#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một căn hộ ở trung tâm thành phố, một căn hộ cũ và luôn chìm trong bóng tối bởi những căn hộ cao tầng đồ sộ bên ngoài...
Rabb đang nằm dài trên giường, suy nghĩ về người bạn vừa quen. Từ khi bị đưa vào thí nghiệm đến nay, anh chưa bao giờ có một người bạn. Ai cũng coi anh như một con quái vật ngoài hành tinh, ai cũng xa lánh, ghê sợ, dè bỉu anh. Nhưng đó là trước kia... Còn bây giờ, đã có Author xuất hiện. Author không dè bỉu, không kinh sợ, không xa lánh anh. Và câu nói của Author như kéo anh từ đáy bùn lên: " Anh rất dễ thương..." Và Rabb lại thấy như gương mặt mình ửng đỏ. Anh chưa từng có thứ cảm giác này. Ngại ngùng, xấu hổ nhưng cũng thích thú, vui vẻ... Anh nhớ lại những gì mà ông tiến sĩ điên, cái người mà anh có thể coi là cha ấy đã nói với anh lần đầu để anh ra ngoài...
   " Rabb, hãy nhớ... Con bây giờ không có cảm xúc. Nhưng sau này, con sẽ khám phá ra sự ngại ngùng xấu hổ của bản thân trước một ai đó. Lúc đó, con đang yêu..."
Yêu à? Yêu là gì nhỉ? Rabb chưa từng biết yêu. Nhưng bây giờ, những gì mà anh cảm thấy khi nghĩ về Author lại không khác gì so với điều mà ông tiến sĩ đã nói.
   " Mình... yêu rồi ư?..."
---
Author đã quay trở lại với công việc viết truyện. Cậu có cảm giác mơ hồ như thể cuộc gặp gỡ với Rabb chỉ là mơ. Ánh mắt của Rabb, khuôn mặt của Rabb, và cả đôi tai thỏ đáng yêu đó nữa... Author ước mình có thể ngày ngày ôm ấp một tiểu thỏ đáng yêu như vậy... Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, Author đã cảm thấy tim như loạn nhịp rồi. Cậu tự nhủ, liệu Rabb có tới tìm cậu hay không?... Nhưng rồi chuông điện thoại réo liên hồi và Author bắt buộc phải cắt đi dòng suy nghĩ để nghe máy.
   " Author, bản thảo trang cuối của chúng tôi đã hoàn thành chưa?"
   " À vâng, tôi vừa hoàn thành xong rồi đây thưa ông... Chiều nay ông có thể tới lấy truyện..."
   " Cám ơn vì đã hoàn thành đúng thời hạn. Chúng tôi sẽ chuyển tiền cho cậu sau khi nhận được bản thảo."

   " Vâng thưa ông."
Author cúp máy. Cậu lại nhớ đến Rabb. Không phải chứ, Rabb bây giờ chiếm toàn bộ tâm trí cậu luôn rồi... Aaaaaaa, không thể nào!!!
---
Hai ngày sau buổi gặp gỡ với Rabb...
Author hôm nay lại bắt đầu một ngày mới với bút và xấp giấy. Hiện tại, cậu đã thôi suy nghĩ về Rabb để tập trung vào công việc.
   " Nào, bắt đầu thôi..."
Kính coong!!
   " Heh?"
Author ngạc nhiên bước ra mở cửa. Hôm nay cậu đâu có hẹn với ai đâu? Nhưng đứng trước cửa nhà cậu lại là một anh chàng có mái tóc vàng và cái mũ rộng vành đen. Author lập tức nhận ra đó là ai.
   " Rabb!!~"
   " Chào cậu, Author..."
   " Anh thật sự đến tìm tôi?"
   " Trước đừng nói gì vội, vào nhà trước đã..." Rabb vội vàng đẩy Author vào nhà. Khi đã vào trong nhà, Author mới nhận ra tay Rabb đã bị thương. Máu theo cánh tay Rabb nhỏ giọt xuống sàn nhà, từng giọt từng giọt.
   " Rabb, tay anh bị thương sao?..."
   " Đạn thường không tổn thương được tôi... Họ dùng tia laser để giết tôi, nhưng tôi né được..."
   " Tia laser ư?..."
   " Một loại tia không ảnh hưởng đến con người bình thường, nhưng với tôi thì..."
   " Nhưng họ là ai?..."
   " Những người ở phòng thí nghiệm của ông tiến sĩ đã tạo ra tôi. Họ muốn đem tôi về nghiên cứu để chế tạo ra một loại vũ khí sinh học có thể kích thích sức mạnh của động vật..."
   " Anh... không  phải con người sao?..."
   "... Nếu cậu thấy ngạc nhiên, tôi sẽ kể toàn bộ những gì tôi biết cho cậu, chỉ cần cậu giữ bí mật..."
_Tobe continued_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net