3. maybe battlefields are home too

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







"chào anh, chồng yêu."





thời khắc heeseung ngước mắt nhìn lên, gã nghĩ lăn lộn từng ấy năm rốt cuộc cũng đã biết thế nào là khi thế giới vắng bóng mặt trời. heeseung không đặt hy vọng gì vào mấy thuyết tinh vân sáo rỗng trên mạng, gã tin việc được ngắm nhìn một vì tinh tú ở cự ly thực sự gần sẽ thành hiện thực khi và chỉ khi chính mình trở thành một ngôi sao nhỏ trên vũ trụ này mà thôi.

và hình bóng trước mắt gã lúc này là người mang theo cả cuộc đời gã. là ánh sáng le lói nơi cuối đường hầm. là lẽ số của lee heeseung này.

"jaeyun," heeseung khó nhọc cất tiếng gọi tên em. cánh tay em vội vàng vòng qua eo gã, kéo gã vào một lồng ngực phập phồng ấm áp. tiếng mưa đạn khiến dòng máu chảy trong người gã sục sôi, heeseung còn chẳng kịp nhận ra bản thân đã dựa lưng vào bức tường gồ ghề kia tựa bao giờ.

sim jaeyun, với một vệt máu đã khô cứng sau tai trái, ném cho gã một ánh mắt sắc lẹm. "anh thiếu chút nữa đã bỏ mạng ngoài đó rồi đấy, lee heeseung!"

jaeyun lúc này chẳng ngần ngại mà lớn tiếng mắng mỏ gã, ngón tay nhanh nhẹn đưa lên giật cổ áo sơ mi đã nhàu nhĩ của gã kéo xuống. cơn thịnh nộ của jaeyun bị đẩy lên tới đỉnh điểm khi em nhận ra sự thiếu vắng của chiếc vòng cổ vốn nên nằm dưới lớp áo sơ mi, nơi mà chiếc nhẫn cưới của gã đáng ra nên hiện diện ở đó. em nghiêng người né một viên đạn sượt qua tay trái, đồng thời khuỵu gối kéo gã ngồi sụp xuống. jaeyun nén một tiếng rên ngay khi em thấy chiếc nhẫn vàng nằm ngay ngắn trên ngón áp út của gã vẫn còn sáng bóng, có thể nói còn chói mắt hơn ngày thường đôi phần.

"sao em lại ở đây được?" gã hỏi, thuần thục xoay người thay đổi vị trí của cả hai, ép jaeyun dựa lưng vào tường và tự mình biến thành lá chắn cho em trước bất kỳ một viên đạn lạc hướng nào khác.

"vì anh và cái đầu chứa 1510 suy nghĩ ngớ ngẩn của anh cũng đang ở đây đó." jaeyun cằn nhằn, tay không ngừng tìm kiếm khẩu súng của mình giấu trong túi áo khoác.

heeseung há hốc miệng kinh ngạc nhìn em, tai gã như ù đi, ánh mắt vô định rơi trên đôi tay vừa bóp cò nã một viên đạn hướng về phía sau lưng gã còn đang run rẩy.

mới vài phút trước thôi, gã đã mắc bẫy và bị bao vây, tưởng chừng đến cả mạng sống còn khó mà giữ được. gã trước nay chưa từng thử tưởng tượng ra viễn cảnh khi gã phải giã từ cõi đời này, chưa kể đến họ lee gã mang theo người từ thuở sơ sinh, nếu phải chết trong tình cảnh khi nãy quả thật là nhục nhã mà.

"anh buộc phải giải trình với em về chuyện này sau khi xử hết đám chuột ngoài kia." jaeyun chặn họng gã bằng một ánh mắt đầy hứa hẹn, về một nơi mà em gọi là nhà.

cả em và gã sẽ trở về nhà sau khi tất thảy những chuyện này kết thúc. nhất định phải về nhà.

trong một giây, gã đã quên bẵng đi việc bộ đàm của mình đã bị nghiền nát rồi, nhưng heeseung thừa hiểu về độ lanh lợi của jongseong, và ở đây đã xuất hiện một người khác hút mất toàn bộ tâm trí của hắn rồi. cùng với sự bảo hộ của jaeyun bên cánh tránh, heeseung bấy giờ mới liếc nhanh qua từng ngóc ngách tìm kiếm bóng hình của yang. liệu gã nên cảm thấy may mắn khi tay súng trẻ của đội khéo léo đến mức có thể lẩn vào đám đông và trốn mất dạng mà không bị phát hiện, hay nên cảm thấy lo lắng vì dường như mọi đường dẫn gã tìm ra đều dẫn vào ngõ cụt đây.

"yang jungwon đâu? cả jongseong nữa?" jaeyun thì thầm hỏi, nhắm thẳng một viên đạn vào bắp chân kẻ nào đó đang chạy về phía này.

một cỗ ấm áp dâng lên trong lòng heeseung. lần đầu tiên gã tận mắt chứng kiến một sim jaeyun bằng xương bằng thịt tung hoành trên sân chơi của gã. nét dịu dàng mỗi sớm mai của em đã thay bằng ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, cặp nanh nhỏ cắn chặt trên cánh môi trái tim phớt hồng.

em đẹp quá. em lúc này đẹp đến mức heeseung muốn lập tức đè em ra mà hôn cho đến khi cả hai không thể thở được nữa mới thôi.

"em nhìn anh một cái thôi có được không?" gã kéo em lại thật gần, đẩy em lùi dần về phía sau cho đến khi cả thân thể em áp lên bức tường gạch thô ráp. đám người bên milano còn bận rộn với chuyến hàng chưa kịp đuổi tới nơi nên hai người vẫn tận dụng được khoảng gian ít ỏi trao cho nhau một chút tình ý vội vàng trong tình cảnh đặc biệt này.

"gì nữa đây?" jaeyun gần như gầm gừ trong cổ họng. heeseung nhẹ nâng cằm em hướng về phía gã, cơn đau trong lồng ngực càng thêm nhức nhối.

giọt lệ long lanh tựa pha lê còn vương lại ở nơi đuôi mắt bị mái tóc che khuất và cánh môi run rẩy của jaeyun càng tôn lên sắc đỏ hai bên má em. ánh mắt ngập đau đớn của em và gã lướt vội qua nhau, thế nhưng cả hai đều cảm nhận sâu sắc về nỗi sợ hãi đánh mất nửa kia của mình.

heeseung không nhân nhượng cho em một cơ hội có thể giãy ra khỏi lồng ngực gã hay thốt lên một câu nào cả. ngón tay em bóp chặt quanh báng súng đến trắng bệch, nhưng cũng không thể sánh được với nỗi xót xa khi được chạm vào làn da ấm nóng của người mà chỉ mới vài phút trước em tưởng như đã không còn có thể được cuộn mình trong vòng tay người ấy như lúc này nữa.

"e-em đã," ngay khi jaeyun vừa cất lời, hai tay thô ráp của heeseung run rẩy ôm lấy má em. "em suýt chút nữa đã mất anh rồi."

"anh vẫn ở đây bên em mà." một câu ngắn gọn nhưng đủ dứt khoát, lời ít ý nhiều, một giọt nước mắt đơn độc lăn dài trên má jaeyun.

heeseung dùng chính đôi môi mình chắn nó lại. gã siết chặt thân thể đang không ngừng run lên trong lòng mình. gã đột nhiên muốn bật cười. trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, thứ duy nhất có thể tiếp thêm sức mạnh cho gã lại không phải gì khác ngoài đôi mắt phủ một tầng hơi nước mê man nhìn heeseung không rời cùng đôi bàn tay mềm mại dịu dàng quấn chặt quanh cổ gã.

và giả dụ như lỡ có một viên đạn nào đó xuyên thẳng qua cơ thể gã lúc này, heeseung hoàn toàn mãn nguyện không luyến tiếc mà nói lời từ biệt cõi trần tục luôn chìm trong màn đêm. heeseung nhìn em đầy khao khát, hạ người cho đến khi đỉnh đầu hai người chạm nhau, gã thì thầm bên tai em: "xin lỗi em, nhưng trước khi ra đi anh nhất định phải làm bằng được chuyện này."

●●●

jaeyun nhớ đến lần đầu tiên heeseung hôn em.

ngay cả trong lễ đường, vào chính ngày cưới của hai người, phép vua vẫn phải thua lệ làng. thay vì trao nhau một nụ hôn ngọt ngào như bao cặp đôi khác, em và gã đứng trước quan viên hai gia tộc trực tiếp rạch tay cắt máu ăn thề, ngoài minh chứng cho một mối quan hệ chồng - chồng mới của jaeyun và heeseung, còn là minh chứng cho mối quan hệ hợp tác giữa hai gia tộc lee - sim.

vậy nên, ký ức về nụ hôn đầu tiên heeseung trao cho em là thứ cho dù có đầu thai jaeyun cũng không thể quên được.

khi ấy, sunghoon dùng đủ loại ngôn từ mời mọc đến hăm dọa ép em uống một loại rượu gạo lên men có nguồn gốc xuất xứ từ quốc gia láng giềng nhật bản. về lý do thực sự mấy chai rượu gạo từ đâu mà sunghoon có được, jaeyun mắt nhắm mắt mở giả như không quá quan tâm và cũng không gặng hỏi thêm nhiều khi sunghoon hai má đã bắt đầu phủ một tầng hồng hào vui vẻ rót cho em thêm một ly.

"quà anh họ tôi đi du lịch mang về cho đấy."

"anh họ cậu á? tôi nhớ mọi người trong dòng họ cậu đều nối nghiệp kinh doanh của gia tộc, bận tối ngày tối mặt như thế tôi không nghĩ họ có đủ thời gian để chu du khắp thế giới và mua về cho cậu một trong những món đặc sản của nhật bản đâu."

sunghoon búng ngón tay cái, trên mặt phủ thêm một tầng sắc đỏ, jaeyun lập tức cụng ly và uống cạn một hơi để không phải nghe đến cái tên nishimura thốt ra từ miệng cậu bạn mình.

trở về nhà với cái đầu không còn tỉnh táo dưới tác dụng của cồn, jaeyun chỉ nhớ bản thân tựa đầu trên vai người nào đó, hai mắt mơ màng. có tiếng người nói chuyện xì xầm vọng qua loa điện thoại, hơi nước mờ ảo khiến cơ thể vốn đã nóng rực vì rượu của em tăng thêm vài tầng nhiệt. jaeyun đã mất dần nhận thức về cảnh vật xung quanh, trong tầm nhìn của em chỉ còn lại đôi mắt nai to tròn cùng thân ảnh to lớn bên đảo bếp.

heeseung một tay ôm em trong lòng, để em tựa đầu vào vai gã, một tay thuần thục khuấy đều nồi ramen. jaeyun say đến líu cả lưỡi khó khăn hỏi được trọn vẹn một câu hiện tại đã là lúc nào rồi, câu trả lời ba giờ sáng nhẹ nhàng truyền đến, tiếp sau đó là cánh môi mềm mại của ai đó mơn trớn trên vành tai em.

sáng sớm hôm ấy, heeseung dỗ em vào giấc ngủ bằng những nụ hôn ngọt dịu chậm chạp trượt từ trán xuống đôi môi hồng đào.

