Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cô. Nhưng sắc mặt cô đã thay đổi hoàn toàn kể từ lần gặp cuối cùng. Cô trông buồn bã đến độ bóp ngạt hết ánh nắng xung quanh tôi.

Trải người dài trong một bộ đầm ren đỏ vang gợi cảm cạnh một bờ hồ. Cô uể oải đưa mắt về phía tôi rồi buồn rượi quay mặt đi.

-   Tôi đã quá già và mệt mỏi.

-   Cô vẫn xinh đẹp và tràn trề sức sống cơ mà!

-   Tôi chỉ đang giữ chân con người nơi đây trong hoài cổ và lạc hậu thôi. Tôi không còn ích nữa, niềm tin về tôi là một thứ hư vô, bất lực.

-   Cô sẽ đi sao?

-   Nơi này cần một ánh sáng mới. Một vị thần mới. Một niềm tin mới.

-----

Tôi thức dậy, tràn trề sức sống vào sáng sớm ấy. Một buổi sáng báo hiệu mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo của nó và tôi dù đang làm gì cũng đã đứng trên vị trí của người chiến thắng. Cảm giác mà Chris mang lại, có lẽ là tất cả từ tình yêu anh ấy đem đến đã mang vần hào quang này đến với tôi. Anh còn say ngủ trong một cái kén nâu được ủ ấm bởi nắng ấm và vuốt ve bởi gió biển. Buổi sớm không lạnh, tôi đã mở cửa sổ, xé một tờ giấy ghi chú để lại cho anh và nhắn sẽ gặp anh vào chiều tối. Tôi có một cuộc phiêu lưu ra biển với những ngư dân, tôi cần chuyến đi này để lấy lại sự kết nối với phần còn lại thế giới.

-----

Hòn đảo nhỏ đi dần trong tầm mắt tôi. Căng buồm khoảng hơn nửa tiếng, đó là lúc thời hạn của mình ở chốn thiên đường đã không còn. Thiên đường đã biến mất. Chỉ còn lại những mảnh vụn vặt của "nó", cái tôi sẽ không chần chừ để bảo vệ.

Những mảng xanh tuyệt vời, những mái nhà lá và chúa ạ! Tình yêu của tôi vẫn còn trên hòn đảo...

Một toán những máy bay trực thăng đang di chuyển đến vùng trung tâm hòn đảo. Tôi sợ hãi và tất cả những anh chàng trên thuyền cũng thế, tất cả họ liền quay mũi tàu nhưng vô dụng, không có cách nào để thuyết phục gió trời đổi hướng để con thuyền đến kịp lúc.

Làn khói lửa đầu tiên xuất hiện qua những tán lá dừa dày đặc phía xa, tôi sốt ruột nóng cả người và đành không còn đủ kiên nhẫn để đứng yên.

Thả mình xuống mặt biển uy nghi, tôi duổi thẳng người chuẩn bị với cả cơ thể đang rực cháy adrenaline, vụt hết tốc lực bơi về phía đất liền. Chưa đầy năm phút, chân tôi đã cảm nhận được làn cát khô dọc bãi biển, nhưng cơ bắp trong cơ thể cồn cào như nổ tung vì lo sợ cũng như sự phẫn nộ khi ai đó đang cướp đi báu vật tôi vừa chiếm được.

Những đợt lửa xối xả tiếp tục san bằng hòn đảo, tôi thấy được vài người dân đã chạy ngược phía tôi ra bãi biển, tránh trận địa huỷ diệt kia. Tôi lại một mực không sợ, tiến về phía trước như một hành động tất yếu.

-----

Tôi không thể mất anh cũng như Nyle, Charlotte, những mộng mị và ký ức tuyệt vời đêm qua... không ai có thể xâm hại những thứ tốt đẹp ấy nữa.

Súng bắn xối xả vào ngôi nhà của tôi sau khi lần lượt thả đều các chất nổ thô xuống khu dân cư khiêm tốn. Bọn chúng đang thực hiện một cuộc thảm sát vô nhân đạo, thứ tôi chỉ biết qua phim tài liệu và báo trong những năm 70... những hành động tàn nhẫn ấy không ngăn những bước sải quyết liệt của tôi. Những cơ bắp dẻo dai, cứng cáp của tôi chuyển hoá bộ tóc thành một thứ vũ khí đa dụng hơn. Chúng dài ra đủ để kéo phắng chân đậu của một chiếc trực thăng quay nhào 2-3 vòng trước khi tiếp đất một cách thảm thương.

Tôi sẽ chậm hơn, kém linh hoạt và yếu sức hơn khi mái tóc trong trạng thái dài quá độ. Đến lúc thu hồi nguồn năng lượng cơ động ấy lại thì một toán lính khác từ đâu bất thình lình xuất hiện, xả súng. Được những cành cọ và dây rừng khuất dáng, may mắn che chở tôi khỏi những làn đạn, tôi có cơ hội mất hút vào các mảng xanh lục huyền bí. Một mình tay không với đám người có súng và lên đạn tự động, tôi không biết phải tiếp tục xử trí ra sao ngoài việc lẩn trốn. Nhưng mái tóc cho tôi ưu thế về những vị trí trên cao. Mái tóc nâu dài ra, thả ngược lên các cành cây, quấn chặc rồi đưa cả cơ thể tôi lên. Yên vị trên nơi thuận lợi để tấn công, tôi lần lượt dùng mái tóc siêu bềnh của mình "giữ-thả" kẻ thù. Chúng được nâng lên độ 20-30 feets so với mặt đất và rơi tự do. Điều khiến tôi bàng hoàng khi thả tên đầu là việc hắn tiếp đất vô cùng an toàn cứ như cơ thể hắn không hề giống của con người hoặc hắn cũng là người phát triển như tôi. Gần như có một luồng khí phản lực đỡ lên cơ thể hắn lúc tiếp đất, các cành cỏ và lá cây khô bay tung tốc lên không trung.

Đến đây, tôi không thiết gì mình sẽ xử lý kẻ thù trong bóng tối. Tiếp đất một cách bàng hoàng giữa vòng vây của toán lính, tôi thu hồi tóc, cuốn những lọn tóc dày và rắn chắc như các thớ cơ bắp vào hai cánh tay để tăng khả năng gây lực. Tiếp cận tên đầu tiên trong một cú trượt tóc dài, y ngã ngay sau khi bị cú gạc chân bất ngờ từ mặt đất. Tôi liền quấn luồng tóc nâu xiết sát cổ y và bẽ gãy trong gang tấc.

Tiếp tục né những họng súng của số lính còn lại, tôi trở mình sang một gốc cây gần đó, tiếp tục tiến những lọn tóc, quấn lấy chân của hai tên khác, lật chúng ngã nhào.

Hẳn tất cả đều biết súng đạn vô dụng lên tôi nên đã thay vũ khí bằng những lưỡi dao dài đâm ra từ hai cánh tay. Tôi may mắn thu tóc về lại khi nhận ra âm thanh của kim loại ngân vang nhưng không nhanh kịp cho toàn bộ số tóc. Một phần đã bị chúng xén ngang. Cảm giác ấy như việc bạn bị đấm một cú vào bụng hay bị hưởng một nhát dao. Tôi bần thần lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị đánh tay đôi với 4 tên còn lại trong lúc chúng tiến lại gần. Tôi đã chuẩn bị cho điều này với hàng trăm trận luyện tập, dù con số đó vẫn chưa đủ để chắc chắn cho một chiến thắng nhưng cũng đủ để tôi can đảm cho một lần thử.

Tôi thu ngắn những lọn tóc lại về hiện trạng ban đầu. Như đã giải thích, giác quan tôi hồi lại trạng thái vốn có, nhạy bén hơn, khoẻ hơn, bền sức hơn, nhanh hơn như hiện trạng một lính thuỷ đánh bộ vốn được đào tạo. Tôi xuất hiện trong chốc thoáng, cuốn chân sau, gạc chân trước, bật nhảy, tung một cú đá chí mạng vào cổ một tên trên không. Những viên đạn sượt nhanh qua khi con mắt "diều hâu" của những đối thủ còn lại chợp lấy dáng hình tôi, không tiết thương cho đồng chí của chúng, bắn bung xoạt hết trong khoảng không tôi lướt qua.

Hạ gục một tên, tôi cùng đà chạy nhanh như một đầu tàu lửa đến tên tiếp theo. Bị bắn vài chỗ trên tay, máu chảy liên hồi, tôi vẫn cảm nhận sức lực mình chẳng cạn đi bao nhiêu. Càng nhanh hạ được chúng, cảm giác khó chịu ấy càng ít có khả năng làm phiền tôi. Sức mạnh cơ bắp đã không làm tôi thất vọng. Hai, rồi một tên còn lại, tất cả đều quy phục trước những bước di chuyển nhanh như dao cắt và sự những quả đòn chính xác, và tôi kết thúc trận chiến bằng cú bật người, kẹp chân lên cổ hắn và bẻ cái RẮC ngược hướng tôi lấy tay xoay người hắn. Tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, tôi thanh thản nhìn những thương tích để đời đầu tiên của mình trên người, năm viên đạn đã găm vào người tôi rải rác. Mất máu làm tôi mờ mắt đi và hơi thở chậm dần. Tôi vẫn tiếp tục đi về phía ngôi nhà trên đồi, nơi Chris có lẽ đang gặp nguy hiểm.

Tôi thấy hình dáng anh mập mờ phía những bụi cây tầm xuân rồi rõ dần trong chiếc áo polo màu trắng kem. Chúng tôi như hoà vào khi cùng chạy hết tốc lực về phía nhau, anh ôm lấy cơ thể đang đuối sức của tôi và hôn thật nhiều... lên cổ, lên tóc, khuôn mặt tiêu điều nơi tôi. Chúa ơi, rằng có ai biết cảm giác ấy có thể hồi sinh người chết, rằng nụ hôn của anh mang theo bao nhiêu sự sống và phép màu từ thiên đường. Nhưng những cơn đau điên dại đang rút dần sự sống trong tôi chớp nháy chiếm hữu tâm thế tôi. Tôi đâm ra sợ hãi nhanh đến bất ngờ.

-   Chưa phải lúc, em chưa sẵn sàng.

-   Anh cũng vậy, không thể như thế này. – Chris khổ tâm ôm tôi, cất tiếng nấc trong cuống họng.

Bầu trời đẹp lạ lùng phản chiếu qua đôi mắt xanh của Chris. Tôi nhắm mắt, lưu giữ hình ảnh đôi mắt anh trong linh hồn mình và sẵn sàng đến với bố.

-   Ở lại đi, đừng ngủ...

Giọng nói êm dịu ấy từ từ nhỏ đi và hoà vào giấc ngủ... TÔI ĐÃ CHẾT.

-----

Chuyện gì đã xảy ra trong lúc em "đang" chết?

Họ chữa lành những vết thương của em bằng cách nào?

Liệu em đáng được cứu sống?

Với tất cả bình tĩnh, đó là những câu hỏi tôi sẽ hỏi Chris ngay sau đó nhưng điều gì đó ngăn tôi lại. Tôi vô cùng khoẻ mạnh, trong vòng tay của người tình, người yêu thương tôi như bản thân anh. Chẳng có gì phải nói nữa, tôi đang an toàn, TUYỆT ĐỐI AN TOÀN.

Gần như tất cả người dân trên đảo đều đang có mặt xung quanh tôi. Như một nghi lễ, họ quỳ gối, ngồi tạo thành một hình tròn từ nhỏ đến lớn với tâm là tôi. Họ đang đặt tay của người này sang người kia và cuối cùng là tôi để đảm bảo nhịp đập trái tim tôi đã truyền đến được cho từng người họ. Người đang chạm vào tôi ngoài Chris là cô bé tóc vàng, cô bé với diện mạo của một thiếu nữ Bắc Âu mới lớn, người có những dáng nét gần giống với bức tượng nữ thần kia, cô rút tay lại sau khi thấy tôi mỉm cười. Rồi dần... mọi người xung quanh đều hạ tay xuống, rời khỏi. Họ có nói vài câu trông cầu khẩn và thành tâm... tôi không hiểu và chỉ tưởng tượng đó là những âm sắc tốt đẹp, trìu mến nhất tôi từng nghe.

-----

Thiên thần ấy đưa tôi trở lại. Linh hồn cô còn mãi trong từng tế bào sống, giữa những con người và thực vật hòn đảo. Tôi được hồi sinh trong lòng tất cả. Họ cho tôi một sự sống mới... ngập tràn trong ánh nắng ấm áp và nguồn năng lượng tinh khiết. Họ kết nối với nhau như một hệ thống tập đoàn trùng roi chuẩn mẫu. Với tất cả phép màu từ giấc mơ và truyền thuyết họ có về vị nữ thần... tôi được trao cho cơ hội thứ hai để tiếp tục cho trận chiến của riêng tôi.

-----

-   Các đối thủ cũng như anh em ruột của bố anh đang giành giật anh như một miếng thịt... dù họ có cao tay thế nào, vẫn không có khả năng thuê một toán lính đánh thuê đến đây được... họ làm việc cho ai? Họ đến đây để làm gì?

-   Họ đến vì cô bé... - Người bạn Thuỵ Sĩ lên tiếng – Có vẻ thời gian của tôi ở đây không còn lại nhiều nữa.

-   Cậu là ai? – Chris ngập ngừng hỏi

-   Một gã Thuỵ Sĩ đang chạy trốn.

-   Chạy trốn khỏi gì?

Câu hỏi của Chris bị bỏ ngõ nơi đó. Gabriel vòng tay nốt cánh tay còn lại vào balo.

-   Các anh có muốn rời khỏi đây không? Cả thế giới không còn thời gian để chờ các anh thêm bảy ngày nữa đâu.

-   Anh là ai?

-   Lên đường nào, tôi sẽ kể tất cả.

Cô bé gái tóc vàng vừa qua tuổi 13 nhỏ nhắn đáng yêu ấy là người cứu sống tôi... Tôi đã được biết như thế và về sau, tôi được nghe nhiều hơn về cô, về mẹ cô, về bức tượng và về vị nữ thần ấy, từ Gabriel.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net