little love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cha, con chấp nhận cuộc hôn nhân này nhưng nếu cha muốn thì xin cha hãy xuống tay với con, con nguyện lấy cái mạng này của mình để đổi lấy cuộc sống cho em ấy, cha tránh xa Thẩm Tại Luân ra!"

"Thằng ngỗ nghịch, mày dám hỗn láo với tao!? Tao nuôi mày lớn chừng này mà vì một thằng công tử quèn mày dám cãi lại cha mày?"

"Cha nói cái gì chả đúng, em ấy chỉ là thiếu gia của một tập đoàn mà thôi, tập đoàn nhà em ấy không nhỏ nhưng trong mắt cha thì cái gì cũng trở nên kém cỏi."

"Lý Hi Thừa! Mày.. mày...dám xấc xược?"

Lý Hi Thừa nói xong thì quay lưng bỏ đi, để lại sau cánh cửa đang đóng lại là cha Lý đang buông lời chửi mắng.

Hắn không quan tâm!

Từ nhỏ đến lớn hắn đều nghe theo lời của Lý Phong Lưu, cha hắn ngoài bắt con cái phải theo khuôn khổ mà ông đặt ra ông còn rất bảo thủ. Nếu hắn làm sai làm trái ý của ông dù chỉ một chút cũng sẽ nhận lấy mọi hình phạt nghiêm khắc đến ám ảnh.

Lý Hi Thừa giữ nguyên gương mặt cam chịu ra khỏi thư phòng của cha Lý, hắn bắt gặp mẹ kế hắn đang đứng đó nghe ngóng cùng với em gái hắn. Lý Hi Thừa thực không có bài xích gì với hai mẹ con họ mà ngược lại còn rất quý và kính trọng. Thấy hắn đi ra với sắc mặt không tốt, Lý Tuệ Ân còn đi tới hỏi han hắn có làm sao không.

Lý Tuệ Ân là em gái cùng cha khác mẹ với hắn, cô bé kém hắn bốn tuổi, vì cùng được giáo dục từ nhỏ rất nghiêm khắc bởi cha Lý nên Lý Tuệ Ân cũng rất ngoan ngoãn, được lòng mọi người.

"Anh Thừa, cha có nói gì quá đáng với anh không? Mẹ hôm qua đã cố gắng khuyên bảo rồi nhưng cha không chịu nghe."

"Không sao, không có gì, em với mẹ không cần lo lắng."

"Hi Thừa, con thực sự chấp nhận cưới con gái nhà họ Lưu à?"_Dương Thu Lệ - mẹ kế của Lý Hi Thừa đi tới hỏi.

"Không còn cách nào khác mà mẹ... Nói đến mấy thì cha cũng vậy mà thôi."_Lý Hi Thừa đau đầu nói.

Lý Hi Thừa đầu hàng, cha Lý đã nói nếu hắn còn cứng đầu thì chuẩn bị sẵn tâm lý mà nhìn Thẩm Tại Luân gánh chịu hậu quả.

Hắn đương nhiên hiểu, nghĩa là cái chết.

Lý Hi Thừa cho rằng hắn chỉ cần tránh mặt Thẩm Tại Luân là được nhưng điều hắn không ngờ tới đó chính là ngay trước ngày tiến hành hôn lễ, Thẩm Tại Luân đã bỏ đi mà không một lời nào.

Phác Thành Huấn là người đầu tiên nhận ra sự bất thường này, việc đầu tiên mà Phác Thành Huấn làm là tìm cách liên lạc với Thẩm Tại Luân và việc thứ hai anh dự tính là đến đấm Lý Hi Thừa một trận.

Lý Hi Thừa là con trai cả nhà danh giá có tiếng có quyền tất nhiên hôn nhân sắp đặt này cũng mang tính chất làm ăn. Đôi bên hợp tác có lợi có lời nên cha mẹ đặt đâu con buộc phải theo đó không còn là điều xa lạ với mọi người.

Trước hôn lễ một tuần Lý Hi Thừa đều phải chịu sự giám sát gay gắt từ cha Lý, hắn cũng chán trường chẳng buồn phản kháng.

Cha Lý làm việc trên thương trường nhiều năm như vậy Lý Hi Thừa hiểu lần hợp tác này của nhà họ Lý và nhà họ Lưu là rất rất thu về lợi nhuận cao. Hắn cười khẩy, đều là lũ hám danh tiếng ham tiền tài cả.

Hôn lễ diễn ra vô cùng sang trọng, tất cả doanh nhân, kẻ giàu người giỏi đều có mặt ở đây chứng kiến cho cặp uyên ương sắp nên danh vợ chồng này. 

Lý Hi Thừa đang ở phòng trang điểm của cô dâu, hắn theo sắp xếp mà tới đón cô trước rồi mới đến nơi tổ chức. Lưu Uyển Nhi là cô dâu của hắn ngày hôm nay, cô là con gái út của nhà họ Lưu, hiền thục, đoan trang, vô cùng diễm lệ với bộ váy cưới trắng được thiết kế riêng. Thấy Lý Hi Thừa, Lưu Uyển Nhi ngoái đầu lại mỉm cười nói:

"Anh Lý, em có điều muốn nói riêng với anh."

Lý Hi Thừa mặc vest trắng, cả người toát lên khí chất lịch lãm, điềm đạm và trông trưởng thành hơn ngày thường rất nhiều nhưng đôi mắt hắn lại rất vô hồn. Lưu Uyển Nhi là người sắc bén, cô dễ dàng nhận ra được điều này.

Lý Hi Thừa ra hiệu cho các nhân viên trang điểm để họ có không gian riêng tư, sau khi bọn họ rời đi thì Lưu Uyển Nhi lên tiếng:

"Em biết chuyện của anh với anh Thẩm, anh Lý."

Lý Hi Thừa không ngạc nhiên lắm, hắn và Thẩm Tại Luân đã quen nhau hai năm nên không ít người biết. Hắn chỉ hỏi Lưu Uyển Nhi có vấn đề gì về việc này không?

"Anh Lý, anh và em lấy nhau là bị ép buộc."

"Ừ anh biết."

"Em mong anh có thể mạnh mẽ đi tìm anh Thẩm."

"Em đang nói gì vậy?? Để cha anh nghe được là Tại Luân sẽ gặp nguy đó!"

"Vậy anh không bảo vệ anh ấy à?"

"Anh..."

Lưu Uyển Nhi định nói thêm thì nghe tiếng mở cửa, cô giả vờ làm động tác đang chỉnh cổ áo giúp hắn. Bà Lưu và mẹ kế hắn cùng nhau đi vào, thấy hai đứa con đang thân mật bà Lưu vui sướng lắm.

"Ui con gái ta xinh quá đi, con lại đây ta xem nào."_Bà Lưu đi tới chỉnh phụ kiện tóc cho cô.

Dương Thu Lệ nhìn Lý Hi Thừa trong lòng không khỏi xót xa, từ lúc Lý Hi Thừa còn bé bà đã cùng Lý Phong Lưu tái hôn. Bà biết một đứa bé sẽ rất cần tình mẹ, bà thương hắn như thương chính con ruột mình. Đâu ai muốn nhìn con mình dằn vặt, đâu ai muốn thấy con mình không hạnh phúc.

Bà chỉ muốn nhìn thấy Lý Hi Thừa được cười tươi như ngày mà hắn đi đến trước mặt bà thú nhận: "Mẹ ơi, con thích một người, là con trai."

Mới đầu bà cũng bất ngờ nhưng khi gặp Thẩm Tại Luân bà đã hiểu tại sao Lý Hi Thừa lại thích đến vậy.

Sau khi bà Lưu và Dương Thu Lệ rời đi thì Lưu Uyển Nhi cũng mau chóng gọi cho nhân viên sắp xếp đồ giúp cô để kịp tới lễ đường. Trên xe cô và Lý Hi Thừa không nói chuyện câu nào, hắn chỉ biết chống cằm nhìn ra cửa xe im lặng.

Khoảng khắc Lý Hi Thừa dắt tay Lưu Uyển Nhi bước vào cổng chính khiến cho tất cả mọi người đều hướng mắt hò reo. Họ đẹp đôi đến khó tả, trai tài gái sắc ai ai cũng đều ước ao. Lý Hi Thừa cười mỉm, thận trọng từng bước giúp Lưu Uyển Nhi có thể đi một cách chậm rãi để cô không bị vướng tà váy dài.

Khi hắn và cô đứng trên sân khấu, người chủ trì đang đọc lời tuyên thề, mọi người yên lặng lắng nghe.

"Cô dâu có đồng ý lấy chú rể dù cho sau này sẽ cùng nhau tay nắm tay trải qua suốt quãng đời còn lại, trải qua buồn vui thăng trầm, cùng nhau chăm sóc thương yêu nhau xây dựng vun đắp cho tương lai, dù bệnh tật hay ốm đau đều sẽ có nhau hay không?"

"Tôi đồng ý!"

