CHƯƠNG 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*****

HeeSeung cảm thấy đùa giỡn Jaeyun vào những lúc như thế này thật là vui vẻ.

Jaeyun thẹn thùng, anh biết.

Jaeyun rất nghe lời, anh cũng biết.

Có lẽ vì sợ HeeSeung tức giận hoặc không vui, nên đối với anh, cậu vẫn luôn hỏi gì đáp nấy và đặc biệt là không nói dối bao giờ.

Thật ngoan ngoãn và hết sức đáng yêu.

Sau một lần, Jaeyun bỗng cảm thấy toàn thân mất hết sức lực. HeeSeung ôm cậu vào lòng, nắm cổ tay cậu giơ lên giơ xuống, khiến cho cánh tay mềm nhũn của cậu cũng quờ quạng theo.

Bị HeeSeung trêu đùa như vậy, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của Jaeyun chậm rãi mở ra. Cậu yếu ớt nhìn tay mình rồi nhắm mắt lại một lần nữa.

Giờ thì HeeSeung không nghịch tay cậu nữa. Anh tìm được con ốc sên nhỏ trên đùi cậu một cách dễ dàng, dùng ngón tay ấn nhẹ một cái.

Jaeyun bật ra một tiếng “ưm” nặng nề.

HeeSeung hỏi: “Đây là bớt hay sẹo vậy?”

Jaeyun: “Sẹo ạ.”

Anh dùng bụng ngón tay day nhè nhẹ: “Sao lại có?”

Cậu đáp: “Em bị thủy tinh đâm trúng.”

HeeSeung tò mò: “Lúc bé em nghịch quá à?”

Jaeyun đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, sau đó khẽ lắc đầu: “Không phải, là ba em làm, ông ấy đâm bình hoa vỡ vào đùi em.”

Tay HeeSeung bỗng nhiên khựng lại.

Lời kể của Jaeyun làm đảo lộn tưởng tượng vốn có trong đầu anh, khiến anh khó chịu đến nhíu chặt lông mày.

“Không sao đâu ạ.” Thấy HeeSeung lộ vẻ lo lắng, Jaeyun cười rộ lên: “Chuyện đã qua mười mấy năm rồi, từ hồi em học lớp 8, lớp 9 cơ.”

HeeSeung không biết phải an ủi Jaeyun ra sao nhưng anh lại rất muốn làm gì đó, thế nên, anh quyết định ôm cậu thật chặt.

Jaeyun cười khẽ: “Em không sao thật mà, anh không cần phải như vậy đâu.”

HeeSeung cọ nhẹ môi lên trán cậu: “Chảy nhiều máu lắm đúng không?”

Jaeyun lắc đầu: “Em không biết, chắc là thế ạ.”

Cậu thật sự không nhớ rõ chuyện này. Đêm ấy, mọi chuyện đều xảy ra trong hỗn loạn, mẹ Sim bị thương nặng hơn cậu nhiều. Đi bệnh viện xong, cậu còn phải tới đồn cảnh sát nên không thể chăm sóc kỹ vết thương của mình, chỉ xử lý qua loa một chút.

Dù sao cũng chỉ đổ chút máu thôi, những điều xảy ra quanh cậu còn gây nhức nhối hơn thế gấp nhiều lần.

HeeSeung siết chặt vòng tay. Jaeyun thuận đà rúc vào ngực anh, nhẹ nhàng thở dài, nói: “HeeSeung, thực ra em không thích được người khác an ủi, vì như vậy khiến em có vẻ càng đáng thương.”

Người kia vỗ đầu cậu: “Em không đáng thương.”

Jaeyun gật đầu: “Em đã không còn đáng thương từ rất lâu rồi. Sau khi ba mẹ ly hôn, em và mẹ đã chuyển đến thành phố A sinh sống, từ đó em sống rất tốt, cực kỳ tốt.”

HeeSeung lại vỗ đầu cậu: “Ba em không liên lạc với mẹ con em nữa chứ?”

Jaeyun hơi khựng lại.

HeeSeung nhanh chóng phát hiện sự khác thường của cậu. Hai đầu lông mày mới giãn ra lại nhíu chặt, anh cúi đầu nhìn Jaeyun: “Sao không trả lời?”

Jaeyun có vẻ không vui: “Ngày trước ông ta không hề liên hệ, nhưng gần đây chẳng biết tại sao lại đột nhiên đến thành phố A tìm em.”

HeeSeung đỡ vai Jaeyun, để cậu dịch người ra một chút. Chăm chú nhìn vào mắt người đối diện, anh hỏi: “Tìm em để làm gì?”

Jaeyun hít một hơi, mở miệng một cách gian nan: “Đòi tiền ạ, ông ta nói ông ta đã già rồi, cần tiền phụng dưỡng.”

HeeSeung: “Em cho?”

“Cho chứ ạ.” Jaeyun thở dài, nhỏ giọng nói: “Ông ta bảo nếu không cho ông ta sẽ đi tìm mẹ em.”

Hai đầu lông mày của HeeSeung càng nhíu chặt.

“Em đã hỏi một người bạn học Luật, cậu ấy nói dù sao ông ta cũng là ba em, trường hợp này em làm gì cũng không có lợi, rất khó xử lý.”

Dứt lời, cậu lại thở dài một tiếng. Từ trước đến giờ, Jaeyun không hề muốn nhắc tới Jaesung. Chỉ cần không nghĩ đến người này, cậu liền có thể coi như câu chuyện xưa kia không phải của mình, coi như bản thân không hề có một người cha như vậy. Ngoài người cha đó ra, cuộc đời của Jaeyun cơ bản có thể gọi là thuận buồm xuôi gió, vui vẻ bình an.

“Giờ ông ta đang ở đâu?” HeeSeung lại hỏi.

Jaeyun lắc đầu: “Em không biết, hẳn là ông ta đang ở thành phố B ạ.”

Cậu không muốn nói nhiều về Jaesung, ông ta khiến tâm trạng của cậu xấu đi cực kỳ nhanh. Vì thế, cậu lắc đầu, ôm lấy cổ HeeSeung, dựa cằm vào bả vai anh: “Không nói chuyện này nữa, anh cũng không cần nghĩ cách an ủi em, em không sao, thế nên đừng nói nữa ạ.”

HeeSeung hít vào một hơi dài rồi chậm rãi thở ra.

Jaeyun đã nói không cần an ủi, nhưng hành động của anh lại không giống với điều cậu yêu cầu. Động tác trên tay và môi anh đang dần bị cảm xúc xót xa bao phủ, Jaeyun có thể cảm nhận được, đặc biệt là ở vị trí con ốc sên bé nhỏ kia. Lúc trước anh hung tàn với nó bao nhiêu thì hôm nay lại dịu dàng trìu mến bấy nhiêu. Chỉ một con ốc sên bé tí, nhưng cậu sắp bị HeeSeung thính đến chết rồi.

Thực ra cậu rất muốn bảo anh không cần làm như vậy, cậu thật sự không sao. Nhưng anh càng hôn, cậu càng không muốn nói nữa. Cứ hôn nhiều một chút đi, cậu thích!

Tấn công ốc sên xong, HeeSeung liền chuyển mặt trận tới bản thể Bánh kem nhỏ. Sau đó, một cuộc chiến nữa lại bắt đầu.

Lúc chuẩn bị ra trận, chẳng biết HeeSeung lấy đâu ra một chiếc cà vạt. Anh vòng nó quanh hai cổ tay Jaeyun, nhưng không buộc nút lại mà chỉ dùng kẹp cà vạt mới được cậu tặng để cố định.

Anh nói: “Không được nới lỏng, không được làm rớt, không được phá hư.”

Dứt lời, anh liền kéo hai tay cậu lên trên đỉnh đầu.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, ngài Lee cực kỳ tuân thủ hứa hẹn, diễn lại tất cả những cảnh không thấy được trên sân khấu một lần. Mà suốt quá trình đó, Jaeyun còn phải phân tâm để ý cái cà vạt trên cổ tay cùng chiếc kẹp quý giá đang ghim trên nó.

Lần này HeeSeung được thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn. Sau khi thô bạo một hồi, anh liền phát cho Jaeyun một ít đường bằng cách dịu dàng hôn môi cậu.

Hai giờ sáng, Jaeyun đột nhiên tỉnh lại. Sau đó, chuyện đầu tiên mà cậu nghĩ đến là cái kẹp cà vạt của mình có bị tổn hại gì không.

Đèn phòng ngủ vẫn sáng, bên kia có tiếng nước chảy, có lẽ HeeSeung đang ở trong phòng tắm. Ngó nghiêng một chút, Jaeyun liền trông thấy cái cà vạt khi nãy và chiếc kẹp mình đang tìm kiếm ở đầu giường bên phía anh nằm.

Dịch người sang, cậu cầm hai thứ kia lên. Cà vạt đã nhăn nhúm không ra hình dạng, nhưng kẹp cà vạt vẫn còn y nguyên. Vì thế cậu lại lăn về chỗ cũ.

Không bao lâu sau, HeeSeung ra khỏi phòng tắm, cất tiếng hỏi: “Em dậy rồi à?”

Jaeyun ngái ngủ: “Chưa ạ.”

HeeSeung nằm xuống bên cạnh cậu: “Ngủ đi.”

Jaeyun thấp giọng “dạ” một tiếng, nhích lại gần anh hơn: “Anh không buồn ngủ ạ?”

HeeSeung: “Không buồn ngủ lắm.”

“Hôm qua ngủ muộn, hôm nay dậy sớm, hôm nay ngủ muộn, ngày mai lại phải dậy sớm, không tốt cho sức khỏe đâu ạ.” Jaeyun nhắm hai mắt lại, chầm chậm nói hết câu này. Rõ ràng cậu đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn cố lên tiếng nhắc nhở anh, nghe vừa nghiêm chỉnh lại vừa giống nói mơ.

HeeSeung nở nụ cười, hôn trán Jaeyun, ghé vào tai cậu nói: “Phải chịu thôi, biết làm sao được.”

Jaeyun mơ hồ “ưm” một tiếng.

HeeSeung tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Chăn bị kéo một chút, Jaeyun bị ôm lấy. Cậu không biết anh nói “đành chịu thôi” là có ý gì, bởi lúc này, đầu óc cậu đã bị cơn buồn ngủ chiếm đóng. Trong suy nghĩ mơ màng của cậu, anh cứ như đang hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhưng hình như lại cực kỳ có lý.

Một giây trước khi chìm vào mộng đẹp, đầu cậu ngập đầy suy nghĩ: Jaeyun, mi là cái đồ lam nhan hoạ thủy.

Hôm sau, bọn họ dậy không sớm lắm. Khi đồng hồ sắp vượt quá con số 11 giờ 30, hai người đang ôm nhau ngủ mới khẽ cử động.

Jaeyun có thể yên tâm ngủ đến bây giờ là vì cậu đã dậy một lần vào lúc bảy giờ.

Còn tại sao cậu lại tỉnh giấc hả? Có lẽ vì trong lúc ngủ mơ, cậu không cẩn thận trở mình một cái khiến cơ bắp trên người bị kéo căng, kết quả là đau quá nên thức dậy.

Đúng thế đó, eo cậu rất mỏi, lưng cậu rất đau, cơ thể cậu đã chịu quá nhiều giày xéo rồi.

Sau khi thức giấc, Jaeyun tranh thủ xem lịch làm việc của HeeSeung mà JiHong đã gửi cho cậu. Hôm nay không có nhiều chuyện cần xử lý, bên trên chỉ viết anh phải tham gia cuộc họp lúc một giờ chiều thôi.

“HeeSeung.” Jaeyun nhẹ nhàng gọi một tiếng. Nghe anh thấp giọng trả lời, cậu liền nói: “Chúc anh buổi sáng tốt lành.”

HeeSeung chậm rãi mở mắt, sau đó chậm rãi nhắm mắt, đáp lại: “Sáng tốt lành.”

Jaeyun: “Dậy thôi anh.”

HeeSeung: “Ừ.”

Jaeyun: “Dậy rồi đi ăn trưa nào.”

HeeSeung: “Ừ.”

Jaeyun: “Buồn ngủ đến vậy ạ?”

HeeSeung: “Ừ.”

Vậy thì lại ủ thêm chút nữa. Nằm nhiều cũng tốt cho thắt lưng của cậu hơn.

Jaeyun không quấy rầy HeeSeung, cậu lấy điện thoại gọi hai tô cháo trước rồi mới chậm rãi rời giường đánh răng rửa mặt.

Lúc cậu ra khỏi phòng tắm, HeeSeung đã dậy rồi. Sau đó là một cảnh tưởng hết sức quen thuộc, cậu đi ra còn anh đi vào. Nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm một lúc, Jaeyun mới khôi phục tinh thần, lấy bộ quần áo HeeSeung mua cho hôm qua ra mặc.

Chờ khi HeeSeung đi ra, Jaeyun đã thay quần áo xong rồi.

Số lần Jaeyun mặc tây trang có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần gần nhất là hôm đi cục Dân chính đăng ký kết hôn với HeeSeung.

Chỉnh lại cổ áo, cậu mở rộng hai cánh tay, nhìn anh, hỏi: “Được không ạ?”

HeeSeung gật đầu: “Được.”

Jaeyun chuyển tầm mắt tới ảnh ngược của mình trong gương, lấy một chiếc cà vạt ra khỏi túi áo. Nhưng cậu không có cơ hội tự thắt cho mình, vì HeeSeung đã bước lại gần, đón lấy chiếc cà vạt trong tay cậu.

Thấy anh có vẻ rất chuyên nghiệp, Jaeyun liền buông tay, yên tâm giao lại nhiệm vụ này cho anh.

Nhưng ngài Lee…

Jaeyun cúi đầu, nhìn HeeSeung vòng qua vòng lại mấy lần mà vẫn chưa tìm được phương hướng chính xác. Cậu muốn lên tiếng nhắc nhở, song cách vòng tay của anh rối quá, cậu nhìn mãi cũng không ra.

Vì thế, Jaeyun giữ tay anh lại: “Hay để em tự làm đi.”

HeeSeung lắc đầu: “Anh làm được.”

Cậu chỉ đành buông tay một lần nữa.

Cuối cùng cái “làm được” của HeeSeung là như thế nào? Anh trực tiếp đứng sau lưng Jaeyun, vòng tay ra phía trước thắt cà vạt cho cậu.

Thế này cũng như tự thắt cho mình nên anh nhanh chóng thắt xong.

HeeSeung vòng ra trước mặt Jaeyun, kéo nhẹ cà vạt trên cổ cậu: “Làm được rồi.”

Jaeyun gật đầu ca ngợi: “Quào, anh thật là lợi hại.”

HeeSeung tỉnh bơ nhìn cậu.

Jaeyun thấp giọng cười rộ lên.

Sau đó, anh đến bên cạnh bàn, lấy chiếc kẹp cà vạt, chọn một vị trí vừa mắt, kẹp nó lên.

Xong xuôi, anh lùi về phía sau ba bước, chăm chú nhìn Jaeyun bằng ánh mắt đầy tính thưởng thức, hệt như cậu là hộp quà anh mới gói xong.

HeeSeung: “Chồng nhỏ của anh đẹp trai quá.”

Jaeyun phối hợp, gật đầu với anh: “Cảm ơn lời khen ngợi của anh.”

Hôm nay Jaeyun cũng thắt cà vạt cho HeeSeung, còn cố ý chọn vị trí tương tự để cài kẹp cà vạt lên.

Chồng cậu cũng đẹp trai hết sức!

Chờ HeeSeung mặc quần áo chỉnh tề, cháo Jaeyun gọi cũng được đưa đến. Vì cậu chưa nói chuyện này với anh, nên khi tiếng đập cửa vang lên, anh ngạc nhiên thấy rõ.

Jaeyun xách bữa sáng vào: “Em gọi ở cửa hàng mình ăn hôm qua đấy ạ.”

HeeSeung: “Anh biết, vốn định đưa em tới đó ăn.”

Jaeyun ngẩn người.

Ừ nhỉ. Vì sao bọn họ không đi ăn?

Vì gọi đồ ăn về phòng nên việc ăn uống cũng được giải quyết nhanh hơn. Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, hai người đã khoác măng tô lên rồi xuất phát.

HeeSeung đã gọi cho JiHong từ trước, thế nên khi ra khỏi phòng, bọn họ liền nhìn thấy JiHong đang đứng chờ ngoài cửa.

Jaeyun và JiHong chào hỏi lẫn nhau theo phép lịch sự, sau đó ba người cùng xuống lầu.

Có lẽ việc Jaeyun thoải mái đứng cạnh mình khiến JiHong cảm thấy thân thiết hơn một chút, anh vừa nhìn hình ảnh phản chiếu của ba người trên cửa thang máy, vừa cười nói: “Hôm nay Giám đốc Lee và cậu Sim nhìn thật xứng đôi.”

Jaeyun lập tức cười rộ lên: “Thế ạ? Thực ra hôm qua lúc đi xem kịch nói, chúng tôi cũng ăn mặc đồng điệu lắm.”

JiHong: “Giám đốc Lee thay tây trang ra ạ?”

Jaeyun gật đầu: “Đúng vậy.” Dứt lời, cậu liền quay sang nhìn HeeSeung: “Hôm qua anh ấy mặc theo tôi, hôm nay đến lượt tôi mặc theo anh ấy.”

JiHong cười: “Kiểu gì cũng xứng đôi.”

Nghe JiHong nói thế, HeeSeung thoáng nở nụ cười. Sau đó anh dịch lại gần Jaeyun, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, nhìn hình ảnh phản chiếu của cả hai trên cửa thang máy, nghĩ: Ừm, rất xứng đôi.

Không lâu sau, cửa thang máy mở ra. HeeSeung thu lại nụ cười, định đút tay vào túi áo khoác theo bản năng. Nhưng vừa động tay, anh liền nhớ ra mình đang nắm tay Jaeyun. Suy nghĩ trong giây lát, anh quyết định bỏ luôn tay cậu vào túi áo của mình.

Hành động này khiến Jaeyun bị kéo lại gần HeeSeung hơn một chút. Anh bất giác quay đầu nhìn cậu, phát hiện đối phương cũng đang nghiêng mặt nhìn anh.

Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi cùng bước ra bên ngoài.

Dưới sảnh chính của khách sạn có một anh bạn sẽ đi cùng bọn họ hôm nay. Jaeyun lờ mờ nhận ra anh ta, đây chính là một trong ba người chờ HeeSeung ở cửa phòng lúc trước. Vì thế cậu liền mỉm cười với đối phương thay lời chào hỏi.

“Ngại quá, chờ tôi một chút.” Người kia áy náy nói rồi quay sang bên cạnh vẫy vẫy tay: “Nhanh lên.”

Jaeyun quay đầu nhìn sang, thấy một cô gái xách một cái túi to đang chạy tới.

Cô gái chạy tới trước mặt mấy người bọn họ, đặt túi đồ xuống, đưa chiếc thẻ trên tay cho anh bạn kia: “Mua được ba cái.”

Anh bạn kia có vẻ không để ý lắm, cũng không nhận lại chiếc thẻ mà nói với cô gái: “Em cầm đi, muốn mua cái gì thì mua.”

Cô gái hết sức vui vẻ, ôm lấy cánh tay anh ta: “Cảm ơn anh!”

Đây chỉ là một đoạn nhạc nền ngắn ngủi, hưng phấn qua đi, cô gái liền thành thật đứng cạnh anh bạn kia, sau đó mấy người cùng bước ra ngoài.

Xe của HeeSeung và anh bạn kia đều đã chờ sẵn một lúc rồi, mọi người không lề mề nữa, lần lượt lên xe của mình, đi thẳng tới hội trường.

Sau khi lên xe, Jaeyun mới lên tiếng hỏi: “Người ban nãy cũng làm ở công ty của anh ạ?”

HeeSeung lắc đầu: “Không phải, đó là đối tác lần này.”

Jaeyun “dạ” một tiếng: “Bạn gái anh ta cũng đi theo ạ.”

HeeSeung: “Ừ.” Suy nghĩ thêm một chút, anh bổ sung: “Mấy ngày nay, bạn gái cậu ta vẫn luôn theo sát bên cạnh.”

Jaeyun lại “dạ” một tiếng. HeeSeung đang quanh co chuyện gì đây? Hử? Hử? Hử?

Nếu anh đã thích vòng vo, vậy em sẽ giả vờ không hiểu.

Xe rẽ vào đường chính, HeeSeung đột nhiên buông tay Jaeyun, quay đầu thò tay tìm đồ trong túi áo mình. Jaeyun tò mò nhìn sang, thấy anh lấy ví, rút ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho cậu.

Jaeyun đơ ra: “Ơ? Gì thế ạ?”

HeeSeung: “Cho em mua đồ.”

Jaeyun nghi hoặc: “Mua gì ạ?”

HeeSeung: “Tùy em.”

Ngừng một chút, Jaeyun dường như đã hiểu ra, đáp: “Em có tiền mà.”

HeeSeung rất muốn đưa thẻ cho cậu nhưng lại chẳng nghĩ ra lý do gì, đành cố chấp nói: “Cầm đi.”

Jaeyun đành phải nhận lấy.

HeeSeung suy nghĩ, lại bảo: “Tiêu tiền của anh.”

Anh vừa dứt lời, JiHong ngồi ở hàng ghế trước bất chợt ho mạnh như bị sặc cái gì đó: “Khụ khụ khụ.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net