hhshs

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 118: Tác Thành (2)

Nửa tháng sau.

Hoàng đế Đông Ly ban chỉ, chiếu cáo thiên hạ, Vương phi của Nhị điện hạ Diệp Vân Sơ và con của Thừa tướng Đông Phương Ngưng tư thông có quan hệ bất chính tằng tịu với nhau, bôi nhọ Hoàng thất, tội đáng chết vạn lần, ban thưởng một ly rượu ngự để răn đe. Người trong Đông Phương gia vất vả, có công lao lớn có có thể miễn tội, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, khiển trách, phạt Đông Phương Thừa tướng mười năm bổng lộc. Con trai của Đông Phương Thừa tướng là Đông Phương Ngưng trọn đời không được vào triều làm quan.

Ba ngày sau, đèn lồng đỏ treo cao bên ngoài một tòa nhà lớn ở ngoại ô Hoàng thành Đông Ly, không khí náo nhiệt, hai con người sắp kết liền cành.

Khi Diệp Vân Sơ tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn nhà cũ. Nàng chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện như vừa bừng tỉnh giấc mộng, chỉ là mộng đẹp xa vời của nàng. Nàng không dám tin, bản thân mình chẳng những tìm được đường sống trong chỗ chết mà còn có thể ở bên cạnh Đông Phương Ngưng.

Sau đó, nàng mới biết từ miệng Đông Phương Ngưng, là Hoàng thượng cứu nàng, cũng chiếu cáo thiên hạ, lúc trước Diệp Vân Sơ đã chết, giờ người sống sót không phải Diệp Vân Sơ, mà là Diệp Vân Vãn.

Một ly rượu độc giả lại có thể cứu tính mạng của nàng và Đông Phương Ngưng, lại có thể cho nàng nắm giữ hạnh phúc. Chỉ là hạnh phúc tới quá nhanh khiến cho nàng không dám tin tất cả đều là sự thật.

Nếu nói trên đời chỉ một người có thể để Diệp Vân Sơ cảm kích, vậy người này chính là Hoàng đế Đông Ly, lúc này đây, nàng đã trfanf đầy cảm kích với vị Hoàng thượng ôn hòa này. Nàng cảm kích vì ông đã tác thành, cảm kích vì ông đã đem trả hạnh phúc cho nàng….

Lần thứ hai Diệp Vân Sơ mặc hỷ phục, lần thứ hai nghênh đón tân lang, lần thứ hai ngôi trên giường hỷ. Nhưng tâm trạng của nàng lại vui sướng, kích động giống như nữ nhân lần đầu xuất giá, giống như có vô số con chim nhỏ đang nhảy nhót trong lòng, thế nào cũng không dừng được, khiến nàng phập phồng không thôi. Cho dù hiện tại chỉ có mình nàng ngồi trong tân phòng, nàng cũng không nhịn được cười, nụ cười tươi như vậy, lần đầu tiên chân thật, tinh khiết đến thế.

Chờ đợi lâu như vậy, rốt cuộc ông trời cũng đã mở ắt, cuối cùng nàng và Đông Phương Ngưng đã không phải đợi chờ nhau nữa, có thể kết làm cây liền cành, nàng chỉ cảm thấy giờ mình như đang nằm mơ, mộng đẹp không có thật.

Nghĩ đến việc mình sắp trở thành thê tử của Đông Phương Ngưng, nàng bất giác cong khóe miệng lên, tính nàng thật trẻ con, nàng véo mạnh đùi mình, đau, rất đau, lòng của nàng ngọt ngào như vậy, sự ngọt ngào xuất phát từ trong tim. Đây không phải là mơ, là thật, cuối cùng thì nàng cũng đợi được ngày này.

Diệp Vân Sơ cười khẽ, cười bản thân mình ngốc, cười mình tính thật trẻ con. Trên đùi rõ ràng đau như vậy, nàng lại vẫn cảm thấy mình vẫn đang ở trong giấc mộng chưa thể tỉnh dậy nổi.

Nàng chậm rãi đứng dậy, hơi xốc khăn voan lên nhìn ra bên ngoài. Trong căn phòng nhỏ chỉ có mấy đồ dùng đơn giản, nến đỏ đặt giữa bàn, chiếu rọi bầu không khí vui mừng màu đỏ tươi. Màu đỏ ấy chói mắt, chỉ cảm thấy mắt chói đến phát đau. Nàng từ từ đi tới, đến gần cây nến đỏ, nhìn cẩn thận, ánh lửa vừa hư ảo lại vừa chân thật.

Ánh nến đỏ lòe lòe giống như mây bay, cũng có thể mang lại sự ấm áp, hơi ấm cũng chân thật đến vậy.

Nghe thấy từ bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc, Diệp Vân Sơ không kìm được mà đi ra phía cửa sổ, nàng không kìm được nhìn tân lang của nàng, tân lang mà nàng đã chờ đợi laai như vậy.

Nàng đẩy cửa sổ ra, nhìn vào trong đình.

Nhà cửa tinh xảo, đình ở giữa, bốn phía là các phòng, cũng không lớn lắm. Hỷ tiệc diễn ra trong đình, dưới ánh trăng tròn vành vạnh. Mọi người vừa mới chuyển đến đây chưa đầy một tháng, người quen biết cũng không nhiều lắm, người được mời dĩ nhiên cũng không nhiều, trừ người ở quê nhà ra cũng chỉ có vài người biết chuyện.

Dù vậy bầu không khí náo nhiệt cũng không hề bị tiêu tán, cảm giác vui mừng vẫn không giảm, từ xa xa cũng có thể trông thấy rõ tân lang mặc bộ y phục màu đỏ chói mắt không thể trốn thoát mọi người phải mời rượu ăn mừng, dừng ở bàn nào liền bị bắt ở bàn đó uống rượu.

-Hôm nay là ngày hỷ, nhất định phải uống thật say!

Hạ Vệ Thần giữ chặt lấy Đông Phương Ngưng, nói, nhìn vẻ mặt vui mừng của Đông Phương Ngưng, Hạ Vệ Thần đang cười, có điều nụ cười ấy lại chua xót đến vậy.

Chuyện ngày đó đã trôi qua hơn nửa tháng, tất cả đã trở thành sự thật, hắn cũng buông tay. Có điều hắn vẫn nhớ rõ, lúc trước khi Đông Phương Ngưng quỳ trên mặt đất cầu xin hắn tác thành thì lòng hắn bỗng cảm thấy như bị nhéo lại, cực kỳ đau khổ.

Hắn vốn không nên đáp ứng yêu cầu vừa hoang đường lại phải vừa chịu nhục kia của Đông Phương Ngưng. Mà Đông Phương Ngưng lại là huynh đệ lớn lên từ nhỏ với hắn, tình cảm vô cùng tốt, vì một nữ nhân mà mất đi người huynh đệ tốt này thật sự không đáng, nếu đổi lại là Tuyết nhi, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng, nhưng Diệp Vân Sơ không phải Tuyết nhi mà hắn yêu nhất nên hắn có thể hoàn toàn đổi lấy nàng để lấy được tình huynh đệ.

Nghĩ đến đây, Hạ Vệ Thần không khỏi nhíu mày, vì việc thành thân của Đông Phương Ngưng, hôm qua hắn đã tới đây, khi hắn thấy Đông Phương Ngưng và Diệp Vân Sơ mười ngón giao nhau, nhìn nhau cười, trong lòng hắn bỗng cảm thấy khó hiểu, giống như ngực bị thứ gì nghẹn lại, cảm giác như vậy khiến hắn vô cùng khó chịu.

Kỳ thật, hận thù của hắn đối với Diệp Vân Sơ từ lúc nàng rời đi đã biến mất hầu như không còn sót lại chút gì. Nàng gây khó dễ cho Tuyết nhi, hắn đã trừng phạt nàng, hắn cho nàng hưu thư, hai người họ đã không còn liên quan, không còn nợ nần gì nhau nữa. Nhưng dù biết rõ như thế, khi hắn nhìn thấy nàng thì trong lòng vẫn cảm thấy tư vị khó hiểu.

Như hiện giờ, hắn uống chén rượu lạt may mắn này chỉ cảm thấy nó chẳng có mùi vị gì cả, thậm chí còn cảm thấy hơi chua xót.

Tửu lượng của Đông Phương Ngưng vốn không tốt, mới uống có mấy chén mà đã ngà ngà say, đối mặt với Hạ Vệ Thần đang mời rượu, chàng phải từ chối:

-Không được, điện hạ tha cho ta đi, nàng còn đang chờ ta….

Hạ Vệ Thần cảm thấy thất lễ, nói:

-Cũng không phải không cho ngươi động phòng, ngươi vội vàng như vậy làm gì? Chẳng lẽ còn sợ tân nương bay mất sao?

Đông Phương Ngưng giờ này đã chuếnh choáng, chàng không nhìn ra tức giận trong mắt Hạ Vệ Thần, cười nói:

-Nàng

là người bạn cả đời với ta, đây là lần duy nhất ta với nàng động phòng, tất nhiên ta sẽ đối xử với nàng thật tốt….

Dứt lời, chàng không nhịn được nữa mà bắt đầu nôn mửa.

Thấy chàng đứng không vững, Hạ Vệ Thần theo bản năng muốn dìu chàng, hắn đi chậm từng bước, Đông Phương Ngưng đã loạng choạng dựa vịn vào bàn, hắn chỉ kịp xé được túi hương bên hông chàng.

Một làn hương quen thuộc len lỏi vào trong mũi, túi hương màu phấn nhạt làm bằng gấm trong bóng đêm có vẻ vô cùng rõ ràng, Hạ Vệ Thần không khỏi liếc nhìn nhiều hơn một cái. Tơ lụa màu trắng, đóa sen tuyết tinh xảo. Lòng Hạ Vệ Thần bỗng dựng đứng, hắn cầm túi hương nhìn kỹ nửa ngày, lại phát hiện túi hương này giống túi hương của Tuyết nhi như đúc, là do cùng một người làm ra!

Đông Phương Ngưng sao lại có túi hương của Tuyết nhi? Lòng Hạ Vệ Thần trĩu xuống, cái say bỗng biến mất hoàn toàn, hắn giơ túi hương lên trước mặt Đông Phương Ngưng, trầm giọng hỏi:

-Sao ngươi lại có túi hương của Tuyết nhi?

Đông Phương Ngưng nghiêng ngả lảo đảo, tình cảm nhìn túi hương trong tay hắn, nói:

-Cái gì mà túi hương của Tuyết nhi!? Đây là vật đính ước của ta với Sơ nhi, là vật duy nhất mà ba năm trước Sơ nhi đã tặng cho ta, Sơ nhi nói, túi hương này của nàng vốn có một đôi, nàng giữ một, một cái đưa cho ta, đều là do nàng tự tay thêu, đại diện cho ta với nàng.

Hạ Vệ Thần nghe vậy chỉ cảm thấy trong đầu nổ “đoàng” một tiếng, hắn quá sợ hãi, hỏi:

-Ngươi, ngươi nói cái gì? Đây là túi hương của nàng?

Đông Phương Ngưng mỉm cười, tự hào nói:

-Dĩ nhiên rồi, ngươi xem xem….

Chàng bỗng nhiên chỉ vào đóa sen tuyết nhỏ xinh trên túi hương, tiếp tục nói:

-Cái này có thể chứng minh, lúc trước khi ta và Sơ nhi mới quen nhau, ta từng ngắt lấy một đóa sen tuyết tặng nàng, nàng nói, đó là thứ quý giá nhất mà nàng từng được tăng, nàng còn nói, hoa sen tuyết là loài hoa dễ héo tàn, nàng muốn lấy thứ mà ta đã tặng nàng thêu lên trên túi hương, vậy lúc nào nàng cũng có thể mang theo, có thể nhìn thấy, giống như ta đang ở bên cạnh nàng….

Lời nói của Đông Phương Ngưng giống như một cú sét đánh mạnh lên đầu Hạ Vệ Thần, hắn chỉ cảm thấy đầu mình rung chuyển dữ dội, đau đớn không cách nào hình dung tràn ngập sâu trong tim hắn, lan sang cả tứ chi khắp người, đau tới mức không thở nổi.

Là nàng, đó là nàng! Người lúc trước ở sau núi chùa An Quốc dĩ nhiên là nàng!

Chương 119: Hối Hận (1)

Lời nói giống như sấm sét đánh mạnh vào đỉnh đầu, khiến tinh thần Hạ Vệ Thần như tan rã, trong lúc nhất thời, người hắn cứng đờ, ngơ ngác đứng tại chỗ, cả người giống như đã hóa đá.

- Nàng còn nói, hoa sen tuyết là loài hoa dễ héo tàn, nàng muốn lấy thứ mà ta đã tặng nàng thêu lên trên túi hương, vậy lúc nào nàng cũng có thể mang theo, có thể nhìn thấy, giống như ta đang ở bên cạnh nàng...

Trong đầu lại vọng lên tiếng nói của Đông Phương Ngưng một lần nữa, chuyện cũ lần lượt hiện rõ trong đầu hắn, hắn không cách nào hình dung sự sợ hãi trong tim mình lúc này, cũng không thể chịu đựng đau đớn như vậy.

Hóa ra người hắn vẫn luôn nhớ thương là người ngay bên cạnh hắn, hắn chán ghét nữ tử kia, nhưng hóa ra đó lại là người mà hắn yêu nhất! Vương phi của hắn, Vương phi trong đêm tân hôn suýt chút nữa được hắn ban cho cái chết, là người hắn gây khó dễ, bới móc khắp nơi, Vương phi hắn hận thấu xương thấu tủy, Vương Phi hắn khinh bỉ như cặn bã.

Là nàng, người ở sau núi chùa An Quốc là nàng, người bị hắn hung hãn chiếm đoạt trong sạch dĩ nhiên là nàng, người hắn ngày đêm mơ tưởng, chính là nàng!

Khó trách hắn cảm thấy đôi mắt nàng khiến hắn động lòng hơn so với Tuyết nhi, khó trách hắn lại để ý nhất cử nhất động của nàng, thậm chí thời gian qua người hắn yêu là nàng, cũng chỉ có nàng.

Cảm giác đau đớn chậm rãi khuếch tán trong ngực Hạ Vệ Thần, đau đớn tê tâm liệt phế trong nháy mắt truyền tứ chi toàn thân, như tra tấn đang ăn mòn lý trí của hắn...

Hắn phải gì bây giờ? Hắn đáng chết, thật sự đáng chết...

"Chúc mừng điện hạ, Vương phi đã có mang gần bốn tháng..."

Giọng nói của Thái y lại vang vọng quanh quẩn trong đầu hắn không dứt.

Mang thai gần bốn tháng! Rõ ràng đúng là ngày hắn cướp đi sự trong sạch của nàng ở sau núi chùa An Quốc, đứa trẻ đó chính xác là của hắn, là cốt nhục của hắn! Hắn đã làm gì? Trong lúc hỏa hoạn, thiếu chút nữa hắn tự tay giết nàng, thiếu chút nữa hại chết nàng và đứa con của hai người!

Hắn ép nàng tới đường cùng, lại tự tay mình đẩy nàng vào vòng tay của kẻ khác!

Tim, đau đớn muốn ói máu, Hạ Vệ Thần nhìn chằm chằm Đông Phương Ngưng đang mặc hỷ phục kia, màu áo đỏ đúng là chói mắt, chói mắt giống như máu tươi nhuộm đẫm hai mắt hắn, như có thứ gì đâm vào hai mắt hắn đến phát đau.

Hắn tự tay mình đẩy nữ nhân mình thương yêu nhất vào vòng tay kẻ khác, đây vào vòng tay của Đông Phương Ngưng!

Đau đớn và hối hận khó có thể chịu đựng, trong lòng như có sóng biển dữ dội, Hạ Vệ Thần chỉ cảm thấy trong nháy mắt đất trời dường như sụp đổ, tất cả lý trí của hắn đều tan tành, cảm giác chua xót từ trước tới nay chưa từng có trong nháy mắt đánh ngã hắn, khổ sở, đau đớn hắn phải chịu khó có cách nào hình dung được.

Hắn sai rồi, hắn hối hận rồi! Đều là lỗi của hắn, quả thật hắn đúng như lời nàng nói, mắt hắn bị mù, tim hắn cũngmù nốt! Là tự tay hắn chặt đứt dây tơ hồng giữa mình và nàng, là hắn tự tay vứt bỏ nàng, là hắn cay nghiệt lạnh lùng chặt đứt duyên phận giữa hai người họ...

Lúc này đây Hạ Vệ Thần chỉ cảm thấy lòng mình toàn là máu, hối hận đều hóa thành huyết lệ, nhiễm đỏ mắt hắn, càng nhiễm đỏ tim hắn...

- Hay lắm, hay lắm...

Hắn nở nụ cười không tiếng động, nụ cười đau xót đến vậy, khiến người ta tê tâm đến thế.

Thật là tốt, thật là hay! Là lỗi của hắn, do hắn đã làm chuyện sai, nên hắn phải chịu trừng phạt như thế này! Đây là báo ứng xứng đáng mà hắn phải nhận! Hắn đối xử với nàng như thế nào, tra tấn nàng ra sao, giờ ông trời liền trả cho hắn gấp bội, báo ứng gấp bội lên người hắn!

Tim đau, đau quá! Đau tới mức khổ sở, đau đến nỗi hắn không thở nổi, đau tới mức hắn không biết bây giờ nên đối mặt tất cả như thế nào!

Tay cầm ly rượu run rẩy, giờ hắn sao có thể uống được chén rượu mừng này nữa đây?

Có điều hắn chưa thoát khỏi sự hối hận thì thị vệ bên cạnh đã vội vàng đi tới, lớn tiếng bẩm báo:

- Vương gia, An Khánh gửi thư, nói là biên quan An Khánh thất thủ, mong Vương gia xuất trợ giúp An Khánh...

Biên quan An Khánh thất thủ! Năm mươi vạn đại quân Đông Ly vẫn đang trấn thủ ở biên quan An Khánh, hơn nữa còn có đại quân An Khánh, sao biên quan An Khánh lại dễ dàng thất thủ như vậy?

Tin tức khủng khiếp này khiến Hạ Vệ Thần tỉnh lại trong hối hận, hắn nhìn sắc trời, cuối cùng cũng nhìn về phía tân phòng đau đớn kịch liệt, đột nhiên đứng dậy, vội vàng rời đi.

Tính mạng năm mươi vạn đại quân Đông Ly còn đang chờ hắn, sao giờ này hắn có thể sa vào tư tình nhi nữ ở đây? Cho dù nếu không thể dứt được thì giờ hắn cũng không thể không rời khỏi đây, hắn phải chủ trì đại cục cho An Khánh.

Hắn vội vàng cáo từ Đông Phương Ngưng, đi suốt đêm tới thẳng An Khánh.

Bóng đêm thâm trầm, tuấn mã lao nhanh trong bóng đêm, sắp tới chiến trường nhưng giờ đây Hạ Vệ Thần không tài nào bình tĩnh được, hắn cảm giác mình đã mất đi thứ gì đó trong tòa nhà ở ngoại ô Hoàng thành, trong lòng cảm thấy bứt rứt, không cam lòng...

Gió đêm gào thét, phía trước truyền đến tiếng nước ầm ầm, đó là một thác nước, hơi nước đập vào mặt, Hạ Vệ Thần vội dừng ngựa, kinh ngạc nhìn thác nước cách đó không xa mà thẫn thờ.

Nhìn hơi nước tỏa ra, Hạ Vệ Thần lại suy nghĩ mơ hồ, không khỏi nhớ lại cảnh tượng ở sau ngọn núi chùa An Quốc, nghĩ đến lúc trái tim hắn rung động, nghĩ tới việc tối nay, nữ tử mà mình mơ tưởng ngày đêm theo đuổi cả đời lại không hề thuộc về mình, mà là thê tử của nam nhân khác...

Tim giống như nghẹn máu, giống như có thứ gì đè nặng ở ngực khiến hắn đau tới mức không thở nổi.

Đột nhiên hắn phát hiện, hắn không thể chịu đựng được kết quả như vậy, hắn không thể chịu đựng được việc nàng thuộc về nam nhân khác! Cho dù nghĩ đến tối nay là đêm động phòng hoa chúc của nàng, tim hắn bỗng đau đớn như bị vỡ vụn!

Không! Hắn tuyệt đối không cho phép, tuyệt đối không thể nhận kết quả như vậy! Hắn không cần biết mình đau đớn thế nào, không muốn mình mang theo tiếc nuối mà ra đi! Nàng là của hắn, nàng mang thai đứa con của hắn, hắn không thể để người phụ nữ của mình, con của mình biến thành của kẻ khác! Tuyệt đối không thể!

Gần như không hề do dự chút nào, Hạ Vệ Thần vội đổi ngựa, quay đầu chạy nhanh như bay, không để ý đến tiếng gào lo lắng của thị vệ phía sau.

Hắn đã chẳng quan tâm gì nữa, giờ hắn muốn tim mình không đau nữa, không khó chịu như vậy nữa, hắn muốn dứt bỏ nỗi đau đớn khổ sở này! Chỉ có nàng, chỉ có nhìn thấy nàng, hắn mới không đau, không khổ sở, chỉ có nàng mới có thể bình ổn đau đớn như dùi tim trong lòng hắn!

Bóng đêm mênh mông, một người một ngựa vội vàng phi nước đại về phía ngôi nhà cũ, gương mặt tuấn mỹ của người đó vội vàng, hối hận, thậm chí có chút chờ mong, hắn không biết mình chờ mong điều gì, lúc này hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu, đó là gặp nàng, đưa nàng rời đi, một lần nữa đưa nàng trở về bên cạnh hắn, nếu hắn không làm như vậy, hắn sẽ hối hận cả đời...

Chương 120: Hối Hận (2)

Người đi tiệc tan, dưới ánh sáng của nến đỏ, sắc mặt Đông Phương Ngưng ửng đỏ, mỉm cười tiễn bước vị khách cuối cùng.

Khi tất cả khách nhân đã rời đi, khoảng viện vốn náo

nhiệt trở nên yên tĩnh trở lại, Đông Phương Ngưng nhìn từng ánh nến mờ ảo truyền từ trong phòng ra, trên gương mặt tuấn mỹ là sự thỏa mãn và hạnh phúc nói không nên lời. Chàng kinh ngạc nhìn kia ánh sáng đo đỏ kia, chàng biết, nữ nhân mà chàng yêu đang chờ chàng ở đây.

Nhớ tới dung nhan tuyệt mỹ kia, tim Đông Phương Ngưng bỗng nhiên bắt đầu khẩn trương, lòng bàn tay toát ra một ít mồ hôi, ngực phập phồng khó hiểu, tim đập nhanh hơn. Cuối cùng nàng cũng là của chàng, cuối cùng nàng cũng trở thành thê tử của chàng, thê tử thật sự danh chính ngôn thuận.

Diện mạo tuấn tú lộ ra ý cười, máu khắp người,trong nháy mắt giống như trở nên sôi trào, rung động trong lòng càng thêm khó có thể khống chế, rốt cuộc chàng không kiềm chế được, bước nhanh về phía tân phòng, chàng chờ ngày này đã lâu lắm rồi, lâu tới mức một giây chàng cũng không muốn chờ nữa, trì hoãn thêm chút nào nữa!

Trong hỷ phòng, nến đỏ không ngừng rọi sáng, Diệp Vân Sơ yên lặng ngồi ở mép giường, hai tay khẩn trương, nắm chặt một chỗ, khăn hỷ che khuất gương mặt của nàng, nhưng cơ thể mềm mại run lên nhè nhẹ lại tiết lộ nội tâm đang kích động. Nàng, cũng giống chàng, trong lòng cũng gấp gáp vội vàng chờ đợi thời khắc hạnh phúc này.

Nhìn Diệp Vân Sơ mặc hỷ phục, tim của Đông Phương Ngưng nảy lên dữ dội, giống như sắp thoát ra khỏi ngực. Chàng cảm giác cơ thể mình bỗng nóng lên một cách khó hiểu, một luồng nhiệt nóng tràn ngập trong người, hừng hực thiêu đốt theo huyết mạch.

Giờ khắc này, chàng chờ đợi dã lâu, giống như là chờ đợi hơn một ngàn năm, vốn tưởng rằng chàng và nàng vô duyên vô phận, lại không thể ngờ được, hiện tại hạnh phúc đã ngay trước mắt, có được một cách dễ dàng.

Nụ cười trên gương mặt càng thêm dịu dàng, chàng từ từ đi về phía nàng, bước đi cực kỳ nhẹ, giống như sợ làm cho nàng kinh hãi, mãi cho tới khi đi đến trước mặt nàng, chàng mới hít thật sâu một hơi, run run giơ tay, chậm rãi vén khăn hỷ trên đầu nàng lên.

Sắc mặt Diệp Vân Sơ ửng đỏ, nàng cúi đầu, hàng mi cong xinh đẹp như vành quạt hơi hơi rung động, bên môi nàng ẩn chứa nụ cười e lệ, xinh dẹp như vậy, động lòng người như vậy.

Xinh đẹp như thế khiến Đông Phương Ngưng nhìn không dời mắt được. Chàng biết, Vãn Nhi của chàng rất xinh đẹp, tuy rằng có thay đổi dung mạo, thay đổi thể xác, nàng vẫn đẹp như vậy, đẹp đến say lòng người, khiến người ta trầm mê vào sắc đẹp đó, không thể tự thoát ra được.

Cố gắng ngăn dòng nước xiết trong tim đi, Đông Phương Ngưng rốt cuộc không khống chế được nữa, nâng nhẹ tay khẽ vuốt hai má của nàng, run giọng kêu:

- Vãn nhi.

Giọng nói của chàng trầm thấp, thậm chí hơi run run, nhưng giọng nói lại dễ nghe đến khác thường, thâm tình khác lạ, giống như là lông vũ lướt qua trán làm tim Diệp Vân Sơ không kìm được mà rung động vì chàng.

- Ngưng...

Diệp Vân Sơ ngẩng đầu, mỉm cười đáp lại, đôi mắt đẹp như mặt nước hơi ngượng ngùng nhìn vào đôi mắt nóng như lửa của chàng, ánh mắt nàng tràn ngập tình cảm dịu dàng, kinh ngạc nhìn chàng, tim đập dồn dập, thậm chí ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Môi chàng, nhẹ nhàng cúi xuống, nóng bỏng đặt lên môi của nàng, sự dịu dàng, sự cẩn thận chở che và thâm tình khắc thật sâu vào lòng nàng.

Lúc này, tình cảm vốn bị đè nén từ lâu cuối cùng cũng được giải thoát, Đông Phương Ngưng hôn dần dần trở nên mãnh liệt, chàng hôn vội vàng, kịch liệt như vậy, giống như vội vàng muốn chiếm lấy nàng, có được tất cả của nàng.

Diệp Vân Sơ cũng khó kìm lòng nổi, hai tay ôm chặt lấy chàng, dùng hết tất cả sức lực đáp trả chàng, tình cảm bị đè nén đã lâu trong nháy mắt giống như thủy triều đánh úp lại, hung hãn, kịch liệt như vậy, khiến nàng khó có thể khống chế.

Trong lòng tràn đầy hạnh phúc, Diệp Vân Sơ chưa bao giờ biết hạnh phúc là gì, hóa ra nó lại tốt đẹp, đơn giản như vậy. Cuối cùng nàng và chàng cũng có được hạnh phúc, có được tất cả mà nàng chờ đợi đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net