Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống khuôn mặt, làm cho Tần Lạc Di không khỏi nhíu mày, từ từ mở mắt. Nhiệt độ cơ thể đã trở lại bình thường, không còn khó chịu nhưng đầu vẫn có chút đau. Tần Lạc Di uể oải ra khỏi giường đi vào nhà vệ sinh, cô cảm thấy mình cần phải tắm một chút vì cả người cô toàn mùi mồ hôi sau một trận sốt kéo dài.

Khi vừa bước ra khỏi phòng tắm, Tần Lạc Di đã trông thấy Lục Cảnh Nhiên xách một túi thức ăn thơm phức, mở cửa đi vào. Cô tròn mắt ngạc nhiên chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói của anh.

-"Cậu tỉnh rồi à? Tôi vừa đi mua ít đồ ăn, ngày đầu năm mới vẫn là không nên ăn cháo."

Nói rồi Lục Cảnh Nhiên kéo tay Tần Lạc Di về phía sô pha ở phòng khách.

Tần Lạc Di không ngồi trên ghế mà trực tiếp ngồi trên thảm bên cạnh cửa sổ sát đất, như thế này vẫn là thoải mái nhất.

Lục Cảnh Nhiên liếc thấy đôi chân trần của cô liền nhíu mày nói

-"Trời lạnh như vậy, cậu còn không đi tất vào.Vừa mới khỏi bệnh, đúng là không biết tự chăm sóc cho mình gì cả."

Vừa nói Lục Cảnh Nhiên vừa cởi áo khoác của mình, cuối xuống quấn lấy đôi chân lạnh lẽo của cô. Vốn đã quen với những việc như vậy, Tần Lạc Di không để ý mà trực tiếp lấy đồ ăn từ trong túi ra. Mùi đồ ăn thơm ngon làm cho bụng cô sôi lên, lấy đôi đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.

-"Hôm qua là cậu đã đến sao?"

Lục Cảnh Nhiên ngồi trên ghế nhìn xuống, ánh mắt có chút trách móc nói

-"Cậu sốt cao như vậy cũng không nói với tôi, nếu như tôi không đến tìm, thì cậu đã sớm trở thành củ lạc cháy khét rồi."

-"Tôi còn tưởng là mình đã mơ...Cảm ơn cậu."

Tần Lạc Di vừa nói vừa gắp đồ ăn cho vào miệng.

-"Này, cậu không định ăn hết đó chứ, tôi vẫn chưa có ăn gì đâu đấy."

Lục Cảnh Nhiên nhìn Tần Lạc Di ăn như heo đói mà cau mày, vội vàng ngồi xuống thảm, cầm đũa lên.

-"Cho tôi một miếng."

-"Không phải cậu mua cho tôi sao?"

-"Cũng không nói là mua cho mình cậu."

-"Này, tôi còn chưa ăn no mà."

-"Cậu ăn sắp hết luôn phần của tôi rồi."

...

Tiếng sóng biển ào ào, từng hồi xô vào bờ, biển mùa này thật đẹp, không có gió, ánh nắng buổi chiều cũng dịu dàng ấm áp. Phía xa xa, nơi chân trời, từng đàn chim đang bay về tổ sau một ngày dài, mặt trời cũng chuyển sang màu đỏ của hoàng hôn. Tần Lạc Di và Lục Cảnh Nhiên đang ngồi trên bãi cát ngắm mặt trời lặn như khi cả hai còn nhỏ. Một khung cảnh vô cùng bình yên.

-" Bố mẹ cậu không ở nhà, cậu có cảm thấy buồn không?"

Lục Cảnh Nhiên lên tiếng hỏi.

Tần Lạc Di khẽ cười, lời nói nhẹ như không

-"Cũng không phải là lần đầu tiên ở nhà một mình. Có gì mà buồn chứ."

-"Nhưng không phải mọi người vẫn thường đón năm mới cùng với gia đình của mình sao?"

Gia đình, hai chữ này cũng quá xa vời rồi, Tần Lạc Di lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía chân trời, trong đôi mắt trong veo ấy như ẩn chứa rất nhiều tâm sự.

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, anh vẫn không hiểu bố mẹ Tần bận rộn đến mức nào, ngày bình thường đã rất ít khi ở nhà, ngay cả Tết cũng không trở lại. Anh càng cảm thấy cô đáng thương hơn, lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ nhưng nếu nhìn sâu vào đáy mắt chính là nổi cô đơn đến cùng cực. Thật sự làm cho người khác cảm thấy đau lòng.

Tần Lạc Di thản nhiên nói nhưng ánh mắt đã đượm buồn

-"Thật ra, tôi không phải là con ruột của bố mẹ."

Nói xong thì cô đưa cây kem lên cắn một miếng, cảm giác mát lạnh nơi đầu lưỡi làm cho cả người như bừng tỉnh.

Lục Cảnh Nhiên giật mình, mở to hai mắt nhìn Tần Lạc Di, anh không biết có phải mình vừa nghe nhầm hay không thì cô lại bình thản mà nói tiếp.

-"Tôi là được bố mẹ nhận nuôi từ lúc còn rất nhỏ."

Lục Cảnh Nhiên vẫn không rời mắt khỏi Tần Lạc Di lên tiếng hỏi lại

-"Làm sao cậu biết được chuyện này?"

-"Năm lớp 9, lúc tôi bị tai nạn phải nhập viện, tôi phát hiện ra tôi và bố mẹ không cùng nhóm máu."

-"Giữa bố mẹ và con cái không nhất thiết có nhóm máu giống nhau. Ví dụ như..."

Lục Cảnh Nhiên chưa kịp nói thì đã bị Tần Lạc Di ngắt lời

-"Bố mẹ đều có nhóm máu O, còn tôi là nhóm máu AB."

Tần Lạc Di nhìn Lục Cảnh Nhiên, lúc này đôi mắt đã có một tầng nước. Anh không biết phải nói gì khi lần đầu tiên phải đối diện với tình huống như thế này. Anh phải an ủi cô thế nào, vừa định nắm lấy tay cô thì cô đã nhanh chóng đứng dậy, đưa tay gạt nước mắt, nở một nụ cười, nhưng trong lời nói lại run run ngắt quãng.

-"Nhưng bố mẹ đã cho tôi một mái nhà...một gia đình, tôi còn muốn đòi hỏi thêm gì nữa chứ?...Nếu không có họ...tôi mãi mãi cũng...không được như ngày hôm nay."

-"Tần Lạc Di..."

-"Cậu đừng có an ủi tôi...tôi không sao."

Nhìn bóng dáng Tần Lạc Di đi ở phía trước, Lục Cảnh Nhiên chợt có một tia đau xót xẹt qua trong lòng. Chơi với nhau từ nhỏ, anh vẫn luôn biết cô mạnh mẽ, nhưng không nghĩ cô lại kiên cường như vậy. Anh tự nghĩ có phải bên ngoài cô luôn tỏ ra vui vẻ lạc quang chỉ để che dấu đi bên trong là một trái tim mỏng manh, yếu đuối, luôn sợ bị tổn thương?

Lặng lẽ đi phía sau Tần Lạc Di, Lục Cảnh Nhiên cũng không nói nữa, anh chỉ mong cô bạn nhỏ của mình sẽ luôn sống một cuộc sống bình an, vui vẻ, vô lo vô nghĩ. Nếu có thể anh vẫn luôn muốn ở cạnh củ lạc nhỏ của mình thật lâu thật lâu, có thể vỗ về che chở hết mọi bão giông.

-----------------------------------------

Thời gian cứ thế âm thầm trôi qua, Tần Lạc Di đã trở lại dáng vẻ hoạt bát thường ngày, vẫn luôn cùng Lục Cảnh Nhiên đến trường mỗi buổi sáng, và trở về lúc chiều tối. Thỉnh thoảng, cô sẽ được bố mẹ Lục gọi lên nhà ăn cơm hay cùng Lục Cảnh Nhiên lang thang trong khu phố, ăn đồ ăn vỉa hè mỗi lần tan học muộn. Và tất nhiên, nhiệm vụ dám sát Lục Cảnh Nhiên và "bạn gái" cũng được cô làm rất tốt, nhưng có điều là anh không còn tỏ ra khó chịu như trước nữa, ngược lại những lúc như vậy anh lại thấy cô rất dễ thương.

Bố mẹ Tần vẫn vậy, nhưng dạo này thường xuyên gọi điện nói chuyện với Tần Lạc Di hơn, vài tuần họ lại trở về nhà và cùng cô ăn cơm. Nhưng sau tất cả, cô biết họ chỉ đang làm vì trách nhiệm mà thôi. Cô cũng không buồn hay giận dỗi, chỉ đơn giản là đón nhận tất cả. Dù sao cô cũng đã sớm biết và chuẩn bị tinh thần để đón nhận tất cả.

Mùa hè cuối cùng cũng đến, Tần Lạc Di đã bước vào kỳ nghỉ nhưng cô không cảm thấy vui một chút nào. Lục Cảnh Nhiên đã tốt nghiệp và từ giờ không còn học chung trường với cô nữa. Anh học rất giỏi, thi đậu vào trường đại học y dược top đầu cả nước ở thành phố A. Hôm nay là ngày mà Lục Cảnh Nhiên đến đó để chuẩn bị nhập học. Từ giờ, bọn họ không sống cùng một thành phố nữa, có lẽ sẽ rất khó để gặp nhau hơn.

Tần Lạc Di đang phân vân không biết có nên tiễn Lục Cảnh Nhiên ra sân bay hay không vì tối hôm qua, bọn họ cũng đã nói lời tạm biệt thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa ra, cô bắt gặp gương mặt tươi cười rạng rỡ của Lục Cảnh Nhiên, trên tay anh còn ôm một chồng sách.

-"Tài liệu học tập cho cậu đấy, lên 12 nhất định phải chăm chỉ biết chưa!"

Tần Lạc Di đưa tay ôm chồng sách rồi để lên kệ cạnh của, nhìn Lục Cảnh Nhiên hỏi

-"Cậu vẫn chưa đi sao?"

-"Chuẩn bị đi đây, nhưng nghĩ đến củ lạc là cậu nên muốn đến xem qua một chút."

-"Tôi đang nghĩ sẽ đến tiễn cậu ra sân bay, nhưng cậu ở đây rồi nên chắc không cần nữa đâu nhỉ?"

Tần Lạc Di thản nhiên nói, nhưng trong lòng vẫn buồn khi sắp phải xa người bạn thân này.

Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, đưa tay búng lên trán cô một cái, oán trách

-"Cậu đúng là không có lương tâm gì cả."

-"Đau."

Tần Lạc Di lấy tay ôm trán, la toáng lên, vẻ mặt cau có nhìn anh.

Lục Cảnh Nhiên thấy biểu cảm của cô thì trong lòng rất vui vẻ. Anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thấy sắp đến giờ nên đưa tay xoa đầu cô ra vẻ dặn dò nói

-"Củ lạc ngoan, ở nhà nhớ phải chăm chỉ học, thi đỗ đại học rồi lên thành phố A tìm tôi."

Tần Lạc Di tỏ vẻ không hài lòng, chu môi phản bác

-"Ai nói tôi sẽ lên đó. Tôi sẽ học ở đây"

-"Cũng được, vậy tôi sẽ về tìm cậu."

Lục Cảnh Nhiên cười rồi nói tiếp, trong ánh mắthiện lên tia luyến tiếc.

-"Không còn sớm nữa, tôi đi đây. Nếu cậu thấy nhớ tôi thì cứ gọi cho tôi nhé... Tạm biệt."

Nói rồi Lục Cảnh Nhiên kéo vali xuống cầu thang, trong lòng anh thật sự không nỡ rời xa nơi này, không nỡ rời xa củ lạc nhỏ ngày nào cũng quấn quýt làm phiền anh. Nhưng học y, trở thành bác sĩ là ước mơ của anh, chỉ khi anh trưởng thành, sự nghiệp vững vàng thì anh mới có thể tự tin mà bao bọc che chở cho cô.

-"Ai mà thèm nhớ cậu chứ."

Tần Lạc Di hừ một tiếng nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía nơi Lục Cảnh Nhiên vừa đi xuống, đôi mắt bắt đầu rưng rưng. Cô vốn nghĩ chỉ là anh đi học đại học, chỉ là hai người bọn họ sống ở hai nơi khác nhau thôi nhưng mà sao lúc này cô lại buồn như vậy. Có lẽ mười năm qua, cô đã quen với sự có mặt của anh mọi lúc nên bây giờ mới buồn như vậy. Cũng có thể chơi với nhau càng lâu, con người ta sẽ xem nhau như một gia đình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net