấy điều ngược lại.

Nhưng giờ nhìn thấy hình ảnh Momo, cô lại mất dần đi sự tự tin đó, cô có một nỗi sợ, rằng mục đích của cô sẽ không hoàn thành được.

- Chúc em ngon miệng nhé – Momo nở một nụ cười.

Dahyun cố gắng cười theo, rồi cúi xuống bắt đầu ăn. Những món Momo nấu, khá là ngon.

- Em đang sống ở New York đúng không, em ở chỗ nào? – Momo hỏi chuyện.

- À, thực ra em sống ở Hàn Quốc, em mới đáp chuyến bay đến New York vào sáng nay.

- Ồ vậy sao, chắc hẳn em đang mệt lắm, chuyến bay dài mà – Momo vừa nói vừa gắp một miếng gà vào chén của Dahyun.

- Em...cám ơn.. – Dahyun không biết nên nói gì nữa.

- Em làm nghề gì, sao lại biết tới Sana?

- Em là ca sĩ, Sana từng chữa bệnh cho em.

- Ồ, là ca sĩ sao – Momo ngạc nhiên, ánh mắt nảy lên một sự ngưỡng mộ.

- Vâng.

- Hèn chi, em thật sự rất xinh đẹp, em có làn da sáng thiệt đó.

- Em cám ơn.

- Làm trong ngành nghệ thuật đương nhiên khó tránh được việc bị áp lực tâm lý, chắc hẳn Sana đã giúp đỡ em về việc này đúng không?

- Vâng.

- Giờ trạng thái em sao rồi, ổn chứ?

- Thực sự thì....em đang không ổn lắm – Dahyun buông đũa xuống, cô nhìn Momo thật sâu và thổ lộ cảm xúc thật.

- ................. – Momo ngỡ ngàng.

- Em có một thỉnh cầu, không biết chị có thể giúp em được không? – Dahyun chầm chậm nói, nét mặt hiện lên một sự thống khổ.

- ................. – Momo chăm chú lắng nghe.

- Chị có thể ly hôn Minatozaki Sana được không?

End chap 14.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#saida