●●●

thời khắc này, heeseung lại đang hôn em như thể em là nguồn dưỡng khí duy nhất cung cấp oxy cho gã. đôi tay thô ráp ôm trọn gương mặt em, ngón tay cái vuốt nhẹ trên vành mắt em, trên gò má em và lee heeseung dùng chính đôi gã ghi nhớ từng đường nét thuộc về bóng hình em.

jaeyun tự hỏi đây có còn gọi là hôn hay không. cái cách mà heeseung tinh anh tách khoang miệng em, đầu lưỡi rất thuần thục quấn lấy em, răng nanh sắc nhọn thoáng cắn nhẹ. nước mắt rơi trên má còn chưa kịp khô, lồng ngực căng tràn phập phồng lên xuống của heeseung, hơi thở thô bạo mỗi lần gã luồn lách khám phá khoang miệng em, hết thảy đều quá sức chịu đựng của jaeyun rồi.

hai người chỉ tách nhau ra khi có tiếng bước chân và tiếng người nói chuyện tiến lại gần.

đặt một nụ hôn nhẹ lên môi dưới của gã, jaeyun cắn chặt má trong ngăn âm thanh rên rỉ lọt ra ngoài khi em vội vã rời xa thân thể người kia cùng sợi chỉ bạc nối liền hai cánh môi.

"anh đúng là điên thật." jaeyun lặp lại, ngón tay luồn vào mái tóc gã.

heeseung không có thời gian để lên tiếng đáp lời em, gã dùng ánh mắt mình nói lên tiếng lòng gã. âm thanh duy nhất kéo cả hai về với chiến trường hiện tại là tiếng cạch của đạn đã lên nòng và không khí lạnh lẽo quanh quẩn dưới gót giày. jaeyun là người đầu tiên thay đổi vị trí, lùi vào góc tường đã thủng lỗ chỗ những vết đạn, súng trong tay em giương cao trước ngực, heeseung đứng chắn trước mặt em, sẵn sàng chĩa súng vào bất cứ tên nào có ý định tiến đến gần.

"nhãi con như mày coi bộ cũng không hổ là con trai gia tộc họ sim đấy nhỉ, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, mày cũng chỉ một tên máu lạnh giống tao thôi. mày có từng thử nghĩ đến cảnh cha mình bỏ mạng dưới mưa đạn ngoài kia còn mình trốn xả súng không ghê tay lên đám thân cận đang bảo vệ cho cái thân già này chưa?" heeseung sững người, gã vội vã quay đầu nhìn jaeyun.

đôi con ngươi gã bấy giờ giống như một tấm gương phẳng, phản chiếu hình ảnh của cậu thiếu niên mới chỉ 15 tuổi lần đầu để tay mình nhuốm máu. điềm tĩnh đến lạ thường, sát khí lan tỏa ngay khoảnh khắc em nâng cao nòng súng, không do dự bước tới xả ba phát liên tiếp.

"jaeyun!" heeseung rít lên, cố gắng giữ lưng em áp sát vào bức tường không còn nguyên vẹn.

đã quá muộn để gã kịp ngăn jaeyun lại, nhưng thẳng thắn mà nói, được sinh ra giữa địa ngục này, gã cũng không muốn bắt em phải dừng lại. gã thấu hiểu nỗi đau của em. gã cảm nhận được gánh nặng vô hình đè trên vai em trong quá trình trưởng thành dưới hình thức nuôi dạy con cái tàn bạo với quan điểm tình thương gia đình là một tội ác.

vậy nên, gã im lặng nhìn tình yêu của đời gã khai hỏa khẩu súng trong tay em cho đến tận viên đạn cuối cùng. cho đến khi tiếng la hét và rên rỉ của kẻ nào đó vang vọng giữa những bức tường đỏ thẫm máu. cho đến khi tiếng bước chân nặng nề của kẻ nào đó lê lết từng nhịp và rồi đổ sụp xuống, hòa cùng tiếng khóc xé lòng của jaeyun.

em chỉ dừng lại khi hộp đạn đã hết, yếu ớt ngã vào lòng heeseung với một bên má đầy máu. heeseung cố gắng ngăn bản thân không tiến đến và bao bọc lấy em, thoáng nhớ lại sự bài xích của em với việc ôm ấp những lúc em tự ép chính mình phải trở nên tàn nhẫn.

jaeyun nhắm mắt lại một hồi lâu, chậm chạp rút một khẩu súng khác từ thắt lưng. "cũng đến lúc phải tiễn biệt lão ta rồi."

heeseung giúp em trấn tĩnh lại bằng một nụ hôn mạnh bạo hơn bao giờ hết.

mưa đạn bay ào ào trên đầu heeseung, gã tự nguyền rủa chính mình cớ sao lại chọn mặc chiếc sơ mi ralph lauren trắng tinh tươm vào ngày hôm nay cơ chứ.

"bỗng nhiên anh nhớ ra," gã thở dốc, một viên đạn vừa bay thẳng một đường trượt qua phía sau lưng gã, heeseung siết chặt khẩu súng trong tay. "tuần sau đội thi công sẽ ghé qua khảo sát địa hình. em đã có ý tưởng nào cho màu tường phòng bếp nếu anh và em qua đêm nay toàn mạng trở về chưa?"

jaeyun trước mặt gã lúc này trông cũng không khá khẩm hơn là bao, nhưng em lại nhếch mép cười, ngón tay jaeyun mân mê trên vòng cò khẩu .500 magnum đen tuyền của mình. "em nghĩ màu trắng sẽ đẹp lắm đấy."






✨ ✨ ✨






nói đến màu sắc cơ bản nhất vẫn chỉ có đen và trắng.

nishimura khéo léo xóa bỏ danh sách những bó hoa mà sunghoon đang tăm tia dựa trên lời nhắn của jaeyun.

"bó này thì sặc sỡ quá." sunghoon tranh luận với nhân viên cửa hàng trông như thể đã quên mất công việc nhân viên tiệm hoa của mình và chuẩn bị đánh liều đưa số điện thoại của cô ả cho chàng trai có mái tóc vàng óng này.

"thôi lấy đại mấy bông huệ tây trắng đó đi." nishimura bước đến bên cạnh anh. giả như cậu nhóc có liếc được bàn tay với móng tay được cắt sửa gọn gàng của cô ả chỉ còn cách mẩu giấy nhớ quăn góc trên mặt bàn vài phân thì nhóc cũng làm bộ như không nhìn thấy gì hết bằng cách huých tay đẩy sunghoon đứng ra xa một cách vô cùng tự nhiên.

trên tường cửa tiệm gắn những bó hồng xen kẽ cùng cẩm tú cầu còn góc trái căn phòng được tô điểm bằng những cây lan hồ điệp đặt trong bình gốm gam màu trung tính. jaeyun không đặc biệt dặn dò họ về một loài hoa cụ thể nào cả, em nói tùy ý hai người sắp xếp.

"cha tôi chết rồi, cần tổ chức lễ tang."

câu nói của em nghe thật bình thản, và cả hai đều biết trong lời của em ẩn chứa nỗi đau nào — hoặc cũng có thể là không có nỗi đau nào cả.

"anh đừng có nhìn mấy bông lan ý đó nữa." cậu nhóc một lần nữa đẩy sunghoon dịch sang phía bên kia. "màu trắng của chúng tượng trưng cho sự thuần khiết và ngây thơ, em không nghĩ có ai muốn loài hoa như vậy nở quanh quan tài của lão già đó đâu."

"không có anh ở bên cạnh, coi bộ nhật bản cũng không đối xử tốt với em lắm nhỉ?" sunghoon dừng một chút để nhìn cậu nhóc. đó vốn là những gì anh muốn hỏi ngay sau khi nhận được tin về cậu nhóc.

đâu đó ở osaka, nishimura đang ở trong bệnh viện. em ấy đã bất tỉnh trong một ngày.

cô nàng nhân viên nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mặt. trai đẹp vào đây ngắm nghía những bó hoa đắt tiền không hề ít, nhưng hiếm có ai tranh luận nhiều như hai cậu ấm trước mặt cô đây.

sunghoon khoác trên người chiếc áo choàng dài sang trọng trông như là mang hiệu Bvlgari trong khi cậu nhóc cao kều kia tinh nghịch bám đuôi anh như một chú cún con.

thầm lặng, ngại ngùng và giữ một khoảng cách nhất định, giống như cậu nhóc đang cố gắng giấu giếm bí mật này cho riêng mình.

"anh im đi, park." nishimura cáu kỉnh quay người, bóng lưng giận dỗi xoay về phía anh. cậu nhóc cảm thấy má mình rõ ràng đang nóng dần lên vì sunghoon cứ nhìn mình trực diện từ đỉnh đầu đến gót chân như thế.

cô nàng nhân viên cười sảng khoái khi bắt gặp hình ảnh cậu nhóc người nhật lén lút vỗ nhẹ hai bên má. cuối cùng, cô nàng cũng đã hiểu được tình thế tiến thoái lưỡng nan của hai chàng trai khi mà mỗi người tách ra một góc trong cửa hàng.

vò nát tờ giấy nhớ trong tay, cô nàng bước đến bên khung cửa sổ đặt những bông thủy tiên vàng và tulip. "các chàng trai? tôi nghĩ mình đã tìm ra loài hoa phù hợp cho cả hai người rồi."

●●●

"con chào ông nội," heeseung cúi người chào người đàn ông với mái tóc đã bạc mất ba phần tư hiện đang khom người thân mật chơi cờ với vệ sĩ của ông.

heeseung nhìn những quân tốt và tượng vẫn đứng vững trên nửa bàn cờ phía ông. "monaco có đẹp không?"

nếu là lee heeseung ở tuổi mười lăm, gã chắc chắn mình sẽ bĩnh ra quần ngay lập tức. riêng việc ông nắm rõ vị trí của gã mọi lúc mọi nơi cũng đủ khiến gã sợ hãi, và để không đổ thêm dầu vào lửa, heeseung khắc biết ông nội gã đề cao tính trung thực đến nhường nào.

vậy nên, việc đầu tiên cần làm là nhận lỗi. "con xin lỗi."

đến lượt đi của ông nội gã. với khoảng cách 9 ô, heeseung quan sát ngón tay gân guốc của ông dịch chuyển quân hậu theo một đường chéo.

"vì cái gì?" ông hỏi ngược lại gã, dịu hiền và điềm tĩnh. "vì đã biết yêu à?"

"vì đã giấu ông lén làm mọi chuyện và vì cả tình hình vận chuyển — dạ?" heeseung cùng cái đầu ong ong của gã sững sờ trước câu hỏi của ông nội.

một lượt đi khác nữa, quân mã của ông di chuyển theo hình chữ L, trực tiếp đá bay quân cờ của đối thủ.

"tình yêu." ông nội gã điềm nhiên nhắc lại. "con lớn lên trong sự khuyết thiếu tình cảm gia đình, và ta thường tự hỏi liệu có một ngày nào đó con sẽ cảm thấy thế giới mà ta nuôi dưỡng con dần trở thành bóng tối nuốt chửng lấy con hay không."

"cho đến khi ta thấy con sánh vai cùng cậu bé ấy ở nhật bản, ta đã tự mình tìm được đáp án." sau khi đùa giỡn với quân xe của đối thủ, ông lão mỉm cười ra vẻ đã hiểu. "vậy nên, con không cần viện cớ gì với ta nữa cả, ta hiện tại muốn con trị thương cho tốt và giúp jaeyun sắp xếp tang lễ cho người cha khốn nạn của thằng bé ổn thỏa."

lần cuối cùng heeseung khóc là ngày đầu tiên gã được đưa đến một nhà trẻ tư nhân bí mật mà ngay cả cha mẹ gã cũng chưa một lần được tận mắt nhìn thấy. gã khóc không phải vì xa nhà.

heeseung khóc bởi gã không muốn phải trở về nhà.

nhà trong ký ức tuổi thơ của gã là những người bạn nhỏ ở nhà trẻ. cô trông trẻ với mái tóc nâu vàng luôn thơm mùi nước xả vải hương hoa cúc. nhà với gã khi ấy là những chiếc bánh quy mà đám trẻ được phát cho sau giờ ngủ trưa cùng những ly sữa thơm ngậy.

nhà với gã bây giờ gói gọi trong hai chữ tình yêu khiến gã một lần nữa được sống lại từ địa ngục. một từ xa lạ đến nỗi gã không chắc ông nội gã có hiểu hết ý nghĩa của nó khi ông thốt ra hai chữ ấy không.

sự thật là ông nội gã hiểu rất rõ. minh chứng là chiếc nhẫn cưới ông vẫn đeo trên tay sau vài thập kỷ.

"bà nội con rất thích xem ta chơi cờ thế này. bà ấy sẽ mỉm cười hạnh phúc khi ta chiến thắng, hoặc cười chế nhạo ta nếu ta thua cuộc." heeseung khẽ gạt nước mắt, đưa tay chạm lên chiếc nhẫn cưới đeo trên ngón áp út. "sau khi bà ấy ra đi, ta không nghĩ ta còn thiết tha điều gì trên thế gian này nữa."

"ông nội." bàn tay rắn chắc nắm lấy cổ tay còn lưu lại một vết cắt nhỏ của heeseung.

"sau đó, con đến với ta trong một chiếc chăn màu xanh da trời quấn chặt." heeseung bật khóc, với gã, đây cũng là nhà. "con có hiểu được cảm xúc của con người là thứ vũ khí mạnh đến nhường nào không?"

●●●

heeseung cuối cùng cũng hiểu hết lời của ông nội sau khi gã rời khỏi phòng làm việc của ông nội tại nhà riêng để tìm tới bóng hình mang lại cho gã đủ thứ cảm xúc vui buồn yêu hận trên đời.

gã nhớ về osaka đêm hôm ấy, khi gã quỳ rạp trên đất với một khẩu súng dí vào đầu. gã nhớ về những vết cắt trên da thịt do đầu đạn bay lạc sượt qua lúc gã dùng hết sức mình né tránh. gã nhớ đến tiếng thở dài nhẹ nhõm của mình giây phút gã nhìn thấy yang cùng khóe miệng còn rớm máu của tay súng trẻ trong đội vẽ lên một nụ cười thay cho lời chào.

gã nhớ về nụ hôn em và gã trao nhau. quai hàm đau nhức, bàn tay cũng nhói lên khi em và gã nắm chặt tay chạy thoát thân khỏi kho hàng đang chìm dần vào biển lửa.

"jaeyun," heeseung thở dài.

jaeyun trong tư thế một nắm tay cuộn tròn giơ cao tính gõ cửa, tay còn lại giữ chắc khay bánh quy mới nướng thơm lừng, nhìn gã với vẻ kinh ngạc tột độ. "có chuyện gì thế anh?"

"không có gì." heeseung biết nụ cười của gã lúc này không dễ coi cho lắm, nhưng vẫn vươn tay kéo thân ảnh nhỏ nhắn của em lại gần thân hình cao lớn của gã. "lần đầu tiên, anh thấy mọi thứ đi đúng quỹ đạo."

"em — bánh quy của em!" jaeyun đặt bàn tay không vướng bận gì lên vai gã. nỗ lực đẩy gã ra xa của em hoàn toàn thất bại khi gã cứ thế kéo em rời xa cánh cửa phòng làm việc của ông nội, nơi mà em dự đinh sẽ ghé qua mời cả hai người nếm thử mẻ bánh mới.

"ừm," heeseung chỉ ậm ừ đáp lại, nhanh chóng rút khay bánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC