CHƯƠNG 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*****

Binhwan đang ăn cơm cùng HeeSeung thì nhận được tin nhắn từ trợ lý của mình.

Trợ lý nói designer Sim đã trả lời lại, nói có thể hợp tác với công ty chúng ta.

Binhwan bảo Trợ lý chụp lại thời gian nhận được thư trả lời, sau đó trộm liếc sang anh họ đang uống canh ở đối diện.

Thời gian trên hình chụp là 18 giờ 16 phút, gần như vừa nhận được thư, Trợ lý đã nhắn cho cậu biết.

Binhwan cất điện thoại đi, lại đưa mắt nhìn HeeSeung.

Anh họ vẫn bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ đã nhận được thư trả lời rồi sao? Chờ cậu tự vui vẻ vì cho rằng mình nhận được trước rồi cho cậu một đòn cảnh cáo?

Binhwan tự hỏi vài giây, vẫn không nhịn được, thăm dò: “Anh, hôm nay anh dâu bận lắm à?”

HeeSeung lắc đầu: “Không biết.”

Binhwan hơi nhíu mày.

Không nghe được gì từ giọng điệu của anh họ.

Có ý gì chứ.

Cậu lại ăn thêm hai miếng cơm, rốt cục vẫn không nhịn nổi, lấy điện thoại di động ra.

“Anh.” Binhwan mở WeChat, giơ hình chụp mà Trợ lý gửi ra: “Anh dâu đồng ý nhận đơn hàng bên em, anh thì sao?”

HeeSeung dừng một chút, chăm chú nhìn bức ảnh kia vài giây.

Binhwan tiếp tục hỏi một cách yếu ớt: “Anh thì sao? Có nhận được không ạ?”

HeeSeung đặt thìa xuống, lấy điện thoại ra nhìn.

Không có tin gì.

Anh không băn khoăn tự hỏi nhiều, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi JiHong.

Có lẽ đang trong thời gian chờ lệnh, JiHong tiếp điện thoại rất nhanh.

“Giám đốc Lee.”

HeeSeung hỏi: “Buổi chiều người gửi thư cho Sở Nghĩa là ai?”

JiHong nói: “Là phòng kế hoạch.”

HeeSeung hỏi: “Có nhận được thư trả lời chưa?”

JiHong: “Tôi không biết, để tôi đi hỏi một chút xem sao.”

HeeSeung: “Ừ.”

Binhwan nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, lại nhìn biểu hiện của anh, cậu ngay lập tức tự tin hơn hẳn.

Nhưng Trợ lý của anh họ còn chưa trả lời, cậu không thể vui mừng quá sớm.

Chỉ đành nuốt nghẹn, cúi đầu ăn nốt chỗ thức ăn còn lại.

Không lâu sau, JiHong đã gọi điện đến.

Binhwan im lặng ngẩng đầu lên, nghe HeeSeung nói: “Ừ, tôi đã biết.”

Sau đó, anh liền dập máy.

Binhwan lại cúi đầu xuống một lần nữa.

Sau vài giây im lặng, HeeSeung lên tiếng.

“Cậu thắng.”

Giọng HeeSeung rất thấp, Binhwan không dám hô lớn chúc mừng.

Không chỉ không dám chúc mừng, cậu thậm chí còn không dám có hành động gì quá mức, sợ sệt cứ như cậu mới là người thua cuộc.

“Em thắng nghĩa là anh dâu trả lời bên anh muộn hơn.” Binhwan càng nói càng nhỏ: “Hay là không trả lời ạ?”

HeeSeung cúi đầu ăn canh, dáng vẻ không muốn nói chuyện: “Không trả lời.”

Binhwan khẽ “à” một tiếng rồi lại cúi đầu uống một ngụm canh.

Tệ thật, nếu biết trước kết quả sẽ như vậy, cậu đã đánh cược gì đó với anh họ rồi.

Binhwan ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh, đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

Xong rồi, anh họ hình như đã bị tổn thương.

“Anh.” Binhwan gắng gượng cười ha ha: “Có khi nào anh dâu không thấy email bên anh gửi không, chúng ta cùng gửi một lúc, có khi anh ấy chỉ thấy thư của em mà không thấy của anh cũng nên, cũng có thể do hệ thống xảy ra lỗi nữa.”

HeeSeung thản nhiên liếc nhìn Binhwan như muốn hỏi có phải cậu đang nghiêm túc không thế: “Xác suất xảy ra tình huống này là bao nhiêu?”

Binhwan trả lời: “Rất nhỏ.”

HeeSeung nói: “Cậu đang an ủi tôi đấy à?”

Binhwan ha ha: “Cũng có thể coi là vậy.”

HeeSeung: “Không cần.”

Jaeyun ở xa ngàn dặm đương nhiên không biết HeeSeung đang nghĩ gì.

Thư từ phía công ty Phi Vân gửi tới, cậu đã nhìn tới nhìn lui không dưới ba lần.

Rất muốn nhận, lại không biết có nên nhận hay không.

Cuối cùng, vì chưa hoàn thành xong công việc của hôm nay, cậu đành ép mình đóng hòm thư lại.

Hôm nay không có nhiều việc lắm, hiếm khi Jaeyun có thể tan làm cùng lúc với hai nhân viên.

Ba người cùng trò chuyện, chờ JungWon đóng cửa, sau đó lại cùng đi ra ngoài.

JungWon và Minnie đều đi làm bằng tàu điện ngầm, tính toán thời gian, Jaeyun nói: “Để tôi đưa hai người về nhà.”

Tuy rằng không tiện đường, nhưng cũng không xa lắm.

Nói xong, Jaeyun mới nhớ ra hôm nay mình cũng không lái xe tới đây.

Sau đó, cậu lại nhớ ra một chuyện, bây giờ cậu còn có một tài xế riêng.

“Tốt quá ông chủ.” Minnie ngay lập tức đồng ý.

JungWon cũng không khách sáo: “Cảm ơn ông chủ nhiều.”

Hai người nói xong liền đi về hướng Jaeyun hay đỗ xe, nhưng cậu đã gọi hai người lại: “Không phải bên đó, ở bên này.”

Minnie và JungWon dừng bước, nhìn theo hướng tay Jaeyun, bắt gặp một người đàn ông mặc đồ Âu đứng bên cạnh một chiếc xe.

Chiếc xe này bọn họ biết, là xe của chồng ông chủ mà.

Cho nên, đây là?

Hai người liếc nhau, Minnie bật cười trước: “Hiểu rồi nha, ông chủ lại show ân ái đây mà.”

Jaeyun: “…”

JungWon cũng lặp lại: “Hiểu rồi nha, ông chủ lại show ân ái đây mà.”

Jaeyun: “…”

Cậu cười khan một tiếng.

Lần này cậu thật sự không cố ý đâu.

Nhà Minnie và JungWon chỉ cách đây vài trạm tàu điện ngầm, chẳng mất bao lâu đã tới.

Lúc ở trên xe, hai người sẽ cùng trò chuyện tâm sự với Jaeyun. Bọn họ vừa xuống, trong xe bỗng trở nên thật yên tĩnh.

Jaeyun vừa lấy điện thoại ra chơi, vừa nghĩ không biết HeeSeung đã hoàn thành công việc chưa.

“Ikhyeon.” Jaeyun để điện thoại di động vào túi áo, hỏi: “HeeSeung, anh ấy có thường xuyên tăng ca không?”

Ikhyeon: “Năm nay ít tăng ca rồi ạ, trước kia ngày nào Giám đốc cũng tăng ca.”

Jaeyun gật đầu, cảm thán: “Bận rộn thật.”

Ikhyeon cười: “Lúc Phi Vân mới thành lập còn vất vả hơn, Giám đốc Lee cũng bị đau dạ dày từ khi đó.”

Jaeyun bĩu môi, trong đầu đột nhiên hiện lên dáng vẻ  ngày trước của HeeSeung.

Vừa mệt vừa cô đơn, không biết khi bị bệnh có ai chăm sóc cho anh không.

“Nhưng giờ đã tốt hơn nhiều rồi, Giám đốc /Lee làm việc và nghỉ ngơi điều độ hơn, công ty phát triển càng lúc càng ổn định.” Ikhyeon cười cười: “Còn lập gia đình nữa, thật sự rất thành công.”

Jaeyun gật đầu: “Đúng là anh ấy rất xuất sắc.”

Ikhyeon đáp lời: “Ngài Sim cũng không kém mà, ngài cùng Giám đốc Lee rất xứng đôi.”

Jaeyun: “Vậy sao?”

Ikhyeon “Đúng vậy.”

Jaeyun buông điện thoại, chớp mắt, xoa tay đợi.

Cậu đợi Ikhyeon đứng từ góc độ của anh ta, nói vài câu kiểu như Giám đốc Lee rất quan tâm đến ngài Sim các thứ.

Nhưng đợi một lúc lâu mà Ikhyeon cũng chẳng nói thêm câu nào.

Thôi được rồi.

Quả nhiên, câu nói tất cả những người bên cạnh Giám đốc đều là người có công, không phải lúc nào cũng chính xác.

Jaeyun không nhịn được nhíu mày, tự mình bật cười.

Còn cách nhà một khoảng hơi xa, Jaeyun buồn chán chạm vào màn hình trên xe, hỏi Ikhyeon “Có bài hát gì không?”

Ikhyeon lắc đầu: “Không có ạ, Giám đốc Lee không nghe nhạc trên xe.”

Jaeyun: “Được rồi.”

Nếu không thì cậu tự tìm đường để ăn vậy.

Cậu hỏi Ikhyeon: “Tôi có thể thêm nhạc của tôi vào không?”

Ikhyeon “à” một tiếng, dáng vẻ như muốn đồng ý lại không dám trả lời, cuối cùng anh nói: “Tôi thấy hay là ngài cứ hỏi ý kiến Giám đốc Lee trước thì tốt hơn.”

Jaeyun tiếp tục hỏi: “Anh nghĩ anh ấy sẽ đồng ý chứ?”

Ikhyeon: “Tôi không biết.”

Jaeyun nở nụ cười.

Tìm đường thất bại rồi.

Bởi vì trong lòng còn canh cánh chuyện này, sau khi xuống xe nói cảm ơn với Ikhyeon xong, Jaeyun ngay lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho HeeSeung.

Jaeyun: Em về đến nhà rồi.

Nhắn tin xong, cậu vừa mở cửa sắt bên ngoài ra, HeeSeung đã gọi điện tới.

Đèn cảm ứng âm thanh cũng sáng lên.

“Hôm nay về sớm vậy?” Anh hỏi cậu.

Jaeyun không vội đi vào, cậu đi chầm chậm, vừa đi vừa đá chân: “Vâng ạ, hôm nay không nhiều việc lắm.”

HeeSeung: “Vào trong nhà chưa?”

Jaeyun: “Chưa ạ. Anh thì sao?”

HeeSeung: “Anh cũng vừa tan làm.”

Jaeyun đáp “dạ”. Nhìn cánh cửa phía trước, cậu suy nghĩ, nói: “Giờ em đi đổi mật mã, làm thế nào để đặt lại ạ?”

HeeSeung chỉ dẫn cậu qua điện thoại: “Ấn dấu sao ba lần.”

Jaeyun cúi đầu ấn dấu sao ba lần.

Chắc HeeSeung cũng nghe được mấy tiếng tít tít, không đợi Jaeyun hỏi tiếp, anh đã lên tiếng: “Nhập mật mã cũ vào, sau đó ấn phím thăng.”

Jaeyun nhập 100409#.

HeeSeung: “Giờ nhập mật mã mới vào, hai lần, mỗi một lần nhập xong đều ấn phím thăng.”

Jaeyun dạ, rồi tiếp tục thao tác.

“Xong rồi.” Cậu nói: “Lúc về anh nhớ dùng mật mã mới đấy, đừng để bị khóa ở ngoài cửa.”

HeeSeung: “Ừ.”

Jaeyun tiện tay mở cửa ra, nhớ tới việc khi nãy, hỏi HeeSeung: “Em có thể thêm nhạc của mình vào xe anh không?”

HeeSeung trả lời không chút chần chừ: “Được.”

Nói xong, anh còn bổ sung: “Sao còn hỏi anh mấy chuyện này, em tự quyết định được mà.”

Jaeyun cảm thấy vui vẻ hẳn: “Em vẫn muốn hỏi anh trước, nhỡ đâu anh không thích nghe nhạc thì sao, list nhạc của anh trống trơn mà.”

HeeSeung có vẻ không quan tâm đến chuyện này lắm: “Em thích nghe là được rồi.”

Jaeyun: “Vâng, thế ngày mai em sẽ thêm.”

Cậu nói rồi đi vào trong nhà, đóng cửa lại, sau đó bật đèn lên.

Tiếp đó…

“Oa!”

Jaeyun rất bất ngờ và kinh ngạc.

Tiếng cảm thán đầy ngạc nhiên của cậu truyền qua điện thoại, HeeSeung nghe thấy liền cười thành tiếng.

Trước mắt Jaeyun là một bộ figure cầu thủ bóng rổ trên tủ để giày, mỗi figure một tư thế, tính ra vừa đủ một đội bóng.

Trưng bày như vậy thật giống như đang hoan nghênh Jaeyun về nhà.

“Anh… anh…” Jaeyun vô cùng hạnh phúc: “Anh chuẩn bị từ bao giờ thế ạ?”

HeeSeung: “Buổi sáng.”

Jaeyun ngồi xổm xuống, để cằm ngang với độ cao của tủ giày, đặt một tay lên cạnh tủ, vừa ngắm figure, vừa nhớ về sáng nay.

Sau đó cậu nhớ ra, sáng nay khi cậu đã lên xe được một lúc, JiHong và HeeSeung mới đi ra.

“Hóa ra buổi sáng anh làm cái này ạ?” Giọng Jaeyun ngập tràn sự hưng phấn.

HeeSeung: “Ừ.”

Jaeyun lại hỏi: “Là ý tưởng của anh sao?”

HeeSeung: “Của JiHong.”

Jaeyun hơi rụt đầu lại một chút.

Cậu biết mà.

HeeSeung: “JiHong nói như vậy rất đáng yêu.” Anh không quá chắc chắn, hỏi Jaeyun: “Em thấy đáng yêu chứ?”

Jaeyun vội vàng trả lời: “Đáng yêu lắm ạ.”

Rất đáng yêu.

Được một đội bóng chào mừng khi về nhà, tim ai mà không nhũn ra chứ!

HeeSeung: “Đáng yêu là tốt rồi.”

Dù sao ở đây cũng không có ai, Jaeyun cầm một cái figure rồi nhảy cẫng lên, sau đó cậu nói nhỏ: “Cám ơn chồng.”

Chồng cậu ừ một tiếng, nghe có vẻ không vui vẻ lắm, nói tiếp: “Anh có việc muốn hỏi em.”

Jaeyun không cảm nhận được cảm xúc của HeeSeung, lại cầm sang một con figure khác: “Anh nói đi ạ.”

HeeSeung: “Em không hài lòng với công ty của anh sao?”

Jaeyun đặt figure xuống, hỏi: “Sao ạ? Không có mà.”

HeeSeung: “Hôm nay anh bảo cấp dưới gửi thư mời hợp tác với em, em có nhận được không?”

Jaeyun: “Buổi chiều em có nhận được thư, hóa ra anh cũng biết chuyện này ạ?”

“Biết.” HeeSeung nói xong liền hỏi ngay lập tức: “Em không muốn hợp tác với anh sao?”

Giọng điệu vô cùng quen thuộc.

Jaeyun nhớ lại đêm đó, HeeSeung cũng dùng giọng điệu như vậy để hỏi cậu.

Không cho anh chạm vào sao?

Jaeyun cảm thấy nghi ngờ.

Thứ lỗi cho cậu phải nói lại lần nữa.

Không phải chứ anh trai à.

Anh có bị mất trí nhớ không vậy?

Sao lần nào cậu cũng bị chất vấn ngược thế này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net