chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 2: Cảm Giác Quen Thuộc

Từ lúc máy bay cất cánh cho đến bây giờ Tô Tử Băng đã nhiều lần quay đầu lén nhìn anh. Khi ngồi bên cạnh anh cô luôn cảm thấy vô cùng quen thuộc, ngay từ cái chạm mặt đầu tiên đã cảm thấy quen thuộc, tưởng chừng như rất thân thiết, nhưng đây là lần cô gặp anh, vì sao lại thấy quen thuộc như vậy?

Lục Dạ Thần quả thực vô cùng anh tuấn, anh rất cao, phải tầm hơn 1 mét 85, sống mũi cao thẳng, lông mày rậm, môi mỏng hơi mím, mắt hổ phách sâu thẳm không thấy đáy. Lục Dạ Thần này có đôi mắt giống hệt với người ấy khiến cô không dám nhìn thẳng, cô sợ, cô sợ mình sẽ bị trầm luân trong đôi mắt ấy, mãi mãi không thoát ra được. Cô sợ mình sẽ xem anh như người ấy mà đem lòng yêu thương...

"Cô từng điều khiển máy bay bao giờ chưa?" Lục Dạ Thần không quay đầu nhìn cô mà chỉ khẽ hỏi, giọng nói bạc hà trầm thấp len lỏi vào tai cô

Cô để ý thấy Lục Dạ Thần thật sự có rất nhiều điểm giống với người ấy, từ đôi mắt đến giọng nói, ngay cả sự lạnh lùng khó gần ấy và cả tên

Tô Tử Băng nắm chặt tay, móng tay nhọn đâm vào da thịt đau đớn, sự đau đớn ấy giúp cô tỉnh táo lại, cô vừa nghĩ cái gì thế này, anh ta không phải là anh ấy. Có lẽ cô điên thật rồi

"Tôi đã từng điều khiển máy bay rồi"

Cô vẫn nhớ lần đầu cô được cầm cần điều khiển máy bay đó là chiếc máy bay Airbus A320-200 mang số hiệu Cu3361 từ Bắc Kinh đến Tô Châu, vì cơ trưởng đã bay qua bay lại suốt ba ngày nên lúc đến Tô Châu thì cô lái còn lúc trở về Bắc Kinh là do cơ trưởng điều khiển

"Mới chỉ là cơ phó thôi à?"

Cô quay đầu liếc nhìn vai áo Lục Dạ Thần, bốn vạch cầu vai ấy trông thật đẹp mắt, biểu hiện anh là một cơ trưởng, cô cũng có, tuy nhiên chỉ có ba vạch, biểu hiện cô là một cơ phó. Lại nhìn xuống thẻ bay của anh, ba chữ Lục Dạ Thần khiến tim cô đau nhói

Tô Tử Băng cười gượng gật nhẹ đầu: "Vâng"

"Nghe nói cơ phó Tô có thành tích khá xuất sắc, tốt nghiệp trường đại học hàng không dân dụng Trung Quốc, còn được huấn luyện tại Mĩ ba tháng"

"Tuy vậy nhưng tôi vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm, vẫn còn phải học hỏi thêm nhiều"

"Để trở thành một cơ trưởng không phải chỉ cần có năng lực thôi không đâu, còn cần phải có kỹ thuật cao, kỹ năng xử lý tình huống nhanh nhạy, đặc biệt là phải có tâm lý vững vàng..."

Lục Dạ Thần quay đầu nhìn cô, nói tiếp: "Tôi nghĩ cơ phó Tô tương lai chắc hẳn sẽ trở thành một cơ trưởng tốt"

Tô Tử Băng lần nữa đánh giá anh một lượt, vì sao một người lạnh lùng, không thích lo chuyện bao đồng như Lục Dạ Thần lại nói với cô những lời như vậy?Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng cô vẫn quay đầu nhìn anh, đôi mắt bồ câu biết cười phản chiếu gương mặt anh tuấn của Lục Dạ Thần, cô mỉm cười lộ ra má lúm xinh xắn:"Cảm ơn cơ trưởng Lục"

Giây phút Tô Tử Băng mỉm cười đôi mắt Lục Dạ Thần đã có sự biến đổi, tuy chỉ trong giây lát nên cô không nhìn thấy

Sau hơn 11 giờ bay cuối cùng đã đến Paris, một đất nước đẹp đẽ, lãng mạn mà lung linh tráng lệ

Giọng nói trong trẻo của tiếp viên hàng không vang vọng trong khoang máy bay:

"Chào mừng quý khách đến với Paris, chúng ta chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay Charles De Gaulle, giờ địa phương là 20 giờ 15 phút, nhiệt độ là 25 độ C, vì sự an toàn của quý khách, chúng tôi yêu cầu quý khách ngồi yên tại vị trí và thắt chặt dây anh toàn cho đến khi máy bay dừng hẳn"

Máy bay trượt nhanh trên đường băng một khoảng rồi hoàn toàn dừng hẳn, bên ngoài cửa sổ có một số máy bay vừa hạ cánh và đang chuẩn bị cất cánh

"Thay mặt hãng hàng không và toàn bộ phi hành đoàn, hãng hàng không Air China cảm ơn các bạn đã tham gia với chúng tôi trong chuyến bay này , rất mong được gặp lại quý khách trong những chuyến bay sắp tới, chúc quý khách một ngày tốt lành"

_____

Đọc xong thì xin một lượt bình chọn để mình có động lực viết tiếp nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net