13. lời nguyền môi trường mới được hóa giải sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13. lời nguyền môi trường mới được hóa giải sao?

Sau khi được mẹ tôi đồng ý, tôi chính thức tham gia vào câu lạc bộ bóng rổ. Chiều thứ tư, chúng tôi tụ tập ở sân bóng rổ ở trường để ra mắt các thành viên trong đội. Trước giờ không để ý, hóa ra gần như toàn bộ con trai lớp tôi đều tham gia chơi bóng rổ. Nói toàn bộ thì hơi nhiều, vì lớp tôi là lớp chuyên về tiếng Tây Ban Nha nên con trai hơi ít, còn chưa được mười đứa trong lớp.  Chúng nó thấy tôi tham gia đứa nào đứa nẫy mắt trố ra, không nghĩ một đứa hiền lành như tôi lại có khả năng chơi thể thao.

Hôm nay cũng khá đông thành viên mới, đa số là các em lớp dưới, nhưng chúng nó thấy tôi bé tẹo nên cứ tưởng tôi cùng tuổi, cứ xưng cậu tớ vui vẻ.

Một cô bé khá cao to ngồi cạnh tôi bắt chuyện:

-          “ chào cậu, cậu cũng buổi đầu à?”

Tôi quay sang cười và gật đầu.

Cô bé thấy vậy hỏi tiếp:

-          “ cậu trắng thế, da cũng đẹp nữa, chẳng thấy bị mụn, chắc chẳng ra nắng bao giờ, chơi bóng rổ mặc quần áo rộng, phơi nắng nhiều đấy, có sợ đen không?”

Thú thật là trước giờ tôi ăn mặc kín bưng, hồi trước đi xe đạp đi học hay đi xe bus tôi đều che đậy cẩn thận, cũng chẳng đi chơi bời đâu cả. Thêm nữa, bây giờ ô tô nhà đưa đón nên tôi mưa chẳng đến mặt, nắng chẳng đến đầu. Tôi trắng nhất trong đám thành viên mới nên ai cũng để ý.

Sauk hi được chị đội trưởng điểm danh và giới thiệu, mấy đứa trước gọi tôi là cậu vội sửa sang gọi tôi là chị. Tôi cũng chỉ cười nói:

-          “ gọi cậu cho trẻ cũng được không sao.”

Sau một khoảng thời gian luyện tập, chúng tôi đã trở nên thân thiết một câu lạc bộ 50 người cả nam cả nữ. trong đội ai cũng yêu thương tôi vì tôi bé bé dễ thương, ở lớp tôi chơi với nhiều bạn mới hơn, bọn con trai trong lớp cũng thân với tôi  hơn. Điều này khiến tôi có cảm giác hòa đồng với lớp hơn chứ không lonely như ngày xưa nữa. Đội tôi đặt cho tôi một cái nickname là Hạt Tiêu. Tôi cũng rất thích cái nickname này nên từ đó cả ở trong lớp mọi người cũng gọi tôi như vậy.

Việc bắt đầu luyện tập thể thao, rèn luyện thể lực làm tôi bị căng cơ khó đi, mỏi nhức chân tay. Vì từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hoạt động như vậy. Dáng đi của tôi như con rô bốt vậy. Đến lớp học, lũ bạn thấy tôi ngồi xuống nhăn nhó, đứng lên nhăn nhó, liền hỏi:

-          “ mày bị sao vậy Erin?”

Tôi vẫn cái mặt nhăn nhó kể hết mọi chuyện. Thấy tôi đau đớn Mei và Lilo ngồi bóp tay cho tôi, hai đứa vừa bóp vừa cằn nhằn:

-          “ bọn tao đã bảo mày rồi, mày yếu thế này chơi cái môn ý làm sao được. Cố làm gì bây giờ thành lợn què nè. Bỏ đi, ở trên lớp cho khỏe”.

Tôi biết bọn nó lo cho tôi nhưng thật sự là tôi muốn giỏi một môn thể thao nào đấy, mai sau cũng có thể tự hào mà thể hiện mình là con người năng động, tôi không muốn co do, hiền lành nữa.

Cô nàng Pepper ngồi đàng sau tôi tuy hơi đanh đá một chút nhưng chơi thân thấy cũng được. Nhưng mà cái tính không sửa được, luôn ăn nói độc địa, lại còn không ưa bọn con trai lớp tôi nữa. Pepper luôn nói chúng nó bựa này nọ. Thật ra lúc đầu tôi không quan tâm lắm, nhưng khi tham gia câu lạc bộ bóng rổ , tiếp xúc với chúng nó nhiều hơn, thấy thật ra cũng không phải. Tại trên lớp vì ít con trai nên chúng nó cũng hay chơi với bọn con gái khác lớp tôi nên thỉnh thoảng làm trò giả bộ bị gay cho vui chứ thật gia cũng trâu chó lắm. Khi đã vào trận đấu, đứa nào cũng hừng hực máu lửa, kết hợp đồng đội tốt và chơi  rất giỏi. Tôi luôn tự hỏi mình bao giờ mới được như mấy đứa đấy.

Pepper luôn khó chịu khi tôi vui vẻ từ sân bóng lên lớp với bọn con trai. Cậu ấy bảo tôi:

-          “ tao nghĩ mày nên tránh xa bọn con trai một chút, thấy mày không thích hợp chơi với bọn chúng đâu.”

Tôi cười xòa nói:

-          “ thật ra cũng chẳng thân lắm đâu, vì cùng lớp thấy vào giờ học thì cùng đi một hướng thôi”.

Cô bạn Pepper cũng gật đầu một cái. Tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều liền tập trung vào bài giảng.

Buổi tối về nhà tôi vẫn check facebook, nói chuyện với chị tôi như thường. Tôi vẫn có thói quen lướt qua facebook một chút, post status của mình lên mỗi ngày. Một phần là để cho Eric thấy, nhưng tôi cũng chẳng biết cậu ta có quan tâm không, một phần cũng là vì tôi bây giờ quen khá nhiều bạn bè rồi nên thỉnh thoảng vào chém gió cho đông vui.

Tôi định tắt máy thì có một yêu cầu kết bạn gửi đến nhưng tôi chẳng biết ai, vào trang cá nhân cũng không có ảnh nên tôi mặc kệ. Vì tôi sẽ không bao giờ add người mà tôi không quen.Từ trước cũng khá nhiều người không quen gửi lời kết bạn cho tôi nhưng tôi không đồng ý, vì tôi không muốn nói chuyện với người lạ hay muốn cho người lạ biết tôi làm gì. Vì vậy cái facebook này cũng như thường lệ, tôi bỏ xó đấy, không quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net