14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đúng ngày đúng giờ đúng địa điểm, chỉ là không đúng người. lee heeseung sau khi tập xong bắt đầu thấy lo khi không thấy sự có mặt của song yunhee như đã hứa trong suốt buổi tập. đôi mắt ấy đã quét sạch hàng ghế khán giả nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng người thương đâu. không chần chừ, heeseung mở điện thoại ra gọi điện cho yunhee. nhắn thì không biết có được trả lời không nên gọi cho chắc.













" reng reng... "















- alo? anh heeseung ạ?

- yunhee à, sao nay em không đến?

- em xin lỗi, tự dưng em bị ốm, mệt quá chưa kịp báo cho anh. anh tập thế nào, có ổn không ạ?

- trời đất, ốm mà còn xin lỗi. đợi tí lát anh qua nhà nhé.

- ơ dạ...

vẫn là thế, vẫn là câu nói còn dang dở của song yunhee khi đang định ngăn heeseung lại nhưng anh nhất quyết không nghe mà cứ thế làm theo ý mình.














chỉ là thi thoảng ý của anh nó không đi theo hướng anh muốn.





























- heeseung đâu rồi?

là huấn luyện viên, người duy nhất trong đội bóng mà lee heeseung tuân lệnh 100%.

- dạ đây ạ.

- cậu chở jieun về dùm tôi cái.

- ..............????????

- gì đấy, chở người ta 1 chuyến thì mất gì.

cũng miễn cưỡng lắm chứ...



























- heeseung, anh đi chậm lại 1 tí được không ạ?

- bố cố tình đấy.

- á anh ơi ổ gà!

- nhức đầu quá tao cố tình hết mà.

- cảm ơn anh đã đưa em về nha ~

heeseung thở dài khi jieun rời khỏi yên xe. giờ anh cần phóng thật nhanh qua nhà yunhee để xem tình hình thế nào. nhưng chưa kịp nhấn ga thì bàn tay của kwon jieun đã giữ anh lại. không nói không rằng thì đột nhiên là 1 cái ôm thật chặt, và cũng thật bất ngờ. anh chưa kịp phản ứng thì ánh mắt đã chạm phải bóng dáng của song yunhee ở phía trước - áo khoác dày, đeo khẩu trang, tay cầm túi thuốc, người còn đang run lên vì lạnh.

yunhee chỉ biết chết lặng, cái ôm thì cứ tiếp tục còn 2 người thì cứ nhìn nhau chằm chằm. heeseung vội đẩy jieun ra rồi chạy về phía trước. hai tay giữ chặt lấy vai yunhee nhưng em thì lại nhất quyết không nhìn anh nữa.

- yunhee, nghe anh giải thích.

- anh không cần giải thích, chúng ta không là gì của nhau mà anh phải giải thích.

- nhưng em cần phải nghe anh nói. anh không hề có chủ đích ôm jieun, tất cả là do cô ta chủ động.

- em đã nói là anh không cần phải giải thích.

lần đầu tiên song yunhee to tiếng với lee heeseung. giọng nói còn hơi khàn, cô vội lau đi chút nước mắt trên hàng mi rồi chạy đi. để lại lee heeseung cứ mãi nhìn theo và kwon jieun theo dõi từ nãy đến giờ đang cười thầm trong lòng.

- hãm nó vừa thôi.

và cũng trong buổi tối ấy, lần đầu tiên lee heeseung nặng lời với 1 người con gái. nhưng xứng đáng vl.


























direct message
heheheeseung -> syunhee

21:30 p.m

heheheeseung
yunhee ơi em ngủ chưa
anh xin lỗi

22:03 p.m

heheheeseung
yunhee đang ốm đừng thức đêm nhé
mai anh sẽ đem cháo với thuốc qua
cho em sau khi tan học
anh xin lỗi yunhee

22:49 p.m

heheheeseung
anh thề là jieun chủ động, anh chưa
kịp load
yunhee đừng giận anh nhé

23:36 p.m

heheheeseung
yunhee ngủ ngon nhé

00:00 a.m

heheheeseung
yêu em 🤍













đã xem lúc 04:29 a.m





















instagram
kwonjieun

u better give up.

3.826 likes

người dùng kwonjieun đã tắt tính năng bình luận cho bài viết này.





























instagram
syunhee

loser.

4.927 likes

người dùng syunhee đã tắt tính năng bình luận cho bài viết này.


































instagram
heheheeseung

my winner.

4.829 likes

người dùng heheheeseung đã tắt tính năng bình luận cho bài viết này.
















































ngủ thoai mí bà oiiiiiii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net