"Vậy còn chú rể? Chú rể có đồng ý lấy cô dâu dù cho sau này sẽ cùng nhau tay nắm tay trải qua suốt quãng đời còn lại, trải qua buồn vui thăng trầm, cùng nhau chăm sóc thương yêu nhau xây dựng vun đắp cho tương lai, dù bệnh tật hay ốm đau đều sẽ bên cạnh nhau hay không?"

"Tôi...Tôi đồng- "

"TÔI PHẢN ĐỐI!!""

Lý Hi Thừa đang nói thì bị một giọng nam cắt ngang, thanh âm đó phát lên to lớn, rõ ràng đến quen thuộc. Hắn mở to mắt nhìn về phía cánh cửa vừa bị bật mở nọ, Lý Hi Thừa kinh ngạc:

"Luân Luân? Sao em lại ở đây?"

Thẩm Tại Luân mặc vest trắng giống hắn, trên đầu còn cài một chiếc khăn voan dành cho cô dâu, ngực trái cài một bông hoa hồng nhỏ. Cậu xông vào ngay lúc cô dâu chú rể đang nói lời nguyện ý lấy nhau khiến cho tất cả các khách mời bao gồm cả Lý Hi Thừa đều một phen cứng người.

Người đầu tiên phản ứng lại là cha Lý, ông ta rất tức giận đứng lên chỉ thẳng mặt cậu:

"Cậu còn dám tới đây phá đám? Khi không cậu xông vào giữa lúc quan trọng để chen chân thế này à? Bảo vệ đâu đuổi cậu ta ra ngoài!"

Thẩm Tại Luân chạy tới trước mặt Lý Hi Thừa, cậu mỉm cười với hắn:

"Anh ơi, em yêu anh!"

Thẩm Tại Luân nhanh chân hơn Lý Phong Lưu, trước khi bảo vệ kịp đi tới cậu đã nắm tay Lý Hi Thừa kéo hắn chạy cùng mình.

Lý Hi Thừa chưa định hình được toàn bộ chuyện đang xảy ra, hắn vô thức nhìn về phía Lưu Uyển Nhi chỉ thấy cô cười mỉm nói rằng:

"Anh Lý, tình yêu của anh tới rồi kìa!"

Sau đó hắn theo bóng lưng Thẩm Tại Luân chạy ra ngoài giữa sự náo loạn của lễ đường. Cha Lý toan đuổi theo đã bị Dương Thu Lệ và Lý Tuệ Ân giữ lại, lần đầu tiên ông ta thấy vợ và con gái chống đối mình.

"Bà và con làm cái gì vậy hả? Thả ra tôi phải đi xử lí thằng nhóc đó!"

"Ông thôi đi, từ bé đến lớn Lý Hi Thừa cái gì cũng nghe theo ông, còn cái gì nó không giống ý ông cơ chứ? Nó chỉ chống lại ông một điều duy nhất để đuổi theo hạnh phúc của nó mà thôi!"

"Cha dừng lại đi cha, anh Hi Thừa xứng đáng nhận được hạnh phúc mà anh ấy ngày mong ước mà! Anh ấy cũng là con người, trái tim anh ấy cũng cần được cảm nhận tình yêu, nếu cha ngăn cản anh ấy con sẽ là người ngăn cản cha!"

"Hai người điên rồi à? Thả tôi ra, tôi phải ngăn việc này lại!"

Bên phía ông Lưu bà Lưu cũng rất hoang mang, hai người chạy lên ôm Lưu Uyển Nhi vào lòng, cuống cuồng dỗ dành cô. Lưu Uyển Nhi ngay sau khi bóng lưng của Thẩm Tại Luân và Lý Hi Thừa khất dần cô bắt đầu rời nước mắt.

Cô yêu Lý Hi Thừa nhưng cô không muốn lấy hắn. Cô không muốn nhìn người mình yêu bị ép buộc ở bên mình không chút hạnh phúc vì vậy cô cam tâm tình nguyện dẫn đường giúp Thẩm Tại Luân tới đây.

Thẩm Tại Luân nắm chặt tay  Lý Hi Thừa chạy đến sân sau của lễ đường, ở đây đã có sẵn một chiếc xe do Phác Thành Huấn chuẩn bị sẵn giúp cậu. Cậu đẩy hắn lên xe rồi đạp ga phi một mạch ra khỏi nơi đây.

Lý Hi Thừa từ nãy tới giờ vẫn chỉ nhìn Thẩm Tại Luân một cách ngơ ngác, nhưng vì đi đường gió to mà xe lại là xe mui trần nên gió tạt bụi trúng mắt hắn, hắn "A!" lên một tiếng. Dụi dụi mắt mình hắn nghe thấy tiếng cười khúc khích của Thẩm Tại Luân. Hắn ngước mắt lên nhìn cậu.

"Chết rồi em đi cướp chú rể thế này, ông Lý có tức tối đến chôn sống em không đây??"

Lý Hi Thừa vẫn chưa tin vào mắt mình, nhìn Thẩm Tại Luân say đắm không trả lời. Thẩm Tại Luân nghiêng đầu nhìn hắn một cái rồi tiếp tục lái xe.

"Hỏi anh đó, có sợ cha anh xử em luôn không?"

Lý Hi Thừa bắt đầu nhận ra đây không phải mơ, ngả lưng vào ghế cười to một tiếng:

"Anh không, vậy còn em? Luân Luân của anh có sợ không?"

"Sợ chứ, nhưng so với mất anh thì nỗi sợ đó không là gì."

Lý Hi Thừa nhắm mắt, hạnh phúc đến bất chợt quá hắn không thể tin nổi. Người hắn yêu ở đây, tình yêu nhỏ của hắn đang cùng hắn bỏ trốn nỗi sợ ban đầu của cả hai.

"Luân Luân, anh sẽ bảo vệ em, anh hứa đó!"
"Hửm? Giờ anh mới muốn bảo vệ em à? Muốn làm anh hùng của em rồi ư?"

"Không đâu, em mới là anh hùng nhỏ của đời anh. Anh chỉ muốn làm chồng em thôi."

"Muốn làm chồng em mà giấu em đi kết hôn thế này à? Anh cũng có gan lớn lắm."

Lý Hi Thừa lại cười, từ khi hắn quen Thẩm Tại nụ cười của hắn luôn là vô hạn với cậu. Chỉ có ở bên Thẩm Tại Luân mới khiến hắn là chính bản thân hắn.

Hai người dừng xe ở ven bờ biển nơi hắn và Thẩm Tại Luân lần đầu gặp nhau, nắm tay Thẩm Tại Luân, cậu dẫn hắn tới một ngôi nhà gỗ nhỏ.

Lý Hi Thừa tò mò nhìn xung quanh chỉ thấy Thẩm Tại Luân đem một chiếc hộp nhung ra trước mặt hắn quỳ xuống. Đây là nhẫn đôi mà hắn và cậu đã chọn vào ngày đầu tiên yêu nhau.

"Lý Hi Thừa, em cảm ơn anh đã yêu em. Em cảm ơn ông trời đã để cho anh và em gặp nhau. Em yêu anh, em yêu tất cả mọi thứ về anh, em yêu con người mềm mỏng trước em nhưng luôn mạnh mẽ để bảo vệ em."

"Lý Hi Thừa, anh có nguyện ý ở bên em không?"

Lý Hi Thừa hạnh phúc đến không gì có thể diễn tả được cảm xúc của hắn lúc này, hắn ôm chầm lấy Thẩm Tại Luân.

"Anh đồng ý, anh nguyện ý, anh chấp nhận, anh yêu em! Thẩm Tại Luân, Lý Hi Thừa yêu em!"

Thẩm Tại Luân ôm lại hắn, cậu khóc, khóc vì mình đã yêu người này và khóc vì mình đã vượt lên nỗi sợ mà chạy tới nắm chặt lấy tình yêu của cậu.

"Em xấu tính lắm, phần cầu hôn là của anh, em cướp mất rồi!"

"Chú rể của người ta là do em cướp, em có trách nhiệm phải bù đắp thôi."

"Chú rể này là của em, em không cướp rể, thứ em cướp là trái tim của anh!"

"Em cho anh cơ hội thứ hai, anh đừng buông tay em, em có thể cùng anh mạnh mẽ vượt qua mà."

"Anh cảm ơn tình yêu của anh, cơ hội thứ hai này sẽ là cơ hội cuối cùng mà anh có... vì anh sẽ không bao giờ buông em ra nữa đâu, anh yêu em, Thẩm Tại Luân."

Đêm hôm đó có đôi tay đan chặt lấy nhau, giữa sương đêm Lý Hi Thừa và Thẩm Tại Luân ngồi trên gác mái, đầu tựa vai cùng nhau ngắm trăng.

-end-

———-
p/s: sẽ có một phần ngoại truyện nói rõ hơn vì sao Tại Luân lại chạy đến cướp rể và không sợ cha Lý nữa nhé, mình sẽ giải thích một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC