HetaOni

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HetaOni

Title - tên tác phẩm: HetaOni

Author - tên tác giả: The Singing Maiden

Translator - tên dịch giả: Death_Field

Beta Reader: Koizumi_Luna

Fic gốc: Có thể tìm thấy ở http://www.fanfiction.net/s/6242451/1/

Permission:

Trích:

I, The Singing Maiden, one of the fanfic authors of HetaOni, gives permission for Death_Field to translate my HetaOni fanfic into her own language.

Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về tớ, họ là của tác giả Hetalia. 

Pairing: Không có

Genre - thể loại: Horror/Hurt/Comfort

Rating: T

Summary: Fic được viết dựa trên một fan-game có tên HetaOni. Bối cảnh của fic sẽ thay đổi tùy theo ánh nhìn của nhân vật. Sau cuộc họp Hội nghị Thương đỉnh Thế giới, America đề nghị 9 người bạn của mình tham gia trò Thử thách lòng can đảm ở một lâu đài bỏ hoang, nơi có tin đồn là bị ma ám. Họ chia ra thành 2 đội theo cách thức phân chia trong Thế chiến thứ 2 và tìm cách dọa nhau trong đó. Nhưng nào ngờ họ bị một sinh vật trong lâu đài truy lùng và tiêu diệt. Tệ hơn nữa, họ mất đi những đặc quyền của một quốc gia như khả năng hồi phục nhanh và trở thành những con người bình thường. Và hầu hết mọi người đều nắm giữ một bí mật mà những người còn lại không biết...

~*~*~*~*~*~

Prologue:

0000

Một con mochi bật xuống hành lang nhanh hết sức nó có thể. Tại sao chúa trời lại không tạo ra đôi chân cho loài này khi chúng đang cần phải chạy thoát trong tình huống khẩn cấp như thế?

Nó đã thấy cánh cửa, ngay bên trái của nó. Mochi quay lại và nhảy lên tay nắm của cánh cửa, dùng chính miệng của mình vồ lấy tay nắm. Tuy nhiên, đôi mắt của nó đã chuyển từ vui mừng sang sợ hãi trong một giây, vì khi nó xoay tay nắm, cánh cửa không mở ra! Sự sợ hãi đã dâng lên tột độ trong tim nó, Mochi lại rung cửa một lần nữa. Nhưng vô ích, cánh cửa đã bị khóa một cách khó chịu từ bên ngoài.

Mochi thả tay nắm ra và nhìn quanh để tìm chỗ trốn, và...

Nếu có ai đó đến gần tòa lâu đài ở phía đông của ngọn núi gần một thị trấn nhỏ, họ đã có thể nghe thấy tiếng la thất thanh đến tuyệt vọng trong không trung.

End Prologue

CHAPTER 1

Một lâu đài hoang vắng

ở trong ngọn núi

cách nơi họp mặt Hội nghị Thượng đỉnh thế giới khoảng 3 giờ đi bộ

Không ai biết lâu đài đó đã tồn tại từ lúc nào

Hay ai đã từng sống trong đó.

Có tin đồn rằng nó đã bị nguyền...

~*~*~*~*~

Một ngôi nhà ma?...

Mình chưa bao giờ... có thời gian vui vẻ với những người khác...

...À, đúng rồi ! Mình sẽ nói...

...Chắc họ sẽ rất hứng thú đây!

...Mình thật thông minh!

~*~*~*~*~

12:01pm

“Một... ngôi nhà ma?”

America hăng hái gật đầu khi Japan vẫn ngây ra bên cạnh Germany. Italy đang ăn pasta phía sau họ; tiếng ăn mì sột soạt là âm thanh duy nhất trong không khí. Một người khác nữa ở trong khu ẩm thực là England, người đang nhìn trừng trừng vào France khi anh đang cố gắng đụng và sờ vào Prussia một cách thầm lặng; China đang chăm chú đọc sách, không hề để ý rằng Russia đang ngày càng tiến đến gần anh hơn. Ồ, có cả Canada đang ở sau lưng America, vẫn như mọi khi, cậu có thể nhìn xuyên qua được.

“Mọi người nghĩ sao? Chuyện này thú vị đấy chứ?” America hỏi. “Buổi họp cũng đã kết thúc và chúng ta chẳng có gì làm. Cùng đi tìm và điều tra nó nào!”

“Ehh?” Tất cả đều dừng mọi hoạt động lại. Italy nuốt cọng pasta cuối cùng và phát ra một tiếng ợ nhỏ. “Vee, cậu sẽ làm gì đây, Japan?” Italy hỏi, mặt cậu dính đầy nước sốt pasta.

Khi Germany tiến hành lau mặt cho Italy, Japan trả lời, “Umm, thật ra, tôi phải đến nhà Germany-san vào cuối tuần, nên...”

“Và tôi phải tham dự một buổi học Tai Chi sau hôm nay, aru,” China thêm vào.

“Tôi sẽ đi theo bất cứ nơi nào China đi...” China nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình khi Russia đến gần anh.

“Xin lỗi, America, nhưng tôi muốn ‘tấn công’ những cô gái quanh đây với kĩ năng vừa được cải tiến,” France lấy cây kiếm đang buộc ở thắt lưng ra.

“Và tôi có nhiều việc khác quan trọng phải làm như giặt vết dơ trên quần cậu khi cậu gặp một con ma, tên nhóc chết tiệt,” England nhâm nhi tách trà trong khi America hét lên âm thanh gì đó bằng tiếng Anh, nhanh đến mức không ai nghe được gì.

“Tôi cũng không hứng với chuyện này,” Germany thở dài khi anh lau đi miếng nước sốt cuối cùng còn vương trên mặt Italy.

Prussia cười phá lên và hét, “West, đừng nói với anh là cậu đang sợ nhé !” Và anh tiếp tục cười khi Germany quay lại nhìn anh mình.

Buổi họp trở nên hỗn độn khi âm thanh được cất lên từ những quốc gia lịch sự cố gắng nói với những quốc gia khôi hài đang cãi nhau (và át đi tiếng “Umm, tôi có đem theo cung tên đây...” của Canada). Những quốc gia còn lại đều đi ngang qua và lờ đi. Tình hình trở nên quá hỗn loạn với tiếng ‘AmericaEnglandFrance’, ‘GermanyPrussia’, và ‘Russia-duy nhất’ phát lên cùng lúc. Cộng thêm nhiều thứ khác như ‘Romano-với bất cứ ai’ thêm vào đó chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Tiếng ồn ào ngày càng lớn hơn, đến mức bất cứ ai ở bên kia tòa nhà Hội nghị Thượng đỉnh đều có thể nghe rõ cuộc cãi nhau này.

Tiếng của America trở nên nổi bật khi cậu hét to nhất có thể, “Này! Khi anh hùng nói thì phải lắng nghe chứ!” Và với cảm giác như một làn sóng khổng lồ tràn đến, tất cả đều im lặng. Mọi người đều chớp mắt khi nhìn qua America, lúc này, giọng cậu chứa đầy sự kinh ngạc và không kém phần phấn khích :“Wow, hiệu quả hơn mình tưởng đấy.” Cậu tằng hắng trước khi nói tiếp, “Xin lỗi, nhưng với tư cách là một quốc gia, chúng ta đều có thời gian cho việc riêng của mình, đúng không ? Từ khi thế giới hòa bình và không có gì đặc biệt xảy ra, mọi người không nghĩ là sẽ rất vui khi cùng làm gì sao ?” Tất cả cùng quay qua nhìn nhau. Đúng là thế, và America đã đạt được mục đích của mình. “Sao nào? Đi tìm lâu đài đó và thử thách lòng can đảm thôi! Đi thôi, sẽ vui lắm đây!” 

Sự im lặng bao trùm cả nhóm, nhưng nó đã bị phá vỡ khi Prussia cười phá lên. “Sao lại không nhỉ?” Anh đi đến gần America và quàng cánh tay qua vai cậu. “Tên nhóc này nói đúng đấy. Sau khi chiến tranh và cả đống chuyện tào lao trôi qua, chúng ta chưa từng gặp lại nhau; ngoài những cuộc gặp mặt nhàm chán này! Tôi sẽ tham gia vào trò của America!”

France đã sớm gia nhập vào. “Có lẽ hôm nay, France nii-chan sẽ đi với mọi người.”

“Miễn là ngươi đừng đi sờ mó người khác, con cóc khốn kiếp,” England càu nhàu khi anh cũng đứng lên.

Quốc gia lớn tuổi nhất thở dài như người chín chắn nhất trong họ và nói, “ Chà, có lẽ tôi sẽ tham gia cùng những người trẻ tuổi các cậu.”

“Đây cũng giống như việc đi theo China, nên tôi cũng sẽ đi!” Russia nói, làm cho China rùng mình.

“Tôi cũng sẽ đi…” Canada nói nhỏ.

Họ đều tụ tập xung quanh America để đi theo America bất cứ khi nào cậu sẵn sàng. Germany phát ra tiếng thở dài. “Xin lỗi, Japan. Nhưng anh tôi có thể sẽ gây rắc rối nếu tôi không đi theo.”

Japan chỉ gật đầu. “Không sao đâu, Germany-san. Tôi cũng muốn chắc chắn rằng China-san sẽ không gặp rắc rối với Russia-san. Nên tôi cũng sẽ đi.”

Cả hai quốc gia cũng tập trung lại với mọi người khi America nói cho họ nghe địa điểm sẽ đi đến. Cậu miêu tả rằng đó là một tòa lâu đài nằm ở phía đông ngọn núi gần một thị trấn nhỏ và sẽ tốn ít nhất ba tiếng để tìm kiếm.

“Một thị trấn nhỏ? Khoan đã, đó chẳng phải là nơi-“ Nhưng lời nói của Germany đã bị cắt ngang khi Italy nhảy ra sau lưng anh (và gây sự chú ý của mọi người), và rên rỉ, “Vee! Xin lỗi, Gemany, em đã hứa sẽ không bỏ chạy nữa! Đừng bắt em phải chạy mười vòng!”

“Cám ơn đã nhắc nhở tôi rằng…khoan, cái gì?”

“Vee?” Italy khựng lại, nhìn bối rối. “N-Nhưng chẳng phải anh đã nói nếu em không tuân lệnh, em sẽ phải chạy mười vòng sao?”

Germany bắt đầu rối lên, thậm chí còn hơn cả Italy. “Tôi đã nói từ khi nào…”

“À!” Italy nhanh chóng quay lại vẻ mặt vui vẻ thường ngày. “Chắc em chỉ tưởng tượng thôi! Vậy nên quên tất cả những gì em vừa nói đi. Viva!”

Tất cả mọi người đều khựng lại. Vừa rồi là gì? Viva?

“Umm…Italy-kun, ‘viva’ là gì vậy?”

Italy quay sang người bạn Châu Á, “Vee? ‘Viva’ trong tiếng Ý, nghĩa là ‘sống’. ‘Hãy hưởng thụ cuộc sống!”

“À, điều đó rất hợp với tính cách của cậu đấy, Ita!” Prussia nhận xét và xoa đầu Italy, làm rối mái tóc của cậu. “Chữ ‘ve’ từ tên đầy đủ của cậu ‘Italy Veneciano’ đã trở nên nhàm chán rồi!”

“Khoan đã, những âm thanh vô nghĩa mà cậu ta phát ra thật sự có ý nghĩa à, aru?”

“Chúng ta đang nói về âm thanh và nghĩa của từ, hay nói về tòa lâu đài bị ám vậy?” America gián đoạn cuộc nói chuyện một cách sốt ruột.

“Đừng có bất lịch sự thế, tên nhóc này,” England tặng cho America một cú đánh từ phía sau đầu.

“Sao mà chả được. Chúng ta đi được chưa?”

“Khoan, nếu chúng ta đi cả đám thế này, sẽ không còn là màn thử thách lòng can đảm nữa,” Germany chỉ ra. “Sao chúng ta không chia ra làm hai nhóm? America, cậu và những người cùng nhóm sẽ là người khám phá nơi đó trước.”

“Ồ, ý kiến hay đấy!” America suy nghĩ một chút trước khi công bố, “Okay! Chúng ta sẽ chia nhóm như trong WWII nhé?”

“Ehh? Nhưng nếu thế số người sẽ là bốn-sáu à?” Japan hỏi.

“Sáu?”

“Ý tôi là bao gồm cậu, England-san, France-san, Russia-san, China-san và Canada-san.”

“À, em ấy,” America lẩm nhẩm cứ như thể đó không phải chuyện gì to tát lắm khi quên mất chính em trai cậu, điều đó làm cho Canada bất mãn, dù chẳng ai quan tâm đến sự bất mãn đó.

“Ổn thôi. Mọi việc sẽ nhanh thôi aru,” China nhún vai. “Tôi sẽ gửi cho cậu một tin nhắn khi chúng tôi tìm thấy hay không, và các cậu sẽ đi tiếp, được chứ Japan?”

“Ehh? Đ-Được rồi,” Japan lẩm bẩm trong im lặng.

“Okay, đi nào mọi người!” America kéo England và cả Canada ở phía sau cậu trong khi những người khác đi theo.

Italy đứng phía sau tất cả những người bạn của mình khi nhóm phe Đồng Minh đi mất.

“Cẩn thận đấy,” Cậu thì thầm khi cánh cửa từ từ đóng lại.

~~*~~*~~*~~*~~*~~

Ba tiếng đã trôi qua, nhưng họ vẫn chưa nhận được tin nhắn nào. Japan cất cuốn sách đang đọc vào trong túi và thở dài. Những người còn lại đều đang đọc sách hoặc ngủ (chính xác hơn, chỉ có Italy đang làm việc thứ hai). Nhắc đến người đang ngủ, Italy tỉnh dậy và cử động một cách chậm chạp, nhấc đầu cậu ra khỏi chiếc gối thường lệ, vai của Germany.

“Vee…” Italy ngáp và dụi mắt. “Vẫn chưa có tin nhắn à, Japan?”

“Rất tiếc, nhưng vẫn chưa. Tôi tự hỏi họ đã tìm ra nơi đó chưa.”

“Chắc họ đã tìm ra rồi,” Italy cầm chiếc bánh sandwich từ đĩa mà Prussia đã lấy vào trước đó. “Có lẽ điện thoại của họ hết pin vì họ đều quên sạc vào đêm qua.”

“Không phải ai cũng như cậu đâu,” Germany phát biểu trong lúc nuốt miếng sandwich cuối cùng của anh.

Italy gặm miếng sandwich trên tay và nuốt nhẹ xuống. “Vậy bây giờ chúng ta đi đi?” cậu hỏi bằng giọng vui vẻ. Những người còn lại nhìn cậu bằng con mắt ngạc nhiên khi cậu đứng lên và chụp lấy đồ đạc của mình. “Ý tôi là, nếu chúng ta đi ngay bây giờ, chúng ta sẽ làm họ ngạc nhiên nếu họ đã tìm ra tòa lâu đài. Còn nếu chưa, chúng ta sẽ dọa họ khi họ đến. Mọi người nghĩ sao?”

Germany định nói không; vì Japan có vẻ không hề hứng thú gì với chuyện này, nên có thể anh sẽ có lí do để từ chối. Nhưng khi Italy, bằng con mắt của một chú cún con và ánh mắt như muốn gây sự của Prussia đều hướng về phía anh, Germany thở dài ngán ngẩm. “Được rồi, đi thôi.”

Italy nhảy lên trong sự vui mừng với câu trả lời đó. Tất cả đều nhanh chóng cầm đồ đạc của mình lên và hướng về phía cửa ra của tòa nhà.

Nhưng nếu họ ở lại thêm ba mươi phút nữa, thì có lẽ họ đã bị giật mình khi cánh cửa từ quầy thức ăn bị đẩy ra một cách mạnh bạo, và một Romano điên cuồng bước vào cùng với Spain.

“Chết tiệt!” Romano buông ra câu một nguyền rủa khi dùng tay đấm thẳng lên bàn.

END CHAPTER 1

CHAPTER 2

15:52

Cả thị trấn đều chìm trong sự náo nhiệt đầy sức sống khi mọi người ai cũng đi cùng gia đình hoặc bạn bè; họ đi mua sắm, đi dạo hoặc chỉ đơn thuần là thưởng thức những tia nắng ấm áp chiếu trên người họ.

Dù vậy, có hai người không hứng thú gì với những chuyện đó.

“Nhưng anh dùng chính tiền của mình mà, West! Có vấn đề gì à?” Prussia hỏi trong lúc vung vẩy thanh kiếm gỉ sắt vừa mua và nhìn người em của mình. “Tại sao cậu vẫn phàn nàn khi anh không đụng vào tiền của cậu chứ?”

“Vì, bruder,”Germany cằn nhằn trong cơn bực tức và đưa tay lên sống mũi, một động tác như để hạn chế cơn nhức đầu bắt đầu ập đến, “Một lần nữa, anh lại tốn tiền vào một thứ vô nghĩa! Và tại sao lúc nào anh cũng phải mua những thanh kiếm cũ như thế chứ? Anh đã không dùng kiếm từ lâu rồi!”

“Anh chẳng mua vì những chuyện đó! Anh mua chỉ vì sự tuyệt vời của thanh kiếm này!” Anh chàng người Phổ giơ thanh kiếm lên không trung để ánh nắng của buổi trưa chiếu thẳng vào viên ngọc được khảm trên cán kiếm. “Nhìn xem này! Hãy nhìn viên ngọc phát sáng đến thế nào! Hãy nhìn-“

“Nhìn xem nó gỉ sắt đến mức nào,” Germany nhìn bất mãn.

Prussia đột ngột rơi vào trạng thái im lặng, anh nhìn chằm chằm vào Germany trong khi cố gắng nghĩ ra một lí do nào đó để cãi lại. “Thì…uhh…đó…chỉ cộng thêm yếu tố tuyệt vời vào thôi!” anh nhanh chóng thêm vào cùng với nụ cười đầy lo lắng.

Japan và Italy chỉ đứng nhìn họ từ xa. Cậu người Ý đang ngân nga một bản nhạc vui vẻ nhưng cậu đột nhiên dừng lại, khi cậu để ý đến biểu hiện của Japan. Cậu đang chăm chú nhìn vào hai người anh em đang cãi nhau với ánh mắt xa xăm, một vẻ khó chịu được thể hiện trên khuôn mặt.

“Có chuyện gì à, Japan?” Italy hỏi một cách ngây thơ.

Japan nhìn qua Italy và lắc đầu. “À không, không có gì đâu.”

Cậu người Ý bĩu môi và cố gắng hỏi lại Japan thêm vài lần. “Thật sự không có gì đâu, Italy-kun.” Cậu cố gắng cam đoan lại một lần nữa nhưng Italy bắt đầu than thở.

“Japan có vẻ không hài lòng về gì đó, tôi muốn biết điều gì khiến cậu không hài lòng!” Italy nói và giật mạnh tay áo của Japan như một đứa trẻ lên năm đòi gây sự chú ý tới bố mẹ.

Trông mình giống thế sao? Japan thắc mắc. “Không phả-“ cậu dừng câu nói lại khi Italy tăng tần suất than vãn của mình lên. “Chỉ…Chỉ là… Tôi đang ghen tị với hai người kia.”

Italy nghiêng đầu. “Germany và Prussia?”

Japan gật đầu và nói tiếp, “Từ khoảng thời gian tôi trải qua cùng với họ, tôi đã nhận ra giữa họ có mối liên kết chặt chẽ.”

“Liên kết?”

“Họ có mối quan hệ anh em rất tốt, ngay cả khi họ tranh cãi hay gây lộn với nhau,” Japan nói cùng với một nụ cười buồn trên mặt cậu, “và nó không giống như mối liên hệ giữa tôi với anh em tôi.”

Italy nghiêng đầu qua lại khi cậu suy nghĩ gì đó và liên tục phát ra tiếng ‘ve’. Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng hỏi, “Như với ai cơ?”

“Umm…c-chỉ là với hai người mà tôi thường hay gặp vấn đề nhất…” cậu dừng lại và nghĩ về họ. Một người là Korea, một kẻ phiền phức khi cậu sống cùng cậu ta và China khi họ còn nhỏ. Cậu không thể tin được một người ồn ào và ầm ĩ đến thế lại có trể trưởng thành và không những ồn ào, ầm ĩ mà còn là kẻ ‘yêu sách’ và ‘biến thái’ thích đi sờ mó người khác. Và China, người mà cậu đã phản bội bằng cách chém ngay sau lưng chính người anh trai của mình, sau khoảng thời gian đưa cậu về, dạy và chăm sóc cậu khi tìm thấy cậu trong rừng trúc.

“Một trong số họ là China? Nhưng tôi không nghĩ cậu có mối quan hệ xấu với anh ta,” Italy nói ra tất cả những suy nghĩ của mình.

“Xin lỗi?”

“À, cuối cùng thì cậu vẫn đi, đúng không?” Italy hỏi và quay lại để nhìn đối diện với Japan. “Cậu đi vì lo lắng cho China, đúng không?”

Italy-kun đã nghe cuộc nói chuyện đó? Japan nghĩ trong khi Italy tiếp tục nói. “Giữa anh em với nhau luôn có sự bất hòa và tranh cãi, cậu biết mà? Không phải chỉ có Germany và Prussia, những quốc gia ở Bắc Âu cũng vậy thôi! Vee, và kể cả tôi và fratello!” Italy tiếp tục xoay quanh và cuối cùng dừng lại để nhìn thẳng vào Japan cùng với nụ cười rạng rỡ, “Chúng tôi luôn cãi nhau những vẫn quan tâm đến đối phương. Đó là mối quan hệ tốt giữa anh em với nhau, đúng không?” Japan gật đầu. “Cậu và China cũng từng đánh nhau, nhưng dù sao cậu vẫn quan tâm đến China! Và tôi dám chắc rằng China cũng nghĩ về em mình như vậy đó!”

“À! Hay là vậy đi?” Italy đột nhiên nắm lấy tay Japan, khiến Japan ngạc nhiên và có phần bối rối, “Sau khi đã khám phá toà lâu đài đó, hãy nói với China về điều đó! Nếu cậu nói ra, mọi thứ sẽ ổn thôi, đúng không?” Italy cười tươi.

“Ehh?” Japan khựng lại trước ý kiến của Italy. “N-Nhưng… Tôi không nghĩ China-san sẽ quan tâm đến…”

“Chắc chắn là có,” Italy nhanh chóng cắt ngang lời cậu. Trong một khoảnh khắc nhỏ, Japan đã nghĩ cậu thấy được một thứ gì đó rất đang tin cậy trong ánh mắt của Italy, trước khi điều đó nhanh chóng biến mất vào trong ánh mắt lười biếng thường ngày của cậu người Ý. “Viva!”

Japan khựng lại trước câu đệm mới của Italy trước khi Italy quay lại và chạy về phía hai người anh em đang cãi nhau và can họ lại. Japan nhìn sự cố gắng của cậu bạn người Ý và không ngừng nghĩ về những câu mà cậu đã nói. Cậu chưa từng nghĩ rằng Italy có thể nói những thứ khác ngoài pasta, siesta, các cô gái hoặc những từ không thích hợp với chủ đề đang nói.

Có lẽ Italy-kun đã bắt đầu trưởng thành hơn rồi nhỉ? Japan nghĩ thầm và thở dài, Cậu ta sẽ trở thành một quốc gia tốt, mình nghĩ vậy.

~*~*~*~*~

Ngọn núi đó thật to lớn sau thị trấn. Chỉ có con đường sỏi đá dẫn thẳng đến khu rừng chứa ngọn núi ở rìa của thị trấn. Sau khi đã quan sát kĩ hướng mặt trời lặn, họ hướng về phía đông và đi theo con đường mòn sẽ dẫn họ đến khu rừng âm u kì quái đó.

Hầu hết mọi lúc, Prussia luôn gọi tên America và những người khác để chắc chắn rằng họ đang ở quanh đây. Nhưng ngược với mong đợi của anh, không có tiếng trả lời.

“Sheesh, hi vọng là họ không đi lạc đấy chứ,” Prussia lẩm bẩm.

“Cậu có chắc là con đường này không, Japan?” Germany hỏi.

Japan gật đầu, “Có lẽ, bây giờ mặt trời đã ở phía sau chúng ta, điều đó nghĩa là chúng ta đang hướng đến phía đông.”

“Nhưng chúng ta đã đi nửa tiếng rồi. Cứ thế này thì khi đêm xuống, chúng ta sẽ lạc mất.”

“Nhưng America đã nói rằng sẽ tốn hơn ba tiếng để tìm kiếm… thật sự có tòa lâu đài nào tồn tại ở nơi thế này à?” Prussia cằn nhằn.

“Vee… đó chỉ là tin đồn thôi mà…” Italy nói nhỏ. Họ lại tiếp tục bước đi trên con đường mòn. Nhưng đột nhiên, Italy bước đi nhanh hơn để đi qua Japan. Có gì đó lọt vào tầm mắt cậu và cậu chạy vào bụi cây để bám theo thứ đó trước khi những người khác kịp phản ứng.

“Italy!” Germany hét lên và tất cả đều đi theo Italy. Con đường mòn tuy có chứa nhiều khúc cây chặn đường, nhưng họ nhanh chóng đẩy chúng qua một bên. Lần này Italy lại đưa họ vào rắo rối gì nữa đây?

Một tiếng la vang lên, họ đều nhanh chóng chạy về phía phát ra tiếng la đó. Đó có vẻ là tiếng của Italy. Lần này Italy lại đưa họ vào rắc rối chết tiệt gì nữa đây?

Họ chạy đến một khu đất trống và dừng lại khi thấy Italy đang ngồi đó, nước mắt đang chực trào ra trong đôi mắt cậu.

“Italy!” Germany hét và ngay lập tức chạy về phía cậu, nhưng Italy đã chạy về phía anh một cách nhanh chóng và gần như đẩy người bạn người Đức của mình xuống đất, nhờ vào cái ôm chặt của cậu.

“Veee! Germany!” Italy sụt sịt.

“Ita, chuyện gì vậy?” Prussia hỏi khi đã bắt kịp cậu cùng với Japan.

“Vee,” Italy thổn thức, mặc kệ Germany

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net