3. Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, chiến trường lại vang lên tiếng súng máy, tiếng bom đạn ầm trời. Tôi nâng súng, vừa chậm rãi di chuyển vừa tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Thực chất, tôi vẫn lo lắng về vết thương của em, tôi rất muốn biết em hiện tại như thế nào. Nhưng tôi cũng mong vì vết thương, em sẽ không tiếp tục chiến đấu.

Nghĩ đến đây, trước mắt tôi bỗng chốc xuất hiện hình dáng mà trong lòng đang nghĩ đến. Vì tôi và em đang đứng ở vị trí cách khá xa chiến trường, khi ấy, chỉ có hai chúng tôi đối diện với nhau.

Trên tay em cầm súng, vị trí bị đạn bắn hôm qua đã được băng lại bằng băng gạc trắng, máu đỏ thấm xuyên qua vải băng, trông cực kỳ nổi bật, lòng tôi như thắt lại. Em cũng nhìn thấy tôi, đôi mắt em lạnh lùng đến lạ, trong khoảnh khắc, tôi thấy em nâng súng, họng súng ngắm vào tôi. Tôi đã biết trước, khi chuyện tôi là lính Mĩ bại lộ, tôi và em sẽ trở mặt thành thù. Nhưng khi việc đó thực sự xảy ra, lòng tôi lại nặng trĩu.

Khẩu súng trong tay nặng như đổ chì, tôi không muốn nâng súng, không muốn lại nhắm vào em. Viên đạn kia găm vào người em đã là quá đủ rồi, tôi không có can đảm để làm việc đó thêm lần nào nữa.

Tôi nhìn em, nhìn nòng súng dài chĩa vào mình, tôi đang chờ đợi, chờ một phát súng của em sẽ kết thúc tất cả. Nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy em bóp cò, tay em giữ chặt súng, tôi nhìn ra, em đang run. Lại nhìn lên gương mặt của em, trên đôi mắt xinh đẹp ấy là những giọt lệ dài đang không ngừng rơi xuống.

Em đang khóc, vì tôi sao?

Sao em lại khóc, khóc cho kẻ đã lừa dối em?

Khi ấy, tôi đã có một quyết định mà có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ tới.

Thả khẩu súng trong tay xuống, tôi tiến lại gần em, nhẹ nhàng kéo tay em, giành lấy khẩu súng trường rồi quẳng đi. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy em, tựa đầu vào bờ vai gầy đang run rấy, có vẻ em rất bất ngờ, đến mức hai tay vô thức dừng lại giữa không trung. Tôi ôm em một lúc rồi buông ra, rút lấy khẩu súng ngắn vắt bên hông mình, tôi nắm lấy tay em rồi đặt nó vào. Để em cầm chắc súng, sau đó đưa mũi súng hướng vào ngực mình, tôi nhìn em đang bất ngờ và khó hiểu, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói.

"Bây giờ, em có thể bắn rồi."

Em kinh ngạc, đôi mắt mở to hết mức. Ngay lúc em định rút súng lại, tôi đã nhanh chóng giữ chặt nó, ngón tay chạm vào vị trí cò súng. Tôi nhìn em cười tươi, lời nói bật ra nghe vô cùng bình thản.

"Nếu đã không thể cùng nhau đi đến cuối đời, vậy thì mạng của tôi cứ như vậy mà trao cho em đi. Nếu được gặp lại ở kiếp sau, tôi sẽ lại yêu em một lần nữa, nhé? Bây giờ, tôi sẽ tặng em một món quà, xem như là quà xin lỗi vì đã lừa dối em."

Nói xong, mặc cho đôi mắt của em mang đầy sự hoảng loạn và hai tay đang không ngừng giật lại khẩu súng, ngón tay tôi nhanh chóng bóp cò.

"Không được!!!" Em hét lên đầy sợ hãi.

Tiếng súng xé tan cả bầu trời, Đại tá Chwe Vernon ngã xuống như một chú chim gãy cánh. Thiếu úy Boo thất thần, khụy hai chân xuống đỡ lấy thân thể ấy. Tất cả binh sĩ khi nghe thấy tiếng hét của anh đều ngừng chiến, chạy thật nhanh đến nơi phát ra tiếng súng. Khi nhìn thấy Đại tá Chwe với một thân đầy máu nằm trên mặt đất, toàn quân Đại Hàn vui mừng khôn xiết. Binh lính Mĩ chứng kiến cảnh tượng ấy, gần như sụp đổ.

Sói đầu đàn của quân đội Mĩ đã chết, trận chiến bỗng chốc nghiêng hẳn về một phía. Nhưng Thiếu úy Boo Seungkwan, người đã bắn chết kẻ cầm đầu đại quân của địch lại trông không hề vui vẻ chút nào.

Vernon đã chọn hi sinh để giữ lấy tính mạng của các binh sĩ khác, cũng là trả lại mối ân tình vì đã lừa dối anh. Mà bây giờ, đất nước đã sắp bình yên, nhiệm vụ của anh đến đây cũng nên kết thúc rồi.

Anh ôm lấy thi thể của Đại tá Chwe vào lòng, áp má vào vầng trán đang dần lạnh đi. Quân sĩ không hiểu được hành động của anh, đứng ngẩn ngơ. Lúc này, Thiếu úy Boo rút bên hông mình khẩu súng ngắn nhỏ, nhắm thẳng vào thái dương mà bóp cò. Ngay khi binh sĩ kịp nhận ra tình hình, tiếng súng vang vọng như chọc thủng các tầng mây, không kịp ngăn cản, anh đã nổ súng tự sát. Sau một màn khói mỏng, Thiếu úy Boo ngã gục vào lồng ngực của Đại tá Chwe Vernon, trên môi anh là nụ cười mãn nguyện.

Anh đã bảo vệ được Tổ quốc thân yêu

Còn bây giờ, anh đi tìm Tổ quốc của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net