Extra 4: Chương trình hẹn hò (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Hoài Minh nắm chặt áo khoác của Phó Cảnh Phạn, không nhìn thấy gì, nhưng thính giác lại trở nên đặc biệt nhạy bén.

Tiếng hít thở mạnh mẽ của Phó Cảnh Phạn, cùng tiếng bước chân sột soạt đập vào màng nhĩ cậu.

Ma không có tiếng bước chân, điều này một lần nữa nhắc nhở cậu,tất cả những điều này đều là hiệu ứng do đội ngũ chương trình tạo ra, cái gọi là ma chỉ là do nhân viên đóng giả, biết được điều này, tâm trạng của Tô Hoài Minh đã thoải mái hơn nhiều, nhưng vẫn không khỏi căng thẳng.

Họ tiếp tục đi về phía trước, mặc dù độ dốc của mặt đất khá lớn, nhưng có Phó Cảnh Phạn kéo cậu, Tô Hoài Minh không cảm thấy khó khăn, rất nhanh đã vượt qua đoạn cầu thang dài này.

Vừa mới đi qua, cánh cửa sắt phía sau lập tức hạ xuống, "bốp" một tiếng đập mạnh xuống mặt đất.

Tô Hoài Minh quay đầu lại, chỉ thấy cánh cửa sắt đen ngòm, cảnh tượng bách quỷ dạ hành đã bị ngăn cách bên ngoài.

"Đến gần anh một chút," Phó Cảnh Phạn dặn dò.

Có bài học lần trước, Tô Hoài Minh không dám nhìn lung tung, đi sát bên cạnh Phó Cảnh Phạn, lúc này đã bình tĩnh lại, vẫn không kìm được sự tò mò, đảo mắt nhìn quanh, cứ như thể nếu nhìn ít đi một chút thì sẽ thiệt.

Chú ý đến dáng vẻ của Tô Hoài Minh, Phó Cảnh Phạn khá bất lực, chỉ nhếch khóe miệng, không nói thêm gì.

Tô Hoài Minh đã hoàn toàn không để ý đến hình tượng, nhún vai, dùng tay nắm lấy vạt áo Phó Cảnh Phạn, tóc tai rối bù, trông có vẻ mềm mại như lông thú, đôi mắt trong bóng đêm sáng ngời, có chút giống một chú chồn vàng nhát gan.

Phó Cảnh Phạn quan sát môi trường xung quanh, bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi hay căng thẳng nào, còn dành một nửa tâm trí để chỉnh sửa tóc cho Tô Hoài Minh.

Hoàn toàn không nể mặt chương trình.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho sợ mất mật, ban đầu rất căng thẳng, tim đập rất nhanh, nhưng nhìn dáng vẻ của Phó Cảnh Phạn, đột nhiên thả lỏng, cảm thấy không có gì to tát cả.

Căn phòng này đặc biệt trống trải, Phó Cảnh Phạn đi một vòng trong phòng, mơ hồ nhìn thấy một đường viền mờ ảo trong bóng tối.

Tô Hoài Minh cũng chú ý đến thứ ở ngay phía trước phòng, hỏi: "Đây là cái gì?"

Phó Cảnh Phạn suy nghĩ vài giây, chọn một cách chắc chắn hơn, "Em đứng đây đừng nhúc nhích, anh đến xem thử."

Tô Hoài Minh cuối cùng cũng có chút ý chí cầu sinh, khẽ gật đầu, không vội tiến lên, nhưng mắt không chớp nhìn chằm chằm, sợ bỏ lỡ một giây nào đó.

Phó Cảnh Phạn đã quen với cách làm này của Tô Hoài Minh, không nói nhiều, thoải mái bước về phía trước, nhưng không quên quan sát xung quanh, đề phòng bẫy mà chương trình đặt ra.

Phó Cảnh Phạn đứng trước thứ đó, cuối cùng cũng nhìn rõ hình dạng.

Là một tấm vải đỏ, giữa phồng lên, bên dưới đậy thứ gì đó.

Phó Cảnh Phạn quay đầu nhìn Tô Hoài Minh, thấy cậu vẫn ngoan ngoãn đứng ở vị trí cũ, lại kiểm tra xung quanh một lần nữa, thấy không có cơ quan nào khác, mới đưa tay về phía tấm vải đỏ.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh này, suýt thì không thở được.

【Gan hó Cảnh Phạn lớn quá rồi, nếu là tôi, tôi chắc chắn không dám xem bên dưới là thứ gì!】

【Sẽ không đậy một cái đầu lâu chứ?】

【Có lẽ sẽ là thứ gì đó còn kinh khủng hơn】

【Ha ha ha ha ha cặp đôi Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn thật thú vị, Tô Hoài Minh vừa thèm vừa sợ, thường xuyên bị dọa cho chết khiếp, Phó Cảnh Phạn lại vô cùng bình tĩnh, không sợ gì cả, quả thực là hai thái cực.】

【Ôi trời, tôi sắp không thở được rồi, điện thoại đã để ở xa nhất rồi, sợ từ bên trong nhảy ra thứ gì đó.】

Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, đầu ngón tay Phó Cảnh Phạn cuối cùng cũng chạm vào tấm vải đỏ, nắm lấy một góc, nhẹ nhàng kéo xuống....

Cảnh tượng kinh hoàng mà tưởng tượng ra không hề xuất hiện, dưới tấm vải đỏ là một chiếc mõ gỗ, ngoài việc hơi cũ thì không có gì đặc biệt.

Suy Hoài Minh thấy Phó Cảnh Phạn vẫn đứng im không nhúc nhích, không kìm được tò mò hỏi: "Là thứ gì vậy?"

Phó Cảnh Phạn quay đầu nhìn Tô Hoài Minh, nói: "Em tự đến xem đi."

Tô Hoài Minh vô cùng tin tưởng Phó Cảnh Phạn, lập tức thả lỏng cảnh giác, bước nhanh đến bên cạnh, mặt áp sát vào chiếc mõ, quan sát kỹ lưỡng.

Không chỉ vậy, Phó Cảnh Phạn còn cầm lấy chiếc mõ, nghi ngờ bên trong có giấu thứ gì đó, suýt nữa ném chiếc mõ xuống đất, đập thành hai nửa.

Đạo diễn nhìn thấy cảnh này trên màn hình giám sát thì đổ mồ hôi như mưa, lo lắng cho sự nghiệp của mình.

Mục đích ban đầu của việc thiết kế màn chơi này là để các cặp đôi hợp tác, một nhóm bị nhốt trong phòng, nhóm còn lại chịu trách nhiệm đưa cho họ cái mõ, đợi khi tiếng mõ vang lên thì cặp đôi bị nhốt trong phòng mới có thể rời đi, nhưng không ngờ tốc độ của Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn lại quá khủng khiếp, nếu các cặp đôi khác muốn chạy đến đây thì ít nhất phải mất nửa giờ nữa.

Vậy thì khoảng thời gian trống này sẽ xử lý thế nào?

Đạo diễn nhanh chóng suy nghĩ, não gần như muốn cháy, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào hay.

Đúng lúc này, Tô Hoài Minh như chợt nghĩ ra điều gì đó, cong ngón tay gõ nhẹ vào chiếc mõ, nhưng âm thanh phát ra lại khác với những gì cậu tưởng tượng.

Tô Hoài Minh nhìn quanh, nói với Phó Cảnh Phạn: "Anh tìm xung quanh xem có mõ không, hoặc vật dài giống như que gỗ?"

Phó Cảnh Phạn gật đầu, không hỏi lý do, nhưng Tô Hoài Minh chủ động giải thích: "Đã đưa ra gợi ý là chiếc mõ, chắc là muốn chúng ta gõ xong mới được rời đi."

Phó Cảnh Phạn gật đầu, lập tức tìm kiếm trong phòng.

Đạo diễn thấy cảnh này, suýt nữa quỳ xuống trước Tô Hoài Minh.

Mặc dù Tô Hoài Minh hiểu được ý đồ của ông ta, nhưng thiết kế ban đầu là để các cặp đôi khác mang mõ đến, chắc chắn trong phòng không thể có thứ gì tương tự, vẫn không thể vượt qua màn chơi!

Khoảng thời gian trống rỗng hơn nửa giờ này, không thể để hai người cứ tìm mãi chứ...

Đạo diễn đành phải bắt tạm một nhân viên, để anh ta thỉnh thoảng xuất hiện, đóng giả làm ma dọa Tô Hoài Minh, cũng coi như có chút hiệu ứng chương trình.

Vừa khéo trong phòng có thiết kế một cánh cửa nhỏ bí mật, là để dành cho các cặp đôi đến đưa mõ, nhân viên đóng giả làm ma cũng có thể vào được.

Đạo diễn lại một lần nữa cảm nhận được suy nghĩ của hai người, Phó Cảnh Phạn nhìn Tô Hoài Minh đang đứng giữa phòng, nói: "Em đừng cử động lung tung, biết đâu còn có thứ kỳ quái nào đó xuất hiện."

Tô Hoài Minh rất có ý chí cầu sinh, gật đầu, tự ôm chặt lấy mình, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại, hận không thể tàng hình.

Nhân viên làm theo chỉ dẫn của tổ chương trình, chui từ một cánh cửa nhỏ vào, long trọng ra mắt.

Anh ta đeo đầy xương trên người, mặt cũng được trang điểm trắng bệch, nhãn cầu đỏ ngầu, trông rất đáng sợ.

Nhân viên đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận tiếng hét, không ngờ Tô Hoài Minh lại ngoan ngoãn đứng giữa phòng, mắt không nhìn nghiêng, căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của anh ta, Phó Cảnh Phạn đang kiểm tra bức tường đối diện, quay lưng về phía anh ta.

Nhân viên đóng giả làm ma: "..."

Anh ta vẫn không từ bỏ, lắc lư những chiếc xương đeo trên người, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Phó Cảnh Phạn nghe thấy trước tiên, quay người nhìn nhân viên đó với vẻ mặt không chút ngạc nhiên nào.

Hắn nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, thấy Tô Hoài Minh vẫn chưa nhận ra, bèn nói để chuyển hướng sự chú ý của cậu: "Bức tường bên này của anh an toàn, em qua đây xem thử, biết đâu lại phát hiện ra thứ gì đó hữu ích."

Tô Hoài Minh tin là thật, lập tức đi qua, nhân viên đóng giả làm ma bị hai người bỏ lại phía sau, không có chút cảm giác tồn tại nào.

Anh ta giật giật khóe miệng, cảm thấy mất mặt, hơn nữa còn gánh trên vai nhiệm vụ của đạo diễn, nên càng thêm ra sức diễn hơn.

Anh ta dứt khoát chui ra khỏi cánh cửa nhỏ, giống như nửa người dưới mất hết cảm giác, vặn vẹo bò trên mặt đất, những chiếc xương trên người cọ xát với mặt đất phát ra tiếng rùng rợn.

Tô Hoài Minh nghe thấy tiếng động, vừa định quay đầu lại xem, Phó Cảnh Phạn đã nhanh tay đưa tay ra, luồn các ngón tay qua mái tóc mềm mại của Tô Hoài Minh, không nặng không nhẹ vỗ hai cái, lại từ từ hướng xuống, giống như bóp một con vật nhỏ, các ngón tay ấn vào một mảng da nhỏ trên gáy, dùng đầu ngón tay chậm rãi xoa bóp, mang lại cảm giác thân mật.

Phó Cảnh Phạn thường làm động tác này khi dỗ dành Tô Hoài Minh, đôi khi Tô Hoài Minh bị trêu chọc quá mức, ý thức mơ hồ, gần như sắp ngạt thở, Phó Cảnh Phạn cũng sẽ dùng động tác này để trấn an cậu, hai cảnh tượng này để lại ấn tượng quá sâu sắc với Tô Hoài Minh, sự chú ý của cậu lập tức bị thu hút, tức giận trừng mắt nhìn Phó Cảnh Phạn, bảo hắn mau bỏ tay ra.

Phó Cảnh Phạn thấy mục đích đã đạt được, liền thuận theo ý cậu, rút tay về, tiếp tục chuyển hướng sự chú ý của Tô Hoài Minh, nói: "Em tìm kỹ lại đi, biết đâu lại tìm được đạo cụ quan trọng."

Tính tình Tô Hoài Minh rất tốt, không hề thù dai, lập tức gật đầu, cúi đầu tìm kiếm cẩn thận.

Nhân viên đang ra sức diễn xuất: !!! Quá không nể mặt rồi!

Anh ta loay hoay một hồi, nhưng không được ai để mắt tới, rất xấu hổ, chỉ còn cách lén lút chui ra khỏi cánh cửa tàng hình.

Ai ngờ anh ta vừa chui ra được một nửa, đồ trang trí bằng xương trên người vô tình bị kẹt vào cửa, tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn cách vụng về điều chỉnh vị trí của xương, vặn vẹo thân mình khó khăn, vô cùng khó chịu, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn.

Ngay lúc này, Tô Hoài Minh đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt chạm vào nhân viên đó.

"..."

"..."

Nhân viên vẫn duy trì tư thế kỳ quặc, trợn mắt nhìn Tô Hoài Minh, vẻ mặt có vẻ ngốc nghếch, đồng tử Tô Hoài Minh co lại, có chút sợ hãi, nhưng thấy con ma này bị kẹt không thể nhúc nhích, đột nhiên cảm thấy kiếp ma của anh ta thật gian nan, không khỏi động lòng trắc ẩn.

Tô Hoài Minh hít sâu một hơi, ánh mắt láo liên, giả vờ không nhìn thấy, quay người đi, để lại chút thể diện cuối cùng cho nhân viên.

Nhân viên cũng ngượng đến tê cả da đầu, không dám ở lại lâu, tháo bỏ những chiếc xương vướng víu trên người, nhanh nhẹn chui ra khỏi hang.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng buồn cười như vậy, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

【Đột nhiên thấy con ma này khá dễ thương】

【Ha ha ha ha không ngờ xương lại bị kẹt, quả là tình tiết mà tôi không ngờ tới】

【Vừa nãy cảm thấy ma và Tô Hoài Minh đạt được một sự đồng thuận nào đó, cảnh quay chung khung hình thật đáng yêu!】

【Ma: Gặp phải thất bại lớn nhất trong đời làm ma】

【Ha ha ha ha ha chương trình hẹn hò này vừa kinh dị lại vừa buồn cười】

【Khoan đã, tại sao đánh giá của chương trình hẹn hò lại là kinh dị và buồn cười, đạo diễn có vẻ đang làm một điều gì đó rất mới mẻ...】

Phó Cảnh Phạn nhìn sắc mặt của Tô Hoài Minh, quan tâm hỏi: "Em không sao chứ?"

Tô Hoài Minh quay đầu lại, ngây người nhìn hắn, như thể não bộ bị dọa đến đơ, nhất thời không nói nên lời.

Phó Cảnh Phạn nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên hơi khó coi, hắn vừa định mở miệng thì đã bị Tô Hoài Minh giành mất.

Trong bóng tối, đôi mắt Tô Hoài Minh sáng lạ thường, "Em biết rồi! Nhân viên vừa nãy, à, không phải con ma đó đến để tặng đạo cụ cho chúng ta!"

"Đạo cụ?"

"Chính là những chiếc xương treo trên người anh ta," Tô Hoài Minh nói có sách mách có chứng phân tích: "Con ma này không thể vô cớ xuất hiện, hơn nữa trên người còn treo rất nhiều xương giống mõ, chắc chắn là muốn ám chỉ điều gì đó, và chúng ta đã bị nhốt trong phòng hơn mười phút, không tìm thấy bất kỳ đạo cụ nào, như vậy chứng tỏ cơ hội duy nhất nằm trên người con ma này, cho nên lần sau chúng ta nhất định phải lấy được xương trên người anh ta, như vậy mới có thể an toàn vượt qua màn chơi!"

Phó Cảnh Phạn suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp biết rằng chỉ số thông minh của họ cộng lại cũng không bằng Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn, nên rất tin tưởng vào suy nghĩ của họ, cũng cho rằng chương trình đã được thiết lập như vậy.

Đạo diễn tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên tiếp tục theo thiết kế ban đầu, để nhân viên quay lại không.

Nhân viên không nhận được thông báo của đạo diễn ngay lập tức, tiếp tục chui vào căn phòng nhỏ, muốn dọa Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn.

Ai ngờ Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn đã nghĩ ra cách đối phó với anh ta.

Phó Cảnh Phạn sợ Tô Hoài Minh lại bị dọa, đứng trước bức tường mà con ma từng xuất hiện, nói: "Em đứng xa một chút, đừng lại gần, lát nữa anh sẽ lấy xương."

Tô Hoài Minh cảm nhận được một chút nguy hiểm trong ánh mắt của Phó Cảnh Phạn, cộng thêm việc trên đường đi cậu thường xuyên bị dọa đến chết khiếp, đã hiểu rõ về lòng dũng cảm của mình, bèn đè nén trái tim đang rục rịch muốn tìm chết, ngoan ngoãn đứng ở góc đối diện, còn cười lấy lòng với Phó Cảnh Phạn.

Ánh mắt của Phó Cảnh Phạn dừng lại trên khuôn mặt Tô Hoài Minh vài giây, sau đó mới thu hồi lại, giống như một con thú dữ lớn đã được xoa dịu, toát ra vẻ thỏa mãn.

Hai người đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi con ma xuất hiện.

Nhưng vào lúc này, con ma lại chui ra khỏi hang, đụng phải một thứ cứng ngắc.

Hai tiếng kêu đau cùng lúc vang lên.

Mặc dù nhân viên đóng giả ma, nhưng môi trường quá đáng sợ, bất ngờ đụng phải vật cứng trong căn phòng tối tăm, anh ta cũng cảm thấy sợ hãi.

Anh ta sợ hãi lùi lại, đồng tử hơi run rẩy, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đầy sợ hãi của Tô Hoài Minh.

Trong phòng không chỉ có một cánh cửa bí mật, nhân viên lại đổi một cánh khác, vừa khéo Tô Hoài Minh xui xẻo chọn đúng góc đó, đụng trúng ngay.

Nhân viên vẫn chưa hết kinh hồn, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào bàn tay run rẩy của Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh còn sợ hơn anh ta, đôi mắt trong bóng đêm long lanh, như phủ một lớp sương mù, nhưng hành động của cậu lại hoàn toàn khác, vừa run rẩy vừa dũng cảm nắm lấy chiếc xương treo trước ngực nhân viên, còn kéo mạnh hai cái.

Chiếc xương thậm chí còn theo cánh tay Tô Hoài Minh mà rung chuyển.

Nhân viên: "..."

Phó Cảnh Phạn cũng phát hiện ra sự khác thường ở đây, bước nhanh tới, bàn tay nóng hổi phủ lên mu bàn tay Tô Hoài Minh, đầy ý an ủi.

Sau đó, Phó Cảnh Phạn nhìn nhân viên, giống như đang tiến hành đàm phán thương mại, rất chính thức: "Làm phiền anh cho mượn chiếc xương."

Nhân viên: "..."

Thấy nhân viên ngơ ngác, Phó Cảnh Phạn dứt khoát giật luôn chiếc xương xuống, rồi ấn vai nhân viên, đẩy anh ta trở lại.

Động tác liền mạch, vô cùng tàn nhẫn.

Nhân viên và Tô Hoài Minh đều ngẩn người: ???????????? Còn có cách này sao?

Những lời chế giễu của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp gần như che kín màn hình.

【Ha ha ha ha đây có phải là truyền thuyết tiên lễ hậu binh không!】

【Dùng xong rồi thì vứt, người đàn ông này thật tàn nhẫn! Đầu chó jpg】

【Đây là con ma không có phẩm giá nhất mà tôi từng thấy...〔

【Ha ha ha ha tại sao không ai khen Tô Hoài Minh, anh ấy sợ đến vậy rồi, còn ghi nhớ xương của người ta, thậm chí còn dũng cảm ra tay lấy】

【Nếu tôi bị dọa như vậy, đầu óc tôi chỉ biết trống rỗng, hét lên, hoàn toàn quên mất việc lấy xương, như vậy xem ra Tô Hoài Minh tuy nhát gan nhưng rất đáng tin cậy】

【He he, bà xã thật tuyệt... He he bà xã thật dũng cảm... He he bà xã giỏi lắm, anh yêu em... He he he he】

Tô Hoài Minh nhìn chiếc xương trong tay Phó Cảnh Phạn, sự vui mừng xua tan nỗi sợ hãi, cậu thúc giục Phó Cảnh Phạn nhanh chóng gõ mõ.

Phó Cảnh Phạn khá bất lực, không có cách nào với Tô Hoài Minh, cũng muốn sớm rời khỏi căn phòng này, bèn dùng chiếc xương trong tay gõ vào mõ.

Đội ngũ đạo diễn đã thiết lập một cỗ máy cảm ứng âm thanh, chỉ cần nghe thấy âm thanh đã thiết lập, cửa sẽ tự động mở ra.

Không ngờ cách thao tác của Phó Cảnh Phạn và Tô Hoài Minh lại khác xa với những gì họ nghĩ, nhưng âm thanh phát ra lại giống nhau, cánh cửa sắt luôn đóng chặt như vậy đã mở ra.

Đạo diễn: "..."

À, được thôi! Đúng đúng đúng đúng, họ đã thiết kế như vậy.

Tô Hoài Minh và những người khác đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, là một phòng khách rất có hơi thở cổ điển, vô cùng xa hoa.

Trên chiếc bàn dày cộp bày một chiếc chân nến chạm trổ hoa văn, còn có khăn trải bàn hoa văn phức tạp, mọi thứ xung quanh đều được phục chế lại rất nghiêm túc theo phong cách thời trung cổ, như thể thực sự đang ở thời đại đó.

Vì thao tác của Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn quá kỳ lạ, nên ba cặp đôi khác đã giảm được một nhiệm vụ tuyến tính, vì vậy sau khi vượt qua độ dốc hướng lên, họ cũng đến căn phòng này, thời gian không chênh lệch nhiều lắm so với Tô Hoài Minh và những người khác.

Tô Hoài Minh cười chào hỏi Quý Minh Triết.

Khuôn mặt Quý Minh Triết lộ rõ vẻ mệt mỏi, anh giơ tay vuốt tóc, ngượng ngùng nhếch mép, lúc này mới trở lại vẻ nho nhã và ôn hòa như trước.

Nhân viên đóng vai người hầu gái và quản gia lập tức từ phòng trong đi ra, mang đến cho họ những món ăn được chuẩn bị chu đáo.

Mấy người ngửi thấy mùi thức ăn, mới nhận ra mình đã rất đói, vội vàng ngồi vào chỗ.

Quãng đường này vừa tốn sức vừa hoảng sợ, rất tiêu hao năng lượng, ngoại trừ Phó Cảnh Phạn, những người còn lại đều im lặng ăn một lúc, lúc này mới cảm thấy khỏe lại, cũng rảnh rang tán gẫu.

"Căn phòng chúng tôi đến trước đó có một cái mõ, không ngờ lại phải dùng xương để gõ, thiết lập này thật kinh khủng." Tô Hoài Minh sợ hãi nói: "May mà có Cảnh Phạn ở đây, tôi mới lấy được xương, nếu tôi ở một mình trong căn phòng đó, e rằng đến giờ vẫn chưa ra được."

Quý Minh Triết trò chuyện được một lúc thì phát hiện có gì đó không ổn, cau mày hỏi: "Các cậu đến căn phòng có mõ, tại sao chúng tôi lại không có?"

Hai cặp đôi khác cũng tỏ vẻ bối rối, liên tục lắc đầu.

"Chúng tôi cũng không đến."

"Chúng tôi cũng không."

Tô Hoài Minh còn bối rối hơn họ, cậu đoán: "Có phải vì chúng ta đã kích hoạt nhiệm vụ nhánh bí mật không?"

Quý Minh Triết suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Nên là như vậy, nhưng các cậu đã làm gì đặc biệt vậy?"

Tô Hoài Minh cẩn thận nhớ lại, phát hiện không có gì bất thường, quay đầu nhìn Phó Cảnh Phạn.

Phó Cảnh Phạn tao nhã buông dao nĩa, lắc đầu với cậu.

Thấy hai người không tìm ra đáp án, Quý Minh Triết khá ngạc nhiên.

Một cặp đôi chen vào nói: "Có thể đợi kết thúc rồi hỏi đạo diễn, tôi rất tò mò, vì sao anh Phó và anh Tô đều không nhận ra lý do mở nhiệm vụ nhánh, rốt cuộc là gì."

Nghe vậy, đạo diễn sắp khóc đến nơi.

Ông đã đủ khó khăn rồi, đừng có bóc mẽ ông nữa chứ!

Thấy khách mời đã ăn gần xong, NPC bắt đầu diễn cốt truyện.

Quản gia mặc vest đuôi tôm đi tới, trên tay cầm chân nến chạm trổ hoa văn, ánh nến lay động chiếu sáng nửa khuôn mặt dưới của ông ta, trông vô cùng tái nhợt, trong phòng ánh đèn lờ mờ, cơ thể quản gia ẩn trong bóng tối, cơ bản không nhìn thấy chân, cộng thêm tư thế đi lại của ông ta vô cùng kỳ lạ, như thể đang trôi tới.

Quản gia cong môi, nụ cười trông vô cùng cứng ngắc, rất đáng sợ.

Ông ta dừng lại bên cạnh Tô Hoài Minh, dùng nụ cười này nhìn cậu, nói: "Các vị khách, hẳn là vẫn chưa biết truyền thuyết về lâu đài cổ này nhỉ!"

Yết hầu Tô Hoài Minh chuyển động, giọng nói có chút khô khốc, nhỏ giọng hỏi: "Truyền thuyết gì?"

"300 năm trước, tất cả mọi người trong lâu đài cổ này đều chết trong một đêm, nghe nói máu chảy ra tận cửa! Sau đó, lâu đài cổ này vẫn luôn bỏ hoang, ba năm truớc chủ nhân của tôi chuyển đến đây, nhưng không hiểu sao, dạo gần đây vẫn luôn không xuất hiện."

Quản gia cứng nhắc rót một ly rượu cho Tô Hoài Minh, nụ cười trông vô cùng nham hiểm: "Các vị là khách được chủ nhân mời đến, các vị có biết họ đi đâu không?"

Quản gia đứng quá gần, cơ thể Tô Hoài Minh không kiềm chế được ngả về sau, ngã thẳng vào người Phó Cảnh Phạn.

Quản gia: "..."

Ông ta bị nhét một mồm cơm chó, vẻ mặt cứng đờ trong mấy giây, sau đó mới điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục diễn: "Không sao, dù chủ nhân không có ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC