Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6: Trúc xanh

Đế Đô loạn như nắm tơ, Tô Châu lại yên bình đến tẻ nhạt. Trạch Tiêu Văn bất động ngồi tựa song cửa, nhìn bên ngoài trời tuyết rơi dày đặc, nghĩ thầm phương Nam còn lạnh như vậy thì phương Bắc sẽ còn lạnh đến mức nào nữa.

Chậu trúc xanh biếc trong viện đã được khiêng vào phòng ấm, không phải chịu sương tuyết lạnh giá nên vẫn xanh như ngày y mới đến. Hồ cá đã đóng băng, hoa cỏ được chuyển vào trong nhà kính, cảnh sắc rực rỡ lúc trước cũng chẳng còn gì, từ trong ra ngoài chỉ còn một màu trắng âm u đặc quánh.

Trạch Tiêu Văn không búi tóc, để mặc tóc xõa xuống bờ vai gầy của y. Y vừa ngủ trưa dậy, trong phòng hơi ngột ngạt nên y mới cửa sổ ra. Ngoài trời lại đổ tuyết, không biết đây đã là trận tuyết thứ mấy trong tháng này rồi.

"Vương phi, người tỉnh rồi ạ?" Tử Thu đẩy cửa đi vào, thấy Trạch Tiêu Văn ăn mặc mỏng manh ngồi cạnh cửa sổ thì giật mình, vội vàng đi tìm áo choàng cho y.

Trạch Tiêu Văn cất giọng khàn khàn, hỏi: "Tử Thu, ngươi có thấy miếng ngọc bội của ta đâu không?"

Tử Thu cầm một kiện áo choàng dày sụ từ trong tủ ra, vừa đi vừa nói: "Là miếng ngọc người mang từ Đế Đô theo ấy ạ? Em không thấy, lúc nào người cũng mang theo nó mà."

Trạch Tiêu Văn chống cằm, lắc đầu: "Ta không thấy nó đâu cả."

Trên vai bỗng cảm nhận được một vật hơi nằng nặng, là Tử Thu khoác áo choàng cho y. Cô nàng nói: "Vương phi, người quên quá khứ đi ạ."

Dẫu biết Tử Thu có ý tốt khuyên nhủ mình nhưng Trạch Tiêu Văn vẫn thấy khó chịu, y quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào mắt cô nàng: "Tử Thu, em nói quên là quên thế nào được?"

Tử Thu cúi xuống ngang tầm với Trạch Tiêu Văn đang ngồi, tay vén tóc y ra sau tai, thở dài nói: "Vương phi, em chưa thích ai bao giờ nhưng em biết người chúng ta thích chưa chắc sẽ là người đi với chúng ta đến cuối đời. Em biết người sống không vui vẻ gì, cũng biết người luôn ôm quá khứ để sống, nhưng những chuyện đó đều đã qua hết rồi, người không thể cứ mãi như vậy."

Trạch Tiêu Văn chớp mắt, đúng vậy, y không nên sống trong quá khứ, ôm mãi một nỗi lòng. Người chia đôi ngả ngọc cũng mất, không còn gì có thể thay Trương Lăng Hách ở bên y nữa.

Trạch Tiêu Văn gục đầu xuống, tóc tai rũ rượi: "Tử Thu...ta mệt lắm."

Tử Thu biết người mang thai tâm trạng thất thường, dịu dàng đỡ y vào trong phòng ấm áp, sau đó quay lại đóng cửa sổ tránh để gió lạnh lùa vào phòng.

"Vương phi, để em đi lấy đồ ăn cho người nhé."

Trong phút chốc cả căn phòng rộng lớn chỉ còn mình Trạch Tiêu Văn, y thẫn thờ đặt tay lên bụng dưới, nơi này đang có một sinh linh đang lớn lên từng ngày. Nghĩ đến nhóc con chính là ruột thịt duy nhất của mình, y không khỏi chờ mong ngày con chào đời, cho dù là ai cũng không được phép hại nó.

"Sau này chúng ta phải nương tựa vào nhau mà sống, con phải ngoan ngoãn nghe lời, không được nghịch ngợm, nếu không ta sẽ đánh đòn con."

Trạch Tiêu Văn nhẹ giọng nói với chính cái bụng của mình, trong mắt không giấu nổi tình yêu thương. Nếu Trương Gia Vỹ ở đây, chắc hẳn hắn sẽ nghĩ kẻ trước mặt này là Trạch Tiêu Văn giả bởi có lẽ hắn chưa từng nhìn thấy một mặt khác của y, cứng cỏi mà dịu dàng.

Trương Gia Vỹ đi Đế Đô không phải đi chơi, biết được ngọc bội Trạch Tiêu Văn luôn mang bên người là của Trương Lăng Hách cho thì có tiện tay nhét thêm vài người vào hậu cung của hắn. Miệng thì lấy cớ mở rộng hậu cung, khai chi tán diệp cho hoàng thất nhưng thực chất là muốn để Trương Lăng Hách khó chịu, hậu cung ba ngàn giai lệ lại không có người mà hắn yêu.

Trạch Hiểu Văn đã tìm được cách để sống chung với Trương Lăng Hách lẫn đám vợ bé của hắn, nàng sẽ làm một bà cả mẫu mực, mưa móc trải đều hoàng cung. Mấy hôm trước có vị Chiêu Nghi vừa mang thai, đứa trẻ này là con đầu của Hoàng Đế, Trạch Hiểu Văn thân là Hoàng Hậu đã tức tốc ban thưởng, cũng sai các Thái y thay nhau chăm sóc.

Chỉ là nghĩ đến ca ca, nàng vẫn thấy buồn.

"Hồng Nguyệt, ngươi nói xem tầm tháng mấy là ca ca ta sẽ sinh?" Trạch Hiểu Văn buồn chán xoay chén sứ, nằm bò ra bàn hỏi.

Hồng Nguyệt đã quen với Trạch Hiểu Văn tùy hứng, nhẹ giọng đáp: "Nếu không nhầm là tầm tháng 6 tháng 7 ạ."

Trạch Hiểu Văn dẩu môi, lười biếng ngồi thẳng dậy, "Lúc ấy chắc hoa sen đã nở đầy hồ rồi nhỉ?"

"Nhớ giờ này năm ngoái ta và ca ca còn đang nướng khoai lang, chớp mắt một cái đã trời nam đất bắc."

Không biết có phải do thời tiết lạnh hay không mà Trạch Hiểu Văn rất thường nhớ đến chuyện lúc trước. Trong cung yên bình không một gợn sóng, quá nhiều thời gian rảnh rỗi cũng làm những kẻ không biết thân biết phận bắt đầu ngấm ngầm bày trò.

Hai mươi sáu tháng mười một, Đỗ Chiêu Nghi sảy thai. Trương Lăng Hách nổi trận lôi đình, sai người điều tra rõ ràng. Trạch Hiểu Văn không rõ sau đó thế nào, chỉ nghe Hồng Nguyệt nói nhân chứng vật chứng đều chỉ vào Tô Quý tần, nàng ta không chối cãi được bèn đập đầu vào con kỳ lân đá trước cửa Tử Thần Điện để chứng tỏ mình bị oan. Trong mắt những người khác, hành động đó của Tô Quý tần không khác gì sợ tội tự sát, mà cha ruột của Tô Quý tần, Tô Thái úy đã quỳ trước Điện Thái Hòa suốt hai ngày đêm.

Trương Lăng Hách không chịu gặp bất kì ai, diễn xuất của hắn đã đạt đến mức hoàn hảo. Trước mặt Trương Gia Vỹ thì ngu ngơ, đối với hậu cung lại như một kẻ vô dụng chỉ biết chìm trong sắc dục. Đỗ Chiêu Nghi, Tô Quý tần đều là người của Trương Gia Vỹ, hắn chỉ dùng một ít thủ đoạn làm gia vị để hai nàng cắn xé lẫn nhau, sau đó làm ngư ông đắc lợi. Đứa trẻ vô tội kia đúng là con của hắn, nhưng nếu như người sinh ra nó đã từng có ý đồ xấu với hắn, thì dù có chết hắn cũng không để nó gọi mình một tiếng cha.

Vị công công già cầm phất trần trắng như mái đầu lão, khom lưng báo: "Bệ hạ, Giai Hy Vương Gia xin gặp ạ."

Trương Lăng Hách hít sâu một hơi, giả giọng đau thương, "Trẫm không muốn gặp ai hết, nói hoàng thúc về đi."

Công công già cúi người vâng dạ, chưa kịp để lão ra hứng gió đông đã có một bóng người đội tuyết đi vào. Trương Gia Vỹ nhìn Trương Lăng Hách buồn rầu, vừa mới lúc nãy thôi đứa cháu này của hắn đã ra một đạo thánh chỉ chém đầu toàn Tô gia, bây giờ lại tỏ vẻ thương đứa con yểu mệnh.

"Bệ hạ không muốn gặp ta ư? Nhưng ta muốn gặp bệ hạ."

Công công già nép sang một bên, lão đã hầu hạ mấy đời Hoàng đế cũng đã nhìn thấu tất thảy chuyện dơ bẩn của nơi có vỏ bọc hoa lệ này.

"Hoàng thúc tìm trẫm có việc gì sao?"

Trương Gia Vỹ rất tự nhiên mà tìm ghế ngồi xuống, một lúc sau mới nói: "Bệ hạ, Tô Quý tần chết không hết tội nhưng không thể giết hết Tô gia."

Trương Lăng Hách cười lạnh, hắn đỡ trán đáp: "Hoàng thúc, trẫm muốn hỏi người một câu."

"Bệ hạ cứ hỏi."

"Chuyện nhà của trẫm người nên để trẫm tự quyết. Nếu như có một ngày, con của hoàng thúc chưa kịp thấy ánh mặt trời đã bị kẻ có dã tâm hại chết, hoàng thúc sẽ làm gì?"

Trương Gia Vỹ sầm mặt lại, hắn nghiến răng nghiến lợi đáp: "Ta sẽ không để con ta phải chết oan uổng, giết hết những kẻ có liên quan."

Trương Lăng Hách cười, nhưng đáy mắt lạnh băng, "Trẫm cũng như vậy thôi. Hoàng thúc sắp làm cha, chắc hẳn cũng không muốn con mình gặp bất trắc, mà giờ con của trẫm đã chết rồi."

Trương Lăng Hách diễn rất thật, lúc nhắc đến Trương Gia Vỹ sắp làm cha, lòng hắn bỗng nhói lên từng cơn. Hắn chưa từng nghĩ sẽ dùng con của Trạch Tiêu Văn để làm ví dụ, càng không nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày lấy con của y ra để lay động Trương Gia Vỹ.

Trương Gia Vỹ có một bí mật, rằng hắn coi trọng máu mủ ruột thịt hơn tất thảy.

Trương Lăng Hách không chắc Trương Gia Vỹ sẽ từ bỏ, nhưng hắn dám chắc Trương Gia Vỹ sẽ cảm thấy hắn làm vậy là đúng.

Quả nhiên Trương Gia Vỹ ngoài mặt không nói gì nữa nhưng vẫn ngầm ngầm giở trò sau lưng. Hắn cho người đánh tráo mấy đứa trẻ nhà họ Tô, nhưng Trương Lăng Hách đã sớm có chuẩn bị. Trước đêm hành quyết cho người bỏ thuốc độc vào cơm tù, cho dù không chết vì chém đầu thì cũng chết vì độc phát tác.

Sau chuyện này Đỗ Tướng quân đã trở nên suy sụp, con gái ở trong cung sống dở chết dở, Trương Gia Vỹ cũng không còn trọng dụng ông như trước. Đầu tháng mười hai, Đỗ Tướng quân ngã ngựa, tuổi cao sức yếu nên qua đời. Đỗ Chiêu Nghi vừa đẻ non, cơ thể yếu ớt. Hai cha con nương tựa vào nhau mà sống, nghe tin cha tạ thế không chịu nổi cú sốc nên cũng cất bước theo. Hoàng Đế Bệ Hạ thương cảm, cho phép Đỗ Chiêu Nghi được mai táng ở phần mộ tổ tiên của Đỗ gia.

Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã có hai đại gia tộc sụp đổ, mà tất cả những chuyện này đều nằm trong tầm kiểm soát của Trương Lăng Hách đang ngồi trên ngai vàng.

Trương Gia Vỹ ngồi trên ngựa nghe thuộc hạ báo rằng hai tiểu công tử nhà họ Tô đã chết vì trúng độc, hắn không khỏi tức giận. Trương Lăng Hách đã trở mặt với hắn, vậy hắn không việc gì mà nhẫn nhịn nữa.

Chỉ là Đỗ tướng vừa qua đời, binh quyền đã nằm trong tay kẻ khác, khó mà dẫn binh san bằng Đế Đô. Thôi vậy, phương Nam là địa bàn của hắn, hắn sẽ bắt đầu từ đó mà đoạt lấy Đại Kiến từ tay thằng nhãi kia.

Trương Gia Vỹ cười mỉa mai, nghĩ đã đến lúc hắn phải về Tô Châu rồi. Trời lại đổ tuyết, hắn cưỡi ngựa hiên ngang đi trong một trời hoa trắng.

Trạch Tiêu Văn đang dùng bữa tối thì nghe người báo Trương Gia Vỹ đã về, y không bày tỏ thái độ, bất động ngồi trên ghế nhìn người đạp trên nền tuyết dày mấy tấc bước vào.

Thôi ma ma đứng bên cạnh hầu cơm, thấy vương gia nhà mình về không giấu được niềm vui mừng. Vương gia đi vắng, trong nhà vắng lặng đến lạ. Tuy rằng vương phi không phải người hà khắc nhưng y lại quá đỗi trầm tĩnh, cả tòa phủ đệ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Bà không ghét vương phi, nhưng cũng không thích y, từng nghe có người nói y chính là tình cũ của Bệ hạ. Một tay bà nuôi lớn vương gia, bà coi ngài như con đẻ, với vương phi cũng soi mói thêm mấy phần.

Thôi ma ma cúi người hành lễ, Trương Gia Vỹ thấy vậy thì phất tay kêu bà ra ngoài.

Trương Gia Vỹ ngồi xuống ghế, không đầu không đuôi nói: "Trương Lăng Hách vừa mất con."

Trong thoáng chốc Trạch Tiêu Văn bỗng cảm thấy món thịt chua ngọt không còn mùi vị gì nữa, trong cung chết một đứa trẻ cũng không có gì lạ, chỉ là tại sao Trương Gia Vỹ lại nói với y, muốn làm y không vui sao?

"Đứa trẻ đáng thương, kiếp sau đừng đầu thai vào nhà Đế vương nữa."

Trạch Tiêu Văn tỏ ra bình thường dùng hết bữa tối, kì thực y cảm thấy bụng dưới mình hơi khó chịu. Chỉ muốn đi nghỉ càng sớm càng tốt.

"Nếu không có việc gì thì ta về phòng trước, vương gia cứ ăn tiếp đi."

Trạch Tiêu Văn chống bàn đứng dậy, thấp giọng gọi Tử Thu đứng ngoài cửa. Tử Thu nghe y gọi cũng lật đật chạy vào, thấy sắc mặt chủ nhân không tốt lắm, vội vàng đỡ tay y.

Mồ hôi lạnh túa ra, y nói nhỏ với cô nàng: "Tử Thu, bụng ta đau quá."

Lời này lọt vào tai Trương Gia Vỹ, làm hắn bất giác nhớ đến câu nói của Trương Lăng Hách. Mặt hắn tối sầm lại, không nói không rằng quay người bế bổng Trạch Tiêu Văn lên, đưa y về phòng. Trước khi ngất đi, Trạch Tiêu Văn chỉ thấy một bóng áo tím thật nhanh cùng hơi lạnh từ lồng ngực của người nọ.

Đã lâu lắm rồi Trương Gia Vỹ mới có thể cảm nhận lo được lo mất, cuộc đời hắn hơn ba mươi năm nay đã quen sống trong âm mưu tính toán. Mẫu phi thất sủng, bị giam lỏng đến mức phát điên rồi đến năm hắn lên mười bà rời bỏ thế gian này. Từ nhỏ tới lớn chưa từng có được sự yêu thích của Tiên đế, năm mười ba tuổi Trương Gia Vỹ khoác áo giáp, cầm thương ra chiến trường. Một binh sĩ nhỏ không màng thân phận Hoàng tử tôn quý, chặt đầu tướng giặc, cướp lại thành trì. Liều mạng chẳng tiếc thân cuối cùng chỉ đổi lại một đạo thánh chỉ trấn thủ biên quan đến năm ba mươi tuổi, không có lệnh vua không được về kinh.

Người ta ba mươi tuổi đã có vợ con, Trương Gia Vỹ hắn đây cũng ba mươi tuổi nhưng không ai thật lòng chịu ở bên hắn.

Tiên đế dốc lòng ngăn cản Trương Gia Vỹ về triều, ai ai cũng biết lão coi trọng đứa cháu trai Trương Lăng Hách của mình, nhưng không ngờ lại đến mức đề phòng Trương Gia Vỹ mọi đường, lo lắng sẽ có một ngày hắn quay về đoạt quyền.

Trương Gia Vỹ nhớ lại buổi tối mưa gió năm nọ, khi ấy hắn mới chín tuổi. Gió thổi mạnh làm cây hoa hải đường mà mẫu phi chăm bẵm bật gốc, trong bóng đêm hắn nghe loáng thoáng tiếng khóc nỉ non của phụ nữ sau tàng cây. Nghĩ rằng chắc là thị vệ và cung nữ nào đó không biết điều lén lút tư thông, hắn chỉ đưa tay gạt đống dây hoa ra.

Lúc ấy Trương Gia Vỹ chỉ ước rằng hắn không nghe thấy tiếng khóc. Hoàng tẩu của hắn, Thái tử phi đang bị cha ruột hắn đè dưới thân, quần áo chỗ rách chỗ lành. Nhóc con mới chín tuổi đứng như trời trồng, lão hoàng đế thấy con trai đã chứng kiến việc làm trái luân thường đạo lý của mình, nổi giận cầm cục đá bên cạnh ném vào trán con ruột.

Trương Gia Vỹ ngất tại chỗ, khi tỉnh dậy đã nghe tin bị tách khỏi mẹ. Không những thế, mẹ hắn cũng bị giam lỏng không còn được gặp con trai. Mười tháng sau, Thái tử phi thuận lợi sinh ra một đứa bé, cũng chính là Trương Lăng Hách sau này.

Càng lớn Trương Lăng Hách càng giống Trương Gia Vỹ, tiên sinh ở học viện có nói đùa cả hai giống nhau như hai giọt nước. Không cẩn thận lọt đến tai Hoàng đế, vậy là bị chém đầu, ba họ bị đi đày.

Đến khi Tiên hoàng qua đời, một hai đòi Thái tử phi tuẫn táng. Thái tử nhu nhược không thể làm gì, cuối cùng cả hai cùng đập đầu tự sát trước hoàng lăng, bỏ lại Trương Lăng Hách mới mười tuổi.

Trương Gia Vỹ không mong con hắn sẽ xảy ra chuyện, như vậy Trương Lăng Hách sẽ rất đắc ý. Khó khăn lắm mới có người lọt vào mắt xanh của hắn, kết quả lại là người thương của cháu trai. Hắn chỉ vừa thấy Trạch Tiêu Văn đã nhận ra y chính là thằng bé năm xưa hắn cứu từ tay của sơn tặc, nhóc con khi ấy mới cao đến eo người, giờ đây đã trưởng thành, mà hình như cũng chẳng còn nhớ hắn nữa.

"Vương gia, lão phu muốn hỏi tối nay vương phi đã ăn gì."

Trương Gia Vỹ dựa cột nhà, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời thầy thuốc: "Canh cá, thịt chua ngọt, khoai tây."

"Có thể để lão xem qua không ạ?"

Trương Gia Vỹ khẽ gật đầu, nhắm mắt lại.

Một đêm gà bay chó sủa cuối cùng cũng qua, Trạch Tiêu Văn vì ăn phải khoai tây mọc mầm mà suýt nữa trụy thai, y cũng hôn mê chưa tỉnh. Trương Gia Vỹ bôn ba nhiều ngày, về đến nhà cũng lo lắng cả đêm, hai quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm.

Đến giữa trưa ngày hôm sau, Trạch Tiêu Văn mới tỉnh. Y mở đôi mắt nhập nhèm cố thích nghi với ánh sáng chói mắt, trong phòng không có ai, y vịn thành giường ngồi dậy, đến bên bàn gỗ rót cho mình một chén nước.

Đặt tay lên bụng, vẫn may có thể cảm nhận được độ cung nhẹ nơi bụng dưới. Trạch Tiêu Văn cứ ngỡ rằng y đã thật sự mất con.

Tử Thu đẩy cửa bước vào, thấy Trạch Tiêu Văn đã tỉnh không giấu được vẻ mừng rỡ, "Vương phi, cuối cùng người đã tỉnh rồi."

Trạch Tiêu Văn cười yếu ớt, đáp: "Ừm."

"Sau này em sẽ giám sát nhà bếp thật chặt, sẽ không để bọn họ có cơ hội hại người nữa."

Trạch Tiêu Văn vuốt tóc mai cô nàng, không đáp.

"Vương phi, em kể người nghe cái này. Bên nhà bếp có một người đàn bà chạy việc, thị có đứa con gái nom cũng được lắm. Trước đây con nhóc kia từng lượn lờ trước mặt vương gia mấy lần nhưng đều bị vương gia bỏ lơ, nó cũng từng ra oai với em, khi ấy người chưa về đây nên người không biết."

Trạch Tiêu Văn chống má chăm chú nghe Tử Thu nói, nghe đến đây không nhịn được nhướng mày, "Ồ? Vậy Tử Thu muốn ta đi báo thù giúp em sao?"

Tử Thu vội vàng xua tay, "Không ạ không ạ. Nhưng hai mẹ con nhà đó gan to bằng trời, dám cắt bạc mua khoai tây mọc mầm về nấu cho người ăn."

Trạch Tiêu Văn trầm mặt, y vẫn luôn biết người làm trong phủ không thích mình nhưng không ngờ còn giở trò với một đứa trẻ chưa ra đời. Y không thích tạo dựng thị phi, nhưng những chuyện này lại cứ tìm đến y, làm y không quản không được.

"Tử Thu, con gái của người đàn bà kia vẫn còn ở trong phủ chứ?"

Tử Thu nghe vậy thì ngước đầu lên, đáp lại rõ ràng: "Mẹ thì bị đánh chết, con gái thì bị đuổi ra khỏi phủ rồi ạ."

Trạch Tiêu Văn gõ ngón trỏ lên mặt bàn, "Đi tìm con nha đầu đó về, nhớ kĩ phải nói là ý của vương gia."

Tử Thu tuy cảm thấy khó hiểu song vẫn gật đầu nghe theo.

Tử Thu cũng không ngốc, cô nàng cầm tiền Trạch Tiêu Văn đưa đến tìm vài tên người làm trong phủ, thuê bọn họ đi tìm con nhóc không biết trời cao đất dày kia.

Trạch Tiêu Văn chờ đế chiều tối mới thấy Tử Thu quay về, theo sau cô nàng là một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi, tuy mặt mũi lấm lem bẩn thỉu nhưng vẫn không giấu nổi nét đẹp duyên dáng của người con gái đang độ xuân thì.

"Vương phi vạn phúc."

Cô gái kia nhìn thấy Trạch Tiêu Văn lập tức hành lễ, Trạch Tiêu Văn câu khóe miệng. Này nào phải đang hành lễ với y, mà là đang khiêu khích. Thử nhìn xem, cô ta không cúi đầu, chân cũng chỉ hơi chùng xuống, chẳng giống đang gặp bề trên chút xíu nào.

Trạch Tiêu Văn giả vờ tỏ vẻ mình không biết cô ta là ai, hỏi: "Xin hỏi cô là?"

Tử Thu rất biết hợp tác, chưa kịp để cô gái kia trả lời đã giành nói trước: "Là quý nhân mới của vương gia ạ."

Trạch Tiêu Văn mỉm cười nhẹ, "Ồ?"

"Nếu đã là quý nhân của vương gia thì xin mời ngồi. Tử Thu, em đi pha một bình trà ngon mang ra đây."

Tử Thu ngoan ngoãn lui xuống, Trạch Tiêu Văn nhìn cô gái kia đang khấp khởi mừng thầm mà lòng chợt lạnh, y không tin hai mẹ con nhà này không theo lời kẻ khác.

Sắc mặt Trạch Tiêu Văn còn hơi tái nhợt nhưng vì dạo gần đây mang thai nên thân hình tròn lên không ít, y thong thả khép vạt áo choàng, bày ra bộ mặt ngây thơ vô tội. Trước đây những kẻ này thầm coi thường y, y không chấp, nhưng đã đụng đến đứa bé vô tội còn đang nằm trong bụng thì y nhất định phải làm đến cùng.

Tử Thu mang một bình trà nóng bước vào, cô nàng cũng rất biết diễn, diễn hoàn hảo đến mức cô gái kia tưởng rằng nàng ta thật sự là quý nhân của Trương Gia Vỹ.

"Mời Thẩm cô nương dùng trà." Tử Thu nhẹ nàng rót một chén trà đặt trước mặt Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều làm bộ cả kinh, giật thót mình đứng dậy, ái ngại nhìn Trạch Tiêu Văn.

Trạch Tiêu Văn chỉ mỉm cười nhẹ, đưa tay ra hiệu đừng khách sáo.

"Vương phi còn ở đây, Tử Thu làm vậy là không đúng quy tắc." miệng thì chối nhưng tay chân rất thành thục, phong thái trách cứ Tử Thu không khác chủ nhân là bao.

Trạch Tiêu Văn chống đầu, đáp: "Cô nương đừng ngại."

Nói rồi y cho gọi một đoàn người đi vào, trên tay mỗi người đều cầm một cái khay. Thẩm Kiều nhìn đống đồ trước mặt mà lóa hết cả mắt, vàng bạc châu báu, quần là áo lượt không thiếu một thứ gì. Trước đây Thôi ma ma nói với ả, sau này sẽ dâng ả cho vương gia làm thiếp, những tưởng ý nghĩ này sẽ bị đè bẹp sau sự việc kia nhưng hôm nay đích thân vương gia cho người đón ả về phủ, xem ra Thôi ma ma nói được làm được.

"Cô nương, vương phi đã sắp xếp Ngô Lan Các cho cô nương nghỉ ngơi." người nói là một quản sự trẻ tuổi, nét mặt phúc hậu được Trạch Tiêu Văn tìm thấy lúc y ra ngoài đi dạo, cảm thấy có thể dùng nên chuộc về.

Thẩm Kiều nghe xong thì hai gò má ửng hồng, vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Trạch Tiêu Văn giữ phép tắc đúng mực, lấy cớ mệt đuổi người đi.

Tử Thu thấy Trạch Tiêu Văn lại đổ mồ hôi lạnh, lo lắng rót cho y một chén trà. Trạch Tiêu Văn đỡ trán, dặn dò Tử Thu đừng làm gì quá đáng, chủ mưu vẫn chưa lộ diện, tạm thời không nên đánh rắn động cỏ.

Tử Thu phụng phịu: "Nhưng mà em ghét cái bộ dạng giả tạo đó của ả ta lắm."

Trạch Tiêu Văn khẽ cốc một cái vào đầu cô nàng, "Sau này sẽ để em xử Thẩm Kiều tùy thích."

"Vâng ạ. Vương phi đói chưa? Để em đi lấy đồ ăn cho người nhé."

Trạch Tiêu Văn vẫn còn ám ảnh chuyện hôm trước, gạt tay: "Thôi, em theo ta đến nhà bếp đi."

Hai người cùng nhau đến nhà bếp, ban đầu Tử Thu tưởng Trạch Tiêu Văn muốn đến kiểm tra, cho đến khi thấy y xắn tay áo rửa rau mới vỡ lẽ, hóa gia y định tự mình ngự giá thân chinh.

Người làm trong bếp thấy vương phi đến thì giật cả mình, can ngăn không nổi đành đứng một bên trợ giúp.

Tần Du đi lấy cơm tối cho Trương Gia Vỹ, vốn định đi tìm Tử Thu nhưng lại không thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net