one kiss, we fade away

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không."

Jake cảm nhận được rõ trái tim em chùng xuống một chút. Em kìm nén không bộc lộ sự thất vọng qua nét mặt.

"À, em hiểu rồi," em nói, nhấp một ngụm cà phê đắng ngắt. "Anh không cần cảm thấy khó xử đâu, em hiểu mà."

Dường như Heeseung vẫn nhìn thấu được sự chán nản của em, "Nghe này, em đừng nghĩ sai về lời nói của anh. Anh thực sự thích em đó, Jake. Em là một trong những người tuyệt vời nhất mà anh từng gặp. Chỉ là anh không muốn mối quan hệ bạn bè giữa hai chúng ta trở nên phức tạp hơn thôi, em hiểu không?"

Jake im lặng gật đầu, nhìn chằm chằm vào thứ nước cà phê sóng sánh trong chiếc tách vừa được em đặt xuống bàn. Em vốn biết mình không nên nuôi hy vọng quá cao. Hiển nhiên với Heeseung mọi thứ được gói gọn trong cụm từ "tình một đêm" mà thôi.

"Vâng, có lẽ anh đã đúng." Em lặng lẽ nói. "Em cũng không muốn khiến mối quan hệ của chúng ta trờ nên kỳ quặc."

Sự im lặng đến khó xử lại bao trùm lên câu chuyện của hai người. Jake mở điện thoại để kiểm tra thời gian, tự nhủ liệu em có nên kiếm cớ để rời đi và kết thúc cuộc trò chuyện tại đây không.

"Ừm, bạn cùng phòng của em đang gọi, chắc có chuyện gì gấp. Em có lẽ ... phải về trước." Jake bỏ chạy ngay sau đó, không đợi chờ thêm gì ở Heeseung nữa. Em nghe được tiếng Heeseung gọi tên mình vọng lại từ phía sau.

Nhưng Jake không dám quay đầu lại.

Jay tìm đến phòng ký túc xá của Jake lần thứ tư trong tuần, và Jake vẫn ủ rũ tự giam lỏng mình trong phòng ngủ.

"Bạn hiền ơi, mày bị giời đày hay sao thế? Trông mày còn không ra hình người nữa rồi. Kiểu như sau chuyến du lịch biển mày rớt một đường thẳng từ thiên đường xuống tầng mười tám địa ngục ấy." Jay ngồi phịch xuống giường, vần vò tấm ga giường vốn không còn thẳng thớm. "Mày cãi nhau với anh Heeseung hay gì à?"

Jake thở dài, úp mặt vào gối lẩm bẩm. "Không hẳn. Chỉ là ... tao cũng đếch biết nữa ... chuyện cứ rối tinh rối mù cả lên."

"Rối như thế nào cơ?" Jay hỏi dồn, cảm thấy còn kha khá chuyện thú vị khác mà cậu chàng chưa được biết.

"Thôi đi!" Jake bực bội gắt lên. "Thôi được rồi! Là vì anh Heeseung đấy được chưa? Vừa lòng mày chưa?"

Một bên lông mày của Jay nhướng cao. "Heeseung này có phải Heeseung mà cả tao với mày cùng biết không?"

"Ừ, chứ còn ai khác nữa." Jake lầm bầm. "Bọn tao lăn giường vào cái đêm ngủ lại căn nhà bên bờ biển đó, giờ thì tình bạn của tao với ảnh bỗng dưng khó xử bỏ mẹ và tao không biết mình nên làm gì tiếp theo!"

Jay há hốc mồm.

"Đệch mợ, trong căn nhà bên bờ biển của tao á? Hai người học phép lịch sự tối thiểu trước đi."

"Tao xin lỗi mà," Jake cắn môi. Giờ thì đến lượt Jay thở dài, đầy bực bội, "Đầu đuôi câu chuyện thế nào?"

"Thì, mọi thứ ... cứ tự nhiên mà đến." Jake giải thích, cố gắng thuật lại bằng giọng đều đều. "Cả hai đứa lúc đó xỉn hết rồi ... và bùm. Tao chỉ ... không biết anh ấy muốn gì ở tao."

"Và hai người vẫn là ... bạn?"

"Ừ, vấn đề nằm ở đây." Jake nhấn mạnh, ngước mặt lên từ chiếc gối ôm. "Tao cũng đã hẹn gặp anh ấy để nói về chuyện đó, nhưng mà tao không tìm được cách nào để ... nâng cấp tình bạn này mà không khiến mọi thứ xung quanh trở nên kỳ quái."

Jay hít một hơi thật sâu, đưa tay vuốt mặt.

"Tao sẽ nói chuyện với anh ấy."

"Cái gì cơ bạn ơi? Đừng mà, mày không thể-"

.

.

.

Heeseung gửi tin nhắn hẹn gặp Jake ở công viên ngay cạnh khuôn viên trường lúc xế chiều. Hai người gặp mặt nhau tại băng ghế dài vắng vẻ, ngay cạnh đài phun nước tung bọt trắng tí tách. Hoàng hôn dần buông xuống, trong công viên không có một bóng người.

Heeseung đưa mắt nhìn theo thân ảnh Jake tiến đến gần băng ghế, ngồi xuống bên cạnh anh. Hai người đều im lặng trong giây lát, âm thanh vang vọng duy nhất trong khuôn viên thuộc về tiếng nước chảy róc rách của đài phun nước. Jake gần như có thể nghe rõ trái tim mình đập thình thịch từng tiếng hồi hộp đợi Heeseung mở lời.

Sau cùng, Heeseung xoay người về phía anh, hai bàn tay bồn chồn xoa vào nhau. "Nghe này Jake, trước tiên anh muốn xin lỗi," Heeseung ngập ngừng "Anh không cố ý khởi xướng mọi chuyện đêm hôm đó. Anh đã bị cuốn theo sự phấn khích khi đó, lẽ ra anh nên kiểm soát cảm xúc của mình tốt hơn và dừng lại trước khi đẩy mọi chuyện đi quá xa."

Jake nuốt khan, cố gắng sắp xếp từ ngữ để đáp lại anh. Em biết Heeseung không phải kiểu người vô tâm vô phế, và rõ ràng chính anh cũng thấy xấu hổ về hành động của mình. Nhưng nỗi đau của em vẫn còn đó, mỗi ngày đều tự gặm nhấm vết thương chưa ngừng rỉ máu của em.

"Em ... em không biết hiện tại chúng ta là gì của nhau." Jake thừa nhận, lời nói nhẹ hơn cả cơn gió mùa hạ vừa thoáng qua. "Em không muốn phá huỷ tình bạn giữa anh và em, nhưng em cũng không thể phủ nhận việc em bị thu hút bởi anh. Và điều đó khiến em sợ chết khiếp." Những lời cuối cùng của em nhỏ đến mức gần như không nghe rõ.

Jake hít một hơi thật sâu, mắt dán chặt vào bóng tối lập loè của những ngọn đèn cao áp gần đó. "Giống như đang bước đi trên một sợi dây lơ lửng giữa không trung vậy." Giọng em mỗi lúc càng nhỏ dần. "Em hoang mang không biết bản thân mình nên có những cảm xúc nào hay phải hành động thế nào mỗi khi ở bên cạnh anh. Điều đó vô cùng đáng sợ."

Heeseung duỗi tay nắm lấy tay Jake, mười ngón tay đan vào nhau. Jake rời mắt xuống đôi tay nắm chặt của hai người, cảm xúc cuộn xoáy như cơn lốc trong lồng ngực em. "Anh không cố ý làm tổn thương em, Jake," Giọng Heeseung run rẩy, gần như van nài. "Anh ... anh bị choáng ngợp và không đủ dũng cảm để đối diện với thực tại."

Trái tim Jake như muốn nhảy ra ngoài, cổ họng nghẹn cứng. "Em cảm thấy lạc lối, anh Heeseung biết không. Em muốn tin tưởng anh, nhưng em không thể rũ bỏ suy nghĩ rằng em cũng nằm trong danh sách những người bạn tình tầm thường khác của anh."

Trời bỗng nhiên nổi gió, những tán cây xanh mướt xào xạc nhảy múa xung quanh. Heeseung nghiêng người lại gần, trực tiếp đôi diện với ánh mắt của em. "Jake, em là người duy nhất khiến anh muốn trở nên không tầm thường," giọng anh thì thầm bên tai em, chắc nịch. "Anh muốn được chân thành ở bên em, được tỏ ra yếu đuối trước mặt em, nhưng anh cũng sợ hãi. Sợ tự mình làm hỏng chuyện, sợ mất đi em, sợ chính tay mình đẩy mối quan hệ này thành câu chuyện tình một đêm tầm thường khác."

Jake khó khăn nuốt nước miếng, sự ngột ngạt đè nặng trong từng nhịp thở.

"Em thực sự mông lung về tương lai của chúng ta," Jake thừa nhận "Nhưng em muốn thử một lần. Muốn cùng anh chậm rãi bước đến tương lai, muốn từ từ tìm hiểu anh, để xem đến cùng em đối với anh có thực sự đặc biệt hơn những bạn tình khác hay không. Bởi em biết cảm xúc này là thật lòng, là xứng đáng để em chiến đấu vì nó."

Hai mắt Heeseung rưng rưng, anh run rẩy hít một hơi. "Anh nguyện ý đi cùng em, Jake." Heeseung vỡ oà trong xúc động. "Anh muốn là anh chân thành nhất trước mặt em, muốn để em nhìn thấy cả sự hỗn loạn trong tâm hồn anh, muốn trao trọn niềm tin cho em. Anh cũng sợ hãi, nhưng anh sẵn sàng cùng em từ từ bước về phía trước, muốn cùng em chiến đấu vì đoạn tình cảm này, bởi vì anh tin vào tương lai của đôi mình."

Trên gương mặt đã ướt đẫm nước mắt của Jake nở ra một nụ cười, em cảm thấy như trút bỏ được mọi gánh nặng trong lòng. Em ôm chầm lấy Heeseung, siết chặt vòng tay, để trái tim đang thổn thức của mình hoà chung một nhịp đập với anh.

"Vậy bây giờ chúng mình chính thức trở thành người yêu rồi đúng không?"

"Ừm."

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

(Kỳ nghỉ hè kết thúc đồng nghĩa với việc Sunoo sẽ quay lại trường. Jake đã quên béng mất cả ngày tháng, nên giữa khoảnh khắc em khẩu giao với Heeseung thì cánh cửa phòng ký túc xá bật mở, và Sunoo sững sờ chứng kiến Jake đang nuốt trọn lấy thứ-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy của Heeseung trong miệng.

"Trời đất thánh thần ơi!")


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net