Quán cà phê ở cuối góc phố (HunViet)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Elizabeta đang trên đường làm về nhà thì gặp trời mưa, cô nhanh chân trú dưới 1 mái nhà, hôm nay dự báo thời tiết nói là nắng nên cô không mang ô theo, tệ thật.
- Này cô gì ơi, tôi cho cô mượn ô nhé. Trước mặt Elizabeta là 1 cô gái mang nét Á Đông, mái tóc nâu và đôi mắt màu hổ phách, tầm trạc tuổi cô, trên tay cô gái cầm 1 chiếc ô.
- Nhưng nếu cô cho tôi mượn thì làm sao cô về?
- Không sao, hôm nay tôi muốn dầm mưa 1 chút.
- Nhưng còn cái ô-
- Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại, nếu gặp lại thì cô trả ô cho tôi cũng được.
Elizabeta chưa kịp nói xong thì cô gái ấy đã chen lời và đưa ô cho cô xong cô ấy đi mất, Elizabeta nghĩ cô gái đó thật kì lạ.

Mấy ngày nay Elizabeta mất tập trung, mỗi lần nghĩ đến cô gái đó là cô như thế, không biết cô ấy bây giờ thế nào, làm sao gặp cô ấy để trả ô đây. Trong lúc cô đang suy nghĩ mông lung thì có người bước vào.
- Bác sĩ Elizabeta, có bệnh nhân đến khám.
- Ai vậy?
Bước vào phòng là cô bé giống hệt cô gái đó, nhưng trông trẻ hơn, mái tóc ngắn và nâu nhạt.
- Em ngồi xuống đi.
- Vâng.
- Em tên gì?
- Nguyễn Thiên Hương ạ.
- Em dạo này thế nào?
- Em cảm thấy rất sợ hãi.
- Sợ hãi như thế nào?
- Nó quá đáng sợ, em không giám kể.
- Em có đi cùng ai không?
- Em đi cùng chị gái.
- Gọi chị em vào đi.
Chị gái của Hương bước vào, là cô gái đó, thảo nào 2 người có nét giống nhau.
- Chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.
- Ừm, cô tên gì?
- Tôi tên Nguyễn Hoàng Liên.
- Có chuyện gì với em gái cô?
- Bố mẹ tôi mất, con bé đã suy sụp, ở trên trường con bé bị bạo lực học đường nhưng không dám nói, khi tôi biết là lúc Hương có dấu hiệu của tâm lý.
Sau 1 hồi nói chuyện, Elizabeta kết luận là Hương bị bệnh trầm cảm nặng, cô kê thuốc cho Liên và lúc Liên về Elizabeta đưa cho cô chiếc ô.

- Quý khách muốn uống gì?
- Cho tôi 1 cốc cà phê sữ-
Elizabeta ngạc nhiên, Mei nói nên gặp mặt ở quán cà phê này vì chủ quán là chị họ của Mei và Kiku, ấn tượng của cô về quán này là mọi thứ rất đơn giản, nhỏ nhắn nhưng đẹp, màu chủ đạo của quán này là màu gỗ dụ, và diều ngạc nhiên nhất là chị họ mà Mei nói là Liên. 3 lần gặp nhau là có duyên, có lẽ cuộc gặp gỡ dưới trời mưa không phải là sự tình cờ mà là do sự sắp xếp của Cupid để đưa cho họ đến gần nhau, có lẽ đólà sự mở đầu cho câu chuyện tình yêu giữa 2 người trong tương lai sau này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC