ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tan trường hôm ấy, tôi gặp học đệ khóa dưới ở cửa hàng tiện lợi. Phải nói hai mươi mấy năm trời tôi sống trên đời này, lần đầu tiên tôi xấu hổ đến như vậy.

Cậu ấy mua áo mưa, còn tôi là người trả tiền giúp người ta...

What the fuck...!!!

***

Lần đầU tôi quen biết Patrick là vào dịp khai giảng năm học mới, cậu là sinh viên năm nhất khoa diễn xuất, còn tôi là thanh niên tình nguyện khoa thanh nhạc năm tư. Hôm đó, tôi đang cùng bạn bè thành lập một đội ngũ chào đón tân sinh viên thì đột nhiên mụ mụ gọi đến. Đang nói chuyện giữa chừng thì điện thoại bất chợt bị ngắt kết nối, tôi đã thử đi thử lại rất nhiều lần đều không bắt được sóng, lúc còn đang loay hoay thì bỗng dưng có một đôi tay đưa điện thoại đến trước mặt tôi.

"Có chuyện gì sao?", Tôi cho rằng người này đang gặp vấn đề gì, lập tức quay đầu lại hỏi, sao đó liền bắt gặp một ánh mắt.

"Em thấy điện thoại của anh dường như đang trục trặc." Cậu ta kéo kéo khẩu trang, "Em không biết đường đến kí túc xá, xin nhờ đàn anh giúp đỡ."

Sau đó, cậu mở khóa điện thoại nhét vào tay tôi, rồi đi đến bồn hoa bên cạnh đứng đợi.Lúc này tôi mới ngơ ngác, mình vậy mà đã nhận điện thoại của người ta rồi.

Thực ra lúc đó cũng không ngại ngùng lắm, dù sao chúng tôi cũng là con trai với nhau, khi ấy đầu óc tôi chỉ nghĩ đến phải giải quyết vấn đề với bà Cao ở nhà, nên liền gọi lại.

Lúc ngắt điện thoại, tôi vẫn còn nhìn thấy cậu nhóc đang ngồi xổm nghịch mấy bông hoa xanh xanh đỏ đỏ, tôi lập tức vội vàng bước tới, đồng thời cũng mở điện thoại mình xem nó bị vấn đề gì, nhỡ giáo sư gọi điện đến tìm không được, thì quả thực rất phiền phức.

Cứ như vậy tôi nói lời cảm ơn với cậu, biết được cậu nhóc tốt bụng tên là Patrick, là thần đồng nói bốn ngôn ngữ mà cả trường đang đồn gần đây. Tôi thừa nhận khoảnh khắc đó, tôi thật sự rất ngưỡng mộ.

Người gì đâu mà vừa tài giỏi, vừa chân dài, tuy rằng tôi chưa trông thấy khuôn mặt của cậu như thế nào, nhưng tôi nghĩ với dáng người như thế thì ắt hẳn sẽ rất đẹp trai.

Covid, đáng ghét thật!

Trước khi cậu vào kí túc xá nam, còn quay người lại cúi đầu một cái với tôi.

Chậc, rất lịch sự, rất ngoan!

***

Mấy ngày sau, bởi vì đám bạn muốn đến nhà tôi tổ chức sinh nhật, tôi liền xuống lầu mua hai chai 7up cùng mấy túi đồ ăn vặt. Kết quả khi định trả tiền, thì đúng lúc nhìn thấy Patrick đi vào.Lúc ấy, tôi đang suy nghĩ không biết có nên đến chào hỏi cậu hay không thì cậu lại bước đến cạnh chỗ tôi, tôi ra vẻ bất ngờ vì gặp được người quen, chào hỏi cậu: "Hi, Patrick!"

Cậu liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: "Gọi em là PaiPai được rồi."

"Cậu định tính tiền sao?". Tôi hỏi.

"Đúng vậy, em mua xong rồi." Patrick đáp.

"Vậy thì tính chung đi." Tôi liếc nhìn trên tay cậu chỉ cầm một gói bimbim, rồi nói với nhân viên thu ngân.

"Không cần đâu." Cậu đưa tay ra trước máy quét, "Để em tự trả."

"Người ta quét xong rồi." Tôi cười nói.

Động tác của nhân viên thu ngân rất thành thạo, nhanh chóng bỏ đồ vào trong một cái túi, đưa cho cậu, rồi gửi hóa đơn cho tôi.

Tôi theo bản năng lướt qua, dù sao cũng là sinh viên song ngành thanh nhạc cùng quản trị kinh doanh, cảm thấy hình như con số có gì không đúng lắm, chỉ có hai chai 7up, mấy túi đồ ăn vặt cùng với một gói bim bim mà sao giá tiền lại đắt đến như vậy?

Tôi dán cặp mắt cận bốn độ rưỡi của mình nhìn thật kỹ vào hóa đơn, hàng thứ năm có một dòng chữ.

"Durex Sensual Strawberry".***

***(BCS hương dâu tây).

Cả người tôi lập tức cứng đờ, đầu óc hỗn loạn, khó khăn lắm mới che giấu được sự bối rối trong lòng, giả vờ mỉm cười, nói với cậu: 'À, trong nhà còn có việc, tôi đi trước đây!"

Sau đó, tôi chạy như bay về nhà.

Còn xui xẻo tới mức, lúc chạy ra khỏi siêu thị mini bả vai tôi còn đụng vào cửa kính một cái đau điếng.

Sinh viên bây giờ, còn chưa đủ mười tám tuổi đã sử dụng Durex rồi sao?

Mấy ngày sau, tôi ăn cơm trong trạng thái thẫn thờ, người người nhà nhà đều có người yêu cả rồi, tôi ngay cả một mảnh tình vắt vai còn chẳng có.

***

Hôm đi gặp giáo sư, tôi lại đụng phải Patrick, kết quả là cậu cũng trông thấy tôi, còn ngẩng đầu nhìn tôi một cái!

Tôi giả vờ như chưa nhìn thấy cậu, quay đầu bước đi.

Lúc đi còn âm thầm cầu nguyện, mong cậu đừng bước về phía mình. Chẳng ngờ, cậu chân dài lại chạy nhanh, chờ khi tôi bước lên câu thang đầu đã va phải một lồng ngực cứng rắn.

"Nine, good morning!"

Patrick chào tôi trước.

Tôi loạng choạng lùi về sau hai bước, câu nhanh tay đỡ lấy bả vai tôi. Lúc ấy suy nghĩ của tôi vô cùng hoảng loạn, người này đầu óc có vấn đề à? Đuổi theo tôi làm gì? Không phải là trả lại tiền mua áo mưa đấy chứ?

"Hi bro, cậu đến gặp giáo sư hả?", tôi lách người tránh khỏi vòng tay cậu, nói.

"Không, em đến tìm anh." Dứt lời, cậu móc trong túi ra hai chai sữa chua, đưa một chai qua, "Anh uống không?"

Theo lịch sự, tôi đưa tay nhận lấy.

Lúc nhìn xuống nhãn hiệu, tôi thật muốn đập vào mặt cậu ta một phát, vậy mà lại là sữa chua vị dâu tây.

Thằng nhóc này, sao dùng cái gì cũng là dâu tây thế?

Cậu cắm ống hút giúp tôi, còn bản thân rất thản nhiên tháo khẩu trang xuống uống sữa, tôi không nhịn được sự tò mò len lén nhìn cậu ta một cái. Ấy vậy mà, đẹp trai ngoài sức tưởng tượng.

Hoàn toàn giống kiểu tôi thích, nếu không biết cậu ta từng mua áo mưa, có lẽ tôi đã vứt bỏ hết liêm sỉ để theo đuổi người mang gương mặt này rồi. Đáng tiếc...!!!

"Mấy giờ anh tan học?". Cậu hỏi.

"Khoảng mười giờ."

"Em chờ anh, chúng ta cùng đi ăn trưa nhé!"

Tôi hết sức khó chịu, người này không phải là hải vương đấy chứ?

"À, để em gửi trả anh tiền mua bao cao su hôm trước." Cậu đột nhiên nói.

"Không, không cần đâu. Chúng ta là bạn bè mà, chỉ là một hộp áo mưa, không cần trả lại làm gì." Tôi nghe cậu nhắc đến ba chữ kia, lòng ngực lại đau như cắt.

"Hình như anh hiểu lầm rồi, cái đó không phải em mua. Là bạn cùng kí túc xá em nhờ mua dùm, không phải đồ của em, nên anh phải nhận tiền lại. Hôm nào đến lượt em, anh hẳn trả tiền được không?"

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu.

Cậu nhóc hơi xấu hổ, đỏ mặt nói: "Hôm đó bạn gái cậu ấy đến bất ngờ, không có thời gian nên em mới đi mua giúp."

"À...", tôi ồ lên, tâm trạng cũng dễ chịu hơn một chút.

Sau đó, cậu trả tiền lại cho tôi.

Lúc tôi chuẩn bị rời đi, đột nhiên cậu gọi tôi lại, ấp úng đề nghị: "Chúng ta có thể kết bạn Facebook không? Em chỉ mới vào trường, còn rất nhiều thứ không hiểu?"

Cái này không phải là có ý xin Facebook của tôi sao?

Tim tôi đập bình bịch, nhìn chai sữa chua vị dâu tây trên tay, dù chưa uống nhưng lại cảm thấy nó thật ngọt ngào.

Đêm đến, điện thoại tôi run lên, trên màn hình báo có tin nhắn đến.

[Patrick]: Anh đã ngủ chưa?

[ Nine]: Vẫn chưa.

[Patrick]: Mấy hôm trước em bị mất ngủ *mặt cún*

[Nine]: Sao thế? Chỗ mới ngủ không quen hả?

[Patrick]: Không phải, em sợ anh nghĩ em dùng cái đó *icon khóc*

[Nine]:Ngại quá, quả thực anh đã nghĩ như vậy, haha... Còn nghĩ cậu chưa mười tám tuổi mà đã mua cái đó rồi. Chậc...

[Patrick]: Em đủ 18 rồi, có thể có bạn trai rồi đấy!

[Nine]: Hahaha...

Ngày hôm sau, tôi chuẩn bị đến trường, bắt gặp cậu nhóc đang đứng trước cổng chờ tôi.Tôi lập tức đi đến chỗ cậu, Patrick tươi cười chào hỏi, mời tôi đi ăn sáng. Tôi nói: "Được thôi."

Đến chiều, tôi lại cùng cậu trở về nhà, tôi hỏi tại sao hôm đó cậu lại đến chỗ giáo sư tìm tôi?"Không phải ở khoa thanh nhạc sẽ dễ gặp hơn sao?"

Cậu đáp: "Bởi vì em biết, anh đang tránh mặt em."

"Sao em lại biết?"

"Mấy lần em đến, rõ ràng anh ở trong lớp, lại dặn bạn bè nói anh không có đi học."

Tôi liền nói đùa: "Không phải là em thích anh đấy chứ?"

Không ngờ, cậu nhóc lại không phản bác: "Ngay ngày đầu tiên nhìn thấy anh, lúc anh bị hỏng điện thoại, em đã biết mình đã bị thần Cupid bắn trúng rồi."

Thật vi diệu, tôi hỏi: "Không sợ anh đã có người yêu sao?"

Patrick: "Sợ, nên mới không dám xin Facebook anh ngay lúc ấy."

Ngừng một lúc, cậu nói tiếp: "Còn một điều em sợ hơn nữa, sợ anh không thích con trai."

Tôi bật cười, véo véo gương mặt bởi vì thẹn thùng của cậu mà ửng đỏ: "Vậy bây giờ em có muốn một người bạn trai không?"

Patrick: "Là anh, em mới muốn."

"Ừm, chúng mình yêu nhau đi."

_HẾT_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC