Một.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nè Thẩm Tại Luân, cậu như vậy là không được?"

"Chứ thế nào mới được hả Lý Hi Thừa ngốc?"

Thẩm Tại Luân đứng chống nạnh, mặt hơi ngước lên nhìn Lý Hi Thừa đứng cách mình 5 bước chân, trông vô cùng thiếu đánh.

Hai đứa nhỏ, tám tuổi, đứng giằng co với nhau. Mà cũng không hẳn là giằng co, chỉ có Thẩm Tại Luân đang thách thức Lý Hi Thừa thôi, còn cậu thì không dám làm gì em ngoài đứng ngơ người nhìn nhóc tì trước mắt.

Mà nguyên nhân của tình huống hiện tại, cũng từ Thẩm Tại Luân.

---------

Chuyện là ban nãy, Hi Thừa cùng Tại Luân, hai đứa cùng ngồi đọc sách với nhau như mọi ngày. Nói là đọc sách, nhưng chỉ có Lý Hi Thừa là thật sự để tâm vào cuốn sách, còn Thẩm Tại Luân, em lại ngồi ngắm Lý Hi Thừa. Em ghét nhất là sách, nhưng không hiểu sao cậu bạn của mình lại mê đắm nó. Em cứ ngồi ngắm Hi Thừa mãi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Tại Luân cất lời.

"Nè Lý Hi Thừa, mình muốn hỏi cậu một chuyện."

Lý Hi Thừa vẫn chăm chăm lật sách, máy móc đáp lại: "Cậu hỏi đi."

Mắt thấy cậu không có ý định sẽ rời bỏ cuốn sách trên tay, Thẩm Tại Luân bĩu môi, lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình che trang sách lại, Lý Hi Thừa thấy thế mới quay sang em nhỏ kế bên.

"Mình đang nghe đây."

Thẩm Tại Luân cười híp mắt nhìn Lý Hi Thừa, em gật gật đầu lên tiếng: "Hi Thừa trả lời đi, Hi Thừa có thích mình không?"

Lý Hi Thừa mỉm cười, lại dời tầm mắt về trang sách, nhẹ nhàng trả lời: "Tất nhiên là có, mình thích chơi với Thẩm Tại Luân nhất."

Thẩm Tại Luân dỗi thật rồi, ý em hỏi không phải thế, nhưng tên này đã hiểu sai ý, lại còn cứ dính với cuốn sách, Tại Luân muốn vứt thứ trên tay cậu lắm rồi.

"Không phải ý đó! Lý Hi Thừa cậu nhìn mình trả lời đàng hoàng, thích theo kiểu kia cơ!"

"Thẩm Tại Luân, tụi mình chưa tính đến chuyện này được đâu, cậu đọc sách tiếp đi". Lý Hi Thừa nhẹ nhàng.

Tại Luân sau khi nghe xong, cực kỳ tức giận nhìn Hi Thừa. Em đánh liều đến sát bên mặt cậu, thơm nhẹ lên má, rồi vụt chạy đi. Lý Hi Thừa sau khi cảm nhận được liền bỏ cuốn sách xuống đất, dí theo Thẩm Tại Luân.

"Nè Thẩm Tại Luân, cậu như vậy là không được?"

"Chứ thế nào mới được hả Lý Hi Thừa ngốc?"

Thẩm Tại Luân đứng chống nạnh, mặt hơi ngước lên nhìn Lý Hi Thừa đứng cách mình 5 bước chân, trông vô cùng thiếu đánh.

Hai đứa nhỏ, năm tuổi, đứng giằng co với nhau. Mà cũng không hẳn là giằng co, chỉ có Thẩm Tại Luân đang thách thức Lý Hi Thừa thôi, còn cậu thì không dám làm gì em ngoài đứng bất lực nhìn nhóc tì trước mắt.

"Mình bắt đền đấy Thẩm Tại Luân, cậu thơm má mình!"

"Bạn bè thơm má nhau thì có sao, mình đã hôn môi cậu đâu hả Lý Hi Thừa. Nếu cậu không cam lòng, hay là tới đây, thơm trả lại mình đi!"

Thẩm Tại Luân đáo để vô cùng, em chọc Lý Hi Thừa tới mức đỏ mặt luôn rồi, cậu ngu người nhìn Tại Luân, không biết nên nói tiếp thế nào. Chợt cậu nghĩ ra một cách để trị được em nhỏ bướng bỉnh này, liền từng bước bước đến trước mặt Thẩm Tại Luân. Em thấy thế nghĩ rằng cậu định thơm má mình thật, mắt nhắm lại, khoanh tay đứng chờ.

"Chụt". Lý Hi Thừa thơm môi Thẩm Tại Luân.

Tại Luân mở mắt, trừng trừng nhìn Hi Thừa đang đứng cười khúc khích trước mặt mình, mặt em đỏ như quả cà chua, người ngoài nhìn vào có cảm giác đầu Thẩm Tại Luân thật sự bốc khói rồi. Thẹn quá hoá giận, Thẩm Tại Luân lao tới ôm Lý Hi Thừa, cậu theo quán tính ôm lấy em nhỏ trong lòng, hai đứa cùng ngã xuống nằm yên trên nền đất. Thẩm Tại Luân đánh đánh Lý Hi Thừa mấy cái ý muốn nói cậu buông mình ra, Lý Hi Thừa đành thả hai tay xuống đất để Thẩm Tại Luân ngồi dậy. Hi Thừa nhìn con cún nhỏ ngồi trên bụng mình, nhịn không được mà lên tiếng hỏi.

"Mình đã thơm trả rồi, bạn học Thẩm muốn thế nào đây?"

"Cậu ăn gian, mình chỉ thơm má cậu, sao cậu lại thơm môi mình?"

"Thế cậu không tính lãi à?"

Lý Hi Thừa ngồi dậy ôm lấy eo Thẩm Tại Luân, mắt thấy cả hai quá sát nhau, em hơi ngửa người ra sau, đỏ mặt tránh Lý Hi Thừa. Cậu kéo em sát lại, ép phải đối mắt với mình.

"Cậu rõ ràng bắt đầu trước, bây giờ còn muốn sao đây?"

Thẩm Tại Luân cứng họng, đúng thật là em bắt đầu trước, nhưng Hi Thừa cũng không thể liều như thế, đây còn là nụ hôn đầu của em, sau này em còn lấy ai được nữa.

"Cậu cũng không được hôn môi mình!"

"Vì sao?"

"Vì..vì...CẬU TRÁNH RA!"

Thẩm Tại Luân má ửng đỏ, mắt bắt đầu óng ánh nước nhìn Lý Hi Thừa rất tức giận. Hi Thừa thấy thế liền hoảng hốt, đưa tay ôm má Thẩm Tại Luân, dỗ dành bạn nhỏ.

"Thẩm Tại Luân, cậu đừng khóc, mình xin lỗi mà, đừng khóc nữa tớ dẫn cậu về nhé? Ngoan nín đi mà."

Thẩm Tại Luân nghe tới đây không còn nhịn được, liền bật khóc nức nở, em ngồi trên người Lý Hi Thừa, úp mặt vào ngực cậu mà khóc. Lý Hi Thừa vừa xoa lưng vừa dỗ dành Thẩm Tại Luân hết mười phút mới chịu nín, tới khi dứt ra mặt mũi Thẩm Tại Luân đã nước mắt nước mũi tèm lem, má và đầu mũi ửng hồng, khoé mắt đọng lại nước trông đáng yêu vô cùng.

Sau khi thấy Thẩm Tại Luân đã khuất sau cánh cửa nhà, Lý Hi Thừa mới quay mặt bước về căn nhà đối diện.

Lý Hi Thừa và Thẩm Tại Luân là hàng xóm, hai đứa lớn lên cùng nhau, chơi với nhau cũng đã được 6 năm kể từ khi hai đứa có đầy đủ nhận thức. Đối với Lý Hi Thừa, Thẩm Tại Luân chỉ là một người bạn thân nhất của cậu, nhưng đối với Thẩm Tại Luân, Lý Hi Thừa lại là người mà em thích nhất. Phải, Thẩm Tại Luân thích Lý Hi Thừa lắm. Đứa nhỏ này mỗi lần đi chơi với Hi Thừa đều hỏi cậu một câu hỏi từ ngày này qua tháng nọ.

"Lý Hi Thừa có thích mình không?"

Mà lần nào, Lý Hi Thừa cũng trả lời đại loại như: "Mình thích chơi với Thẩm Tại Luân nhất" hay "Tụi mình còn nhỏ, chưa tính đến chuyện đó được đâu."

Nhiều lần như thế, Thẩm Tại Luân đành nghĩ rằng, chắc có lẽ Lý Hi Thừa không thích em, đơn giản chủ xem em như một người bạn thân thôi. Nhưng mà, Thẩm Tại Luân không buồn, trẻ con ấy mà, mau quên lắm, huống gì ba chuyện tình cảm này chúng có hiểu rõ đâu.

_________________

Sủi lâu quá nên hem biết coá ai còn nhớ tui hông dị TvT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC