one kiss, we fade away

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chuyện kể rằng vào một ngày đầu tháng sáu nọ, khi những cơn mưa phùn lâm thâm đã lui dần nhường chỗ cho nắng ấm mùa hạ. Năm nay, trường đại học của họ cho nghỉ hè sớm hẳn một tuần để sinh viên có thêm thời gian lên kế hoạch cho những chuyến đi mới, những trải nghiệm mới. So với khối lượng kiến thức và bài tập khổng lồ mà em phải gồng gánh cả học kỳ vừa qua, Jake cảm thấy quyết định này của ban lãnh đạo nhà trường thật tuyệt vời. Sau những tháng ngày ngụp lặn với một mớ các bài tiểu luận và báo nghiên cứu mà hạn nộp của môn nào cũng gấp gáp, Jake muốn tận dụng tối đa khoảng thời gian nghỉ hè này để tận hưởng cuộc sống ở một đất nước xa xôi khác.

Kế hoạch ban đầu vốn là như vậy đó. Nhưng cậu chàng Jake cùng kế hoạch quay trở lại và thưởng ngoạn Seoul cho mùa hè năm nay của em đã biến thành hư vô, vì một lý do không ai ngờ đến, gia đình em sẽ không ở Hàn Quốc trong suốt ba tháng nghỉ hè của em. Cả nhà đã quyết định triển khai chuyến du lịch tới nước Ý xinh đẹp vào phút chót mà không rủ Jake đi cùng chỉ vì "em đã và đang sinh sống và học tập ở nước ngoài rồi còn gì". Nghe có thấy bất công không cơ chứ, ngoài lý do lãng xẹt mà anh trai gửi gắm lại cho em này, Jake còn thấy bất an vì em sẽ không có bất cứ việc gì để làm trong cả kỳ nghỉ hè nữa. Trong khi các bạn học khác nếu không đi nghỉ mát thì cũng về thăm gia đình, chỉ có một mình Jake ôm nỗi cô đơn ẩn thân trong phòng ký túc xá.

Jay đã từng nói với Jake hầu như không có ai ở lại trường trong kỳ nghỉ hè cả. Kỳ học này, cậu ta cũng sẽ nghỉ lại trong khuôn viên ký túc xá trường thay về quay về Seattle. Jay kể cho Jake về sự yên tĩnh của cảnh vật trong trường với vẻ hồ hởi "mày biết gì không, chẳng mấy khi được tận hưởng không gian như vậy một mình đâu."

Xin thứ lỗi, Jake đây chẳng muốn biết đâu.

Em đi đi lại lại trong phòng khách một cách lơ đãng, tiếng bước chân ồn ào, cũng không theo một đường lối nào, và điều đó bắt đầu khiến Sunoo phiền não.

"Èo ơi, anh đừng có đi qua đi lại nữa được không?" Em nghe thấy tiếng Sunoo gào lên từ trong phòng ngủ của nhóc. "Váng cả đầu."

"Em có phải là người bị gia đình bỏ rơi như anh đâu mà hiểu được!" Jake vặc lại ngay, hơi nóng giận một chút, nhưng rồi em cũng đành ngồi xuống ghế. Jake im lặng, nghiêm túc suy nghĩ xem cần phải làm gì trong kỳ nghỉ hè này khi không được ở bên gia đình.

Nổi nóng với Sunoo là không đúng và Jake cảm thấy có lỗi khi em giận cá chém thớt với cậu nhóc, nhưng Jake không khỏi có chút ghen tị với Sunoo. Em ấy được về Suwon, ở lại đó gần ba tháng hè và tới tận khi năm học mới bắt đầu mới quay lại. Jake nghĩ Sunoo đã xếp gần xong hành lý rồi, dựa vào cái vali to bự và chiếc túi du lịch kích cỡ không hề nhỏ dựng ngay ngắn gần phía cửa chính mà Jake đang rất cố gắng để dời lực chú ý đi nơi khác. Càng nhìn chúng chỉ càng khiến em thêm buồn thôi.

Tiếng Sunoo khệ nệ bước ra từ trong phòng ngủ khiến Jake phải ngước lên nhìn, Sunoo đang đẩy vali hành lý cuối cùng ra khỏi phòng cùng chiếc balo trên vai và chiếc áo hoodie vắt vẻo trên tay phải. Cậu nhóc liếc Jake đang sốt ruột ngồi trên ghế nhịp nhịp chân.

"Ồ, Sunoo, em xong rồi à."

"Vâng," Cậu nhóc đáp. "Xin lỗi vừa nãy đã lớn tiếng với anh như thế."

"Không sao," Jake tiếp lời. "Anh cũng xin lỗi. Được về nhà chắc em hào hứng lắm nhỉ?"

"Ừm," Sunoo ậm ừ. "Em xin lỗi vì anh phải một mình ở lại đây. Anh cứ dẫn bạn về phòng chơi thoải mái nhé." [sau em đừng có hối hận vì đã thốt ra câu này nha em ơi •̀•́]

Jake biết Sunoo chỉ đang muốn an ủi mình, vì trên thực tế, cậu nhóc biết thừa vòng bạn bè của Jake quanh đi quẩn lại cũng không được mấy người. Jake cũng không định vạch trần cậu nhóc, như thế sẽ chỉ khiến cả hai càng thêm khó xử.

"Anh biết năm nay anh Jay cũng không về nhà mà. Em nghe nói anh Heeseung cũng không về luôn đó." Sunoo nói, trông mặt cậu nhóc ngập tràn hy vọng ông anh mình có thể tìm được ai đó để bầu bạn. "Anh có thể đi chơi với hai ảnh được á."

Jake nghĩ thầm trong một khắc. Em đã lên kế hoạch cùng Jay xem một số trận Overwatch và Mario Kart, nhưng thông tin về Heeseung thì mới hoàn toàn với em.

Jake biết Heeseung, và chắc chắn Heeseung cũng đã từng nghe đến tên Jake, nhưng cả hai chưa thực sự quen nhau. Trong trí nhớ mơ hồ của Jake, Heeseung là một anh trai tóc nâu cao ráo, trừ khi được hỏi thì sẽ không chủ động bắt chuyện với người khác. Lần cuối cùng em gặp Heeseung là khi anh ấy đang uống cà phê cùng với Riki, Jake chỉ tình cờ đi ngang hai người bọn họ. Sau khi Jake đến và được Riki giữ lại, Heeseung đã nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng Riki và vội vàng nói tạm biệt rồi rời đi.

Hai người có rất nhiều bạn chung, Jake nhận thức được điều đó. Nhưng chính thức chào hỏi hoặc ít nhất là một lần đi chơi chung trong một nhóm nhỏ cùng anh ấy? Em chưa từng làm điều đó.

"Để anh nghĩ đã nhé, cảm ơn em." Jake lên tiếng sau vài phút. "Có cần anh gọi xe giúp em không?"

"Không cần đâu, xe em gọi đến rồi." Sunoo đá cái vali hành lý thứ hai của mình ra cửa chính, nơi túi xách và giày của cậu nhóc đã đặt sẵn dưới sàn. Jake tốt bụng giúp cậu xách vali xuống dưới sảnh tòa nhà và quả nhiên là có một chiếc ô tô đã đợi sẵn.

Họ chất toàn bộ hành lý của Sunoo vào cốp sau, trao cho nhau một cái ôm và câu chào tạm biệt, và Jake nhìn xe taxi của Sunoo đi xa dần.

Quả là một mùa hè nhiều biến động.


♡⋅˚₊‧ ୨୧ ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ ୨୧ ‧₊˚ ⋅



Lần tiếp theo Jake bước chân ra khỏi phòng ký túc xá của mình là một tuần sau. Trong bảy ngày qua, em đã dành toàn bộ thời gian của mình để nằm dài trong phòng sau khi Sunoo về nhà, thỉnh thoảng có được một chút bình yên và tĩnh lặng như vậy cũng khá tuyệt. Đôi lúc em vẫn nhắn tin hoặc gọi điện với Jay, chỉ để kiểm tra xem thằng bạn mình còn sống tốt không thôi. Nhìn chung Jay vẫn ổn, cậu chàng vẫn tập thể hình hoặc cày game đều đặn. Thỉnh thoảng cậu chàng còn đến mấy lớp tập nhảy buổi tối và ngỏ ý rủ Jake đi cùng. Tuy Jake đã khéo léo từ chối vài lần nhưng Jay vẫn không bỏ cuộc bằng cách nhắc đi nhắc lại về chuyện đó với em mỗi lần hai đứa gặp nhau. Jake muốn xem xét thêm đã.

Jay cũng dành nhiều thời gian với Heeseung, hiển nhiên rồi, vì cả hai là bạn cùng phòng và không ai trở về nhà trong kỳ nghỉ. Jay đã kể với Jake nghe về những tựa game mà cậu ta chơi cùng anh Heeseung, thậm chí đôi khi em còn nghe được giọng anh Heeseung qua loa điện thoại.

"Jay, tìm được trận mới rồi kìa," là những gì em nghe được vào lần cuối cùng Jay trò chuyện qua điện thoại với em. Jay nói với em anh Heeseung đang gọi vào game, nhanh chóng chào tạm biệt Jake rồi cúp máy.

Hôm nay Jake quyết định sẽ ghé qua phòng ký túc xá của hai người họ. Tuy chỉ cách nhau vài dãy nhà nhưng em vẫn cảm thấy mệt vì phải đi bộ qua đó, sau những ngày nằm dài trên giường không vận động. Jay rất vui mừng khi Jake ghé thăm, điều bất ngờ là Heeseung đang ngồi ngoài phòng khách xem tivi. Heeseung say mê với bộ sitcom đang chiếu đến mức không nhận ra sự xuất hiện của Jake cho đến khi Jay hỏi anh muốn ăn snack khoai tây chiên vị nào.

"Ồ, xin chào," Heeseung cất lời. Jake đáp lại anh bằng cách vẫy tay và nở một nụ cười trước khi ngồi xuống ở chiếc ghế phía đối diện. Jay mang ra phòng khách hai gói khoai tây chiên và vài lon nước ngọt ướp lạnh từ trong tủ đồ của phòng ký túc, yên vị bên cạnh Heeseung.

"Hình như em chưa chính thức giới thiệu hai người với nhau bao giờ nhỉ? Thế nên là," Jay nói, tiện tay mở một lon nước, "chúc mừng buổi gặp mặt đầu tiên của cả hai nhé. Anh Heeseung, đây là bạn em, Jake. Jake, bạn cùng phòng của tao, Heeseung."

Cả hai bắt tay nhau chào hỏi, ban đầu có hơi ngại ngần, nhưng dần dà cũng thoải mái với nhau hơn. Jake đưa ra quan điểm của mình về mọi thứ, Jay trêu chọc em còn Heeseung không nói gì ngoài nhoẻn miệng cười cả. Bằng một cách kỳ diệu nào đó, Jay ngủ quên trên ghế sau khoảng một giờ đồng hồ, để lại Heeseung và Jake bơ vơ quanh bàn trà. Cả hai đã nói chuyện ít nhiều về việc bị kẹt lại ở trường trong kỳ nghỉ khó khăn đến nhường nào.

"Thế sao em không về nhà?" Heeseung hỏi, Jake chỉ biết nhún vai.

"Nhà em đâu còn ai mà về. Đổi vé máy bay qua Ý gấp để kịp tham gia chuyến du lịch cùng gia đình thì ngoài khả năng chi trả của em. Vậy đó..." Jake lấp lửng. Heeseung gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Mà cũng có thể là anh thực sự hiểu. "Còn anh thì sao ạ?"

"Eh? Anh cũng gần như thế." Heeseung đáp nửa vời. Jake cũng không dò hỏi thêm nhiều nữa.

Cả hai cùng tiếp tục xem tivi trong sự im lặng nhưng không hề khiến người còn lại cảm thấy không thoải mái cho đến tận khi Jay tỉnh giấc. Cậu chàng đề nghị làm bữa tối cho Jake và Heeseung nhưng vì không ai muốn nhận phần dọn dẹp sau bữa ăn nên vấn đề được giải quyết bằng việc gọi đồ ăn ngoài.

Đến tận bây giờ Jake mới biết bể bơi trong nhà của trường vẫn có thể sử dụng được trong kỳ nghỉ hè. Người khai sáng cho em không ai khác ngoài Heeseung, người đã đến đó hầu như mỗi đêm kể từ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ. Camera giám sát trong bể bơi sẽ tạm ngắt trong suốt kỳ nghỉ và Heeseung đã lẻn vào trót lọt mà không bị bác bảo vệ nào tóm được. Cả ba người nổi hứng quyết định đêm đó sẽ đi bơi.

"Em không nghĩ đây là một ý kiến hay đâu mọi người." Jake rụt rè góp ý. Jay nhẹ nhàng vỗ lưng em.

"Không sao đâu mà," Heeseung hứa chắc nịch. Jake không nói gì nữa.

Kế hoạch cụ thể như sau: Heeseung đảm nhận trọng trách tiên phong mở đường, theo sau là Jay và Jake là người đi cuối cùng. Heeseung men theo cửa sau của bể bơi mà lẻn vào, Jake phụ trách quan sát xem có bảo vệ nào đang đi kiểm tra gần đó hay không. Khóa cửa sau bể bơi bị hỏng, muốn mở khoá chỉ cần khéo léo tác động mạnh một xíu được. Jay tự nhận mình là người khỏe nhất trong cả đám nên sẽ gánh vác nhiệm vụ này. Jake có thể cảm nhận được thằng bạn mình hơi do dự khi nói ra câu đấy nhưng vì sợ làm hỏng kế hoạch nên em không bình luận gì về chuyện này cả.

Ấy thế mà kế hoạch của họ thành công tuyệt đối. Mười phút và cả ba đã an toàn vào được trong bể bơi, nếu không vì sợ bị tóm chắc chắn Jake đã hét lên sung sướng rồi.

Cả ba người thống nhất không bật đèn vì nhiều lý do: không ai biết công tắc nguồn chính xác nằm ở đâu, để tìm được cũng tốn kha khá thời gian, hơn nữa đèn sáng càng dễ có nguy cơ bị bảo vệ tóm được. Mái của bể bơi trong nhà toàn bộ làm bằng kính, mặt trăng tròn vành vạch trên kia đủ soi sáng để bọn họ có thể nhìn rõ mọi thứ trong không gian bể bơi này.

Heeseung là người đầu tiên lặn xuống bể bơi được xây dựng đạt chuẩn Olympic. Nước bắn vào Jay, người đang chuẩn bị nhảy xuống nối đuôi theo Heeseung. Jake nhìn hai người họ đùa nghịch và hất nước tứ tung. Em chầm chậm bước xuống theo bậc thang. Jake không muốn biến mình thành trò cười trước mặt hai người họ. Trước mặt Heeseung. Em cũng không rõ lý do vì sao.

"Jake này."

Jake xoay đầu và bắt gặp ánh nhìn khó hiểu của Heeseung hướng về phía em. Ánh trăng lung linh phản chiếu trên mặt nước hồ bơi gợn sóng, dịu hiền hắt lên khuôn mặt Heeseung.

Jake cảm thấy tim mình như lỡ một nhịp khi bắt gặp ánh mắt của Heeseung, em bối rối trước ngọn lửa mãnh liệt rực cháy trong ánh mắt anh. Trong không gian yên tĩnh của hồ bơi giữa màn đêm tịch mịch, chỉ có tiếng nước bắn tí tách xung quanh họ, một loại cảm xúc khó gọi tên thoáng lướt qua giữa hai người.

"Anh Heeseung," Jake đáp lại, cố gắng giấu nhẹm mọi cảm xúc vừa đột ngột dâng trào trong em đi. Em tiến lại gần nơi Heeseung đang đứng, khoảng cách giữa hai người khiến Jake cảm nhận được luồng điện chạy dọc sống lưng mình.

Heeseung cũng bơi đến gần em hơn, trong khung cảnh bể bơi không đủ ánh sáng này, "Em ổn chứ?", chất giọng nhẹ nhàng chứa đựng sự quan tâm của anh vang lên.

Jake gật đầu, cổ họng nghẹn cứng. Trước khi Jake kịp mở miệng thốt lên được câu trả lời, Jay ở bên kia thành bể đã láu cá tạt nước thật mạnh sang phía hai người, phá vỡ khoảnh khắc sượng trân ấy.

Jake tất nhiên không thể không thấy đôi phần thất vọng vì khoảnh khắc riêng tư giữa em và Heeseung bị Jay phá đám. Nhưng em nhanh chóng trấn tĩnh lại bản thân và tham gia vào đại chiến tạt nước cùng hai người, tiếng cười khúc khích bị đè thấp quanh quẩn trong không gian tịch mịch.

Sau một hồi bơi lội và đùa nghịch, cả ba đều thấm mệt. Phủ lên chiếc khăn bông, ba người ngồi vắt vẻo bên mép hồ bơi nghỉ ngơi lấy sức, bàn chân vẫn ngâm dưới làn nước mát.

Jay cười lớn đầy hứng khởi, "Uầy không thể tin được là chúng mình đã làm điều này." Heeseung gật đầu tán thành, anh nhìn sang phía Jake bằng ánh mắt tinh nghịch.

"Cảm ơn em đã tham gia cùng tụi anh nhé Jake. Anh biết lén lút đi bơi có lẽ chưa từng xuất hiện trong danh sách những kế hoạch cho một đêm quậy tưng bừng của em." Heeseung nói, Jake cười trừ.

"Không sao đâu, em rất thích kế hoạch đêm nay."

Heeseung ậm ừ hỏi thêm. "Vậy em có muốn làm chuyện này thêm lần nữa không?"

Jake nở nụ cười tươi rói.

"Điều kiện tiên quyết là phải được đồng hành cùng anh Heeseung cơ ạ."


♡⋅˚₊‧ ୨୧ ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ ୨୧ ‧₊˚ ⋅



Jay đề xuất muốn đưa hai người bạn của mình ra bãi biển dạo chơi vào sáng thứ hai. Tiếng chuông báo thức reo lên ngay lúc trời vừa tờ mờ sáng, kéo em khỏi giấc ngủ. Jake thầm cầu nguyện Jay và Heeseung vẫn giữ lời và đã hoàn tất cho công tác chuẩn bị khi em bước đến cửa phòng ký túc xá của họ sau nửa giờ nữa cùng túi đồ trên vai. Thần may mắn đã phù hộ cho em lần này vì cả hai đều đã sẵn sàng chờ Jake tới.

Jay xếp gọn đồ đạc vào cốp sau của chiếc sedan màu đen bóng loáng dưới ánh sáng sớm mai. Heeseung đứng bên cạnh ghế lái phụ, vừa nhấm nháp ly cà phê trong tay vừa quan sát khuôn viên trường bình yên lúc rạng sáng. Jake tiến về phía họ.

"Chào buổi sáng mọi người," Jake cất lời chào với một nụ cười rạng rỡ, đặt chiếc túi của mình xuống cạnh chân Heeseung. Jay gật đầu thay cho lời đáp.

Heeseung xoay người nhìn Jake, trong mắt chứa đầy sự hào hứng. "Sẵn sàng ra biển chưa nào?" anh hỏi, thuận tay đưa cho Jake một ly cà phê còn bốc khói. Jake nhận lấy nó, hơi ấm từ ly cà phê truyền nhiệt vào tay em.

Jake mỉm cười và gật đầu, nhấp một ngụm cà phê ấm áp. "Em luôn sẵn sàng," Jake đáp.

Ba người ổn định vị trí trên con sedan của Jay, Jake một mình chiếm lĩnh toàn bộ ghế sau trong khi Heeseung ngồi ở ghế phụ phía trên. Jake đã kỳ vọng vào việc Heeseung sẽ ngồi cùng em ở ghế sau, nhưng vì anh không làm thế nên em có hơi thất vọng một chút. Jake vờ như em không cảm thấy buồn chút nào cả, cũng không có lý do gì mà Heeseung phải làm như thế đúng không? Jay nhấn nút khởi động, Jake thở dài và tựa lưng vào ghế, quên đi mọi cảm xúc bất chợt vừa rồi.

Mặt trời dần nhô lên từ phía chân trời xa, ánh nắng vàng ươm phủ màu ấm áp cho nền trời xanh. Jake đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ. Heeseung loay hoay chuyển kênh cho chiếc đài radio, đến tận khi tìm được một kênh đang phát ca khúc Confident của Justin Bieber mới ngừng tay. Tuyệt hảo!

"Vậy kế hoạch cho những hoạt động sau khi chúng ta đến bãi biển là gì?" Jake hỏi.

Jay liếc nhìn em qua gương chiếu hậu. "Tao nghĩ là tụi mình có thể đi dạo dọc bờ biển, hoặc tắm biển nếu mọi người muốn. Ở quanh đó có một vài quán cà phê cũng ổn đấy. Nói chung là tới đó rồi quyết định cũng được."

"Ồ, thế là lên kế hoạch dữ chưa." Jake châm chọc, Heeseung lập tức thả một like đồng tình.

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở thị trấn ven biển một giờ sau đó, bãi đậu xe chật kín khách du lịch cũng như người dân địa phương. Cả ba thong thả bước xuống xe, vươn vai và thư giãn cơ bắp đã cứng đờ sau chặng đường dài. Gió biển mang theo cả vị mặn của muối ập vào cánh mũi Jake trước tiên, theo sau là mùi cá ướp từ những quầy hàng đặc sản gần đó.

"Mọi người có muốn ăn brunch không?" Jay hỏi, hít hà không khí ngập tràn hương vị biển cả đầy cảm kích. Jake ném cho cậu ta một cái nhìn phát xét, Jay đáp lại bằng cách nhướn mày đầy thách thức. Jake nghịch ngợm huých vai Jay.

Bọn họ theo chân Jay đến một quán cà phê mang vẻ ngoài cổ kính với đường dẫn vào được lót ván gỗ, cô nàng nhân viên chào đón họ bằng một nụ cười ấm áp. Cô nhân viên dẫn họ đến một khu bàn có tầm nhìn hướng thẳng ra biển, nơi họ có thể ngắm nhìn những con sóng xô vào tảng đá dưới chân tung bọt trắng xóa.

Ba người chọn một bàn ngay sát cửa sổ, nắng hạ rực rỡ xuyên qua lớp kính mang nguồn nhiệt ấm áp đến với họ. Jake lướt qua thực đơn trên tay, phân vân giữa các lựa chọn cho bữa ăn nhẹ trong khi Heeseung đang cùng Jay bàn bạc về lịch trình tiếp theo của chuyến đi.

"Anh nghĩ anh sẽ chọn bánh sandwich cho bữa sáng muộn này," Heeseung nói. "Em thì sao, Jake?"

Jake ngước mắt từ cuốn thực đơn lên nhìn anh và bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Heeseung. "Ờm, chắc em sẽ gọi bánh kếp thôi. Em chưa đói lắm."

Heeseung gật đầu hiểu ý. Có một khoảng lặng giữa hai người trước khi Heeseung lại lên tiếng.

"Này, cảm ơn em đã tham gia chuyến đi này cùng bọn anh nhé," anh cười mỉm, trên mặt toát lên vẻ chân thành. "Anh biết đôi khi anh với Jay có hơi ố dề. Anh rất vui vì có em ở đây ngày hôm nay."

Jake cảm nhận được hai má mình nóng dần lên, em ráng phớt lờ ánh mắt khinh bỉ mà Jay tặng cho Heeseung sau câu nói đó. Em thề đã nghe thấy thằng bạn mình thì thầm với anh rằng "thôi đi ông ơi, đừng tà lưa rải thính mọi nơi nữa", nhưng cũng có thể Jake đã nghe nhầm rồi cũng nên.

"Vâng," em nhỏ giọng "được đi du lịch với mọi người em cũng vui mà."

Bầu không khí ngượng ngùng đã bị phá vỡ nhờ việc nhân viên phục vụ đưa những món ăn mà họ đã gọi lên. Jake lập tức dồn hết tâm trí vào những chiếc bánh kếp mềm ẩm tắm đẫm xi-rô lá phong ngọt lịm. Kể từ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Jake còn không nhớ nổi lần cuối cùng em ăn một bữa đàng hoàng là khi nào chứ đừng nói đến món bánh kếp thơm ngọt này. Kỳ nghỉ mới trôi qua được chừng hai tuần và món duy nhất Jake có thể nấu được là mì ăn liền. Jake đã từng nhen nhóm ý định chạy qua phòng Jay hưởng ké trù nghệ của thằng bạn. Hay là chuyển luôn qua phòng Jay ở cho tiện nhỉ? Nhưng liệu anh Heeseung có thấy em phiền không nhỉ? Chắc không đâu ha? Rồi có khi một buổi sáng nào đó, anh Heeseung còn ngái ngủ vận nguyên bộ đồ với chiếc áo thun xộc xệch lộ ra một phần xương đòn cùng cái quần soóc gần như không che hết cặp đào vừa lảo đảo bước ra phòng khách lại bắt gặp Jake chỉ mặc độc một chiếc quần thể thao-

Jake lắc đầu hòng đánh bay mấy cái viễn tưởng đó. Tập trung nào Jake. Tập trung vào bánh kếp của mày ấy chứ không phải khao khát đang dâng trào kia.

"Em ổn chứ hả, Jake?" Heeseung hỏi, giọng có vẻ hơi phấn khích. Jake ngẩng đầu để rồi bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Heeseung. Bà mẹ nó, Heeseung và đôi mắt tinh ranh của anh ta. "Mặt em đỏ quá nè." [đm có thôi đi không ºلº ?!]

"Em không sao ạ," Jake lắp bắp, hy vọng nãy giờ em chưa buột miệng nói sai cái gì. "Em chỉ ... chỉ đang nghĩ về luận án của em thôi ấy mà."

"Trong những ngày nghỉ lễ này á? Đỉnh thiệt." Heeseung nhướng mày hoài nghi, may cho Jake anh cũng chỉ nói đến đó. "Chà, nếu mà em đã nư ... khụ, nghĩ xong về bài luận, chúng mình có thể ra bãi biển được rồi. Anh háo hứng được vùi chân xuống bãi cát vàng quá trời."

"Ò, tao cũng thế," Jay nháy mắt với Jake. Trông cả hai ngứa mắt thật chứ, nhưng Jake không thể ngăn được hai bên khóe miệng đang nhếch dần về mang tai của em. Mấy lời chọc ghẹo của Heeseung khiến má Jake đỏ bừng, may sao anh biết dừng đúng lúc. Em gạt mọi thứ sang một bên và tập trung vào việc thưởng thức hương vị ngọt ngào của món bánh kếp.

Sau khi kết thúc bữa ăn, ba người cùng nhau đi dạo dọc bãi biển. Nền trời trong xanh tựa pha lê, mặt trời rực rỡ treo lửng lơ. Jake hít một hơi thật sâu, vị mặn của biển quyện trong gió khiến em thư thái hẳn.

Heeseung đã quăng luôn đôi dép của anh, mấy đầu ngón chân ngọ nguậy đầy thích thú khi chúng chìm xuống bãi cát mềm. "Ah, sảng khoái quá đi!" Heeseung hét lên.

Jay buồn cười lắc đầu. "Anh cứ như kiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net