Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cha và cả nhà bắt đầu trách móc chửi bới tôi bằng những từ ngữ vô cùng thậm tệ, họ chửi tôi là *súc xinh nói tôi không bằng heo chó,là thằng t*ởm lợm bệnh h*oạn đáng khinh bỉ.Cha liên tục đá nhiều cái vào bụng và đùi tôi,liên tục gặng hỏi người đàn ông đó là ai nhưng tôi nhất quyết không nói,tự bản thân cắn răng chịu đựng,cha đánh tôi rất đau và cả nhà chửi bới nhìn tôi với ánh mắt ghét bỏ không giống như trước.

Chỉ còn có mẹ và em gái,hai người đứng ở góc phòng nhìn tôi mà dâng trào nước mắt, tôi không biết bản thân mình bị đánh chửi bao lâu nữa.

Chỉ biết khi trở về trăng đã lên cao lắm rồi,tối hôm đó khắp người tôi chỗ nào cũng đều đau nhức cả,ngồi ở trên giường, gối đầu ôm lấy hai chân mà nhìn về phía cửa sổ.Nơi có ánh trăng và từng khoả tinh tú dày đặc đua nhau phát sáng trong màn đêm,nó rất đẹp nhưng tôi chẳng còn tâm trạng để ngắm nữa.Đêm đó tôi khóc rất nhiều,khóc vì đau đớn khóc cho tình yêu hèn mọn của chúng tôi,tôi thật sự không hiểu vì cái gì ai cũng không hiểu cho chúng tôi.

Đàn ông yêu nhau thì đã sao? chúng tôi chỉ đơn giản muốn hạnh phúc bên nhau thôi mà...vì cái gì mà mấy người phải.....vì cái gì chứ...tôi không có sai mà.

Bắt đầu từ ngày hôm ấy tôi nhận ra địa vị trong nhà của tôi đã hoàn toàn thay đổi,không còn là người thừa kế hay cháu đích tôn cần dạy bảo như trước,tôi bị chính người nhà của mình miệt thị không thương tiếc.Dù họ không nói nhưng từ ánh mắt đó tôi vẫn có thể hiểu được họ nghĩ gì,thậm chí ngay cả mẹ tôi và em gái cũng....mẹ hỏi tôi tại sao lại mắc cái thứ b*ệnh chướng đó hả con?? ngay cả người thân cũng không hiểu tôi thì xã hội những người xa lạ họ sẽ hiểu sao?

Tôi dường như nhận ra được sự miệt thị nặng nề của xã hội,đối với những người có giới tính được cho là lệch lạc giống như tôi.Họ gọi tôi bằng những từ ngữ vô cùng khó nghe,thằng *bê đê,thằng lẹo cái hay nặng nhất là thằng đ*ồng tính b*ệnh hoạn....những điều này khiến trong lòng tôi sinh ra cảm giác sợ hãi,sợ cho mối quan hệ của chúng tôi nếu như một ngày lộ ra ánh sáng thì sẽ thế nào bây giờ? rồi tương lai và ước mơ của anh ấy sẽ ra sao? tôi không muốn chỉ vì tôi mà lại khiến anh ấy mất hết tất cả,mất hết những gì mà anh ấy cố gắng để có được nó.

Tôi nghĩ học trốn trong phòng vì sợ hãi,không dám đối mặt với anh ấy,mãi cho đến khi lành hẳn thì cũng là ngày tôi đã đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình,quyết định mà tự tôi cho rằng có thể giải quyết tất cả mọi chuyện đó là chia tay anh ấy.Vẫn còn nhớ biểu cảm của anh ấy khi nghe tin giống như sấm đánh giữa trời quang vậy,anh ngây ngốc bám chắc lấy tay tôi.Nắm rất chặt,bả vai anh đang không ngừng run rẫy nhìn tôi,giọng điệu anh nghẹn ngào nói"Trường Khởi em đừng như thế mà được không?...anh sợ lắm...anh không muốn mất em....anh sai chỗ nào em nói đi anh sửa có được không? làm ơn đừng nói chia tay anh mà...."Từng tiếng nói và nức nở của anh ấy giống như dao găm sắc bén đ*âm sâu vào trong lồng ngực tôi,đ*âm đến tim tôi đau đớn như bị ai đó xoắn nát và cầm búa đập mạnh.Người đàn ông trưởng thành ấy vì tôi mà khóc,khoé mắt ướt nghẹn đỏ hoe mà ôm chặt lấy tôi,giống như sợ buông tay ra tôi liền sẽ biến mất ngay vậy.

Nhưng rồi chuyện gì đến thì cũng sẽ đến,tôi lạnh lùng dùng những lời lẽ khó nghe nhất để mắng anh ấy,cứng rắn dùng nó làm lưỡi dao chặt đứt đi sợi dây tình yêu cuối cùng giữa chúng tôi.Thật lâu sau cuối cùng anh ấy cũng buông tôi ra và xoay người rời đi,khi ấy tôi biết mình thật sự đã mất anh ấy rồi.

Sẽ không còn bàn tay to ấm dịu dàng xoa đầu tôi mỗi khi gần nhau nữa,tất cả từng chút một dần dần trở thành qúa khứ nhạt nhoà mơ hồ,nhưng tôi vẫn nhớ rõ như in khuôn mặt và nụ cười toả nắng ấy.Hàng chân mày đẹp đẽ,đôi mắt cười đôi môi mềm mại và đôi bàn tay ấm áp ấy,thèm những cái ôm chặt dựa vào người anh ấy mỗi khi buồn...nhưng tôi biết nó đã không còn dành cho tôi nữa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nguoc #đam