Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh sáng hồng tan vào làn hơi nước toả ra nghi ngút trong phòng tắm. Tiếng xả nước vẫn liên thanh trong điệu jazz buồn bã. Tôi vừa vượt qua bài kiểm tra khả năng mở khoá cửa khổ ải nhất cuộc đời trong 15 phút cùng những "thớ cơ tóc" bền bỉ tìm cách "phá" ba lớp bảo vệ bằng thép này. Cũng chẳng ngạc nhiên gì mấy khi căn nhà của nữ minh tinh ăn chơi nhất nhì Hollywood phải thế, nhưng sự lo lắng tột độ của tôi không thể chấp nhận việc cánh cửa ngu ngốc này cản đường.

Điện thoại không bật, bấm chuông không nghe. Tôi đành phải sử dụng vũ lực để xông vào nhà. Nhà ai? Nữ minh tinh nào xứng đáng lấy được sự chú ý của tôi? Và điều lạ hơn, tại sao tôi lại có cảm giác nôn nao khó tả này, thứ đưa tôi đến tận căn hộ xa hoa của cô nàng, nơi tôi chẳng hề mong là mình sẽ bước chân đến...

Tôi vào thẳng khu vườn và hồ bơi rồi tiến đến phía trong khu nội thất ấm cúng cùng ánh sáng vàng phủ đầy lên các bàn, ghế và giường gỗ cổ điển.

Đến cửa phòng tắm, đoạn tôi hãi hùng phải nấc lên một tiếng. Thiếu ngủ vì tiệc tùng quanh đêm, rượu chè và chất gây nghiện tổng hợp đã làm diện mạo thiên thần của bạn tôi biến dạng. Đôi mắt thâm đen, da xẫm xanh khô vắt vì máu đã tràn ra hết động mạch. Cô ấy đã chết với đôi mắt thẫn thờ vô vọng trong vô vàn trạng thái thư thái bạn có thể tưởng tượng được. Tôi nhìn cô hồi lâu, xoáy sâu trong đôi mắt hồn nhiên, tinh anh ngày nào mà thanh xuân còn giữ chúng tôi bên nhau nhưng giờ chúng tôi đã xa nhau lâu đến nỗi hình ảnh trong ký ức ấy cũng mờ đi hết. Tại sao chúng tôi lại ra nông nỗi này.

Bồn tắm, máu thấm một màu đỏ ngầu đến đáng sợ, nuốt chửng cơ thể cô vào cái chết nhẹ nhàng trong làn nước ấm. Buồng tắm lạnh lẽo kéo tôi đến điểm sợ hãi tột độ. Tôi giữ nguyên quần áo, bước vào và đắm chìm trong thế giới chết chóc mà cô đã chịu đựng, giữ lại cái chết trong vòng tay tôi.

ÔI CHARLOTTE, LẼ RA MỌI CHUYỆN KHÔNG PHẢI RA NÔNG NỖI NÀY. Sự tiếc nuối ấy một mạch tuôn ra cùng nước mắt và cái ôm ghì xiết. Xác của cô còn ấm vì được ngâm trong làn nước máy chảy không ngừng từ vòi phun. Tôi khoá vòi lại và cứ thế vừa khóc vừa thì thầm những viễn cảnh có thể xảy ra khi được nghe thấy Charlotte thở. Những ảo ảnh ấy cứ xô đấy với cái thực tại độc hại, cắn đứt tâm can tôi. Có lẽ một phần bên trong tôi đã chết cùng cô.

-------------

Một tuần trước.

- Vậy anh sẽ kể chứ?

- Chưa phải lúc.

Gã người Thuỵ Sĩ da rám nắng trong chiếc polo cũ màu, bình tĩnh nói.

- Chúng ta đang tiến vào đất liền?

- Chứ các anh nghĩ tôi sẽ đi đâu?

- Thổ Nhĩ Kỳ cũng có thể lắm.

- Chúng ta sẽ về Tây Ban Nha và các anh sẽ nghe tôi thuyết phục để cùng gặp một người.

- Tôi mong là câu chuyện của anh đáng đồng tiền.

- Tin tôi đi, nếu tôi có cái tài kể chuyện kiếm cơm thì tôi không phải ra một hòn đảo xa xôi để dạy con nít tiếng Anh đâu.

- Ít ra hãy cho tôi đoán mò về tình tiết anh sắp pha vào đầu tôi, cho qua đi khoảng im lặng buồn tẻ này chứ?

- Tôi đâu phải thuyền trưởng trên còn thuyền nhỏ tí này.

- Tốt... Có lẽ anh là một trong số ít người khiến tôi tin cậy ngay lần đầu gặp, tôi sẽ chẳng quanh co, bày trò đánh đố anh. Tôi chỉ chắc chắn rằng anh có liên quan đến đám sát thủ đó, có thể là sự hồi sinh của tôi và cả Chris...

Tôi tiến lại gần Gabriel và chuẩn bị giữ chặt hai vai anh ta cùng ý định bốc đồng.

- Cậu chắc chứ? Fred? – Chris khuyên răn

- Em luôn tin vào trực giác. Hẳn là chẳng dễ dàng khi một tình nguyện viên quốc tế mà lại hoạt động một mình ở một nơi vắng vẻ, không có bất kỳ thiết bị liên lạc nào với thế giới bên ngoài cả... Nói tôi biết anh là ai hả...?

- Một người tìm kiếm.

- Anh tìm kiếm điều gì?

- Những người như anh...

Đôi mắt sắc lại và nhịp tim đều... cả thần thái cứng rắn của Gabriel khiến tôi hoang mang.

- Không phải anh cũng như tôi sao?

- Sao lại không? Anh tinh ý đã đoán ra mà... tôi chỉ chắc chắn rằng mình không hề cô độc. – Gabriel khẳng định chắc nịch

- Thế tôi là tên quái dị đầu tiên anh gặp sao?

- Tôi nên sửa là quái dị như tôi. Và anh không phải là người đầu tiên... Tôi đã nhắc về cô bé trên hòn đảo. Cô bé ấy đã cứu anh... cả quần thể thực vật – con người ở đó đã cứu anh. Đám người sà xuống từ trực thăng đều là lính đánh thuê... tôi không biết họ là người của ai nhưng tôi biết chắc rằng bọn chúng có liên quan đến cô bé.

- Cô bé ấy có thể hồi sinh... nhưng sao tôi lại xứng đáng với món quà ấy?

- Anh đã xả thân vì họ... đó là những thứ họ có để đền đáp.

- Thế chắc rằng khi chúng ta rời đi, họ vẫn sẽ phải đối mặt với mối đe doạ từ những gã cầm súng ấy... chúng sẽ tiếp tục kéo đến...

- Tôi sẽ về, liên lạc với một nhóm "quái dị" khác để giải quyết triệt để những tên "thợ săn" đó.

- Anh chưa biết chúng là ai phải không?

- Đúng, tôi chưa biết nhưng một gã quái dị biết tiên tri thì không phải vấn đề...

- Anh là ai vậy, Gabriel?

- Một gã Thuỵ Sĩ kiêu ngạo... tôi nghĩ vậy.

- Và bạn của những kẻ quái dị nữa - Chris đùa

Tôi cười rồi ngồi xuống cùng Chris. Anh chàng nhìn tôi một cách dễ chịu như thể chẳng có mối quan hệ nhằng nhịt nào giữa chúng tôi nữa. Riêng Gabriel vẫn vô tư lự quay lưng về phía chúng tôi và huýt sáo vẩn vơ... ngắm cửa cảng lớn dần chốn xa xôi đang tiến về.

Đến đất liền, chúng tôi đi xuôi bằng đường cái vào thị trấn gần nhất. Gariel chộp ngay bốt điện thoại công cộng đầu tiên và hà hơi hơn một phút cho một tay kỳ bí nào đó tôi háo hức muốn gặp mặt.

Chiếc điện thoại di động khiêm tốn của tôi đột ngột dổ chuông liên tục khoảng chục lần âm báo tin nhắn. Trong đó, có một tin của Charlotte, tôi đã bỏ qua nó chẳng vì lý do nào cả.

-----------

- Dự án "The Tree of Life" đã được bảo vệ với một nhóm tôi vừa chiêu mộ. Tôi tin tưởng họ, họ sẽ đưa dự án đến Mỹ để chuẩn bị cho cuộc chiến.

- Cuộc chiến này là thứ hỗn tạp ngu ngốc nhất mà cộng đồng Evos sẽ đối mặt. Anh chỉ biết chuẩn bị nhưng không biết đối thủ đang làm gì... điều đó có hơi dở người không?

- Tôi có một vũ khí hơn bất cứ cái đầu tham lược nào có thể có...

- Nhìn được tương lai, thấy được định mệnh của chính chúng ta. Thật phi thường làm sao nhưng anh không thấy tương lai bất ổn thế nào khi chúng ta biết được chúng sao?

- Nó sẽ diễn ra...

- Anh không chắc hoàn toàn vào thế thắng của mình...

- Tôi...

- Anh sẽ làm gì khi thắng cuộc chiến này?

- ...

- Đúng như tôi nghĩ. Cuối cùng những kẻ tham vọng sẽ giơ móng vuốt lên và gầm gừ đòi thống trị thôi... con người đã làm thế biết bao lần từ ngàn năm nay rồi...

- Tôi không muốn quyền lực, tiền bạc hay bất cứ thứ gì từ cuộc chiến... Tôi chỉ muốn...

- Ôi nhìn cậu kìa, cậu bé đáng thương, chỉ mù quáng làm theo những lời trăn trối của người bố có cái bóng to lớn, chẳng biết mục đích sống còn cuối cùng là gì. Ý chí của cậu khiến tôi cảm thấy thương hại.

- Cuối cùng anh có vai trò gì ở đây khi cứ đẩy tôi vào đường cùng của sự bi quan thế này?

- Tôi chỉ là một đồng minh có ý tốt, đưa cậu ra khỏi đám mây mù khổ hạnh mà gia đình cậu bày ra thôi.

- Anh biết gì về tôi hay gia đình tôi?

- Tôi là một kẻ quan sát, sống lâu và cũng chẳng có hứng thú chõ mũi quá sâu vào cuộc đời ai, hãy cho rằng tôi là một cái bóng ma nửa vời lẳng lặng giữ gìn trật tự của mọi thứ.

- Nghe cao siêu làm sao, như những gì một vị thần xa xưa hay làm vậy...

- Tôi không phải thần thánh gì nhưng tôi sẽ vui khi đóng vai một lần ...

- Anh thú vị đấy...

- Những kẻ bất tử ở khắp nơi... chọn nhiều hình thức để tồn tại, để tiếp tục yêu và đau khổ hay để chờ một cái chết hoàn hảo... Nhưng với tôi, tôi chọn lấy niềm vui được quan sát thế giới thật thầm lặng.

- Anh chẳng hề yêu? Ham muốn xác thịt hay có bất kỳ điều gì bình dị của con người sao?

- Diễn nhiên là có nhưng tôi chọn cách lơ đi. Đó là cái giá hiển nhiên cho sự bất tử mà.

- Vậy thì... Chẳng phải chúng ta đều là kẻ đáng thương như nhau thôi sao?

- Không thể chuẩn hơn, người anh em, chẳng ai khá hơn ai về khoản sở hữu hàng tấn bi kịch cuộc đời cả...

- Chúng ta đang bước vào một trận chiến giành giật sự sống của những con người đau khổ vì mất mát. Những tân binh tôi có đều trẻ và thiếu động lực, tôi không có một nền tảng giá trị để thuyết phục họ đến quyết định chiến đấu. Đây chỉ là cuộc chiến của sự ích kỷ của con người, từ sự sợ hãi và hoài nghi mà ra...

- Hãy nói tất cả điều đó cho họ... tất cả những sự vô lý, trớ trêu, hỗn độn cuộc đời mà cậu thấy,... và nếu họ thấy nó rõ ràng hay không thì đều nằm trong sự cố gắng thôi.

- Anh đúng là một tên thông thái.

- Thời gian đã cho tôi thông thái, anh bạn.

- Nếu được, tôi cũng muốn gặp những kẻ bất tử như ông anh.

- Cậu sẽ chỉ phí phạm thời gian hữu hạn quý giá vào chúng tôi mà thôi. Hơn thế, chúng tôi cũng sẽ đập nát những toà tháp hy vọng xấu số của cậu.

- Anh đang sợ hãi phải không?

- Nhóc, chú giỏi thật... đừng trách tôi đã không nhắc trước. Cẩn thận đấy Julian Lakes.

----------

Cuộc gặp gỡ bí mật tại một toà nhà ngân hàng tối mật ở Thuỵ Sĩ, nơi Julian Lakes – con trai chủ một tập đoàn lớn vừa thay thế vị trí quan trọng của bố mình. Lakes và một nhân vật bí mật đang bàn tính chuẩn bị cho một cuộc cách mạng nơi con người cuối cùng được mở "tấm vải" che mắt họ hàng thế kỉ qua về sự tồn tại của Người Phát Triển và tất cả những thứ liên quan. Anh không hứng thú với vị trí cũng như khối tài sản mình đang điều khiển. Anh ta đã yêu một trong số những kẻ "quái dị" như tôi và ý tưởng cuộc cách mạng đó đều từ tinh yêu ấy mà ra.

Cũng như tất cả những gì Gabriel tường thuật lại, tôi không muốn đào sâu vào câu chuyện nào. Điều quan trọng hiện giờ là gặp tận mắt Ngài Lakes quý hoá này và quyết định có nên đặt bất kỳ một phần nào niềm tin vô giá của tôi cho hắn.

-----------

Tại một nhà hàng ven biển, chúng tôi đang tu những làn nước dừa ngọt ngào và các loại rượu nhẹ hương trái cây. Gariel đã báo cho Julian Lakes qua điện thoại ngay khi cậu đặt chân lên đất liền, rằng gã sẽ đến gặp chúng tôi trong chớp nhoáng. Trước đó tôi đã được Gabriel thuyết trình về cái tên to lớn này, hẳn là một tên công tử bột, hay giễu cợt phụ nữ, tự cao tự đại... Tất cả phỏng đoán ấy bị tạt mất khi Julian xuất hiện.

Tôi bị ấn tượng bởi gã người Thuỵ Sĩ thứ hai tôi gặp trong năm này, Julian Lakes, chẳng phải một gã đại gia, quyền quý có diện mạo phù hợp với gia cảnh phù hợp. Không diện một bộ comle đắt tiền, không kè bên 2-3 tên vệ sĩ hay một bình hoa di động kỳ quặc nào. Chỉ có mình hắn xuất hiện với chiếc sơ mi hoạ tiết hoa cỏ phủ màu ấm, khoác ngoài chiếc áo trắng đơn giản và quần sọt. Mọi thứ khiến bốn chúng tôi trở nên bình đẳng không gì lố bịch để tôi e dè. Vẻ ngoài như bốn gã người Châu Âu xuề xoà bình thường, đi du lịch tại một đất nước địa trung hải.

- Các anh chàng, tôi hân hạnh được gặp.

Julian nhoẻn miệng cười chào nồng hậu, tiến tới bắt tay từng người trong chúng tôi, ngay cả với Gabriel.

- Tôi vừa nhận được tin... các bạn đã trải qua những chuyện kinh khủng. Tôi lấy lòng muốn giải thích tường tận tất cả.

- Hình như chúng ta đã gặp nhau từ trước (Chris mở giọng hoài nghi)

- Đúng vậy, anh Wayland, chúng ta là đối tác trên điện thoại 1 tháng trước. Giọng nói của tôi cũng đặc biệt phải không?

- Tôi nhớ đã tìm tên anh trên Google trước khi điện thoại đến công ty anh... hẳn cũng không khó khi thấy tên anh nghe quen đến bất ngờ vậy.

- Vậy cả hai đã bàn về chuyện gì thế?

- Anh Wayland đây cần một ngân hàng để giữ khối tài sản của người bố vừa mất.

- Tại sao lại là một ngân hàng Thuỵ Sĩ hả Chris?

- Một người quen đã giới thiệu cho anh.

- ...?

- Mẹ của em đấy.

- Okay.

Tôi bắt đầu khó chịu khi phát hiện ra tất cả người quen của mình đều bí mật liên lạc với nhau mà mình chẳng hề biết gì. Nhưng nghĩ kĩ ra thì tất cả chuyện ấy không liên quan đến tôi nên tôi tiếp tục ngập ngừng chất vấn gã công tử chất lừ này.

- Anh và Gabriel quen nhau thế nào?

- Chúng tôi học chung trường đại học.

- Gabriel kể rất nhiều về anh lúc nãy... Anh đang có một kế hoạch to lớn nhỉ?

Ngài Lakes mỉm cười lặng lặng đổ đầy một tách rượu cô nhắc và cụng nhẹ vào ly cooktail của tôi, uống sạch trơn rồi tiếp lời.

- Đúng vậy. Một cuộc chiến mang tầm vóc thần thánh.

- Thế những vị thần là ai?

- Những người Phát Triển đầu tiên, tôi không biết họ... họ có thể vẫn còn sống và vô danh, hoặc có thể đã chết với cái tên bất diệt như Chúa, Đức Phật...

- Anh đang nói về những thứ tôi khó lòng đặt niềm tin đấy. Những vị thánh, những kẻ bất tử, những thế lực to lớn... Hẳn họ phải có một hình hài cụ thể.

- Một số thì có, một số thì không. Họ luân chuyển qua các kiếp sống, các cơ thể theo chu kỳ, sống một cách bình lặng.

- Nghe chán làm sao, hẳn cuộc sống tẻ nhạt ấy khiến họ phải bùng nổ bằng một trò chơi chém giết lẫn nhau nhỉ?

- Chúng ta sắp đi vào vấn đề rồi đấy. Câu chuyện xa xưa rằng, họ đã gieo hạt giống vào những Người Phát Triển như chúng ta, gieo vào những sức mạnh đi ngược với sự hoạt động của tự nhiên. Đối với người bình thường, họ được cho là những thớ cơ lành mạnh của tự nhiên, con người đã sợ hãi và rắm tâm loại bỏ Người Phát Triển vì lẽ "Trái Tự Nhiên" đó. Nhưng xét cho cùng, tất cả đều là sản phẩm của cái Đấng họ hằng tôn sùng sao? Thế ý định ban đầu những vị thần ấy tạo ra chúng ta là gì?

- Tôi không hiểu...

- Đúng vậy, một câu hỏi lớn phải không?

- Thế họ có tạo ra loài người không?

- Không, vì họ không phải con người. Họ là thực thể ngoài không gian.

- Sao???

- Họ đến Trái Đất trước khi con người có mặt. Họ quan sát lặng lẽ như tôi đã nói, một số thì không. Một số tách khỏi nghĩa vụ, trốn khỏi giống loài để đưa cho loài người những thứ quý báu, vô giá. Anh có thể đoán ra là gì mà phải không...

- ĐỨC TIN.

- Đúng.

- Và một số thì không thấy sự đáng cứu rỗi nào ở loài người, thế là họ tạo ra Evos, để gieo rắc sự sợ hãi, sự tham lam, lòng đố kị lên loài người. Chiến tranh cũng từ đó xảy ra trong lòng những thứ to lớn, tôn giáo, chính trị,... lòng hận thù từ đó được nuôi dưỡng...

- Tôi không thấy được, ngài Lakes ạ, chúng ta đang đối mặt với điều gì?

- Người của chúng ta đang chết dần, Frederick à. Bố tôi là một Evos, ông ấy có thể cảm nhận được từng cá nhân trong chúng ta, cụ thể là sự tồn tại, nhịp tim của họ. Và từng người trong chúng ta đang bị giết trong im lặng, câu hỏi đầu tiên của cậu là gì?

- Mối nguy ở đây có một cái tên không?

- Có

- Anh đã xác định được chưa?

- Rồi

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net